Qua Nhà Tớ Làm Bài Tập Đi

Chương 21: Anh tôi thật đẹp trai & Lớp trưởng đại diện


Bạn đang đọc Qua Nhà Tớ Làm Bài Tập Đi – Chương 21: Anh tôi thật đẹp trai & Lớp trưởng đại diện

Edit: Bàn

2 giờ rưỡi, tiếng chuông vào học đầu tiên trong sự nghiệp học cấp 3 của Khúc Liệu Nguyên vang lên.

Chủ nhiệm lớp mới của cậu là giáo viên dạy Ngữ văn, tên Tào Văn Hoà.

Thầy Tào chừng 50 tuổi, đeo mắt kính, vóc người trung bình, lưng hơi còng, mặc một cái áo len cũ màu xám, hói đầu, phần tóc không nhiều lắm còn lại bết dính trêи đỉnh đầu.

Thầy Tào đứng trêи bục giảng nói nói, Giang Ba ở dưới nhỏ giọng phổ cập khoa học cho Khúc Liệu Nguyên: “Nhìn chủ nhiệm lớp chúng ta thế này thôi, ổng dạy tốt lắm, nghe nói ổng vốn được phân vào lớp thực nghiệm, chính ổng từ chối, nói lớn tuổi rồi, không muốn khổ cực như vậy, nên mới sang lớp thường chúng ta.”

Khúc Liệu Nguyên cảm thấy bạn học mới Giang Ba rất thú vị, y như Bách Hiểu Sinh trong tiểu thuyết võ hiệp, cái gì cũng biết một tí, tuy rằng đều là “nghe nói.”

Tự giới thiệu kết thúc, thầy Tào gọi học sinh theo số thứ tự trong danh sách học sinh, học sinh được gọi tên thì đứng lên để các bạn cùng lớp làm quen. Buổi trưa khi không ở trong căng tin, Khúc Liệu Nguyên bàn luận cùng Tống Dã, tưởng tượng ra cảnh tượng xấu hổ từng người một đi lên bục giảng giới thiệu bản thân.

Danh sách học sinh được sắp xếp dựa theo số thứ tự học sinh, số thứ tự học sinh được sắp xếp dựa theo điểm thi, lớp 7 có tổng cộng 66 học sinh, số thứ tự Khúc Liệu Nguyên là 56, điểm thi cấp 3 của Giang Ba cao hơn cậu hai mươi mấy điểm, số thứ tự là mười mấy. Ba nam sinh khác cùng phòng kí túc xá đều có thành tích tốt hơn Khúc Liệu Nguyên.

Khúc Liệu Nguyên được gọi tên, sau khi đứng lên rồi ngồi xuống, Giang Ba nhỏ giọng nói: “Đoán chừng mấy người từ 60 về sau đều là học sinh dự thính.”

Khúc Liệu Nguyên thất thần mà nghĩ, mấy tháng trước khi thi cấp 3, cậu khi còn ở lớp cấp 2 cũng đứng thứ hạng này, nỗ lực chạy nước rút mới miễn cưỡng thi đậu Nhất trung, bây giờ ở trong lớp vẫn phải tìm từ dưới lên mới ra được thứ hạng. Thế này thì vào lớp thực nghiệm kiểu gì? Làm sao mới được ở chung một phòng kí túc xá với Tiểu Dã? Quá khó khăn.

Thầy Tào trêи bục giảng: “Số 60, Diêu Vọng.”

Không ai trả lời, thầy Tào lại kêu: “Diêu Vọng?”

Bạn học ngồi trước mặt nhao nhao quay đầu về phía sau nhìn, Diêu Vọng này không đến sao? Thầy Tào nhìn danh sách học sinh một chút, hỏi: “Còn ai ở phòng 411 nữa không?”

Khúc Liệu Nguyên liền giơ tay, giơ lên rồi mới phát hiện, trong 5 người chỉ có mình cậu giơ tay.

Thầy Tào hỏi cậu: “Buổi trưa Diêu Vọng có ở trong kí túc xá không?”

