Quả Nhiên Bài Tập Vẫn Quá Ít

Chương 41: Bút tiên


Đọc truyện Quả Nhiên Bài Tập Vẫn Quá Ít – Chương 41: Bút tiên

*Quyển này có yếu tố kinh dị nhẹ.

Phòng học.

Đen kịt tối tăm, không bật đèn, cửa bị khóa, rèm cửa cũng được buông hết xuống.

“Chúng ta bắt đầu thôi?” Người nói chuyện là một giọng nữ lanh lảnh, cô buộc tóc đuôi ngựa, nhìn qua tràn đầy sức sống.

“Tối thế này sao mà nhìn thấy?” Lại là tiếng của một nam sinh.

Người trong lớp đã đi hết, trong phòng học chỉ còn lại bốn người, hai nam, hai nữ, bọn họ đóng cửa kéo rèm, chỉ để chơi một trò chơi.

Bút tiên.

Có rất nhiều truyền thuyết liên quan đến bút tiên, có người nói nó là một dạng bói toán liên quan đến thần linh, lại có người nói nó là ác quỷ quấn lấy người hút dương khí. Mấy học sinh cấp ba hợp lại với nhau, không sợ trời không sợ đất, mỗi người một ý, cùng chơi bút tiên.

“Tối quá bút tiên không nhìn thấy thì sao bây giờ?” Người nói chuyện lần này là một cô bé có mái tóc đen thẳng dài, có đeo một cặp kính, tóc mái hơi dày làm cô bé nhìn có vẻ hơi u ám, nói một câu dài nhưng vẫn rất nhẹ nhàng.

“Vậy mở một cánh rèm?” Âm thanh của một cậu trai hoạt bát đề nghị, bọn họ không dám bật đèn, là sợ có giáo viên tới.

Cuối cùng bàn với nhau, bọn họ kéo rèm cửa sổ ra một cái khe, ánh đèn đường xuyên qua rèm cửa chiếu sáng một góc, đặt giấy trắng xuống góc có đèn chiếu, bốn người đưa tay nắm vào cán bút, bọn họ bắt đầu chơi bút tiên.

“Bút tiên bút tiên ngài có ở đó sao?”

Cây bút nhẹ nhàng trượt trên mặt giấy, một câu nói xuất hiện trên đó.

+++++

Thế giới mới, lần thứ hai Long Thiên trở thành một giáo viên cấp ba, lần này là dạy lớp mười một.

Lúc hắn đến vẫn chưa phải lúc khai giảng, Chủ Thần chừa cho hắn thời gian chuẩn bị, cũng để hắn tìm nhà, chọn nơi ở mình thích.

Nhìn Chủ Thần lại đi làm nhiều chuyện như vậy, Long Thiên hơi kinh ngạc, dùng tinh thần lực hỏi quả cầu trên tay: “Sao anh lại từ bỏ không làm mấy chuyện này?”

Trước đây Chủ Thần lấy luôn thân phận cho hắn, cái gì cũng chuẩn bị trước, đơn giản thô bạo, mà lần này không làm cái gì cả để Long Thiên tự mình chọn, không thể không thừa nhận là hắn ngạc nhiên thật.

Ngạc nhiên đến nỗi ngờ rằng Chủ Thần bị hồn xuyên.

“Rèn luyện lại kĩ năng sinh tồn ở thế giới thực cho em.” Chủ Thần trả lời lại rất nhanh, “Thế giới luân hồi và thế giới thực khác nhau một trời một vực, em sinh sống ở thế giới luân hồi quá lâu rồi, có nhiều kĩ năng sinh tồn mà em quên mất.”

Long Thiên chơi đùa với quả cầu Chủ Thần, cười cười: “Có anh ở đây tôi không lấy lại mấy kĩ năng đó được.”

“Tôi không thể cứ mãi mãi ở bên em.” Âm thanh cứng nhắc của Chủ Thần vẫn cứ thế, không có một chút tình cảm nào.

Mắt Long Thiên tối sầm lại, trong đôi mắt sâu thẳm như có gió bão phun trào, nhưng chỉ dùng một giây, Long Thiên đã bình tĩnh lại, thậm chí hắn còn cười như lúc bình thường: “Lần này anh qua đây với tôi, là do chuyện của người luân hồi đã chuẩn bị xong rồi?”

