Bạn đang đọc Qua Nhà Tớ Làm Bài Tập Đi – Chương 23: Mũi tên Cupid & Hệ thống Saipan
Edit: Bàn
Giả sĩ quan dẫn đội ngũ đi huấn luyện, tiểu sĩ quan này thực ra mới có 19 tuổi, không lớn hơn các học sinh là mấy, cũng là lần đầu tiên tới huấn luyện học sinh, mới đầu lúc hô khẩu hiệu và truyền đạt mệnh lệnh, thoạt nhìn còn căng thẳng hơn cả học sinh, mấy lần về sau mới bắt đầu ổn định dần.
Sau khi tập xong nghỉ, nghiêm, và điểm số, trưởng sĩ quan huấn luyện thổi còi nghỉ ngơi, các học sinh có thể nghỉ 15 phút, đi uống nước hoặc đi vệ sinh.
“Tiểu Dã!” Đội ngũ vừa giải tán, Khúc Liệu Nguyên liền hoan hô nhảy đến trước mặt Tống Dã, thích thú nói, “Không ngờ bọn mình cũng có thể đứng cùng một đội!”
Tống Dã cũng cười, nói: “Tớ cũng không ngờ đâu, lớp bọn tớ nam ít quá.”
Giả sĩ quan vẫn đứng tại chỗ, nghe được hai người bọn họ nói, nghĩ thầm, không phải lúc nãy chính nam sinh này xin sang đội ngũ lớp 7 à? Liền dùng biểu cảm có chút buồn cười nhìn Tống Dã.
Tống Dã nhìn anh cười một cái, có ý muốn anh đừng nói ra. Sĩ quan huấn luyện mặc dù không hiểu, nhưng vẫn hiểu ý gật gật đầu, không nói gì nữa.
Khúc Liệu Nguyên đẩy Tống Dã cùng đến bên cạnh bãi tập, nơi đó thả thùng nước lọc cho bọn học sinh huấn luyện quân sự uống.
Vừa uống nước, Khúc Liệu Nguyên vừa đong đưa lúc lắc, đụng bả vai vào Tống Dã, tỏ ý vui mừng, đụng mấy lần, chợt nhớ ra chuyện chiều cao, nói: “Tớ còn chưa phát hiện ra, từ khi nào cậu cao hơn tớ rồi vậy?”
Kì thực Tống Dã hôm nay cũng mới phát hiện ra chuyện này, trong lòng có chút đắc ý, ngoài miệng khiêm tốn nói: “Tớ cũng không để ý, chắc là do nghỉ hè mỗi ngày rèn luyện với cậu, thúc đẩy xương phát triển, thế là tớ cao lên thôi.”
“Thế sao tớ không cao lên? Mà giờ hời cho cậu rồi.” Khúc Liệu Nguyên khó chịu nói, “Cậu cao hơn tớ, không cho tớ đường sống nữa.”
Tống Dã ngạc nhiên nói: “Cậu nói thế là sao? Trách tớ ở trêи cao hít sạch oxy, hại cậu không có mà hít à?”
“Lúc đầu cậu đã đẹp rồi, giờ còn cao hơn tớ,” Khúc Liệu Nguyên nói, “Sau này bọn mình đi trêи đường sẽ không có ai nhìn tớ nữa, tất cả chỉ nhìn cậu thôi, anh điẹp troai.” Hai chữ cuối cùng cậu còn học theo cách phát âm tiếng Quảng Đông trong phim Hồng Kông.
Tống Dã nhìn cậu cười, nói: “Thế tớ nhìn cậu nha, cậu đẹp trai như này.”
Khúc Liệu Nguyên rung đùi đắc ý, uống mấy ngụm nước, lại nói: “Lúc nãy vào sân, tớ dẫn đội đi qua trước mặt cậu ấy, cậu có thấy trêи người cậu cắm đầy mũi tên không?”
Tống Dã nghe không hiểu, hỏi: “Mũi tên cái gì?”
Khúc Liệu Nguyên khoa trương giật mình về phía sau, nói: “Mũi tên Cupid ấy! Tập thể nữ sinh lớp tớ đều bắn tên về phía cậu, piu piu! Piu piu!” Cậu một tay cầm chai nước, bắt đầu vòng quanh Tống Dã làm động tác bắn tên liên tục, dường như dùng sạch mũi tên trong tay bắn đầy người Tống Dã từ trêи xuống dưới rồi.