Khúc Liệu Nguyên đứng lên, nói: “Không có ạ, không biết bạn ấy đi đâu rồi.”

Thầy Tào gật đầu, còn nhớ rõ tên cậu, nói: “Khúc Liệu Nguyên, em ngồi xuống đi.”

Khúc Liệu Nguyên ngồi xuống, Giang Ba nhìn cậu thương cảm, cậu: “?”

Giang Ba chờ thầy Tào bắt đầu nói chuyện rồi, mới nói: “Ông phải cẩn thận, lỡ may Diêu Vọng biết là ông xì đểu…”

Khúc Liệu Nguyên: “…”

“Trước hết chỗ ngồi chưa cần xếp, bao giờ vào học chính thức sẽ sắp xếp lại.” Thầy Tào nói, “Ngày mai bắt đầu huấn luyện quân sự, sẽ có chút mệt, nhưng các bạn học phải biểu hiện tốt, chịu khổ nhọc, đừng ăn gian dùng mánh lới, vừa tới chưa gì đã vứt hết mặt mũi lão Tào tôi.”

Bọn học sinh đều cười rộ lên.

Thầy Tào cầm 4 tờ giấy kẻ ô vuông, phát cho học sinh ngồi đầu 4 dãy, nói: “Bây giờ ghi chiều cao của các em, viết xong thì truyền ra đằng sau, sau đó cho các em mang quần áo quân sự về.”


Khúc Liệu Nguyên ngồi ở hàng giữa bên phải dựa vào tường, vẫn chưa truyền đến chỗ của cậu, cậu đang nâng má, tò mò nhìn nhóm bạn học mới của mình. Trường học của xưởng 407, từ lớp 1 tiểu học đến lớp 8 cấp 2, học sinh một lớp nhiều nhất cũng chỉ ba mươi mấy, trong phòng học chưa bao giờ chen chúc hơn 60 người như thế này.

Cậu cao hơn những người xung quanh, mắt to mày rậm, dáng vẻ thông minh thanh tú, ngồi ở chỗ kia nhìn qua nhìn lại, rất là nổi bật.

“Khúc Liệu Nguyên,” Thầy Tào bỗng nhiên gọi cậu, nói, “Đợi bao giờ mọi người viết xong thì em thu lại, giúp thầy thống kê một chút.”

Khúc Liệu Nguyên mờ mịt nhìn ông, chỉ một ngón tay vào mình: “Em???”

Thầy Tào cũng chỉ cậu: “Là em.”

Quần áo quân sự chỉ có 3 size nhỏ vừa lớn, 1m6 size nhỏ, 1m7 size vừa, 1m8 size lớn, dựa vào chiều cao mà thống kê xem mỗi size cần bao nhiêu bộ.

Khúc Liệu Nguyên dựa vào bàn cạnh bục giảng, thống kê xong, ngẩng đầu nói: “Thầy Tào, xong rồi ạ.”

Thầy Tào nói: “Dẫn theo vài nam sinh, đi sang phòng hậu cần cạnh căng tin nhận quần áo nhé.”

Khúc Liệu Nguyên há to mồm: “Lại là em?”

Thầy Tào buồn cười nói: “Vẫn là em.”

Lớn như vậy, cho tới giờ Khúc Liệu Nguyên vẫn chưa từng làm cán bộ lớp, không biết làm thế nào để gọi người đi làm việc cùng cậu, đứng trêи bục giảng khổ não sờ sau gáy. Mấy nữ sinh hàng trước thấy nam sinh này dáng dấp đẹp trai, còn rất thú vị, đều nở nụ cười.

Cậu cũng không biết con gái người ta cười cái gì, đỏ mặt một cái, ho khan rồi nói với các bạn học: “Ai đi cùng tớ lấy quần áo? Mấy bạn nam ra đi.”

Dù sao cũng đều là tuổi dậy thì thích thể hiện, lập tức có người hưởng ứng, phần phật một cái mười mấy người đứng lên muốn đi.

Thầy Tào không nói chuyện, chắp tay thả trước người, đứng bên cạnh giống như xem trò vui.

