Qua Nhà Tớ Làm Bài Tập Đi

Chương 88: Bà Xã 18 Tuổi Lòng Ghen Tị


Bạn đang đọc Qua Nhà Tớ Làm Bài Tập Đi – Chương 88: Bà Xã 18 Tuổi Lòng Ghen Tị


Edit: Bàn
“Vợ” nhà ai mà sang ngày thứ 2 đã là loại đãi ngộ này?!
Khúc Liệu Nguyên đau khổ tột cùng đi rửa mặt, ăn cơm, sau đó bắt đầu làm đề Toán.
Cậu thực sự không muốn làm tí nào, lơ đãng viết công thức trên giấy, ngồi không yên, uốn tới ẹo lui trên ghế.
Tống Dã ở bên cạnh đang làm đề khác, để ý thấy động tác nhỏ của cậu, quan tâm hỏi: “Có chỗ nào khó chịu à?”
Thực ra nếu bây giờ Khúc Liệu Nguyên nói “khó chịu,” Tống Dã đương nhiên sẽ thả cậu đi nghỉ, đáng tiếc Khúc Liệu Nguyên không quen nói dối, miệng lại nhanh hơn đầu, trả lời: “Đâu có.”
“Thế còn không mau làm bài? Muốn ăn đòn hả?” Tống Dã trở mặt ngay, cầm bút dùng sức gõ đầu cậu.
Khúc Liệu Nguyên: “…”
Lúc này trong đầu cậu vang lên câu cửa miệng của Đồng Tương Ngọc trong【Võ lâm ngoại truyện】: Ta sai rồi, ta thực sự sai rồi, ta không nên lấy chồng ngay từ đầu…!360 độ! Âm thanh lập thể 8D!
Nghỉ lần này tổng cộng 4 ngày, bắt đầu từ ngày hôm qua, cho đến tối ngày 6 tháng 8, ngày lớp 12 kết thúc kỳ thi đại học, khi đó lớp 10 và lớp 11 sẽ về trường tự học buổi tối.
Bốn buổi sáng, ngày nào cũng làm đề, sáng chiều mỗi buổi một môn, sau khi làm xong thì Tống Dã sửa lỗi ngay tại chỗ, dạy Khúc Liệu Nguyên sửa lại, buổi chiều sẽ đổi sang môn khác.
Khúc Liệu Nguyên chỉ vừa làm đề vừa càu nhàu phàn nàn vào ngày đầu tiên, kết quả vì không đủ cẩn thận, tỉ lệ làm sai vượt quá quy định của Tống Dã, bị Tống Dã mắng một trận.

3 ngày sau liền thái độ nghiêm chỉnh, chăm chỉ làm bài, cố gắng sửa sai.
Ban ngày học tập xong, đến tối vẫn sẽ có chút hoạt động “tân hôn,” giới hạn trong ôm ôm hôn hôn ngủ chung, không xảy ra quan hệ thực chất.

Hơn nữa Tống Dã còn sợ cướp cò, chưa tới giờ ngủ thì không quá mức thân mật với Khúc Liệu Nguyên.

Ngược lại, Khúc Liệu Nguyên trời vừa tối đã nóng lòng muốn thử, ngày đầu tiên còn xấu hổ, ngày thứ 2 không nhịn nổi nữa, chủ động tìm Tống Dã ngỏ lời: “Tớ muốn thử lại.”
Tống Dã hết sức hài lòng, cũng hơi hơi đắc ý, sau đó từ chối cậu.
Khúc Liệu Nguyên liền rất buồn bực, rốt cuộc là kết hôn cái kiểu gì?
Thực ra toàn bộ quá trình lúc đó Tống Dã rất cẩn thận, Khúc Liệu Nguyên hồi sức cũng rất nhanh, thành công thuận lợi hơn trong tưởng tượng của Tống Dã rất nhiều.

