Quả Nhiên Bài Tập Vẫn Quá Ít

Chương 17: Anh Chính


Đọc truyện Quả Nhiên Bài Tập Vẫn Quá Ít – Chương 17: Anh Chính

Ngày hôm sau Long Thiên đang dạy, đến một nửa thì có cảnh sát tìm đến, Long Thiên nghe thấy là đến hỏi chuyện tối hôm qua, cười cười, nói với đồng chí cảnh sát: “Chờ tôi dạy xong.”

Sau đó vị thầy giáo này liền quay lại lớp, yên tâm dạy xong tiết của mình, xong xuôi tất cả lúc bấy giờ mới đi cùng cảnh sát.

Long Thiên vừa đi, học sinh trong lớp lập tức nhao nhao.

“Sao cảnh sát lại đem thầy Long đi?”

“Thầy Long phạm tội gì sao?”

“Thầy Long là người tốt như vậy sao có thể phạm tội được? Chắc chắn là bị người ta hãm hại!”

“Im lặng, các trò, im lặng nào!” Giáo viên tiết sau đã đến phòng học, nói hai câu, tuy học sinh ngồi dưới lớp đã im rồi, mà từng đứa từng đứa mở to đôi mắt tò mò nhìn.

“Thầy Long không sao cả.” Giáo viên đứng trên bục giảng ho một tiếng, cảm thấy có thể không tốt lắm nhưng vẫn nói một vài chi tiết cần thiết cho các học sinh, “Tối qua thầy Long gặp mấy tên côn đồ trên đường về nhà, kết quả là thầy Long tiễn hết chúng vào trong viện, bây giờ cảnh sát đến tìm thầy Long lấy chút thông tin.”

Các học sinh ngồi dưới lại xôn xao.

“Chờ đã.” Có học sinh lớn gan, “Thầy Long… Đánh người đến nỗi phải vào viện?”

Học sinh số hai hỏi: “Thầy ơi thầy chắc chắn là không nói ngược chứ ạ?”

Thầy giáo đứng trên bục đẩy kính: “Thầy chắc chắn.”


Bấy giờ phòng học lập tức ầm ĩ, Từ Du Du ngồi trong góc vẫn luôn bình tĩnh, bình tĩnh đến nỗi khiến bạn cùng bàn cũng thấy quái, tò mò hỏi: “Sao cậu không ngạc nhiên?”

“Thầy Long vốn lợi hại như thế.” Từ Du Du nói: “Chỉ là các cậu không biết mà thôi.”

Tuy bên ngoài tỏ ra rất bình tĩnh, mà ngón tay Từ Du Du lại vô ý thức nắm chặt góc sách, trong lòng lo lắng cho thầy Long.

Cô nhóc vốn là một thành viên trong đám côn đồ, tất nhiên là biết đến lũ côn đồ mặt dày thế nào, bám dai dẳng ra sao, chỉ sợ thầy Long bị bám nhiều, ngay cả danh dự cũng bị phá hủy.

Đến lúc gần tan học, Từ Du Du không nhịn được nữa, leo tường ra ngoài trường, lên thẳng đồn.

Long Thiên đang lấy lời khai, bởi cảnh sát không tin hắn một mình mà có thể đánh được mười mấy tên côn đồ, hơn nữa lại còn không bị thương chút nào, cảnh sát yêu cầu hắn kể lại tỉ mỉ tình hình lúc đó, kể cả chi tiết nhỏ nhất khi hắn đánh nhau.

Chuyện tối hôm qua xảy ra Long Thiên nhớ rất kỹ, không phải do hắn muốn nhớ, mà là hắn có năng lực gặp là nhớ mãi không quên.

Long Thiên diễn tả lại toàn bộ động tác mà hôm qua hắn làm, các chú cảnh sát nhìn mà ngoác hết cả miệng. Dồn dập hỏi hắn học ở đâu ra kĩ xảo cận chiến như thế này.

“Xem hoạt hình.” Long Thiên ngại ngùng cười cười, “Đợt trước tôi có phát hiện ra một web hoạt hình, có dạy cả kĩ xảo cận chiến, trong lúc hiếu kì nhất thời chạy đi học, không ngờ rằng lại có đất dụng võ.”

Cảnh sát thẩm vấn tra một cái, quả nhiên phát hiện ra được bộ phim hoạt hình này, cứ như là phát hiện ra vùng đất mới, hắn vội vàng sai người đi báo cho cấp trên.

Xem hoạt hình xong, cảnh sát đánh giá: “Tuy kĩ xảo cận chiến ở trong này vô cùng hữu dụng, mà thầy Long có thể nắm giữ một cách chính xác, cũng là điều vô cùng hiếm thấy.”

Long Thiên khiêm tốn nói: “Quá khen rồi.”

Nói chuyện phiếm được mấy câu, một đồng chí đã đi tới, nói với cảnh sát đang thẩm vấn, vị cảnh sát thẩm vấn cười cười, nói rằng: “Để cô nhóc vào đi.”

Vừa nói vừa nhìn về phía Long Thiên, cười nói: “Thầy Long, học sinh của thầy tới thăm thầy.”

“Học sinh của tôi?” Long Thiên vẫn đang mỉm cười đột nhiên lạnh mặt đi, cảnh sát tưởng là mình nhìn nhầm, học sinh của mình tới tìm mình đáng ra phải vui vẻ mới phải, sao lại lạnh mặt cho được.

