Đọc truyện Quả Nhiên Bài Tập Vẫn Quá Ít – Chương 15: Tài lộ
Đêm hôm đó, hiệu trưởng trường Lâm Thủy nhận được cuộc gọi trực tiếp từ tổng giám đốc tập đoàn Kim Vũ Nam Cung Uyên, nói chuyện quyên tiền cho trường học, sau đó mới lái đến chuyện muốn sa thải một giáo viên, làm thế thì cái số tiền quyên góp kia sẽ được chuyển đến rất nhanh.
Hiệu trưởng cầm điện thoại, lâm vào trạng thái tiến thoái lưỡng nan, một bên là giáo viên của trường, một bên là tiền quyên góp, hắn cũng không biết bên nào quan trọng hơn.
Làm một hiệu trưởng, lăn lộn nhiều năm trong xã hội rồi, hiệu trưởng cũng tự luyện được cho mình cái bản lĩnh đưa đẩy khéo léo, hắn vô cùng thông minh kéo đề tài, vừa không đồng ý vừa không từ chối, cũng không đưa ra lời giải thích.
Cúp điện thoại, hiệu trưởng thử nghĩ kĩ xem giáo viên họ Long này là ai, nhưng mà hắn là hiệu trưởng, không thể nhớ được hết thảy giáo viên, suy nghĩ một hồi cũng không nhớ ra được, đành phải coi như thôi, chuẩn bị thời gian xử lý sau.
Thứ hai, Long Thiên vừa mới dạy xong hai tiết đầu, đã bị hiệu trưởng gọi lên văn phòng.
Nghe nói là hiệu trưởng gọi, đồng nghiệp trong phòng giáo viên có chút lo lắng cũng có chút đồng tình, Long Thiên dùng nụ cười để trả lời tất cả, sau đó bình tĩnh đến văn phòng.
“Thầy Long thật là bình tĩnh.”
Long Thiên vừa mới đi, người trong phòng làm việc đã bắt đầu bàn tán.
“Mọi người nói coi lần này bàn chuyện gì? Đánh giá xuất sắc?”
“Mới khai giảng được mấy tuần, làm gì đã đánh giá được giờ này, tôi đoán e chừng hồi trước có người tặng hoa cho thầy Long, gây nên ảnh hưởng không tốt.”
“Nhưng mà đã chuyện từ lâu lắm rồi, dạo gần đây cũng không thấy gửi đến nữa, sao bây giờ mới tìm thầy Long đến?”
Người trong phòng giáo viên tán chuyện cả nửa ngày cũng không ra kết quả, Long Thiên đã đi đến phòng làm việc của hiệu trưởng.
Lúc này trong phòng làm việc giản dị ngồi hai người, ngoài hiệu trưởng ra, còn có Tôn hiệu phó chuyên quản lý cơ sở vật chất trong trường.
Long Thiên gõ cửa đi vào, hiệu trưởng để hắn ngồi, lại để trợ lý rót cho một chén trà, sau đó vô cùng hiền hòa nói rằng: “Thầy Long, tôi cũng biết là, thầy là thầy giáo trẻ ưu tú nhất trong nhóm giáo viên mới này của trường ta, có thể có được một thầy giáo như thầy, quả thực là vinh hạnh của trường.”
Ngay khi biết hiệu trưởng tìm hắn, Long Thiên đã biết được gần như là hết câu chuyện, giờ này nghe mấy lời khách sáo của hiệu trưởng, lộ ra một nụ cười khá là sâu xa: “Quá khen.”
Hiệu trưởng chỉ thấy người giáo viên trẻ này rất lễ phép, hơn nữa không kiêu không vội, nghĩ như thế, hắn thở dài ở trong lòng, nghiêm túc nói: “Thầy Long, hôm qua tôi nhận được một cú điện thoại, e là phải khiến thầy chịu oan ức.
Long Thiên làm ra biểu cảm nghi hoặc: “Chuyện gì vậy hiệu trưởng?”
“Chính là…” Sắc mặt hiệu trưởng có chút u sầu, bỏ qua đề tài, “Tiểu Long, cậu cũng biết là dụng cụ thí nghiệm của trường ta là của mười năm trước đúng không? Tôi và Tôn hiệu phó đều muốn đổi thiết bị mới, nhưng mà cái số tiền này không dễ xin, cho nên mới chậm chạp chưa đổi, còn có thư viện cũng đã trở nên xập xệ, chúng ta phải xây dựng lại một lần nữa, mấy thứ này, đều là tiền cả.”
Tôn hiệu phó ở bên cạnh cũng phụ họa: “Tuy trường Lâm Thủy ta là trường cấp ba trọng điểm, nhưng vẫn thiếu tiền.”
“Vì thế…”
“Vì thế nên mong thầy Long có thể hi sinh một chút,” Hiệu trưởng tận tình khuyên nhủ nói, “Cậu cũng biết rồi đấy,ngày hôm qua tôi nhận được một cú điện thoại, nói chỉ cần sa thải cậu, liền có thể quyên cho trường một số tiền, số này không phải là ít, thư viện và dụng cụ thí nghiệm đều có thể đổi được.”
“Tôi hiểu rồi.” Long Thiên khẽ mỉm cười, “Tôi cũng biết là ai, mà tôi sẽ không từ chức.”
“Thầy Long.” Hiệu trưởng khuyên, “Tôi sẽ viết thư giới thiệu cho cậu, đồng thời cũng đứng trên danh nghĩa cá nhân tiếp tế, tranh thủ tìm cho cậu nơi giảng dạy tốt hơn chỗ này.”