“Không cần nhiều như vậy!” Khúc Liệu Nguyên nhắm mắt nói, “Đi mấy người là đủ rồi, Giang Ba lại đây, thêm cả cậu, cậu, cả cậu nữa, bạn học khác chờ lát nữa hỗ trợ phát quần áo đi.”

Giang Ba được cậu chọn, và ba nam sinh khác không quen cùng đi ra cửa.

Lúc xuống tầng, vài bạn học mới đương nhiên phải nói chuyện mấy câu.

Nam sinh vóc người cao nhất, thoạt nhìn có vẻ rất yêu vận động, bả vai nhẹ động Khúc Liệu Nguyên một phát, nói: “Ông tên là Khúc Liệu Nguyên à? Tôi là Khang Minh, đến từ trường 22.”

“Tôi thì là Xưởng 407.” Khúc Liệu Nguyên cao gần 1m75, đã coi là tương đối cao so với học sinh lớp 10 mà vẫn phải ngẩng đầu nhìn Khang Minh, thở dài nói, “Ông cao thật, 1m8 à?”

Khang Minh đắc ý nói: “1m83.”

Mấy nam sinh khác đều hâm mộ.

Giang Ba nói: “Về sau có thể đi làm cầu thủ bóng rổ rồi.”

“Chơi bóng rổ cái gì, làm người mẫu mới chuẩn.”


“Tôi cũng muốn cao lên, không cần 1m83, chỉ cần 1m8 là được rồi.”

Khi cả nhóm đến phòng hậu cần, đã có người của lớp khác đến trước, đang xếp hàng chờ nhận quần áo.

Khúc Liệu Nguyên liếc thấy Tống Dã trong đám người, vui vẻ gào to một tiếng: “Tiểu Dã!!!”

Không chỉ có Tống Dã đang nói chuyện cùng bạn học bên cạnh, mà tất cả mọi người có mặt đều quay đầu nhìn cậu, ngay cả nhân viên phòng hậu cần phát quần áo cũng nhìn cậu, nói: “Lớp nào đây? Trong sân trường cấm lớn tiếng ồn ào.”

“…” Khúc Liệu Nguyên trong chốc lát muốn độn thổ cho xong, quá mất mặt.

Chưa đến lượt lớp Tống Dã, hắn nói một tiếng với bạn học, chen qua đoàn người đi tới, nói: “Cậu cũng đến lấy quần áo à?”

Khúc Liệu Nguyên nói: “Ừ.”

Tống Dã hỏi xong câu kia liền im lặng. Khúc Liệu Nguyên cũng bỗng nhiên không biết nên nói cái gì.

Rõ ràng buổi trưa hai người còn cùng nhau ăn cơm trưa ở căng tin, chỉ là thời gian nghỉ trưa cùng nửa tiết buổi chiều này không gặp mặt mà thôi, mà cũng cảm giác như đã tách ra cực kì lâu.

“Khúc Liệu Nguyên, đây là anh ông à?” Giang Ba bên cạnh cười hỏi, “Lớp 1?”

Khúc Liệu Nguyên nói: “Đúng rồi, anh tôi, Tống Dã.”

Giang Ba giải thích với những người khác trong lớp 7: “Thứ 2 toàn thành phố, 577.”

Mấy nam sinh cùng đi với Khúc Liệu Nguyên đều lặng lẽ quan sát Tống Dã.

Những người này đều không phải học sinh dự thính, có thể thuận lợi thi đậu Nhất Trung, đương nhiên hồi ở cấp 2 đều là học bá, tiếc rằng điểm thi cấp 3 lại bị bá trong bá của lớp thực nghiệm gì đó bóp chết, tâm lý đều ít nhiều có phần ghen tuông, thậm chí có phần âm thầm yêu ma hoá, nói xấu lớp thực nghiệm, mấy tên bá bá này của lớp 1 lớp 2 thực nghiệm giỏi nhất đều là lũ mọt sách, học đến ngu người.

