Quả Nhiên Bài Tập Vẫn Quá Ít

Chương 4: Trái phải


Đọc truyện Quả Nhiên Bài Tập Vẫn Quá Ít – Chương 4: Trái phải

“Nam mô hắc ra đát na đa ra dạ da… Híc.”

“Tôi tới là để trải nghiệm nếp sống sinh hoạt của một giáo viên, không phải tới để làm nhiệm vụ.” Long Thiên nhàn nhã nói, “Yên tâm, tôi sẽ không giết người.”

“Không…” Âm thanh của Chủ Thần rè rè vang lên, “Thế giới mong manh, xin người luân hồi quý trọng mỗi một thế giới mình ở.”

Long Thiên: “Ha, lần sau đổi bài khác, đừng mở [Chú Đại Bi ] anh mở cái này tôi không dám hứa lần sau mình sẽ kìm chế được.”

“Hức.”

Tiết một, tiết hai buổi sáng là tiết của Long Thiên, sau đó là một tiết lý một tiết thể dục, là một giáo viên chủ nhiệm, Long Thiên cảm thấy mình phải mau chân đến xem tình hình lớp mình.

Vì vậy, vừa ra khỏi phòng làm việc của chủ nhiệm khối, Long Thiên liền đi đến lớp mình.

Đại khái là để cho giáo viên tiện kiểm tra, lớp học của trường Lâm Thủy đều có một miếng thủy tinh ở cửa chính ngang với vai người, trong ngoài nhìn được.

Long Thiên đứng ngoài phòng học, giống như mọi giáo viên chủ nhiệm khác, nhìn vào lớp học.

Thầy lý đang giảng bài về mạch điện, mắt Long Thiên quét một vòng, dừng ở một chỗ trống.

Bởi não bộ đã được cải tạo, nên khả năng ghi nhớ của hắn có thể nói là gặp qua thì sẽ không quên. Hắn nhớ rõ ràng ngồi ở đó là một nữ sinh, tên là Từ Du Du, tư thế ngồi bất cần đời, đồng phục thì vẽ mấy nhân vật hoạt hình nhìn hầm hố, lúc giới thiệu bản thân chỉ nói hai câu, câu đầu là “Tôi tên Từ Du Du”, câu còn lại chính là “Thành tích không tốt mong được bỏ qua.”

Vừa nãy chủ nhiệm khối nói người mà tổng giám đốc tập đoàn Hoàng Kim Vũ Trụ muốn tìm, chính là cô bé này.

“Người đâu?” Long Thiên dùng suy nghĩ hừ nhẹ một tiếng.


“Rè rè…”

Long Thiên lấy kính xuống, xoa xoa lông mày, dùng tinh thần lực để tìm.

Lưới tinh thần dùng tốc độ không đến một giây lan tỏa ra khắp trường, sau đó là xung quanh…

Rất nhanh Long Thiên đã tìm được mục tiêu của mình.

Ở ngay trước cổng trường có đỗ một chiếc ô tô màu đen, Từ Du Du mất tích trong phòng học hiện đang ở trong xe, mặt lạnh lùng nghe lời của một người đàn ông nói.

“Em là Từ Du Du?”

Ngồi trong xe là một người đàn ông đẹp trai đến mức có thể đi đóng phim thần tượng, nếu nói Long Thiên là đẹp trai kiểu trẻ trung, mỗi một hành động đều có thể khiến cho phái nữ đỏ mặt tim đập, thì người đàn ông này lại có thể khiến cho mọi người điên cuồng.

Long Thiên suy nghĩ một chút, cho bốn từ “Khiến người điên cuồng” thêm cái nhãn – đặt ra vào sau.

“Phải.” Từ Du Du đánh giá chiếc xe, lời nói không chút lễ độ, “Xe này cũng không tệ, nhưng mà chú là ai thế?”

“Anh là ai không quan trọng,” giọng người đàn ông nhàn nhạt, “Quan trọng là em có biết mình là hay không?”

“Chú có phải bị bênh hay không.” Từ Du Du nhìn vào hai mắt người đàn ông này, quay người định xuống xe, tài xế phía trước nhìn người đàn ông, lập tức hiểu ý, khóa cửa.

“Chú muốn làm gì!” Từ Du Du kéo hai lần mà không mở được cửa, lập tức cảnh giác quay lại nhìn người đàn ông, “Chú không thả tôi xuống tôi sẽ gọi người đến.”

“Anh đã chào hỏi qua trường em rồi, em có muốn gọi cũng không được.” Người đàn ông bình tĩnh nói, “Nhưng mà anh cũng không muốn mang em đi, chỉ muốn nói với em hai câu, em có biết cha em là ai hay không?”

“Cha?” Từ Du Du ngây ngẩn cả người, cha là một từ làm cô vô cùng chán ghét, “Tôi nào có cha, chết sớm, tôi lớn lên với bà ngoại, làm sao, chú biết cha tôi? Vậy chú có thể bảo ông ta thanh toán mười mấy năm phí nuôi nấng được không?”

“Em thiếu tiền?” Trong giọng nói của người đàn ông cuối cùng cũng mang theo chút tình cảm, lần này là kinh ngạc.

“Thiếu.” Từ Du Du không hề cảm thấy nghèo là một điều đáng xấu hổ, “Vô cùng thiếu, thiếu đến phát điên, cho nên cha tôi là ai? Bảo ông ta mau đưa tiền đến!”

