Qua Nhà Tớ Làm Bài Tập Đi

Chương 3: Socola viên & McDonald


Bạn đang đọc Qua Nhà Tớ Làm Bài Tập Đi – Chương 3: Socola viên & McDonald

Edit: Bàn

Sắp tới ngày Quốc tế Lao động, lúc này “ngày 1 tháng 5” vẫn là một kì nghỉ dài, tổng cộng có 7 ngày nghỉ lễ.

Lớp 9 sắp tốt nghiệp cấp 2 phải học bù. Thời gian đếm ngược đến kì thi trung học trên bảng tin ngày một ít đi.

Tống Dã trước giờ không sợ việc học, học bù vẫn vui vẻ hạnh phúc như thường.

Khúc Liệu Nguyên thì không được thế, ngồi học bù trông như ốc sên thiếu nước, hấp hối rã rượi.

Vất vả kiên trì đến lúc học bù kết thúc, các giáo viên tăng ca cũng đều rất mệt mỏi, kì nghỉ dài hạn sắp tới, thầy trò có thể cùng nhau thả nghỉ một ngày.

Tiếng chuông tan học hôm nay vừa vang lên, Khúc Ốc Sên lập tức hồi sinh tại chỗ, tuỳ tiện nhét sách vở vào cặp.

Văn Thông ngồi đằng trước quay người lại hỏi cậu: “Tiểu Khúc, mai làm gì?”

“Chưa nghĩ ra, chắc là… ở nhà làm đề rồi.” Khúc Liệu Nguyên đau buồn nói, “Mẹ tớ mấy ngày ở nhà không đi làm, chắc chắn không cho tớ ra cửa!”

Văn Thông là một tên bạn xấu, không dạy cậu điều tốt, nói: “Cậu thấy mẹ cậu không ở đó thì chạy qua thôi, sang nhà tớ chơi.”

Khúc Liệu Nguyên không muốn làm đề, muốn đi chơi, nói: “Để tớ xem thế nào, chạy được thì chạy. Đi trước nha.”

Cậu bước ra từ sau bàn định rời đi, Văn Thông vươn chân ngáng cậu, cậu nhanh nhẹn nhảy lên, Văn Thông chưa kịp cười, cậu quay người rồi nhấc chân lên, lực chân chưa thu lại, hô một tiếng liền đá phải Văn Thông trước mặt. Văn Thông vội vàng không kịp chuẩn bị, hoảng sợ co rụt lại về phía sau, nếu đằng sau không phải là bàn học thì suýt nữa đã ngã ngồi dưới đất.

Khúc Liệu Nguyên không định đá vào mặt người ta, thu chân về. Hai người ra dáng giống nhau mà ôm quyền.

Văn Thông giả mù sa mưa: “Khúc thiếu hiệp công phu khá quá.”

Khúc Liệu Nguyên cười hì hì: “Đa tạ, đa tạ.”

Đằng trước phòng học, Tống Dã cầm cặp đứng cạnh bục giảng, vẻ mặt buồn chán chờ Khúc Liệu Nguyên qua đây, cùng cậu về nhà.

Ra cửa, Khúc Liệu Nguyên cũng không đi đường tử tế, lắc lắc lư lư đụng vào vai Tống Dã một cái, Tống Dã đẩy trở về, cậu lại đụng sang, lặp lại vài lần, hai người ủn ép nhau xuống tầng như vận động viên bóng bầu dục. Khúc Liệu Nguyên còn hô khẩu hiệu theo nhịp: “Hây hô! Hây hô! Hây hô! Hây!”

Chủ nhiệm lớp đứng ở cầu thang tầng 1: “…”

Tống Dã: “…”


Khúc Liệu Nguyên chào theo kiểu đội ngũ thiếu niên tiền phong: “Chào thầy Trương!”

Giáo viên toán kiêm chủ nhiệm lớp nói: “Đừng chỉ biết mỗi chơi, về nhà sửa hết đề làm sai đi. Không biết thì qua hỏi Tống Dã, hoặc là qua nhà thầy hỏi thầy.”

Khúc Liệu Nguyên suýt nữa hiện nguyên hình ốc sên, nói: “A…”

Chủ nhiệm lớp nhịn cười nói: “Đi thôi đi thôi.”