Thử lại lần nữa, được thì được, nhưng Tống Dã không muốn thường xuyên như vậy, lý do giống như khi hắn không mong Khúc Liệu Nguyên mụ mị thẩm du.
Hắn đương nhiên không phải không muốn tiếp tục sự êm ấm mới cưới, ở tuổi của hắn, đương nhiên cũng muốn ngày ngày chỉ yêu đương mặc kệ học hành, nhưng trong hai người bọn hắn, nhất định phải có một thời điểm tỉnh táo không được quên chuyện đứng đắn, nếu cả hai đều tuỳ tâm sở dục, làm cái gì cũng tuỳ tâm trạng như Khúc Liệu Nguyên, thì tương lai phải làm sao?
Đặc biệt là sau khi đã “cái đó,” Tống Dã càng mong đợi vào cuộc sống đại học và đi làm cùng Khúc Liệu Nguyên sau này, đồng thời cũng càng lo lắng chuyện lỡ may.
Lỡ may Khúc Liệu Nguyên vừa lên lớp 12 thì thành tích liền đi xuống, lỡ may Khúc Liệu Nguyên sang năm thi đại học không thuận lợi như hắn kỳ vọng, lỡ may thời gian học đại học hai người bọn họ bị ngăn cách mỗi người một nơi, làm sao bây giờ?
Ham muốn chiếm hữu của Tống Dã với Khúc Liệu Nguyên đã dần thu lại rất nhiều theo tuổi tác, không còn vô lý, bất kể hoàn cảnh như khi còn bé, nhưng loại tâm lý này vẫn tồn tại ăn sâu bén rễ.

Hắn cần phải để Khúc Liệu Nguyên trong tầm mắt hắn, bạn bè Khúc Liệu Nguyên mới làm quen thế nào, rồi mới thích đồ đạc gì, hắn đều muốn thường xuyên nắm vững tình hình mới có thể an lòng.

Lên cấp 3 cùng thành phố hắn còn không muốn xa Khúc Liệu Nguyên học khác trường, đến khi vào đại học có môi trường tự do cởi mở trái ngược hẳn với cấp 3, hai người bọn họ lại mỗi người một nơi? Vậy đương nhiên là càng không được.

Huống gì đi học ở đâu có thể quyết định vấn đề lựa chọn nghề nghiệp, môi trường công việc, và những thứ khác liên quan đến cả đời ở một mức độ rất lớn.
Con đường phía trước của Khúc Liệu Nguyên và tương lai của hai bọn họ liên hệ chặt chẽ với nhau.


Vì vậy, Tống Dã không thể buông lỏng một chút nào.
Ăn cơm tối xong, không có phim truyền hình nào hay, Tống Dã đọc【Tăng Quốc Phiên】đã đọc đến lần thứ N, đưa cho Khúc Liệu Nguyên quyển【Tess of the dUrbervilles】bản song ngữ.
Khúc Liệu Nguyên: “…!Không đọc, tớ định ra ngoài chơi.”
Cậu ra ngoài dạo một vòng, hàng xóm trong Gia Chúc Viện đã chuyển nhà đi rất nhiều, người càng ngày càng ít, trong sân vắng ngắt không có gì thú vị, cậu lại buồn chán về nhà, xin Tống Dã chơi game, được phê chuẩn cho chơi máy tính 1 giờ.
World of Warcraft đã được cập nhật, cần tải gói cập nhật.

Lúc này địa phương đã bắt đầu phổ biến cáp quang và loại bỏ dần băng thông rộng kiểu cũ, nhưng khi Khúc Đại Giang đi trả phí cảm thấy bình thường không có ai ở nhà, không nỡ đổi sang cáp quang.
Quá trình cập nhật trò chơi bằng tốc độ con rùa, thậm chí còn bất động, nhắc nhở “Hoàn thành cập nhật còn cần khoảng 264 giờ”…!Khúc Liệu Nguyên cảm thấy buồn bực, mở trang web đọc truyện cười linh tinh một hồi, đột nhiên nghĩ!
“Tớ muốn xem hết bộ phim kia,” Cậu tìm Tống Dã đang thu ga trải giường đã giặt trên ban công, hỏi, “Cậu để ở ổ nào? Tớ không biết tìm folder ẩn.”
Tống Dã nói: “Chờ chút tớ tìm cho cậu.

