Đọc truyện Quả Nhiên Bài Tập Vẫn Quá Ít – Chương 77
Trong dữ liệu nền như đang nổi bão, tinh thần lực như tố lốc càn quét, dữ liệu còn chưa sắp xếp xong lại bị đánh bay, cũng khiến một vài dữ liệu rác vụn vỡ.
Cũng may, cơn bão này tan rất nhanh, tinh thần lực của Long Thiên từ nóng nảy dần trở nên ôn hòa, từ từ sửa chữa những nơi bị tinh thần lực của mình phá hủy.
Tinh thần lực vốn là một loại tồn tại khó khống chế, mà khi hai tinh thần dung hợp với nhau, chỉ cần chấn động mạnh một chút, là tinh thần lực sẽ mất kiểm soát.
“Anh… Có thể đá tôi ra.”
Long Thiên tản tinh thần lực của mình qua chỗ khác, dịu dàng bọc lại dữ liệu nền của Chủ Thần, khi tinh thần lực của hắn mất khống chế, Chủ Thần có thể đuổi hắn ra khỏi khu vực dữ liệu nền, vậy là sẽ không bị ảnh hưởng.
“Anh không nỡ.”
Suy nghĩ của Chủ Thần truyền đến, dù chỉ là dữ liệu, nhưng lại dụy dàng lưu luyến đến bất ngờ.
Long Thiên nhìn phần lưu trữ trong dữ liệu nền, rồi quét qua phần mã hóa, rời khỏi dữ liệu nền của Chủ Thần, nếu còn tiếp tục như vậy, e là cơ sở dữ liệu của Chủ Thần sẽ biến mất sạch.
Chủ Thần tha thiết chờ mong nhìn hắn, dường như vô cùng nuối tiếc vì hắn rời khỏi dữ liệu nền, trong đó còn lẫn chút khổ sở.
Long Thiên hít sâu một hơn, không nhìn Chủ Thần nữa: “Cho nên anh thăng cấp, chỉ là để yêu đương?”
Chủ Thần suy nghĩ chốc lát, gật đầu.
“Được rồi.” Long Thiên lấy điện thoại ra, gửi đi một tin, sau đó vào phòng khách, “Tôi phải xem tivi.”
Vẫn là phim truyền hình nhàm chám, Chủ Thần cũng chạy tới xem phim cùng hắn, yêu yêu hận hận trong tivi có hơi chán, chẳng mấy chốc Chủ Thần đã ngáp một cái.
Long Thiên đột nhiên hỏi: “Anh mới… Ngáp?”
Chủ Thần trả lời: “Phải, cái này chán quá.”
Long Thiên im lặng giây lát: “Không thì anh đi ngủ trước?”
Chủ Thần liền ôm lấy hắn, dính sát vào người như một con Koala cỡ bự: “Ngủ ở đây cơ.”
Long Thiên: “Tôi đi dạy.”
“Em giận hả?” Chủ Thần lập tức buông tay ra, có hơi luống cuống nhìn Long Thiên.
“… Không, anh để tôi bình tĩnh chút.” Long Thiên vẫn chưa nhìn Chủ Thần, đôi mắt như dính vào tivi, “Anh cảm thấy, tình cảm cũng có thể dùng phép toán để giải được sao?”
Chủ Thần đột nhiên im lặng.
Trong tivi mấy nhân vật đang cãi nhau, ầm ĩ đến chói tai, Long Thiên tắt tivi, nghiêng đầu nhìn Chủ Thần.
Chủ Thần rất đẹp trai, lông mày như lưỡi đao, mắt sáng như sao trời, lúc không cười nhìn có vẻ lạnh lùng, cười rộ lên lại khiến cười ta cảm thấy đang đứng giữa cảnh xuân tháng ba.
“Sau này đừng nói yêu tôi, trái tim trong lồng ngực này của anh, là giả,” Long Thiên đứng lên, đi đến bên cửa, “Tôi yêu anh là đủ rồi.”
Cửa chính đóng lại, trong phòng chỉ còn độc Chủ Thần vẫn đang mờ mịt, hắn thậm chí còn không biết mình đã làm sai điều gì mà khiến Long Thiên tức giận.
Nhà của Long Thiên ở thế giới này cách trường học rất gần, đi mười mấy phút đã đến.
Lúc này trời còn chưa sáng, Long Thiên đến canteen trường mới bắt đầu làm đồ ăn sáng, cũng không có học sinh, hắn ngồi trong văn phòng một lúc, liền bắt tay vào dọn dẹp vệ sinh.
Chờ quét xong văn phòng, hắn liền mở cửa lớp học, bắt đầu dọn phòng học.
Lúc này hắn mới hơi hơi bình tĩnh lại được một chút, rút điện thoại ra chơi game.