Lúc nào cũng cho mình là một con nhóc vô học lại côn đồ, Từ Du Du có một nỗi sợ bản năng mang tên đồn cảnh sát, phải nói là bỏ ra dũng khí rất lớn, ai mà ngờ được vừa mới vào, đã nhìn thấy ánh mắt của Long Thiên, cô run lên, vô cùng lúng túng.

“Em trốn tiết?” Đây là câu Long Thiên nói đầu tiên.

Từ Du Du gật nhẹ đầu một cái, không dám nói lời nào.

“Chiều nay là hai tiết hóa và hai tiết lý, em cảm thấy bản thân em có thể theo kịp được?” Long Thiên lại nói.

“Em…” Từ Du Du cúi đầu, “Em chỉ muốn nhìn thầy một chút mà thôi.”


Nhìn thấy cô nhóc bị dạy cho hoảng lên, cảnh sát cười ha ha tới làm lành: “Thầy Long, học sinh chỉ là đang quan tâm thầy mà thôi, đừng làm căng, học thì có thể bù lại, bây giờ có học sinh quan tâm là một chuyện không phải dễ, hóa ra, thầy Long cũng là thầy giáo tốt thật, điều tra của tụi tôi cũng không sai.”

“Cảm ơn.” Long Thiên lạnh lùng nói cảm ơn, “Nhưng chuyện này không phải là lý do để học sinh của tôi có thể lấy ra để mà trốn tiết.”

Hai tay Từ Du Du vắt vào nhau: “Em… Em hiểu rồi… Em về giờ đây.”

“Bây giờ mới là học trò của thầy.” Biểu cảm của Long Thiên có chút mềm đi, lộ ra một nụ cười vui mừng nhẹ nhàng.

Nhìn Từ Du Du cô đơn một mình đi mất, cảnh sát nói: “Thầy Long, thầy đi cùng cô bé về đi thôi, chuyện cần ghi chép cũng đã ghi chép xong, thầy không có việc gì nữa.”

“Được, làm phiền rồi.” Nói khách sáo hai câu, Long Thiên đi cùng Từ Du Du ra cửa.

Mới ra đến cửa đồn, một chiếc xe cảnh sát đúng lúc dừng lại, một người từ trong đi ra.

Đầu người kia vẫn còn đang quấn băng gạc, nhìn không lớn, cũng không phải loại ngoan ngoãn gì, vừa đi còn vừa mắng đồng chí cảnh sát áp giải hắn về: “Tôi bảo anh nhẹ chút đi cơ mà, tôi là người bệnh, người bệnh đấy có hiểu hay không, nếu bị thương thêm, các người có trả tiền chữa trị không hả?”

Từ Du Du thấy giọng này nghe quen quen, quay đầu lại nhìn, vừa hay người kia cũng quay sang, hai người sững mất một lúc.

“Anh Chính?”

“Ô, Tiểu Du, Tiểu Du đến thăm anh Chính à?”

Mắt Từ Du Du rơi xuống người Long Thiên, anh Chính cũng nhìn lại, biểu cảm lập tức thay đổi.

“Tao tưởng mày đến thăm tao, hóa ra là đến thăm “bố nuôi”, thằng này cho mày bao nhiêu tiền? Một thằng thầy giáo nghèo thôi mày cũng bán cho, thiếu tiền cỡ nào chứ hả?”

Cơ bản là Long Thiên chẳng thèm nhìn hắn, lúc bấy giờ mới nghiêng đầu liếc mắt nhìn hắn, mỉm cười nói: “Bây giờ cậu câm miệng vẫn kịp.”


“Bắt tao câm á? Dám làm thì dám nhận đi!” Giọng anh Chính quái gở, “Ôi chà chà, bao dưỡng gái trẻ bị phát hiện rồi, không thể làm giáo viên được nữa, làm thầy giáo cấp ba đ*o gì, cơ bản là rắm chó!”

Long Thiên nhìn về phía cảnh sát áp giải hắn, lịch sự nói: “Có thể để tôi nói chuyện riêng với hắn một lúc có được không?”

Đồng chí cảnh sát vốn đã không chịu nổi cái thằng côn đồ này từ lâu, cũng cười cười: “Có thể, à, bên kia không có camera.”

“Không!” Anh Chính biến sắc, gào lên như lợn bị chọc tiết, “Chúng mày không thể làm vậy! Tao muốn kiện chúng mày, kiện chúng mày… Lạm dụng chức quyền! Kiện chúng mày tội bức cung!”

“Tôi dạy cho cậu!” Một tay Long Thiên nhấc hắn lên, ném qua góc không có camera, “Từ kia gọi là lấy việc công trả thù riêng, nói đi, kẻ nào sai mày đến.”

Đã xảy ra chuyện Long Thiên không thể tìm hiểu, trừ khi Chủ Thần nói cho hắn, bằng không hắn cũng không biết, chuyện lần này là một ví dụ.

Trong phòng làm việc, mắt Tôn hiệu phó nhảy lên, lúc cảnh sát đến tìm Long Thiên, dự cảm không lành càng ngày càng mãnh liệt trong lòng hắn.

Lỡ như mấy thằng côn đồ kia khai hắn ra thì làm sao bây giờ?

Tôn hiệu phó lo lắng giậm chân.

Hơn nữa nếu Long Thiên lại tính lại những dự toán từ trước, liền sẽ phát hiện ra trong đó bị hụt mất một khoản tiền.

Long Thiên à Long Thiên.

Tôn hiệu phó đè lại mí mắt giật liên hồi của mình, giữ lại kẻ này, người ngã ngựa chắc chắn sẽ là hắn.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.