Qua Nhà Tớ Làm Bài Tập Đi

Chương 91: Nghỉ Ốm Trình Giảo Kim


Bạn đang đọc Qua Nhà Tớ Làm Bài Tập Đi – Chương 91: Nghỉ Ốm Trình Giảo Kim


Edit: Bàn
Đại diện môn Hoá là một nữ sinh, nhìn thấy số điểm này, giật mình hỏi: “Đây là Tống Dã lớp bọn mình mà? Lớp khác có ai trùng tên không? Hay giáo viên tính nhầm điểm rồi?”
Khúc Liệu Nguyên cầm bài thi đọc vội một lượt, là chữ Tống Dã không sai, giáo viên cũng không tính nhầm điểm.

Câu hỏi điền chỗ trống và câu hỏi lớn đằng sau của bài thi này đều để trống, 24 điểm đều là điểm lấy từ câu hỏi trắc nghiệm, trên đề trắc nghiệm không hề viết lời giải, nên bài thi rất có thể là Tống Dã tô bừa.
Đại diện môn học cũng bối rối, nói: “Chuyện gì xảy ra vậy?”
Khúc Liệu Nguyên: “…”
Chuyện gì xảy ra vậy? Cậu cũng không biết!
Toàn bộ bài thi đã phát xong, bảng điểm và thứ hạng chưa công bố, phải đến ngày mai.

Nhưng tất cả mọi người đã biết điểm của mình, bạn bè trong lớp hỏi nhau một chút là có thể đoán được thứ hạng đến tám chín phần mười.
Vì vừa thi xong, nên lớp thực nghiệm và lớp thường đều chỉ học 2 tiết tự học, sau khi tan tiết 2, các học sinh liền tụm năm tụm ba bàn luận thành tích cùng nhau.
Tống Dã bị thầy Thôi gọi đi hơn một tiết, đến giờ vẫn chưa về.

Rất có thể vì thành tích lần này nên lão Thôi mới tìm hắn nói chuyện.
Khúc Liệu Nguyên ngồi một mình tại chỗ, mất hồn mất vía chờ đợi.
“Liệu Nguyên,” Lý Siêu, bạn giường trên của cậu, lại đây hỏi, “Tổng điểm lần này của ông là bao nhiêu?”
Cậu không để ý lắm trả lời: “Tôi còn chưa tính.”
Lý Siêu thấy bài thi của cậu đang ở trên bàn, liền lấy nhìn xem, tính tổng điểm giúp cậu, càng nhìn, biểu cảm càng khiếp sợ, cuối cùng nói: “Ông được đấy! Lần thi này ổn quá nhỉ!”

Khúc Liệu Nguyên: “…”
“Vẫn chưa biết bên lớp 2 thế nào,” Lần trước thành tích Lý Siêu tương đương Khúc Liệu Nguyên, vừa ghen tị vừa ngưỡng mộ nói, “Nhưng điểm này của ông trong lớp mình ít nhất cũng xếp top 3 đấy, ông lợi hại thật.

Anh ông bao nhiêu? Tính chưa? Nó nhất định lợi hại hơn.”
Khúc Liệu Nguyên: “…”
3 môn chính thêm 3 môn khoa học tự nhiên, tổng điểm 6 môn là 750.
Tổng điểm của Khúc Liệu Nguyên là 684 điểm, lần trước là 643 điểm.
Tổng điểm lần này của Tống Dã chưa đến 530, lần trước là 709.
Lần lượt lại có mấy bạn học đến hỏi điểm Khúc Liệu Nguyên, đương nhiên còn phải thăm dò điểm Tống Dã nữa.
Khúc Liệu Nguyên không nói điểm của Tống Dã với tất cả mọi người, kể cả Lý Siêu, nhưng đại diện các môn phụ trách phát bài trong lớp đều đã thấy tận mắt, ngay cả đại diện môn Toán lớp 2 sát vách lúc đưa bài thi giúp cũng đã biết điểm Toán không bình thường của Tống Dã, còn kể với người lớp mình như tin thời sự.
Thành tích Tống Dã gần như là huyền thoại trong khoá học sinh này, luôn vượt hạng 2 khối một đoạn thật xa, vị trí hạng 2 khối đã thay đổi nhiều lần theo thời gian, nhưng người đứng đầu khối vẫn là hắn, như một vị bá chủ giang hồ không ai có thể đánh bại.
Vào kỳ thi cuối kỳ này, bá chủ rốt cuộc đã thi hỏng một lần.