Thế cậu còn chơi game không?”
“Không chơi nữa.” Khúc Liệu Nguyên một lòng muốn xem phim, nào còn muốn chơi Warcraft, cậu luôn bị Tống Dã quản không cho chơi, lên cấp rất chậm, cũng chưa từng đánh được trạng bị tốt, trước trận nói chuyện cùng Văn Thông trên mạng, nghe Văn Thông nói level cao nhất của trò này đã hơn 70, tài khoản kỵ sĩ của cậu đến giờ vẫn là cấp hai mươi mấy, không còn quá hứng thú với trò này như trước nữa.
Tống Dã cất ga giường xong, lấy từ trong ngăn kéo ra cái USB nhà trường phát cho hạng nhất khối kỳ thi cuối học kỳ trước, tìm đoạn video kia trên máy tính, vào USB, bảo Khúc Liệu Nguyên cắm vào netbook của hắn mà xem.
Khúc Liệu Nguyên liền ôm netbook, ngồi trước bàn học, đeo tai nghe lên xem phim.
Tống Dã thì ở bên này, mở trang web trên máy tính để bàn, đăng nhập vào diễn đàn đồng chí đăng ký trước đó.


Trước đây khi về nhà cuối tuần, lúc Khúc Liệu Nguyên xem TV hoặc chạy ra ngoài chơi, hắn sẽ lặng lẽ ngụp lặn đọc các post, nhưng ít khi trả lời.
Hầu hết dân mạng trên diễn đàn đều lớn tuổi hơn bọn hắn, hoặc đăng ảnh trên mục kết bạn online, hoặc chia sẻ trải nghiệm tình cảm của bản thân, đa số đều là thất bại.

Nhóm yêu khác giới đông người như vậy đã khó gặp được chân ái, thì đồng chí càng khó khăn gấp trăm lần nghìn lần.
Hôm nay hắn có mong muốn trả lời, cũng muốn giao lưu thảo luận chuyện yêu đương của hắn và Khúc Liệu Nguyên.

Thực ra chính là muốn show tình cảm, muốn khoe khoang.
Nhìn thấy bài đăng hot mới nhất, chủ topic là 1, nói sức khoẻ bà xã của mình không tốt, dễ bị thương, nên mỗi tháng chỉ làm được một hai lần, chủ topic dục cầu bất mãn, muốn hỏi xem mọi người có cách nâng cao sức khoẻ không.

Dưới bài đăng chỉ có vài người nói phương pháp, những người còn lại đang hỏi chủ topic toạ độ, nhìn avatar thì thuộc tính đều là 0.
Tống Dã mới đầu không phản ứng kịp, trả lời lại một câu, hơi trẻ trâu mà khoe khoang nói:【Bà xã tôi thì lợi hại lắm, mới lần đầu tiên mà sang ngày tiếp theo đã khoẻ như vâm rồi】
Có người đáp lại hắn:【Người anh em, chú không ổn rồi】
Tống Dã lúc này mới bỗng nhiên hiểu ra chủ topic cũng đang lấy le, cảm thấy mất mặt, mất bò mới lo làm chuồng mà trả lại một câu:【Không phải, bà xã tôi mới 18 tuổi】Ý là bà xã của hắn còn trẻ thân thể khoẻ mạnh, nên mới hồi sức tương đối nhanh, chứ không phải là năng lực hắn không ổn.
Sau đó bùm bùm bùm một đống người bắt đầu mắng hắn:【Cầm thú!】【Sao xuống tay được vậy?】【Chém gió không mất tiền】【Tìm đâu ra bà xã non thế?】
Tống Dã chung quy là vẫn ngày ngày đi học, lăn lộn forum không lành nghề lắm, thành thực trả lời nói:【Thật mà, tôi cũng vừa 18 tuổi, chỉ lớn hơn cậu ấy mấy ngày】
Chủ đề lại bùng nổ:【Làm bài tập xong chưa】【Lông đủ dài chưa vậy】【Sao chú không nói chú 8 tuổi đi】【Giờ hết xu hướng chém gió 18 cm, thành chém gió 18 tuổi rồi à?】【Toạ độ ở đâu? Chế phải đi check xem có đúng 18 không 】【Không ảnh không bằng chứng, nổ ảnh đây thì tin chú】
Tống Dã đương nhiên không thể nổ ảnh, liền không trả lời nữa.
Hắn lướt xong internet ở bên này, Khúc Liệu Nguyên ở bên kia xem phim cũng xem đến sóng đánh dập dờn.
Trước khi ngủ, Khúc Liệu Nguyên đã nợ Tống Dã ăn đủ 5 lượt.