“Mượn sức mạnh của em, tôi tạo ra được một bản sao, bản sao có cơ sở dữ liệu của tôi, nhiệm vụ là sàng giần dọn dẹp quy trình, nhưng không có suy nghĩ không có tình cảm, chỉ đơn thuần là một hệ thống.

“Là vậy sao.” Long Thiên đi đến trung tâm môi giới, vừa hỏi Chủ Thần, “Tôi vẫn luôn thắc mắc, rõ ràng anh có tình cảm, tại sao lại muốn ngụy trang thành hệ thống, có vui không? Hay là nói anh vốn là hệ thống, chỉ là trùng hợp mới sinh ra tình cảm giống nhân loại?”


Chủ Thần im lặng hai giây, phát ra tiếng máy móc: “Quyền hạn không đủ, không có cách nào giải đáp.”

Bỏ Chủ Thần vào túi, Chủ Thần cười cười đón hùa nói ý, trong lòng lại nghĩ: Một ngày nào đó tôi sẽ khiến anh mở quyền hạn cho tôi… Nhất định sẽ có một ngày như vậy.

Dưới sự chỉ đạo của Chủ Thần Long Thiên thuê một căn nhà, cũng tiện đường học luôn được muốn thuê được nhà thì cần có những gì, lúc ký hợp đồng thuê nhà Chủ Thần cứ mãi cằn nhằn bên tai, nhắc nhở hắn những mục cần chú ý suốt, làm Long Thiên phải ẩn tinh thần lực đi, lần này bên tai đã yên tĩnh, Long Thiên cũng bắt đầu sinh hoạt nhà giáo vui vẻ của mình.

Ở thế giới này Long Thiên không làm giáo viên chủ nhiệm nữa, hắn làm giáo viên chủ nhiệm hai lần rồi, đột nhiên muốn làm một giáo viên nhàn hạ, lần này hắn không dạy toán, mà là dạy vật lý.

Môn vật lý thì Long Thiên đã từng tìm hiểu qua ở thế giới đầu tiên, những vấn đề này với hắn mà nói thì rất đơn giản, mà làm sao đem những vấn đề đó giải đáp cho học sinh dễ hiểu thì lại là chuyện khá khó.

Chuyện này với Long Thiên mà nói cũng là một dạng khiêu chiến mới, trước khai giảng, hắn liền dùng một tuần để làm bài tập, xem các video của những giảng viên ưu tú, lấy sở trường bù sở đoản nghiên cứu ra một phương pháp dạy học hết sức thích hợp.

Trong thế giới này hắn dạy vật lý cho hai lớp, lớp 11-3 và lớp 11-4, cái đám mới từ lớp mười lên này vẫn còn ngơ ngác, không có hăng hái cũng như còn rời rạc, chỉ có thể để giáo viên thúc ép.

Long Thiên cầm giáo án, đi vào lớp 11-3.

Vừa bước vào hắn đã cảm thấy phòng học này có gì đó không bình thường, sóng năng lượng của phòng này quá quái lạ, không giống như sóng của những chỗ khác.

Ngay cả thế, Long Thiên vẫn cứ bình tĩnh, mang theo nụ cười hòa ái thân thiết tự giới thiệu mình với các học sinh, sau đó mới giảng bài.

Nếu như nói sóng năng lượng ở thế giới hiện thực như hồ nước, người chính là cá nhỏ bơi trong đó, cá nhỏ có vùng vẫy cỡ nào, cũng không thể làm sóng nổi. Mà căn phòng này bên ngoài nhìn như nước tĩnh, bên trong lại có huyền cơ, dưới mặt nước êm ả lại là sóng ngầm phun trào, còn có cá lớn dưới đáy nước chuẩn bị quẫy mình tạo sóng ở dưới hồ.

Nhưng mà Long Thiên cũng không để ý đến mấy chuyện đó, người luân hồi có trình độ như hắn, đối với chút ít năng lượng thế này không thể lọt được vào mắt. Nhưng mà để cho các học sinh mình có thể học tập cho tốt, hắn vẫn cứ phất tay, bóp chết sóng ngầm và cá lớn ở trong nôi, sau đó bình tĩnh tiếp tục giảng bài.

Dạy xong một tiết, bước chân Long Thiên nhẹ nhàng, biểu cảm vui vẻ đi về văn phòng, hắn mới làm một chuyện giúp ích cho các học sinh có thể chăm ngoan học giỏi, vô cùng vui vẻ, tự giác nhận mình là một giáo viên tốt thật tốt.