Rất nhiều người đã biết hoặc có nghe nói qua.
Dù đã tan học, nhưng ngày mai sẽ nghỉ, nên học sinh các lớp không vội về ký túc xá rửa mặt đi ngủ như bình thường, mà ở trong phòng học thảo luận điểm số, thảo luận sau khi nghỉ đi đâu chơi, còn có người thảo luận chuyện học thêm hè.

Nhiều học sinh ngoại trú cũng vẫn chậm chạp chưa rời trường về nhà.
Khúc Liệu Nguyên bị bạn cùng lớp hỏi thành tích Tống Dã mấy lần, mà Tống Dã rề rà chưa trở lại, cậu hơi không chờ được nữa, muốn tới phòng làm việc tìm Tống Dã.

Từ phòng học đi ra, Trương Ngọc lớp bên cạnh lại đang ở ngoài hành lang, vừa thấy cậu liền hỏi: “Sao ai cũng bảo Tống Dã thi không tốt?”

Khúc Liệu Nguyên không muốn trả lời vấn đề này, giả vờ không nghe thấy, co cẳng chạy.
Trương Ngọc tưởng cậu không nghe được, còn đuổi theo mấy bước, quan tâm hỏi: “Khúc Liệu Nguyên! Tống Dã không thi tốt thật à? Chuyện gì xảy ra vậy?”
Khúc Liệu Nguyên bị hỏi phát bực, bỗng đứng lại, quay đầu nói với nhỏ: “Liên quan đến cậu à?”
Trương Ngọc: “…”
Trong hành lang vẫn có người khác đang nói chuyện, nghe thấy, đều kinh ngạc nhìn qua, Trương Ngọc đương nhiên rất xấu hổ.
“…” Khúc Liệu Nguyên giải thích với bạn học bên cạnh, “Đừng hiểu lầm, tớ đang đùa bạn ấy thôi.”
Chờ người khác nói chuyện tiếp, không nhìn hai người họ nữa, Khúc Liệu Nguyên mới nói thầm với Trương Ngọc: “Cảm ơn cậu quan tâm, nhưng cậu đừng hỏi nữa, tớ không biết.”
Cậu đúng là không biết thật.
Tống Dã lúc thi không ở đúng trạng thái nên mới thi nát đến vậy? Hay là, Tống Dã cố tình thi hỏng để lấy thành tích như vậy ra doạ cậu?
Cậu chạy thẳng đến phòng làm việc của thầy Thôi, phòng làm việc khoá cửa, đã không còn người? Cậu tưởng Tống Dã đi hành lang bên kia về phòng học, vội vàng chạy về, người trong lớp đã ít hơn lúc nãy, Tống Dã không ở đây.
Cậu hỏi bạn học có gặp Tống Dã không, mọi người đều nói không, Tống Dã chưa từng trở về phòng học.

Cậu lại chạy về ký túc xá nhìn thử, người phòng 401 cũng nói Tống Dã chưa hề về.
…!Người đâu rồi?
Khúc Liệu Nguyên về phòng mình, trong phòng có hai bạn cùng phòng đang dọn đồ.