Lúc trước hắn không biết, Chủ Thần là người, hay chỉ là một đồ vật, có thể dùng tình cảm để đáp lại hắn hay không.
Chủ Thần có tình cảm, giống người, có tham lam, có hạnh phúc, Long Thiên đã đối xử với hắn như một con người thực thụ, thậm chí còn cảm thấy sẽ có một ngày Chủ Thần hiểu rõ trái tim hắn, ở chung với hắn.
Bây giờ Chủ Thần có hồi đáp, nhưng thế này không giống, đây chỉ đơn thuần là một dạng mô phỏng tình cảm, Long Thiên thậm chí còn nghi ngờ, sau khi có khả năng phân tích tình cảm, Chủ Thần mở mắt ra, gặp ai đầu tiên thì đó sẽ chính là người yêu của Chủ Thần.
Tình huống như vậy Long Thiên chỉ cần nghĩ thôi, Long Thiên đã không thể chấp nhận, chớ nói đến chuyện, Chủ Thần bây giờ không phải Chủ Thần lúc trước.
Sau khi hệ thống đổi mới, Chủ Thần vẫn là Chủ Thần sao?
“Anh yên tâm,” dù cách nhau cả ngàn mét, không dùng điện thoại, Long Thiên vẫn có thể nói chuyện với Chủ Thần như trước, hắn dùng tinh thần lực nói ra điều mình muốn nói với Chủ Thần, “Về mã hóa phần lưu trữ của anh, tôi đã có manh mối, mai tôi sẽ về.”
Chủ Thần ngồi trên ghế salon, nhắm mắt, âm u thiếu sức sống như một chiếc máy, mãi đến lúc nhận được thông tin tinh thần của Long Thiên, Chủ Thần mới mở mắt ra, nhìn về hướng của Long Thiên, cười cười: “Được.”
Long Thiên thu hồi tinh thần lực, tiếp dục dạy.
Mà sau khi hắn thu tinh thần lực lại, mắt Chủ Thần dần tối đi, hắn quay về trạng thái không còn sự sống, chờ Long Thiên về.
Tiết một, hai là tiết ngữ văn, Long Thiên không chú ý Chủ Thần nữa, hắn còn phải đi dạy.
Tuy bây giờ Chủ Thần xảy ra chuyện, mà tình huống của học sinh cũng quan trong không kém.
Phần giảng “cố hương” đến hôm nay cũng kết thúc, những từ ngữ đắt giá trong bài cũng được phân tích hết, Long Thiên đang giảng ý nghĩa ẩn sâu đằng sau tác phẩm này là gì.
Bây giờ đám nhỏ mới chỉ là học sinh cấp hai, có lẽ không hiểu, nhiệm vụ của giáo viên, chính là phân tích những ý nghĩa đó.
“Thuận Thổ khi bé, khác với Thuận Thổ lúc lớn ở chỗ nào…”
Vừa nói, Long Thiên vừa chú ý đến Thái Chí Hành.
Hôm qua hắn gửi một tin là: Thứ gì cản đường cậu thực hiện ước mơ.
Lần nay Thái Chí Hành có câu trả lời: Người xung quanh.
Người xung quanh, phạm vi của nó quá rộng, có thể là người nhà, cũng có thể là giáo viên hoặc các bạn cùng lớp.
Long Thiên nhớ lại những gì mình thấy mấy ngày nay, cảm thấy “người xung quanh” ý là chỉ tất cả.
Nói cách khác: Ước mơ của tôi là trở thành game thủ chuyên nghiệp! Tại sao mọi người lại áp đặt rằng tôi thích học tập, còn không cho tôi phản bác, tôi sắp áp lực phát điên rồi.
Long Thiên quyết định nói chuyện thật tử tế với cậu bé, sau khi tan học, Long Thiên gọi cậu lên văn phòng.
Mấy ngày nay Thái Chí Hành dậy tương đối sớm, vẫn gà gật trên lớp như trước, Long Thiên nói “làm chuyện muốn làm nhất”, thằng nhóc này bèn dậy chơi game lúc bốn giờ hai mươi sáng.
Bây giờ cậu nhóc lên văn phòng, trên mắt còn hai cái vành đen, tinh thần hoảng hốt, thoạt nhìn không muốn nói chuyện, cũng không biết vì sao mình lại bị mời lên văn phòng uống nước chè, nhưng mà vẫn lễ phép chào các giáo viên.
Long Thiên để thằng bé ngồi xuống, hỏi: “Em cầm điện thoại không?”
Thái Chí Hành gật đầu: “Có ạ.”
Long Thiên lấy điện thoại của mình ra: “Nào, chơi hai trận.”
Thái Chí Hành sững sờ.