Tống Dã nói: “Tạm biệt thầy Trương.”

Giờ vàng buổi tối, đài truyền hình đang phát sóng bộ phim truyền hình mới “Lượng kiếm,” một nhà ba người Khúc gia vừa ăn cơm vừa xem TV cùng nhau. Đến cảnh đông người, hình ảnh trên TV loé loé, mặt người từ bình thường biến sắc thành màu da cam, vừa chói vừa lẫn lộn.

Khúc Liệu Nguyên bấm điều khiển thử chỉnh chỉnh, nhưng vô ích.

“Đèn TV lại bị lỗi rồi.” Khúc Đại Giang nói, “Hôm nay xem tạm, mai gọi người đến sửa.”

Cao Tú Nguyệt nói: “Thôi kệ đi, ngày mai vừa lúc Tiểu Khúc được nghỉ lễ, anh dẫn con vào thành phố đi dạo một tí, mua cái mới luôn.”

“Không phải sửa! Mua TV mới!” Khúc Liệu Nguyên hoan hô một tiếng, nói, “Sửa bao nhiêu lần, cái TV này còn hơn con 2 tuổi đấy, nên thay từ lâu rồi.”

Khúc Đại Giang có chút không nỡ, nói: “Hồi đó ba tiết kiệm hơn một năm lương mới mua, hồi đó là mới nhất tốt nhất, bên trong toàn là linh kiện của Panasonic.”

Khúc Liệu Nguyên nói: “Giờ thì mua cái nào ạ? Con thích cái giống nhà Tiểu Dã ấy.”

Cậu đang nói về cái TV nhà Tống Dã mới mua mùa đông năm ngoái, màn hình LCD nhập khẩu.

Cao Tú Nguyệt nói: “Bán con đi nhà mình cũng chẳng mua nổi. Nhìn mỏng manh thế thôi, mua hơn 2 vạn đấy.”

Khúc Đại Giang nhìn con trai, thương lượng: “Thế thì mua cái bình thường thôi vậy?”

Khúc Liệu Nguyên chỉ thuận miệng nhắc đến cái TV nhà Tống Dã, cũng chẳng quan tâm lắm, nói: “Được ạ, dù gì chương trình trên TV cũng giống nhau, con xem được là vui rồi.”

Cao Tú Nguyệt nói: “May mà con nhắc! Thôi đừng mua vội, chờ bao giờ Tiểu Khúc thi xong cấp 3 hẵng mua. Cái TV này hỏng vừa đúng lúc, đỡ ảnh hưởng nó học tập.”

Khúc Liệu Nguyên kêu thảm thiết nói: “Mẹ! Con xem được tổng cộng mấy lần? Tuần này con mới xem lần đầu tiên! Tại sao Lý Vân Long bị cách chức đội trưởng, con có biết đâu!”

Cao Tú Nguyệt vạch trần cậu nói: “Bớt bớt đi con, tuần này mẹ ở nhà, thế bình thường thì sao? Con ngày nào tan học chẳng về xem trộm một hồi? Làm như mẹ không biết ấy? Mặt sau TV ngày nào chẳng nóng.”


Khúc Liệu Nguyên: “…”

Cơm nước xong, Khúc Đại Giang vẫn tiếp tục kiên trì xem cái TV mờ mịt không rõ, dựa vào âm thanh để đoán xem ai đang nói, cốt truyện đang đi tới đâu.

Cao Tú Nguyệt rửa bát trong bếp.

Khúc Liệu Nguyên nhìn TV một hồi, mắt mỏi không chịu nổi, nói với mẹ một tiếng: “Không xem nữa, con qua chơi với Tiểu Dã đây.” Rồi đi ra cửa.

Ba con Tống Dã nhà đối diện đều ở nhà, nữ chủ nhân thì không, nhưng trong nhà vẫn sáng sủa gọn gàng. Ba con Tống gia đều là những người yêu sạch sẽ.

“Liệu Nguyên qua chơi à,” Tống Chí Quốc mở cửa, mặc một cái áo sơ mi chất lượng tốt, đeo một cặp kính, dáng vẻ tao nhã dịu dàng, mỉm cười nói: “Ăn cơm tối chưa?”