Cậu lấy điện thoại trong ngăn kéo ra khởi động máy, gọi vào số Tống Dã, âm thanh thông báo nói là tắt máy, cậu cúp máy gọi lại, gọi liên tục mấy lần, bên trong vẫn thông báo “Đối phương đã tắt máy.”
Bạn cùng phòng kỳ quái nhìn cậu, hỏi: “Liệu Nguyên, sao thế? Có việc à?”
Cậu nói: “Không…!Chỉ là anh tôi bị lão Thôi gọi đi, bây giờ vẫn chưa về, không biết đi đâu rồi, phòng làm việc cũng chẳng có ai.”

Bạn cùng phòng nói: “Anh ông không mang điện thoại sao? Không gọi được à?”
Khúc Liệu Nguyên nói: “Hình như ảnh quên bật máy.”
“Hay ông gọi lão Thôi hỏi xem?” Bạn cùng phòng gợi ý nói, “Ông có số lão Thôi không?”
Một lời đánh thức người trong mộng, Khúc Liệu Nguyên lục số thầy Thôi ra gọi sang, hai bạn cùng phòng biết cậu gọi điện thoại cho chủ nhiệm lớp, lập tức câm như hến không dám lên tiếng, sợ bị thầy chủ nhiệm nghe thấy tiếng hai người họ.

Khúc Liệu Nguyên vừa thấy vậy, liền ra khỏi phòng, đứng ngoài cửa gọi cuộc điện thoại này.
Chờ thầy Thôi ở đầu bên kia trả lời cuộc gọi, Khúc Liệu Nguyên báo tên với thầy, sau đó hỏi Tống Dã có còn ở cùng giáo viên không.
Thầy Thôi nói: “Em ấy không nói với em à? Em ấy xin nghỉ với thầy, về nhà rồi.”
“Về nhà làm gì ạ?” Khúc Liệu Nguyên không hiểu, nói, “Ảnh xin nghỉ cái gì?”
Thầy Thôi nói: “Nghỉ ốm, hai ngày nay em ấy không khoẻ, gắng gượng mới thi được.

Em không biết? Thầy đưa giấy ra cổng cho em ấy rồi, em ấy không nói với em một tiếng đã đi à?”
Khúc Liệu Nguyên không dám hỏi nữa, nghi ngờ Tống Dã giả vờ ốm để xin nghỉ, cậu nói thêm nữa sẽ bị lão Thôi nhìn ra, nói: “Dạ…!Là em quên mất, vậy không sao ạ, tạm biệt thầy Thôi.” Rồi nhanh chóng tắt điện thoại.
Rốt cuộc là Tống Dã giả ốm? Hay là ốm thật? Cậu không nhìn ra dáng vẻ ốm bệnh của Tống Dã trong hai ngày này, giờ tự học buổi tối trước khi bị thầy Thôi gọi đi, Tống Dã vẫn ở đó vừa đọc tạp chí vừa nghe nhạc.

Nhưng quyển tạp chí và bài hát kia đúng là rất khác thường, hoàn toàn không phải thứ Tống Dã bình thường sẽ thích.
Có thể không? Tống Dã thấy sắp bị thầy Thôi gặp nói chuyện, biết lão Thôi muốn nói vấn đề thành tích với hắn, hắn thi hỏng không muốn nói chuyện, nên giả ốm luôn, nói dối nguyên nhân thi không tốt lần này là do bị ốm sao?
Tống Dã về nhà thật rồi à? Muộn thế này, về nhà một mình?
Khúc Liệu Nguyên đứng ngoài cửa phòng 402, lộ ra vẻ mặt mờ mịt nghi ngờ cuộc sống, lại gọi điện cho Tống Dã, vẫn không gọi được.
Diêu Vọng kéo một cái vali, từ hướng phòng 411 đi lại đây, tiếng bánh xe lăn trong hành lang kêu rất to, những nam sinh đi ngang sẽ nhìn, nhưng đều tránh cậu ta.
Cậu ta nhìn thấy Khúc Liệu Nguyên đứng ngoài cửa phòng 402, gọi cậu: “Lớp trưởng, sao lại bị phạt đứng rồi?”
Khúc Liệu Nguyên đang nghe âm thanh thông báo “Đối phương đã tắt máy” trong điện thoại, không trả lời câu hỏi của Diêu Vọng, mà đưa điện thoại ra khỏi tai, hỏi một cách không chắc chắn: “Mày tới đúng lúc, tao không biết lắm, hỏi thử mày xem, có cách nào có thể nhắc người tắt máy bật điện thoại lên, nhận điện thoại của tao không?”
“Có,” Diêu Vọng nói, “Gọi điện thoại cho hắn, bảo hắn bật máy.”

