Quả Nhiên Bài Tập Vẫn Quá Ít

Chương 69


Đọc truyện Quả Nhiên Bài Tập Vẫn Quá Ít – Chương 69

Đèn bên đường mờ mờ, có cái sáng cái không, đoạn đường này vốn đã ít người qua lại, lúc này đây ngay cả một cái xe chạy ngang cũng không có.

Thái Chí Hành đạp xe hơn hai mươi phút, không biết nghĩ gì mà lại dừng ở ven đường, ngồi bên vệ, không nhúc nhích một hồi lâu.

Gió đêm thổi ngọn cây xào xạc, thổi bay một chiếc lá khô đến bên chân Thái Chí Hành.

Cậu ta như mới lấy lại được tri giác, lúc này mới chuyển động, cậu móc ra một con dao tiện ích.

Mấy con thiêu thân lượn dưới ánh đèn vàng, Thái Chí Hành ngồi dưới, dùng dao rạch lên cổ tay mình một đường, máu chảy ra, vết thương không sâu, chỉ làm rách da.

Trên cổ tay cậu cũng có rất nhiều vết thương, cũ mới không giống nhau, những vết dao nông sâu xen kẽ làm da dẻ sần sùi một cách kinh khủng, chỉ là bình thường cậu bé này rất ngoan, rất ít khi trò chuyện với người khác, dạo gần đây còn mặc áo dài tay, không người nào nhận ra sự khác lạ của cậu.

Long Thiên nhìn cậu tự rạch tay xong, chụp một tấm ảnh, sau đó gửi đi.

Người liên lạc với cậu ta qua điện thoại không có tên, hình đại diện là một bông hoa nhỏ màu xanh lam, lúc trước, vào lúc bốn giờ hai mươi phút, hoa màu xanh gửi cho cậu một tin nhắn: Đi tới nơi được chỉ định, đó chính là chỗ để cậu giải tỏa cảm xúc.


Tiếp sau, là một phần định vị.

Sau khi hình ảnh được gửi đi, người bên kia cũng không trả lời cậu, Thái Chí Hành leo lên xe, máu ở cổ tay chảy xuống ghi đông, cậu ta lại nở nụ cười.

Long Thiên đột nhiên có cảm giác, mở rộng phạm vi của tinh thần lực, rất nhanh, hắn phát hiện có điểm kì lạ cách Thái Chí Hành một cây số.

Đó là một con đường nhỏ vắng vẻ, hai bên đường là bóng cây san sát, đằng sau rặng cây là một khu nhà cũ đang được dỡ dở.

Nơi đây chẳng còn ai ở lại, một ông chú say rượu ngã lăn bên vệ đường, không biết đi thế nào mà đến được chỗ hẻo lánh thế này.

Hai học sinh tầm mười lăm, mười sáu tuổi đạp xe đến gần, nhìn ông chú say rượu, lấy một cái túi bạt to từ trong khu nhà cũ ra nhét ông chú say rượu vào, dùng hết sức đẩy ông chú vào một cái lu đựng nước.

Trước đây chỗ này là một khu xóm nhỏ ngoại thành, không ít người giữ thói quen chứa nước bằng lu, phòng cho trường hợp mất nước còn có cái mà dùng, bởi ở đây cơ sở vật chất không tốt nên hay bị cắt điện cúp nước.

Lúc hai người làm những việc này đều không hề nói chuyện, dường như bọn họ làm vậy là để hoàn thành một nhiệm vụ nào đó, làm xong, liền đạp xe đi mất.

Long Thiên cũng để lại dấu ấn tinh thần lên người hai người kia, mà họ vừa đi, Thái Chí Hành đã đạp xe đến.

Cậu ta dừng lại ở ven đường, sau đó đi vào trong xóm, chắc hẳn đây không phải lần đầu cậu đến, cậu quen cửa quen nẻo lấy một chiếc búa cao phải đến nửa người, đầu búa to bằng hai nắm tay gác phía sau cột điện ra, bắt đầu im lặng đập phá.