Nhưng Tống Dã chẳng những không phải mọt sách, dáng dấp đẹp trai cực kì, mà còn không phải là kiểu văn nhược tiểu bạch kiểm, ngũ quan không thể soi mói, tay chân thon dài, tỉ lệ vô cùng chuẩn, dưới áo phông ngắn tay có thể thấy cánh tay thiếu niên cơ bắp rèn luyện ra khi nghỉ hè cùng vận động chơi bóng với Khúc Liệu Nguyên, và màu da khoẻ mạnh cân xứng.

Đây không chỉ là kiểu đẹp trai mà các nữ sinh cấp 3 âm thầm thảo luận thật là đẹp thật là đẹp, mà cũng là kiểu đẹp trai mà các nam sinh công nhận.

Những người khác chỉ tự mình suy nghĩ một chút là thôi, chỉ có Khang Minh 1m83 nghiêng đầu sang chỗ khác, đấm ngực giậm chân mà bi thống nói: “Đúng là hàng so với hàng chỉ muốn ném, người so với người chỉ muốn chết.”

Những người lớp 7 ngoại trừ Khúc Liệu Nguyên: “…”

Khúc Liệu Nguyên cảm nhận được sự hâm mộ của nhóm bạn học mới đối với Tống Dã, hưởng sái hào quang giơ tay đặt lên vai Tống Dã, cao hứng nói: “Thế nào? Anh tôi đẹp trai không?”

Những người khác: “Đẹp đẹp đẹp.” Nhao nhao không muốn để ý đến cậu, đều né sang bên cạnh.

Để lại hai người bọn họ nhỏ giọng nói mấy câu, Tống Dã nói: “Đã bảo cậu đừng chơi trội rồi cơ mà?”


Khúc Liệu Nguyên oan uổng nói: “Tớ đâu có, là chủ nhiệm lớp chỉ đích danh tớ bảo đi.”

Tống Dã không tin cậu, hoài nghi nói: “Nhất định là cậu làm cái gì rồi, nói, có phải lại hớ cái gì rồi không?”

“Thực sự không có mà.” Khúc Liệu Nguyên nói, “Tớ đoán là tại tên tớ tương đối dễ nhớ, bị chủ nhiệm lớp nhớ kĩ. Chủ nhiệm lớp bọn tớ là một ông già, dạy Ngữ văn.”

Tống Dã nói: “Tớ biết, nghe người ta nói rồi, trường lúc đầu bảo ổng dạy lớp bọn tớ, nói là dạy rất tốt. Cậu phải học thật giỏi, nghe rõ chưa?”

Khúc Liệu Nguyên dùng ngón út móc móc lỗ tai, nói: “Cậu đừng nói tớ nữa, cậu không cho tớ chơi trội, thế sao cậu lại chơi trội?”

Tống Dã nói: “Đừng nói nữa, lớp tớ tổng cộng 7 nam sinh.”

Lớp thực nghiệm không giống lớp thường 65 đến 70 học sinh, lớp 1 lớp 2 đều chỉ là lớp nhỏ 30 người.

Khúc Liệu Nguyên: “Hả? Há há há há, sao chỉ có mỗi 7 nam chứ?”

Tống Dã nói: “Nữ sinh thi cấp 3 điểm cao tương đối nhiều.”

Khúc Liệu Nguyên bỗng chốc nhớ ra, nói: “Lâm Miêu ở lớp cậu à?”

Tống Dã nhìn cậu, nói: “Đúng rồi, nhỏ ngồi đằng sau tớ.”

Phía trước có người gọi Tống Dã, đến lớp bọn họ nhận quần áo.

“Tớ đi đây, cậu…” Tống Dã dừng một chút, mới nói, “Đi học đừng làm loạn, cẩn thận ngày đầu tiên đã bị phạt đứng.”

Khúc Liệu Nguyên nói: “Không đâu. Chiều tan học xong tớ qua lớp cậu tìm cậu.”

Tống Dã cười với cậu, nói: “Được.”

Lớp 1 nhận quần áo, Tống Dã cùng vài nam sinh mỗi người ôm một đống lớn, đi.

Khúc Liệu Nguyên nhìn bóng lưng của hắn, trong lòng có chút lưu luyến không rời.