Người đàn ông suy nghĩ một chút, nhìn về phía tài xế.

Tài xế rất hiểu nghe lời đoán ý, lập tức xòe ra một tấm thẻ ngân hàng và một tờ danh thiếp.

“Đây là mười vạn, còn có cách thức liên hệ với anh, nếu sau này em thiếu tiền, có thể tìm anh bất cứ lúc nào.”

Thấy Từ Du Du không tin nhìn hắn, còn chưa chịu nhận, người đàn ông đem danh thiếp và thẻ ngân hàng nhét vào túi đồng phục học sinh, sau đó ra hiệu cho tài xế lái xe đi.

Nhìn người đàn ông để cô đi dễ như thế, Từ Du Du vô cùng nghi ngờ, cô lấy thẻ ngân hàng từ trong túi ra nhìn một chút, chậc lưỡi nói: “Chắc là giả? Nói đưa tiền thế mà có người đưa tiền thật?”


Cô nhìn thẻ ngân hàng, rồi lại nhìn danh thiếp, trên đó chỉ có tên và một dãy số điện thoại.

“Nam Cung Uyên?” Từ Du Du nhỏ giọng đọc lên, chân mày hơi nhíu lại, cô không quen người nào có họ Nam Cung cả, mà thôi, có tiền là được.

Từ Du Du tiện tay ném danh thiếp vào thùng rác, ước lượng thẻ ngân hàng rồi nhảy nhót về trường.

Không cần quan tâm chuyện của người đàn ông vừa nãy là sao, có thể quang minh chính đại cúp một tiết học là cô vui rồi.

Xoa xoa lông mày lần thứ hai, Long Thiên đeo lại kính không gọng.

Hắn chậm rãi đi về văn phòng, chào hỏi nữ giáo viên bàn bên cạnh một chút, sau đó ngồi vào ghế, nghiêm túc suy nghĩ.

“Anh nói xem tôi có nên quan tâm đến đời sống cá nhân của học sinh hay không?” Long Thiên hỏi Chủ Thần.

“Theo như phân tích…”

“Thôi.” Long Thiên đánh gãy phân tích của hắn, quay đầu hỏi nữ giáo viên bàn bên cạnh, “Cô Tống, cô nói thử xem nếu nề nếp sinh hoạt của một học sinh có vấn đề, là giáo viên có nên giúp đỡ hay không?”

Cô Tống cũng là giáo viên trẻ mới tốt nghiệp đại học chưa được bao lâu, còn rất trẻ, thấy Long Thiên nói chuyện với mình, sửng sốt một chút, vội vã cúi đầu che dấu cảm xúc của mình, lúng túng nói: “Cái này còn phải xem tình huống, nếu như là chuyện trong nhà thì không cần phải để ý, hơn nữa cũng phải xem xét đến năng lực cá nhân…”

“Tôi hiểu rồi.” Long Thiên mỉm cười nói, “Cảm ơn cô.”

“A?” Cô Tống còn có chút hồ đồ, tôi còn chưa nói gì hết mà, anh cảm ơn tôi cái gì?

Chờ cô Tống ngẩng lên từ tình trạng nai vàng ngơ ngác, thì Long Thiên cũng chỉ để lại cho cô một cái bóng lưng.

“Từ Du Du và Nam Cung Uyên có quan hệ thế nào?” Long Thiên dùng suy nghĩ hỏi Chủ Thần, vừa rồi hắn hỏi cô Tống chỉ để xác định một số suy nghĩ của mình, cũng không phải muốn nghe ý kiến của cô Tống thật.

Thường thường khi người ta không phân rõ được trái phải, cần phải có người vạch ra cho người đó một hướng đi, sau đó anh mới có thể nhận rõ ra được mình muốn đi bên trái hay muốn đi bên phải.


“Vù…”

Long Thiên lấy Chủ Thần ra cầm ở trong tay lăn qua lăn lại, “Nói chuyện.”

“Quyền hạn quá cao, không thể biết.”

Long Thiên vừa đi đến cửa lớp, Từ Du Du cũng về, hai người gặp nhau ở hành lang.

“Thầy, thầy Long.” Từ Du Du tự nhận mình không sợ trời không sợ đất, mà gặp phải thầy Long này, cô không tự chủ được có cảm giác hãi sợ,

“Tiết lý sắp kết thúc rồi.” Long Thiên mỉm cười quăng Chủ Thần chỉ to bằng quả bóng bàn trong tay lên, “Tiết sau là tiết thể dục, đánh bóng bàn không?”

Cùng lúc đó, trong một chiếc ô tô chạy vòng vòng quang Lâm Thủy.

“Boss, vừa nãy người ở trường nói, có giáo viên gây trở ngại, cho nên cô Từ mới ra muộn như thế.” Tài xế lái xe, cung kính báo cáo với Nam Cung Uyên.

“Giáo viên? Người đó không biết tôi là ai?” Nam Cung Uyên dựa vào ghế sau, nhắm mắt lại.

“Hẳn là có biết.” Tài xế nói.

Trong mắt Nam Cung Uyên nhảy lên ánh sang nguy hiểm, “Vị giáo viên này có chút hay ho đây, muốn gây nên sự chú ý của tôi sao? Ha ha, để trường đó đuổi việc người đó đi.”

“Đã rõ.”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.