Khúc Liệu Nguyên nói: “Ăn rồi, vừa ăn xong ạ.”

Tống Dã nghe thấy tiếng, từ phòng mình đi ra, nói: “Tiểu Khúc, vào đây.” Rồi lại xoay người đi vào.

Tống Chí Quốc lập tức có vẻ hơi khó xử.

Khúc Liệu Nguyên gãi đầu một cái, nói: “Chú Khúc, cháu vào nha.”

Tống Chí Quốc nói: “Vào chơi với nó đi.”

Đi qua phòng khách to gấp đôi nhà mình và cái TV LCD hơn 2 vạn, Khúc Liệu Nguyên vào phòng Tống Dã.

Tống Dã ngồi ở mép giường, vẻ mặt không vui, Khúc Liệu Nguyên vừa đi vào, hắn lập tức nói: “Đóng cửa vào.”

Khúc Liệu Nguyên đóng cửa, nhỏ giọng hỏi: “Làm sao? Lại cãi nhau với ba cậu à?”

Tống Dã không đáp, nhớ tới cái gì, cầm một cái hộp kim loại ở đầu giường, nói: “Cho cậu ăn này.”

Khúc Liệu Nguyên nhận lấy. Xem chữ in phía trên, cậu vẫn nhận ra socola tiếng Anh viết thế nào. Cậu thích nhất là socola.

“Socola viên.” Tống Dã nói.

Khúc Liệu Nguyên ăn được hai viên thì thả lại cái hộp lên bàn, ngồi lên ghế xoay trước bàn học, bắt chéo hai chân, ra vẻ ông cụ non dạy dỗ Tống Dã nói: “Tiểu Dã, đừng cãi nhau với ba mãi. Lớn rồi, hiểu chuyện tí đi.”


Tống Dã: “…”

Khúc Liệu Nguyên thả chân, cúi cúi người về phía trước, mặt tiến về phía Tống Dã, lộ ra gương mặt tươi cười. Khi cậu cười, má trái có một cái lúm đồng tiền rất sâu, mà bên phải lại hoàn toàn không có.

Mắt Tống Dã nhìn lúm đồng tiền của cậu, giải thích: “Không phải là tớ muốn cãi nhau với ổng đâu…”

Khúc Liệu Nguyên bỗng nhiên nhe răng, socola chip màu nâu chảy ra dính lên răng, không chỉ thế, cậu còn làm mắt lác.

… Tống Dã đành phải cười.

Khúc Liệu Nguyên khôi phục khuôn mặt về bình thường, liếm sạch răng, cười nói: “Cái này ngọt quá, không ngon bằng cái nhân rượu lần trước.”

Tống Dã cười nói: “Nhân rượu vẫn còn, lát nữa cậu lấy hết đi, tớ không thích ăn.”

Khúc Liệu Nguyên ngọ nguậy ghế xoay đến gần hắn một chút, nói: “Ba cậu làm sao vậy?”

Tống Dã không nhìn cậu, không biết nhìn đi đâu, nói: “Chuyện nhỏ thôi… Không có việc gì.”

Khúc Liệu Nguyên đoán là chuyện liên quan đến mẹ kế hắn, liền không hỏi thêm, vui vẻ nói: “TV nhà tớ hỏng rồi! Mai ba tớ dẫn tớ đi mua cái mới, cậu đi cùng không?”

Tống Dã nói: “Sáng hay chiều? Buổi sáng tớ muốn nghe đài tiếng Anh.”

“Vậy thì chiều đi,” Khúc Liệu Nguyên nói, “Cũng đúng lúc tớ không muốn dậy vào buổi sáng.”

Tống Dã nói: “Không được, mai qua nhà tớ nghe đài đi.”

Khúc Liệu Nguyên lập tức kêu rên: “Tha cho em đi anh ơi!”

Tống Dã nói: “Còn chưa đến 50 ngày nữa…”

“Đại sư!” Khúc Liệu Nguyên nằm úp sấp về phía trước, ghế xoay theo động tác của cậu trượt về đằng sau, nửa người trên của cậu liền nằm thẳng lên đùi Tống Dã, giả khóc ròng nói, “Bổn thí chủ lục căn đã thanh tịnh lắm rồi, xin đại sư đừng niệm kinh nữa!”