Rất có thể là vì vừa thay đổi sang một môi trường mới xa lạ, nên vẫn muốn cùng ở một chỗ với người mình quen thuộc nhất.

Lớp 7 cũng nhận được quần áo, quay lại phòng học, phân chia quần áo ra, có vài bộ nhận được bị nhầm size, Khúc Liệu Nguyên lại ôm chạy đi đổi, chạy đến đầu đầy mồ hôi, cuối cùng tất cả mọi người cũng nhận được trang phục quân sự vừa vặn.

Chỉ nhận quần áo phát quần áo đã đi tong 2 tiết học.

Đến tiết 3, thầy Tào lại gọi Khúc Liệu Nguyên dẫn người đi lấy “Sách giáo khoa huấn luyện quân sự” về, mọi người mới biết trong một tuần huấn luyện quân sự này, không chỉ huấn luyện bên ngoài vào ban ngày, mà buổi tối còn phải học lí thuyết trêи lớp. Khúc Liệu Nguyên lại dẫn theo Khang Minh cùng vài nam sinh đi mang sách giáo khoa về, phân phát cho các học sinh.

Khúc Liệu Nguyên ôm chồng sách phát từng quyển, đến lúc phát đến hàng cuối cùng, bỗng nhiên phát hiện có người ngồi một mình trêи bàn hai người, chính là Diêu Vọng biến mất suốt 2 tiết học.

Diêu Vọng nâng mắt, vươn tay. Khúc Liệu Nguyên đặt một quyển sách mới lên tay cậu ta, cậu ta nhận lấy, liền cúi đầu lật sách, không để ý Khúc Liệu Nguyên nữa.

Phát xong sách, trong phòng học tràn ngập mùi mực của sách mới, thầy Tào cười híp mắt, ra hiệu Khúc Liệu Nguyên bận rộn cả buổi chiều về chỗ mình ngồi.

“Ngày mai sẽ bắt đầu huấn luyện quân sự, trong lúc huấn luyện quân sự, mọi người phải nghe lời sĩ quan huấn luyện, vẫn là câu nói kia, không được ăn gian dùng mánh lới, phải làm thật tốt.” Thầy Tào nói, “Thầy lớn tuổi rồi, không vào sân huấn luyện giúp vui được, không cẩn thận bị cảm nắng lại bắt các em đến chăm sóc thầy. Tuần này liền do trưởng lớp tạm thời đại diện, thay thầy trông coi các em ở thao trường, ai muốn xin nghỉ hoặc là việc nhỏ khác, cứ tìm bạn ấy là được.”

Khúc Liệu Nguyên đầu đầy mồ hôi, cầm sách quạt quạt cho mình, nghĩ thầm, trong lớp này còn có đứa nào họ Trưởng à? Cũng không để ý Giang Ba bên cạnh đang dùng ánh mắt quỷ dị nhìn cậu.

Thầy Tào gọi tên cậu, nói: “Bạn học Khúc Liệu Nguyên, một tuần huấn luyện quân sự tiếp theo này, bạn học cả lớp phải nhờ em rồi.”


Khúc Liệu Nguyên: “… Hả?!”

Cho dù thế nào cậu cũng không ngờ tới, đi học nhiều năm như vậy rồi, ngay cả tổ trưởng cũng chưa từng làm, nhưng ngay ngày đầu tiên đi học cấp 3, đã bị chủ nhiệm lớp gian lận dùng mánh lới sai bảo làm việc chân tay nguyên một buổi chiều, mà vẫn không hề hay biết, trở thành lớp trưởng đại diện tạm thời của lớp 7.

Buổi chiều tan học, cửa phòng học lớp 1.

“…” Tống Dã không thể tưởng tượng nói, “Cậu không đi gặp chủ nhiệm lớp nói một chút, bảo cậu làm không được, để ổng đi tìm người khác à?”