Khúc Liệu Nguyên vô cảm nói: “Đúng là một cách hay.

Tạm biệt.”
Diêu Vọng đùa xong liền tự cười, nói: “Mày gọi cho ai mà không gọi được? Ba mẹ?”
“Không phải.” Khúc Liệu Nguyên nhìn vali của cậu ta, nói, “Mày làm gì đấy?”
Diêu Vọng nói: “Dọn đồ mang về nhà trước, mai đi chơi, không quay lại nữa.”
Khúc Liệu Nguyên: “…!Thế mày đi nhanh đi.”
Diêu Vọng nói: “Mày đi không? Đưa mày đi cùng.”
Khúc Liệu Nguyên lại gọi cho Tống Dã một lần nữa, qua loa lấy lệ nói: “Không đi.”
“Mày không hỏi đi đâu đã không đi rồi à?” Diêu Vọng nói, “Đi Bắc Kinh xem Olympic, không muốn đi?”
Khúc Liệu Nguyên nghĩ thầm, gì? Olympic?! Đi xem Olympic?! Trời ơi Olympic…!Không đúng Olympic cái gì, rốt cuộc Tống Dã đi đâu rồi?
“Thế mày đi nhanh lên, chờ lát nữa trường đóng cửa đố mày đi được.” Cậu lại buồn bực chuyện tình cảm của mình, đuổi Diêu Vọng đi, nói, “Tao còn có việc, không rảnh chơi với mày.”
Cậu ấn phím điện thoại, muốn gửi Tống Dã tin nhắn khác, nhưng nếu Tống Dã tắt điện thoại, tin nhắn cũng không nhận được đúng không?
Diêu Vọng vẫn đứng cạnh cậu, hỏi: “Cuối cùng thì mày bận cái gì? Gọi điện cho ai? Có chuyện gì à?”
Khúc Liệu Nguyên cảm nhận được sự quan tâm và ý tốt của cậu ta, cuối cùng vẫn nói thật: “Anh tao, ảnh xin nghỉ ra khỏi trường rồi, không nói với tao.”
Diêu Vọng cầm tay kéo vali, xoay cái vali kia một vòng, mới nói: “Nó đi đâu rồi? Không nói à?”
“Ảnh nói với chủ nhiệm lớp tao là muốn về nhà, ba mẹ tao giờ không ở nhà, trong nhà không có ai.” Khúc Liệu Nguyên tâm tư rối bời, nói, “Với cả đã muộn thế này rồi, ảnh về nhà kiểu gì? Cũng…!cũng không còn xe bus nữa.”.
Diêu Vọng nói: “Mày bảo nó có tiền mà? Gọi taxi rồi về thôi, chỉ có mấy km, có phải lên sao Hoả đâu.”
Khúc Liệu Nguyên: “…”
“Nếu lo thật,” Diêu Vọng như bất đắc dĩ lắm mà hỏi một câu, “Thì mày về nhà xem thử?”
Khúc Liệu Nguyên im lặng chốc lát, nói: “Thế mày cho tao mượn ít tiền, tao cũng phải gọi taxi mới về được.”
Nhưng lời này lại đánh trúng ý nguyện của Diêu Vọng, nói: “Gọi taxi cái gì, tao lái xe đưa mày về thôi, mày còn chưa ngồi xe tao lái đâu.”.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.