Tống Dã: “…”

Khúc Liệu Nguyên trời sinh ham chơi, bướng bỉnh, nhưng không phải loại đầu gấu ngu dốt. Nếu cậu làm sai điều gì, chỉ cần khuyên nhủ một lần, hầu như cậu đều có thể sửa. Ngoại trừ việc cậu không thích học hành, ai khuyên cũng không nghe, không thích là không thích, chết cũng không thèm hối cải. Từ tiểu học đến giờ, thành tích của cậu vẫn chỉ ở mức giữa giữa, tốt thì trên trung bình, kém thì dưới trung bình, không đến mức như Văn Thông, một đường đội sổ.

Tống Dã đã nói cậu rất nhiều lần, lần này không nói nữa, biết nếu nói thêm hai câu, cậu lại kéo sang chủ đề “vào quân đội.”

Khúc Đại Giang đã từng đi lính, sau chuyển nghề từ bộ đội thành bảo vệ xưởng 407. Khi cậu còn nhỏ, Khúc Liệu Nguyên được nghe không ít chuyện ở trong quân đội. Lên cấp 2, Khúc Liệu Nguyên thành tích không tốt, đã thế lâu lâu còn ồn ào mấy câu muốn gia nhập quân đội nhân dân. Khúc Đại Giang bị Cao Tú Nguyệt oán giận một trận rồi ân cần dạy bảo, lúc này mới không nhắc đến quân đội thế này thế kia nữa.

Suy cho cùng thì thời thế thay đổi rồi, 20 năm trước Khúc Đại Giang chuyển nghề trở về, học được ít kỹ năng ở quân đội rồi vào các đơn vị xí nghiệp là chuyện rất bình thường. Giờ sinh viên tốt nghiệp đại học chính quy đi tìm việc còn bị ghẻ lạnh.


Bản thân Khúc Liệu Nguyên cũng chẳng để ý. Nói là tham gia quân ngũ nhưng trông chẳng giống là muốn đi lính thật, mà giống như đem việc này làm bia đỡ đạn cản miệng giáo viên, ba mẹ, với Tống Dã hơn.

Tống Dã quả thực phát sầu thay cậu.

Chiều hôm sau, Khúc Đại Giang đưa Khúc Liệu Nguyên cùng Tống Dã ra thành phố.

Trong xưởng có không ít công nhân viên độc thân, ngày thường ở trong phòng đơn kí túc xá cho nhân viên, lâu lâu vẫn về thăm nhà một chút. Thành phố có một chuyến xe bus chuyên chạy lộ tuyến này, trạm đầu ở trung tâm thành phố, trạm cuối là xưởng 407.

Ở trong trung tâm mua sắm, ba người chọn TV rất nhanh. Thứ nhất là do Cao Tú Nguyệt đưa ngân sách có hạn, thứ hai là do Khúc Đại Giang đã quyết được nhãn hiệu muốn mua. Nhân viên chào hàng giới thiệu những cái hợp yêu cầu, giá cả với công năng không khác nhau lắm, Khúc Đại Giang nhường con trai chọn cái nào nhìn đẹp mắt nhất rồi trả tiền. Cửa hàng thu xếp việc giao hàng, có thể giao đến nhà trước khi trời tối.

Ra khỏi cửa hàng thiết bị điện, Khúc Đại Giang còn muốn mua mấy thứ nữa. Hai đứa nhỏ không muốn đi cùng, Khúc Liệu Nguyên nói muốn sang hiệu sách.

Khúc Đại Giang móc tiền ra, lấy 20 tệ, suy nghĩ một chút rồi đổi sang tờ 50 tệ đưa cho Khúc Liệu Nguyên, nói: “Không được làm loạn, mua hai quyến sách bài tập, về nhà bảo Tống Dã dạy làm bài, không cho mua sách giải trí.”

Tống Dã nói: “Chú Khúc yên tâm, cháu trông nó, không cho mua linh tinh.”

“4 giờ chú qua hiệu sách tìm hai đứa, đừng có chạy lung tung, có chuyện thì gọi điện cho chú.” Khúc Đại Giang nói xong, vẫn không yên tâm mà căn dặn Tống Dã, “Kiểu gì cũng phải giữ điện thoại bên mình, đừng làm mất nhé.”