Tống Dã: “…”
Khúc Liệu Nguyên cảm thấy chơi rất vui, cười ha ha, một hơi uống sạch nước trong tay, ném chai rỗng vào thùng trống bên cạnh, lại tiện tay nhặt chai người khác uống xong vứt lung tung thả vào trong thùng.
Hai người uống nước xong, cùng nhau trở về, từ xa xa nhìn thấy, ở vị trí luyện tập của đội ngũ lớp 7, có người ngồi một mình trêи sân cỏ, trong bán kính 3m tính từ cậu ta, không một ai ngồi. Ở sân huấn luyện náo nhiệt này, vòng tròn này trông có vẻ lạc lõng. Người khác ở ngoài vòng tròn kia, hoặc đứng hoặc ngồi, tụm năm tụm ba đùa giỡn.
Chẳng cần phải đến gần để nhìn rõ, Tống Dã và Khúc Liệu Nguyên liền đều đoán được, ngồi ở tâm điểm nhất định là Diêu Vọng kia.
Khi đội ngũ mới tập hợp vào buổi sáng, có không ít học sinh còn chưa rõ lắm về danh tiếng hồi trước của Diêu Vọng, qua nửa ngày, tin đồn mafia kiểu này có tác động rất lớn đối với học sinh cấp 3, truyền đi rất nhanh, thậm chí không chỉ đội ngũ của lớp 7 biết, mà kể cả đội ngũ nam sinh của 3 4 lớp xung quanh cũng có nghe một ít.
Khúc Liệu Nguyên không muốn đến gần tên này, lôi kéo Tống Dã chọn bừa một nơi đứng nói chuyện trong khi chờ còi tập hợp.
Khang Minh cao to đang chia đồ ăn vặt của mình cho bạn học xung quanh, gọi cậu: “Lớp trưởng! Ăn mứt vỏ hồng không?”
Khúc Liệu Nguyên không muốn ăn, nhìn Tống Dã, Tống Dã xua tay, Khúc Liệu Nguyên liền nói với Khang Minh: “Cảm ơn, không ăn!”
Diêu Vọng nghe tiếng, nghiêng đầu sang bên, nhìn sang bên hai người Tống Khúc.
Khúc Liệu Nguyên thấy tên này thật đáng ghét, quay lưng lại, giả vờ không nhìn thấy, còn nói thầm: “Tiểu Dã, cậu đừng nhìn nó.”
Tống Dã lại không di chuyển, trực tiếp nhìn thẳng Diêu Vọng.
Hai người nhìn nhau một lúc, Diêu Vọng nhe răng cười một cái, quay mặt trở về.
Tống Dã cảm thấy trong nụ cười của cậu ta tựa hồ tràn đầy ác ý khó tả.
“Thằng này đứng bên phải cậu hả?” Tống Dã kéo Khúc Liệu Nguyên lại, nói, “Khi huấn luyện vung tay đá chân cẩn thận đừng đụng trúng nó, lại để nó có lí do tìm cậu lôi thôi.”
Khúc Liệu Nguyên cảm thấy có sĩ quan huấn luyện ở đây thì sẽ chẳng có việc gì, đồng ý nói: “Biết rồi. Tiểu Dã, buổi trưa ăn kem được không?”
Ngoại trừ những thứ nhỏ mua vài tệ, cậu lớn từng này vẫn chưa có kinh nghiệm tiêu tiền, bình thường còn vứt bừa bãi. Cao Tú Nguyệt không yên tâm giao tiền cho cậu, khi đến trường học báo danh, hết thảy tiền mặt của hai người bao gồm sinh hoạt phí tiền tiêu vặt đều giao cho Tống Dã bảo quản, Khúc Liệu Nguyên bây giờ muốn mua văn phòng phẩm, đồ ăn vặt hoặc cái gì khác, đều phải hỏi xin Tống Dã.
Tống Dã nói: “Được.”
Có lẽ Tống Dã đã quá lo lắng, trong khi huấn luyện, Diêu Vọng và Khúc Liệu Nguyên không phát sinh bất kì xung đột nào, Diêu Vọng toàn bộ hành trình đều rất bình thường, không có giao lưu gì với Khúc Liệu Nguyên, tốt xấu gì cũng không có.
Giữa trưa huấn luyện kết thúc, lấy đội ngũ phalanx làm đơn vị, xếp thành hàng đến căng tin ăn. Sau khi ăn cơm xong, các học sinh có thể tự do hoạt động, hai người Tống Khúc đến siêu thị nhỏ trong trường, Tống Dã mua 2 cây kem, cùng Khúc Liệu Nguyên mỗi người một cây, còn mua bánh mì nhỏ và xúc xích, để Khúc Liệu Nguyên mang về để trong kí túc xá, buổi tối nếu đói có thể lấy ra lót dạ.