Ngay tại lúc này, quả cầu Chủ Thần lại rung lên, tuy yên tĩnh lại rất nhanh, mà Long Thiên vẫn cảm nhận được có gì đó không đúng.

“Có chuyện gì xảy ra?” Long Thiên chủ động mở miệng, hắn biết, nếu như hắn không hỏi, Chủ Thần sẽ không nói.

“Chương trình xảy ra vấn đề.” Âm thanh máy móc của Chủ Thần vang lên, “Sắp thoát khỏi thế giới, đếm ngược… 10,9…”

“Chờ đã.” Long Thiên dò tinh thần lực vào trong quả cầu, dữ liệu vang dội lập tức nhấn chìm hắn, hắn nhanh chóng thoát ra phía ngoài, lập tức cắt đứt tiến trình đếm ngược.

Chủ Thần: “…”

“Anh làm cái gì?” Long Thiên vào văn phòng, ném Chủ Thần vào ống đựng bút, nhìn hắn.

Chủ Thần: “Chương trình bị lỗi.”

Trong giọng nói của Long Thiên có thêm chút giận dữ: “Nói cho tử tế, không thì tôi sẽ xâm lấn thẳng nào hệ thống dữ liệu nền của anh đấy có tin không?”

Chủ Thần: “Hức.”

“Nói đi, làm sao.” Cơ sở dữ liệu của Chủ Thần không phải dạng dễ hack, chỉ là hắn có quyền hạn cơ sở dữ liệu của Chủ Thần, hoặc nói theo một cách khác thì ở một giai đoạn nào đó Chủ Thần đem gần hết dữ liệu nền mở ra cho hắn, lúc đó hắn mới có thể tùy ý chọn lọc dữ liệu.

Mà dù cho Chủ Thần có mở cho hắn quyền dữ liệu nền, thì hắn cũng không thể cứ thế mà vào, mỗi lần vào hắn đều mất một lượng tinh thần lực rất lớn, đặc biệt là trong trường hợp không có tinh thần lực của Chủ Thần dẫn dắt, không chú ý chút thôi thì sẽ làm cả hai tổn thương.


Vừa nãy lúc hắn xâm lấn, Chủ Thần nhận ra được suy nghĩ của hắn, không phản kháng, chủ động dùng tinh thần lực dẫn hắn vào biển dữ liệu, cho nên hắn mới có thể thoải mái cắt đứt tiến trình nhiệm vụ.

Chủ Thần: “Bản sao của anh đem đội luân hồi vào thế giới này.”

Long Thiên gật đầu: “Ồ.”

Chủ Thần: “Nhưng mà mục tiêu của nhiệm vụ vừa bị em diệt rồi.”

Long Thiên: “…”

Trách tôi?

“Khoan, tại sao lại là tôi phải rời đi, mà không phải là đội luân hồi?” Long Thiên lại nói: “Như vậy chẳng đúng hay sao, dù gì thì mục tiêu của nhiệm vụ cũng biến mất rồi.”

Chủ Thần: “Bởi em là biến số lớn nhất của thế giới luân hồi, mục tiêu nhiệm vụ biến mất thì có thể đặt ra cái khác, nhưng em ở đây thì không được.”

“Tôi mới dạy được có tiết đầu tiên, sau đó liền biến mất, các học sinh sẽ nghĩ ra sao?” Long Thiên nói: “Một ngày làm thầy cả đời làm thầy, tôi muốn dạy bọn họ đến khi tốt nghiệp mới đi, còn anh nói đến thứ gọi là nhiệm vụ luân hồi… Tôi giả làm một người bình thường có được không?”

Chủ Thần: “Ở thế giới trước em cũng giả làm người bình thường, nhưng mà…”

“Chỉ cần không làm tổn thương đến học sinh của tôi, tôi chính là một người bình thường.” Long Thiên nói thêm, hắn còn dùng tinh thần lực kích thích Chủ Thần một cái.

Chủ Thần chỉ cảm thấy một luồng tinh thần lực mềm mại chảy vào trong cơ thể, sau đó quấn quanh người hắn một vòng, không nặng không nhẹ kích thích tinh thần lực của hắn, còn hơi hơi va chạm một chút.

Chủ Thần: “…”

Đánh không lại, cưỡng chế không chịu đi, Chủ Thần biểu thị mình cũng rất tuyệt vọng, hắn còn có thể làm sao, tất nhiên là ở lại thế giới này với thầy Long rồi!