Chỗ này vốn đang chờ bị dỡ, xung quanh vừa bẩn vừa bừa bộn, trên đất còn rải rác gạch vụn, Thái Chí Hành vung búa, tường sụp xuống, gạch đá rơi ầm ầm.

Động tác của cậu ta rất mạnh, như đang trút hết bất mãn trong lòng, nhưng chưa hề nói một câu, dù là một âm tiết cũng không phát ra, thoạt nhìn rất đáng sợ.

Ở phía bên kia, hai cậu thiếu niên vừa rời đi dừng lại, trao đổi đơn giản với nhau mấy câu, một người lấy ra con dao nhỏ, rạch một đường lên cổ tay, gửi đi.

Những chuyện này đều bị Long Thiên nhìn thấy, hắn thậm chí còn thấy được người nhận lại là một đóa hoa nhỏ màu xanh lam.


Long Thiên đã hiểu được đầu đuôi của chuyện này, có một “Người” hoặc một “Tổ chức” đang lợi dụng cái chết của những đứa bé này, thông qua internet dụ bọn họ tự sát.

Có lẽ không chỉ là để thanh thiếu niên tự sát, Long Thiên quay về quan sát Thái Chí Hành.

Sau khi đập phá xong, Thái Chí Hành đột nhiên chú ý đến vại nước trong góc phòng.

Thái Chí Hành vung búa.

Ông chú say rượu vẫn còn đang li bì, không có chút cảm giác nào.

Kẻ cầm đầu muốn lợi dụng thanh thiếu niên để phạm tội.

Long Thiên hơi chuyển động suy nghĩ, sửng sốt chốc lát, trong mắt đột nhiên có chút hưng phấn, rồi lại do dự.

“Ai vậy!” Người trong vại đột nhiên hô lớn, “Đứa nào nhốt bố mày vào đây, chúng mày có biết tao là ai không…”

Ánh mắt Thái Chí Hành tối đi một chút, nhấc búa ra ngoài, sau đó để búa lại chỗ cũ, tự mình đi sâu vào trong xóm, kiếm một chỗ sạch sẽ, ngồi xuống nghịch điện thoại.

Thấy Thái Chí Hành đi mất, Long Thiên lại mở rộng tinh thần lực của bản thân.


Kẻ chủ mưu khiến những đứa trẻ vô tình phạm tội, rất có khả năng sẽ ở gần để quan sát, để đảm bảo rằng mọi bước đi đều thực hiện đúng theo kế hoạch.

Nhưng Long Thiên rà soát cả khu vực này những vẫn không thấy ai khả nghi ngoại trừ ông chú say rượu và Thái Chí Hành. Ngay cả máy nghe lén hay máy thu hình cũng không thấy.

Chỉ có hai lời giải thích cho tình huống như vậy, hoặc là kẻ chủ mưu quá tự tin vào năng lực của bản thân, hoặc là căn bản hắn không thèm quan tâm tới kết quả lần này.

Hắn lấy từ trong trí nhớ ra hình ảnh vết sẹo của những nạn nhân tự sát trước, lại so sánh với hình đại diện của người nói chuyện với Thái Chí Hành, kết quả được đưa ra rất nhanh, vết sẹo vẽ lại bông hoa xanh lam kia.

Loại hoa này không có ý nghĩa gì đặc biệt, bọn họ rạch tay vẽ đóa hoa này lên người hẳn là để gửi gắm chút gì.

Trời sáng rất nhanh, Long Thiên ngồi dậy từ trên giường rồi sửa soạn chuẩn bị đi dạy.

Mà Thái Chí Hành ngồi trong xóm bỏ hoang một đêm, cũng đứng dậy leo lên xe, đạp về trường.

Bây giờ có rất nhiều học sinh ở cổng trường, Thái Chí Hành chỉ việc lẫn vào trong đám đó rồi đi vào, hoạt động như ngày thường, đến nhà ăn mua bữa sáng, sau đó vào lớp tự học.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.