4 ngày nghỉ qua đi, lại về trường, lại tiễn bước một khoá lớp 12, trong sân trường vắng đi rất nhiều, giống như giờ này năm ngoái, ngay cả đi căng tin lấy cơm cũng không xếp hàng nữa.
Nhưng tâm trạng của Khúc Liệu Nguyên và Tống Dã với tư cách là học sinh lớp 12 tương lai đã khác hẳn năm ngoái, mang theo chút lo lắng khi bước vào giai đoạn ôn tập năm cuối cấp.

Kỳ thi cuối cùng của năm lớp 11 cũng sắp tới rồi.
Cuộc sống vẫn là một đường 3 điểm lớp học, ký túc xá, căng tin.

Thao trường vẫn đang cải tạo, đóng cửa không cho học sinh vào, chạy bộ sáng sớm chuyển sang tiến hành trong sân trường, tiết thể dục của cả trường tạm thời huỷ bỏ.
Đám Khang Minh không có chỗ chơi bóng rổ, đành phải đập bóng chơi trên khu đất trống trước cửa căng tin, đập vài ngày, cả nhóm chợt phát hiện bóng chuyền chơi cũng hay, liền ngày ngày tới phòng dụng cụ của trường mượn bóng chuyền, sức lực và hormone của tuổi dậy thì không có chỗ phát hiện đã có cửa ra, bóng chuyền cũng được chơi một cách nồng nhiệt.
Sau khi chạy bộ sáng sớm tiến hành trong sân trường cũng biến đổi hình thức, quá nhiều người, khó chỉnh đốn đội ngũ, nền xi măng cũng chạy không thoải mái, mỗi ngày chỉ qua quýt lượn quanh sân trường một vòng, công thêm không còn tiết thể dục, Khúc Liệu Nguyên chạy chạy nhảy nhảy đã quen, qua một thời gian đã thấy hơi thiếu vận động.
Trước ngày thi đại học cậu đã được Khang Minh gọi đi chơi bóng chuyền một lần, chơi không tốt, ưu thế của nhóm người cao to chơi bóng chuyền còn rõ ràng hơn bóng rổ, cậu đến hoàn toàn chỉ là làm nền cho người khác, về sau liền không đi nữa.
Nếu chạy bộ buổi sáng xong vẫn muốn vận động thêm chút, cậu sẽ tìm giáo viên thể dục mượn vợt cầu lông của trường, cùng Tống Dã đánh cầu lông ở dưới toà nhà dạy học, vận động rất vui, nhưng sau mấy lần đánh, lại có chút không muốn đi nữa.
Tống Dã thân cao chân dài, vừa chạy di chuyển vừa vung tay dài đánh cầu lông, hình ảnh này rất đẹp mắt, trên toà nhà dạy học luôn là từng tốp từng tốp nữ sinh nhìn xuống xem hắn, có mấy người gan lớn còn gọi tên Tống Dã.

Cũng có người gọi Khúc Liệu Nguyên, nhưng không nhiều như gọi Tống Dã.
Khúc Liệu Nguyên liền rất không yên ổn, cậu còn nghe có nữ sinh nói mấy lời kiểu “anh trai thì đẹp, em trai thì đen quá.”
Nhưng rõ ràng cậu chơi tốt hơn Tống Dã mà! Nhưng người khác không xem cậu.

Rốt cuộc cậu cũng cảm nhận được cảm giác nữ sinh vây xem vì biết tỏ ra đẹp trai, rồi bị hội Khang Minh ghen ghét hồi chơi bóng rổ năm lớp 10.
Đồng thời, cậu cũng không thích người khác nhìn Tống Dã, giống như sau khi “kết hôn,” cậu cũng trở nên lòng dạ hẹp hòi giống Tống Dã, bắt đầu có suy nghĩ “người này là của tôi” rồi..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.