Khúc Liệu Nguyên vẻ mặt đưa đám, nói: “Tớ nói rồi, ổng bảo chỉ tổng cộng một tuần thôi mà, huấn luyện quân sự có sĩ quan huấn luyện quản, không có chuyện gì đâu, cùng lắm thì chạy sai vặt, ổng thấy tớ rất ổn.”

Tống Dã đỡ trán nói: “Chủ nhiệm lớp các cậu chẳng đáng tin cậy gì cả.”

Khúc Liệu Nguyên khoa trương tự oán: “Tiểu Dã, mệnh của tớ thật khổ.”

Tống Dã đành phải an ủi cậu nói: “Có điều ổng nói cũng có lý, huấn luyện quân sự sẽ không có việc gì đâu, dù sao cũng có sĩ quan huấn luyện quản, cũng chỉ có một tuần, trôi qua rất nhanh. Cậu không sao hết, không phải cậu không được, cậu giỏi nhất việc giao thiệp với người còn gì?”

Khúc Liệu Nguyên nói: “Lớp tớ nhiều người quá, hơn 60 người, tớ còn không nhớ được ai là ai.”

Cậu nằm nhoài cả người hình chữ đại (大) lên tường, dán mặt vào gạch men, rầm rì: “Tôi khổ quá khổ quá khổ quá khổ quá…”

Cửa phòng lớp 1 cách cầu thang phía đông rất gần, nam sinh quay về kí túc xá đều phải đi qua, rất nhiều người đi qua đều có thể thấy Khúc Liệu Nguyên đang làm trò.

Tống Dã nói: “Người khác đều đang nhìn cậu đấy, có thấy mất mặt không?”

Khúc Liệu Nguyên nói: “Tớ thấy khi tớ đi làm lớp trưởng đại diện, sau này chuyện mất mặt còn nhiều nữa.”

Tống Dã đề nghị: “Thế để tớ tìm chủ nhiệm lớp cậu nói chuyện.”

“Cậu nói kiểu gì?” Khúc Liệu Nguyên nằm nhoài trêи tường, tò mò quay đầu hỏi hắn.

“Thì nói tớ không đồng ý chuyện này.” Tống Dã chắp hai tay sau lưng, nói, “Tớ là anh cậu, lấy thân phận phụ huynh nói chuyện với ổng.”

Khúc Liệu Nguyên: “…”

Tống Dã nói: “Cứ quyết định thế đi, tớ đi đây.”

Hắn làm bộ muốn đi, Khúc Liệu Nguyên vội vàng nhảy khỏi tường, ôm chặt hắn ngăn lại, nói: “Đừng đi đừng đi, bị bạn học biết cười chết tớ!”

Tống Dã vốn cũng chẳng muốn đi thật, chỉ là nói đùa với cậu, không ngờ đột nhiên bị cậu nhào tới ôm lấy, có chút mất tự nhiên mà ngọ nguậy, không giãy ra, mặc kệ.

Khúc Liệu Nguyên hoàn toàn không nhận ra, vẫn còn nói: “Bạn cùng lớp trước đây của bọn mình mà biết tớ làm lớp trưởng, chắc chắn đứng xếp hàng đến cười vào mặt tớ, cậu nói xem đây là chuyện gì vậy?”

Tống Dã nghĩ thầm, làm lớp trưởng có là gì, nếu bạn học trước đây biết… Thì càng được thể xếp hàng cười vào mặt cậu.

“Khúc Liệu Nguyên.” Có người đứng ở cầu thang gọi một tiếng.

Tống Dã và Khúc Liệu Nguyên cùng nhìn sang, tên côn đồ học sinh Diêu Vọng kia đứng ở đó, dáng vẻ lạnh như băng.

Khúc Liệu Nguyên có chút căng thẳng, buông Tống Dã ra, đi về phía trước nửa bước, chặn đằng trước, dùng khí thế hung hăng trả lời: “Gọi cái gì?”

Diêu Vọng hai tay nhét túi quần jean, cười lạnh nói: “Chuyện buổi trưa còn chưa xong, mày lại mách lẻo với giáo viên tiếp, mày là chó Nhật à, vẫy đuôi hai cái là lên làm lớp trưởng luôn, vui không?”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.