Thời gian nghỉ trưa đến 2 giờ rưỡi, vào kí túc xá, hai người không thể làm gì khác là quay về phòng mình.
Khúc Liệu Nguyên cầm về một túi đồ ăn vặt, vào phòng 411, ngoại trừ Diêu Vọng, bạn cùng phòng đều ở đây.
Giang Ba chà chà vết rộp trêи chân, chọc ra bôi thuốc tím, thấy cậu đi vào, hỏi một câu: “Đi mua đồ ăn vặt à?”
“Anh tôi mua cho, ăn không?” Khúc Liệu Nguyên lấy bừa trong túi ra 2 cái bánh mì nhỏ, đưa cho cậu.
Giang Ba vội nói: “Không cần không cần, mẹ tôi mua cho tôi nhiều lắm.”
Khúc Liệu Nguyên lại hỏi những người khác: “Mấy ông ăn không?”
Người khác đều nói không muốn, chỉ có Dương Thần Quang nhìn túi của cậu, nói: “Có xúc xích không? Cho tôi một cái.”
Khúc Liệu Nguyên không ngờ cậu ta cũng muốn, nghĩ thầm có thể cậu ta không muốn khó xử với mình mãi, liền xé bọc, ném cho cậu ta một cây xúc xích.
Dương Thần Quang nhận lấy, cười nói: “Ồ, là Vương Trung Vương này.”
Bạn cùng phòng khác đều nói không ăn, Khúc Liệu Nguyên liền nhét thẳng túi đồ ăn vặt vào hộc tủ của mình.
Phần huấn luyện quân sự sau đó diễn ra rất thuận lợi, Khúc Liệu Nguyên trong quá trình huấn luyện giống như thực hiện được ước mơ nhỏ của mình, mỗi ngày đều rất vui vẻ, tưởng tượng mình là một tân binh chân chính, biểu hiện đặc biệt tích cực, vô cùng nguyện ý phối hợp với mệnh lệnh của sĩ quan huấn luyện.
Trong lớp bạn học nào có việc, cậu cũng đều đồng ý giúp đỡ, mấy ngày kế tiếp, cậu và đa số nam sinh lớp 7 đều đối xử với nhau rất tốt. Ngay cả với Diêu Vọng, vì đứng rất gần nhau trong lúc huấn luyện, không thèm nhìn nhau mãi cũng rất kì quái, nên thỉnh thoảng cũng sẽ hàn huyên vài câu như bạn học bình thường.
Anh trai Tống Dã của cậu cũng ở trong đội ngũ này, hai anh em tình cảm tốt, cả ngày như hình với bóng. Tống Dã dáng dấp đẹp, người lại lễ phép, học tập xuất sắc, hơn nữa cũng không lên mặt ra vẻ học bá, các nam sinh lớp 7 đều đánh giá rất tốt về “anh trai của lớp trưởng.”
Mỗi ngày sau khi huấn luyện xong, một nhóm nam sinh do Khang Minh cầm đầu đi chơi bóng rổ, sẽ rủ Khúc Liệu Nguyên đi cùng, còn có thể tiện thể gọi luôn Tống Dã, không coi Tống Dã là người ngoài. Loại đãi ngộ này không tồn tại với một nam sinh lớp thực nghiệm khác cũng ở trong đội ngũ.
Mặt khác, những học sinh mới trong lớp ở chung rất hoà hợp, bầu không khí tốt lành, đương nhiên không ai gây phiền toái gì trong khi huấn luyện quân sự. Thầy Tào chủ nhiệm lớp chỉ ghé qua đúng một lần, đứng cạnh sân xem bọn họ huấn luyện mấy phút, cảm thấy rất hài lòng, chắp tay sau đít rồi lại đi.
Đến buổi tối ngày huấn luyện quân sự cuối cùng, toàn bộ huấn luyện kết thúc, buổi sáng ngày hôm sau là đại hội tổng kết nghiệm thu kết quả huấn luyện quân sự. Đến lúc đó, trưởng sĩ quan huấn luyện và lãnh đạo trường sẽ đi chấm điểm các đội ngũ.
Tối hôm nay là lớp lí thuyết huấn luyện quân sự cuối cùng.