Ông vẫn dùng cái Nokia 3310, nhưng Tống Dã thì dùng cái Nokia N70 màu bạc Tống Chí Quốc để lại, vẫn là nắp trượt, nhưng có thể chụp ảnh.

Khúc Liệu Nguyên còn không có điện thoại di động. Cậu vỗ vỗ vai Tống Dã, ra vẻ mình có thể bảo vệ cẩn thận Tống Dã, tuỳ tiện nói: “Ba cứ yên tâm đi.” Bị Khúc Đại Giang vỗ hai cái vào đầu.

Rời khỏi Khúc Đại Giang rồi, hai người lại không tới hiệu sách, mà lại tới quán McDonald.

Tống Dã mua 2 cây kem ốc quế, mỗi người cầm một cái, rồi mua thêm một phần khoai tây chiên cỡ bự. Khúc Liệu Nguyên thích chấm khoai tây chiên mới rán vào kem, Tống Dã thì thích chấm sốt cà chua.

Hai người ngồi cạnh nhau bên cửa sổ McDonald nhìn về phía đường lớn, vừa ăn vừa quan sát xe cộ đông nghịt bên ngoài, trông y như hai đứa nhỏ.

Khu vực thành phố và khu vực nhà xưởng là hai thế giới khác hẳn nhau. Trong xưởng có rất nhiều người, nhưng ai cũng quen nhau, biết mặt nhau. Mỗi ngày tới tới lui lui đều là những khuôn mặt này, ai ai cũng mặc một bộ đồng phục lao động màu xanh xám, hơi mù mặt một chút sẽ nhận lầm người. Mặt trời mọc thì đi làm, mặt trời lặn thì nghỉ, mọi người sống một cuộc sống quá quy luật thiếu biến động, giống như tiếng máy tiện ù ù gần như chẳng lúc nào dừng trong khu sản xuất.

Không như bên ngoài, dường như hoa càng đỏ liễu càng xanh, thứ mới mẻ rất nhiều, người muôn hình muôn vẻ loại nào cũng có, chuyện gì cũng có thể xảy ra.

Cảm giác mới mẻ trong Khúc Liệu Nguyên mỗi lần tới thành phố lúc nào cũng rất mãnh liệt, lúc nào cũng thấy lần trước với lần này không giống nhau. Cậu chỉ xa nhà một lần, nghỉ hè năm tốt nghiệp tiểu học được ba mẹ dẫn đi Bắc Kinh xem Thiên An Môn, leo Vạn Lý Trường Thành, dạo Di Hoà Viên, khi về cái gì cũng chẳng nhớ, chỉ nhớ là rất nóng, toàn người là người.

Tống Dã thì đi qua không ít nơi, nghỉ hè và nghỉ đông luôn đi cùng hai vợ chồng Tống Chí Quốc du ngoạn trời nam biển bắc, khi về sẽ mua cho Khúc Liệu Nguyên quà lưu niệm. Không giống Văn Thông, cũng đi du lịch thường xuyên, mà lúc về chỉ biết ba hoa chém gió “cái này ăn ngon cực/ chơi vui lắm, lần sau mang về cho cậu nhé Tiểu Khúc!”

Nhưng Tống Dã chưa từng kể chuyện du lịch cho Khúc Liệu Nguyên, mà toàn là Khúc Liệu Nguyên quấn lấy hắn hỏi liên tục, hỏi thì hắn đáp, chứ không tự mình kể ra.

Hắn không quan tâm cũng chẳng hứng thú với danh lam thắng cảnh hay phong tục tập quán gì. Hoặc là nói, đối với chuyện du lịch này hắn chẳng hứng thú, đi cùng ba và mẹ kế hoàn toàn không có gì đáng để vui vẻ, mỗi lần đi đều thấy nghẹn tức cành hông, về nhà còn buồn bực thật lâu, phải cùng ầm ĩ với Khúc Liệu Nguyên một trận to mới thấy phấn chấn trở lại.

Bây giờ, hắn cùng Khúc Liệu Nguyên ngồi trong cửa hàng thức ăn nhanh xem người đi qua đi lại, cảm thấy rất vui vẻ.

Loại vui sướng này, như thể sinh ra đã có, và vốn phải như vậy.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.