Thấy Chủ Thần không phản kháng, Long Thiên coi như là đã chấp nhận, hắn vẫn tiếp tục đọc giáo án vật lý của mình.

Sóng năng lượng của lớp 11-3 bắt đầu trở nên quái lạ, nhưng mà lần này Long Thiên không để ý nữa, chỉ cần không làm hại học sinh của hắn, Chủ Thần muốn chơi kiểu gì thì chơi.

Ban ngày giảng bài, buổi tối còn phải trông lớp tự học, mỗi một giáo viên đều được phân cho nhiệm vụ trông lớp tự học tối, mỗi một tuần lại luân phiên đổi, thứ hai đúng lúc là hắn trông.

Long Thiên ngồi trên bàn giáo viên giảng bài cho các học sinh, lại hỏi Chủ Thần ở trong đầu: “Khi nào nhiệm vụ bắt đầu?”

Chủ Thần không hề trả lời, hắn cảm nhận phút chốc, thần thức trong quả cầu đã biến mất rồi, chắc là đã chạy về bản sao của mình, Long Thiên cũng không coi nó là chuyện to tát gì. Có kinh nghiệm Chủ Thần mang một thân mùi hôi tìm về, Long Thiên cũng không ném Chủ Thần vào thùng rác, mà ném Chủ Thần vào trong ống đựng bút, không mang theo bên người nữa.

Quả cầu không có thần thức của Chủ Thần thì cũng chỉ là một quả cầu mà thôi, hắn không có một chút hứng thú nào.

Lớp tối tự học của khối 11 tan tương đối sớm, chỉ tới chín rưỡi, các học sinh lục tục đi mất, trong lớp tắt đèn, chỉ còn dư lại đèn hành lang leo lắt.

Long Thiên về văn phòng, hỏi thăm các giáo viên cũng trông lớp tự học như hắn mấy câu, rồi thu dọn đồ đạc chuẩn bị về nhà.

Đồng nghiệp cười nói rời đi, Long Thiên là một giáo viên mới tới, lúc thường cũng không chủ động bắt chuyện, trả lời cũng khách sáo, hắn mới đến một ngày, dù quan hệ cá nhân không xấu, nhưng cũng không có ai đi cùng.


Một mình Long Thiên đi chầm chậm xuống cầu thang, lúc này hắn nhận ra trong hành lang có chút hợn sóng không bình thường, nhưng nghĩ đến nhiệm vụ mà Chủ Thần bày ra, Long Thiên cũng không để ý, chuẩn bị ra khỏi trường bắt xe bus.

Ngay sau khi hắn rời đi, trong lớp 11-3 ngồi một cô bé và một cậu bé, cô bé đeo kính, buộc tóc đuôi ngựa, cậu bé nhìn vốn sáng lạn đẹp trai nay lại có loại tối tăm không nói rõ ra được.

Hai người ngồi tại chỗ hồi lâu, mãi đến tận lúc ngoài hành lang không còn một tiếng động nào, cô bé mới đứng lên, đi đến bên cạnh cậu bé.

Cậu bé ngẩng đầu nhìn cô, mím môi, nhỏ giọng nói: “Bắt đầu đi.”

Cô bé đưa tay ra, trong tay là một cây bút.

Cô khẽ cắn răng, như là dùng toàn bộ sức mạnh của bản thân để nói ra hai chữ: “Bắt đầu.”

“Bút tiên bút tiên, xin hỏi ngài ở đâu?”

+++++

Nếu đáp ứng với Chủ Thần làm một người bình thường, Long Thiên liền thu lại tinh thần lực của mình, không trải dàn ra nữa, như thế thì dù Chủ Thần có ở bên cạnh hắn, thoạt nhìn hắn cũng giống hệt người bình thường.

Canh giờ chuẩn xuống bắt chuyến bus cuối, vừa hay xe bus xịch đến, một đám người đi từ trên bus xuống, Long Thiên không khỏi chăm chú nhìn.

Trường cấp ba hắn dạy bây giờ nằm ở vị trí hẻo lánh cực kì, bình thường ban ngày đã chẳng có mấy ai đến, đến đều là học sinh, gần nửa đêm còn có người xuống xe, quả thật khiến người ta thấy quái lạ.

Hơn nữa những người kia thoạt nhìn rất bất thường.