Long Thiên lắc đầu: “Hiệu trưởng, nếu sửa thư viện, tôi nghĩ tôi có thể xin được tiền.”
“Chuyện này…” Hiệu trưởng liếc mắt nhìn Tôn phó hiệu trưởng một cái.
Tôn hiệu phó lập tức lấy ra một bảng dữ liệu, “Trước khi cậu tới, tôi đã thương lượng với hiệu trưởng một chút, lấy tiền xin được và tiền quyên góp làm giả thiết, chia ra để vừa xây thư viện vừa đổi trang thiết bị mới.
Tôn hiệu phó lấy ra hai bản nháp: “Nếu ngân sách xuống đến nơi, chúng ta chỉ có thể sửa loại nhỏ như này, cũng không chứa được bao nhiêu học sinh, mà nếu nhận được tiền quyên, chúng ta có thể xây được một cái lớn, một cái thư viện có thể chứa được một nửa số học sinh toàn trường, hơn nữa còn xây thêm được cả một cái hội trường.”
“Tiểu Long, tôi biết chuyện này sẽ khiến cậu oan ức.” Hiệu trưởng lại khuyên, “Mà chuyện này là để tốt cho trường ta, cậu hi sinh một chút, cá nhân cậu tôi sẽ bồi thường.”
Nhìn hai tấm sơ đồ phác thảo, Long Thiên đột nhiên nở nụ cười, cầm bút lên: “Không đúng mà, Tôn hiệu phó, dự toán thế này có chút sai.”
Long Thiên nhanh chóng gọn gàng viết thêm vài nét lên bản phác thảo, bôi công thức nguyên gốc đi, xoèn xoẹt tính lại mấy cái, tính xong: “Hẳn là thế này, dù xin ngân sách, vẫn đủ.”
Mắt Tôn hiệu phó hơi run rẩy, mất hồi lâu mới nói ra được: “Dự toán của cậu không đúng, tôi làm bên cơ sở vật chất nhiều năm rồi, rõ giá hơn cậu nhiều lắm, giá mà cậu ghi là của mấy năm trước, bây giờ không thể tính như thế.”
Long Thiên nghiêng đầu nhìn hắn, lộ ra một nụ cười: “Tôn hiệu phó à, đây là dữ liệu mới nhất, ngài điều tra thử xem.”
“Tôn hiệu phó?” Hiệu trưởng không am hiểu kiến thiết cơ sở vật chất, lúc bấy giờ mới nghi hoặc nhìn Tôn phó hiệu trưởng.
Tôn hiệu phó thấy tay mình run rẩy, mất một lúc lâu mới tỉnh lại, nói rằng: “Dự toán thế này cũng không phải không thể, mà cái này cần phải mặc cả giảm đi so với giá gốc…”
Long Thiên liếc mắt nhìn hắn, Tôn hiệu phó lập tức đổi giọng: “Có thể, mà… Mà… Tôi chỉ sợ không có người trong nghề nhận.”
“Nhận các mục của trường sẽ có thêm đúng chứ.” Long Thiên giả như không thấy, mở miệng hỏi.
“Có mục thêm.” Tuy hiệu trưởng không quản chuyện bên này, mà ông vẫn biết một hai, “Cho nên chỉ cần có liên quan đến trường học thì sẽ có rất nhiều công ty tranh nhau nhận.”
“Thế là được rồi.” Long Thiên mỉm cười, “Không còn chuyện của tôi chứ?”
“Thầy Long về trước đi.” Hiệu trưởng lắc đầu, “Để cậu cười chê rồi.”
“Không sao đâu.” Long Thiên nói, “Có thể cống hiến năng lực cho trường học, tôi rất vinh dự.”
Trên đường về, tay Long Thiên đút túi, vân về quả bóng Chủ Thần, nói nhỏ trong đầu: “Không ngờ cả đề toán cũng có chỗ dùng ở đây.”
“Trong cơ sở dữ liệu có rất nhiều đề bài tương tự…”
“Không đọc.” Long Thiên không chút suy nghĩ, từ chối thẳng, “Vượt khỏi phạm vi toán học cấp ba, vô dụng.”
Chủ Thần: “…”
Rõ ràng em vừa nãy còn đọc cả kiến trúc học.
Ban đêm, Tôn phó hiệu trưởng ôm tình nhân trẻ tuổi xinh đẹp, ngồi trên giường hút thuốc.
Tình nhân nhỏ vô cùng hiểu ý, nhìn thấy tâm trạng của kim chủ không tốt, lập tức tâm sự với hắn: “Anh Tôn, có chuyện gì không vui vậy?”
Tôn hiệu phó cười cười: “Tài lộ bị người ta chặt mất, anh đang nghĩ xem nên giải quyết thế nào.”
“Lần này là bởi vì sao?” Tình nhân nhỏ nằm trong ngực hắn dịu dàng hỏi.
“Có kẻ chặn đường.” Tôn hiệu phó cười lạnh một cái.
“Người có ô dù?”
“Không…” Tôn hiệu phó nói: “Chỉ là một giáo viên cấp ba bình thường thôi.”
“Nếu chỉ là giáo viên cấp ba bình thường, tìm người dạy cho một trận là được rồi.” Tình nhân nhỏ nói, “Những người này sợ côn đồ nhất, nói không rõ tránh không được, không chú ý chút lại vấy bẩn vào người.”
Tôn hiệu phó nheo mắt lại: “Ý kiến hay.”