Một tuần học lí thuyết vẫn luôn là ở riêng trong phòng học của từng lớp, sĩ quan huấn luyện sẽ hướng dẫn mọi người cùng học “Sách giáo khoa huấn luyện quân sự,” toàn bộ nội dung chỉ đơn giản là cường quân ái quốc, sĩ quan huấn luyện cũng thấy rất khô khan, bình thường học một hồi sẽ để mọi người chơi một tí, hát quân ca một tí, chơi trò chơi một tí, giết thời gian.
Tiết học cuối cùng này không học trong phòng học của từng lớp nữa, toàn thể học sinh mới lớp 10 đến phòng hội trường, 15 lớp cùng học một tiết với trưởng sĩ quan huấn luyện.
Để duy trì trật tự, mỗi lớp được yêu cầu phải ngồi ở khu vực chỉ định, không được tuỳ tiện chọn chỗ. Lớp trưởng lớp 7 Khúc Liệu Nguyên phụ trách dẫn đội ngũ lớp mình vào, đi vào hội trường xong, lại hướng dẫn mọi người ngồi theo hàng theo dãy, bọn họ còn chưa ngồi xong hết, người lớp 8 đã phần phật một phát đi vào, chỗ ngồi 2 lớp cạnh nhau, nên phải ầm ĩ rối loạn một hồi thật lâu, hơn 130 người của 2 lớp mới ngồi xuống đàng hoàng.
Khúc Liệu Nguyên đột nhiên phát hiện, trong mấy hàng ghế được định ra từ trước của lớp 7, chỉ còn lại một ghế trống ở góc cho lớp trưởng là cậu, mà ở ghế bên cạnh vị trí góc kia, Diêu Vọng đang ngồi đó.
Khúc Liệu Nguyên: “…”
Diêu Vọng đang nghịch điện thoại của mình, không ngẩng đầu lên.
Khúc Liệu Nguyên chẳng còn cách nào, không thể làm gì khác là ngồi xuống vị trí bên cạnh cậu ta.
Ở đằng sau, các lớp khác vẫn lục tục đi vào.
Lớp 1 ngồi ở vị trí đầu góc trái hội trường, Khúc Liệu Nguyên nhìn quanh nơi đó, muốn xem xem Tống Dã ngồi chỗ nào. Nhưng các học sinh đều mặc quần áo giống nhau, đều đội mũ, nhìn từ phía sau, căn bản nhìn không ra ai là ai, đành phải thôi.
Diêu Vọng ngồi bên cạnh đang chơi game trêи điện thoại. Điện thoại của cậu ta kiểu dáng rất mới, màn hình điện thoại lớn hơn tất cả điện thoại mà Khúc Liệu Nguyên từng thấy, cũng chơi game mà Khúc Liệu Nguyên chưa từng chơi, liền len lén liếc vài lần.
Thình lình Diêu Vọng hỏi một câu: “Muốn chơi không?”
Khúc Liệu Nguyên quay mặt sang bên, giả vờ không biết cậu ta đang nói chuyện với mình.
Diêu Vọng đưa điện thoại qua, nói: “Đây, chơi đi, khỏi cần giả vờ.”
Khúc Liệu Nguyên lúng túng chỉnh mũ, không tiếp lời cậu ta.
Diêu Vọng thu tay về, trượt tới trượt lui cái nắp điện thoại kia, tựa như khoe khoang mà nói: “Chưa từng chơi loại điện thoại này đúng không? Chơi được Red Alert đấy.”
Khúc Liệu Nguyên nghĩ thầm, lợi hại như vậy?! Nói: “Xạo chó, điện thoại di động chơi Red Alert kiểu gì?”
Diêu Vọng nói: “Đây là hệ thống Symbian, biết Symbian là gì không?”
“Hệ thống Saipan? Chịu.” Khúc Liệu Nguyên nói, “Tao chỉ biết đảo Saipan thôi, anh tao trước đây định đi, nhưng mà năm đấy có việc, không đi được.”
Diêu Vọng lại không biết đảo Saipan, nói: “Đảo gì cơ? Sao mày không nói là anh mày muốn đi Nam Cực mà không đi được đi.”
Khúc Liệu Nguyên nói: “Ảnh chưa nói là muốn đi Nam Cực, nhưng mà ảnh đi nhiều nơi rồi, ảnh đi…”
“Đừng nói về anh mày nữa, được không?” Diêu Vọng lại đưa điện thoại qua, nói, “Chơi không? Cho mày chơi.”
Khúc Liệu Nguyên nhịn một chút, nhịn không được, nói: “Thực sự… chơi được Red Alert à?”