Người từ trên xe xuống có nữ có nam, tuổi không lớn lắm, tập trung ở khoảng mười tám đến bốn mươi, hơn nữa có mấy người mặt mày ủ rũ, có người lại vui cười hớn hở, còn kể chuyện cười oang oang.

Long Thiên vô cùng quen thuộc cái đội hình này, đây là đội luân hồi, hơn nữa trong đội không chỉ có một người mới.

Hoặc là nói… Long Thiên chỉ nhìn qua bọn họ, biểu cảm của họ đã in sâu vào đầu Long Thiên.

… Hoặc là nói, đội này cơ bản toàn là người mới.

Luân hồi trăm lần, ngàn lần, Long Thiên chỉ liếc một cái, là có thể biết một người đã qua mấy thế giới, trải qua bao nhiêu trận chiến sinh tử, chỉ vì hắn đã quá quen với sự sống cái chết.

“Xin hỏi…” Đột nhiên có một giọng nữ vang lên sau lưng Long Thiên, “Anh này cho hỏi, liệu chúng ta đã gặp nhau ở đâu chăng?”

Ở đây không phải chỉ có một mình Long Thiên, mà Long Thiên giả điếc không nghe, đi thẳng lên xe bus.

“Anh chờ một chút!” Người phụ nữ đuổi theo, giơ tay muốn vỗ vai Long Thiên, nhưng Long Thiên chỉ nhẹ nhàng tránh một cái, sau đó quay đầu dùng ánh mắt hỏi dò.

“Anh!” Người phụ nữ nhìn thấy khuôn mặt Long Thiên, cô ta trợn mắt há to miệng, “Sao lại là anh!”

Long Thiên cảm thấy có một luồng năng lượng thổi qua người mình, hắn biết đây là kĩ năng “tra xét” trong không gian Chủ Thần, đối với những kĩ năng đó Long Thiên quen thuộc hết sức, hắn chỉ hơi hơi biến đổi năng lượng trong cơ thể một chút, kết quả hiện thị hắn chính là người bình thường.

Dù sao “tra xét” là để tìm hiểu huyết thống và kĩ năng của đối phương, Long Thiên không có huyết thống, hơn nữa cũng không trang bị kĩ năng, do đó mà chẳng khác nào người bình thường, còn tinh thần lực vượt xa người bình thường của hắn, chỉ cần hơi giả bộ chút là được.

“Chị Dương hắn là ai?” Có một thiếu niên tóc vàng hỏi, Long Thiên chỉ liếc một cái, là có thể nhìn ra thiếu niên tóc vàng này mới vào luân hồi.

“Tôi không biết.” Chị Dương nhìn Long Thiên hỏi hắn, “Anh là ai?”

“Tôi là một giáo viên,” Long Thiên chân thành trả lời, hắn chỉ trường học ở bên cạnh, “Tôi là giáo viên vật lý của trường này, tôi tên là Long Thiên.”

“Không phải.” Chị Dương cau mày lại, “Tôi gặp anh ở không gian Chủ Thần một lần rồi, khi đó anh cũng là một người bình thường, sao anh lại xuất hiện ở đây? Một người bình thường sao có thể duy chuyển một cách tùy ý giữa không gian Chủ Thần và thế giới nhiệm vụ?”

“Không gian Chủ Thần?” Long Thiên lộ ra nghi ngờ vừa đúng, “Đó là cái gì? Xin lỗi cô, tôi chưa nghe thấy nó bao giờ.”


“Giả ngu giả ngốc.” Một tên đàn ông to con đi tới, hắn nhìn Long Thiên, “Chị Dương không nói tôi còn không nhớ, cũng giống đấy, dù chỉ gặp một lần, tôi cũng không quên được khuôn mặt này, không ngờ rằng trong không gian Chủ Thần cũng có người bình thường, tôi nhớ rất rõ, chính là hắn không sai được.”

“Xin lỗi, tôi nghĩ mọi người nhận lầm người rồi.” Long Thiên lùi về sau một bước, chuẩn bị bước lên xe bus, đây chính là chuyến xe cuối, lỡ xe thì phải gọi xe để về, Chủ Thần lại không trả tiền xe, hắn muốn dùng càng ít tiền càng tốt.

“Chị Dương em chắc chắn là hắn!” To con lập tức nói.

Chị Dương nhíu mày lại, vung tay lên, cuộn dây thép trong tay bay ra, cuốn lấy cổ Long Thiên.

Người bình thường sẽ làm gì lúc này?

Hoảng sợ hay kêu gào?

Long Thiên cảm thấy hắn sẽ không làm một hành động nào cả, đành nhận mệnh thở dài một hơi, chuẩn bị cầu viện với tài xế xe bus, kết quả tài xế như không nhìn thấy hắn, hết sức chăm chú nghịch điện thoại, còn vừa chơi vừa rung chân.

Cái này không dễ chơi rồi, Long Thiên quyết định thêm thuộc tính cho mình, làm một người bình thường tương đối bình tĩnh, vì vậy hắn quay đầu lại hỏi: “Các người muốn làm gì? Đây là ngoài trường học, mỗi ngày đều có bảo vệ tuần tra.”

“Tôi hi vọng anh có thể theo chúng tôi đi một chuyến.” Chị Dương đổi ngay hình tượng cẩn thận vừa nãy, nhướn mày nói rằng.

Nếu như là người luân hồi, khi cô ta ra tay nhất định sẽ có đề phòng, mà Long Thiên này chẳng có chút phản ứng nào, giờ đây cô ta vô cùng chắc chắn, đây là một người bình thường.

Về phần có phải là cũng một người với người ở thế giới Chủ Thần hay không, cô cũng không biết, nhưng chỉ cần không mạnh bằng cô, thì có phải cùng một người hay không, cũng chẳng còn nghĩa lí gì, cô có thể kiểm soát được.

“Chuyện này…” Long Thiên do dự nhìn xe bus, dùng giọng điệu thương lượng nói rằng: “Cô à, đây đã là chuyến cuối cùng rồi, nếu tôi đi với các người, tôi sẽ không về được nữa.”

To con nở nụ cười dữ tợn: “Nếu mày không theo bọn tao đi, vậy bọn tao sẽ để mày không về được nữa.”

Long Thiên: “… Được rồi, các người muốn mang tôi đi đâu?”

Chị Dương nói: “Anh là giáo viên trong trường này, chắc hẳn rất quen thuộc nơi đây, bây giờ theo chúng tôi vào, chúng tôi nói gì anh làm cái đó, hỏi gì đáp nấy, không được phản kháng, nếu không…”

Cô ta kéo dây thép trong tay mình, Long Thiên lập tức buông lỏng da thịt trên cổ, cố hết sức để dây ghìm ra một vết đỏ.

“Nhưng các người không thể vào được.” Long Thiên vẫn cứ bình tĩnh nói, “Bây giờ đã quá giờ cho người ngoài vào, dù có đăng ký cũng không được, tốt nhất là các người nên bỏ qua thôi, có gì ngày mai lại nói.”

Hắn suy nghĩ một chốc, cảm thấy một người giáo viên bình thường sẽ nói như thế, liền bình tĩnh nói luôn.

“Cổ hủ!” Nhóc tóc vàng bỗng cười rộ lên, “Chúng tôi muốn vào trường lại còn cần người khác cho phép, anh dạy học dạy đến ngu người luôn rồi à?”

“Ừm…” Long Thiên suy nghĩ một chốc, quyết định vẫn cứ nhắc nhở chút nữa là hơn, “À thì, leo tường là không đúng, hơn nữa trên tường trường học có camera, leo tường sẽ bị phát hiện.”

Chị Dương lại cười lạnh nói: “Nhìn anh quen ngôi trường này như thế, vậy thì mang bọn tôi đến chỗ nào mà không có camera đi, rồi lại mang bọn tôi vào trường là được.”

Long Thiên thở dài: “Các người chắc chắn chứ?”

To con trợn mắt nhìn: “Ít nói nhảm đi.”

Long Thiên bất đắc dĩ nói: “Được rồi, các người theo tôi… Nếu như xảy ra chuyện gì, chớ có trách tôi, tôi chỉ muốn các người nhớ, tôi là một người bình thường, một giáo viên bình thường mà thôi. Các người phải bảo vệ tôi, nếu tôi xảy ra chuyện gì, thế giới này sẽ mấy đi một người thầy tốt.”

Chị Dương lại quấn dây thép thêm một vòng nữa, Long Thiên ngậm miệng, nhớ lại Chủ Thần.

Lần này không phải do hắn cố ý, có trách thì trách anh chọn người luân hồi thôi.

Tôi đã cố hết sức.

Thật.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.