Đọc truyện Quả Ngọt Năm Tháng – Chương 59Quyển 2 –
Cô rút tay về, hơi khó xử: “Chỉ là em không muốn làm phiền anh thôi.”
Bùi Dịch hừ lạnh: “Đúng là càng ngày càng khách sáo, phải chăng là có tiến triển với Lục Thời Miễn rồi nên muốn triệt để vạch rõ giới hạn với anh?”
Đinh Mật không nghĩ vậy, nhưng cô thực sự rất sợ bị lên tin tức giải trí với Bùi Dịch, trước kia đã sợ, bây giờ càng sợ hơn. Cô đắn đo, nói: “Em với Lục Thời Miễn có lẽ vẫn còn cơ hội.”
Bùi Dịch chẳng muốn nghe cô nhắc đến Lục Thời Miễn, bực mình nhìn cô: “Được rồi, nếu bị chụp hình thật, anh sẽ đích thân lên weibo làm sáng tỏ!”
Đã nói đến thế, Đinh Mật còn từ chối thì hơi làm kiêu, cô gật đầu: “Được.”
Bùi Dịch: “…”
Cái gì gọi là tự đào hố chôn thân, chính là đây.
Bùi Dịch đưa Đinh Mật về đến khách sạn, ngoảnh đầu nhìn cô: “Thực sự định ở bên Lục Thời Miễn?”
Đinh Mật cúi đầu: “Anh vẫn luôn biết mà, nhưng đây không phải chuyện em muốn là được.”
Bùi Dịch liếm môi, không biết nói gì thì hay, khẽ thở dài: “Em nói em xem, không treo cổ trên cái cây đó thì không chịu được à? Nếu đã như vậy, hồi đó hà tất phải chia tay, lấy tính cách của Lục Thời Miễn, cho dù biết em phải ngồi tù, cậu ta cũng sẽ không dễ dàng buông tay em.”
Đúng, anh sẽ không.
Đinh Mật thì thào: “Anh không hiểu.”
Cảm giác tuyệt vọng và bất lực ấy, trải qua một lần là đủ rồi, cô không nỡ để Lục Thời Miễn lại phải chịu cùng cô thêm một lần nữa, cũng không muốn để người thân và bạn bè xung quanh anh biết anh có một cô bạn gái phải đi tù.
Khiến anh bị người ta chỉ trỏ bàn tán, cô khó chịu hơn bất cứ thứ gì.
Bùi Dịch đẩy gọng kính, nhớ đến lần gặp gỡ Lục Thời Miễn ở thành phố C vào hai năm trước, cười mỉa mai: “Đúng, anh không hiểu. Nếu em thật sự có thể quay lại với Lục Thời Miễn, anh phục, cam tâm chịu thua, hai người đều là tình thánh.”
Đinh Mật cười trừ: “Em coi như là anh chúc phúc cho em trước nhé.”
Bùi Dịch hừ lạnh, tức gần chết.
Đinh Mật đẩy cửa xe, cười nhìn anh: “Em về trước đây, học trưởng, tạm biệt.”
Bùi Dịch cau mày, học với chẳng trưởng, học cái đầu em.
Mẹ kiếp ai muốn làm học trưởng của em.
Đinh Mật về đến khách sạn lại rót một bình nước, tắm rửa rồi đi ngủ sớm, hy vọng cẩn thận nghỉ ngơi thì ngày mai cổ họng sẽ hồi phục.
Quang Ảnh vẫn chong đen thâu đêm suốt sáng, Lục Thời Miễn, Từ Khiên và đội kỹ thuật kiểm tra lại phiên bản 1.0 của CRM, đồng thời tỉ mỉ phân tích dữ liệu, sửa chữa hợp đồng bảo đảm với khách hàng, nếu thật sự phát sinh việc để lộ thông tin khách hàng, công ty bằng lòng gánh chịu mọi tổn thất.
Lục Thời Miễn tối thiểu hóa dữ liệu, châm một điếu thuốc, tựa lưng vào ghế thả lỏng.
Từ Khiên liếc anh: “Cho tao một điếu.”
Lục Thời Miễn ném bao thuốc qua.
Từ Khiên rút một điếu, ngậm trong miệng, châm lửa. Trước kia anh và Tần Dạng hút rất nhiều, Lục Thời Miễn bỏ thuốc. Bây giờ Lục Thời Miễn nghiện thuốc nặng, anh vì Đỗ Minh Vy, trái lại hút rất ít.
Đàn ông với nhau ít khi bàn chuyện tình cảm, Từ Khiên buồn bực trong lòng, nhìn anh: “Đi uống mấy ly không?”
“Mày biết tao không uống rượu còn gì. Mày tìm Tần Dạng đi.”
Trừ tiệc xã giao, Lục Thời Miễn sẽ không chủ động chạm đến bia rượu.
Từ Khiên biết gần đây Tần Dạng đang bận phá án, cũng chẳng rảnh hơn họ, nếu anh có thời gian thì đã gọi điện hẹn họ đi ăn từ lâu rồi.
Trịnh Nham của đội kỹ thuật cười nói: “Anh Khiên, không thể chỉ rủ Lục tổng đi chứ, chúng tôi có một đám đây mà.”
Có người đề nghị: “Gọi đồ ăn khuya lên đi.”
“Cậu mời?”
“Tôi? Hai sếp đều ở đây, đến lượt tôi hả? Đúng không anh Khiên.”
Mấy người này không dám động đến Lục Thời Miễn, đành xuống tay với Từ Khiên, Từ Khiên cười nhạt: “Các cậu gọi đi, tôi mời.”
Có người mời, mấy người ra tay nhanh như chớp, thoáng cái đã chọn món xong, chẳng bao lâu thì đồ được đưa đến.
Cả nhóm tụ tập ăn uống trên bàn dài trong phòng họp, đội kĩ thuật chỉ có hai cô gái, còn là mới tuyển đầu năm, đều rất trẻ, đang tựa vào nhau lướt weibo bàn tán về chuyện nam thần với ngôi sao. Lướt một hồi, có cô buột miệng: “Má, Bùi Dịch ăn vụng sau lưng Giang Nhị à?”
Lục Thời Miễn nghe thấy cái tên ấy, tức khắc nhíu mày nhìn cô gái nọ, ánh mắt lành lạnh.
Cô gái nọ phát run, vội cúi thấp đầu, kéo ống tay áo của cô gái bên cạnh: Mẹ ơi, không cẩn thận nói bậy trước mặt Lục tổng rồi.
Nếu nói nam thần, ngoại hình của Lục Thời Miễn hoàn toàn ăn đứt mấy ngôi sao đang nổi, chỉ là bình thường anh quá lạnh lùng, dáng vẻ xa cánh ấy không phải phụ nữ thông thường có thể lại gần, thêm nữa có cô Khương ở đó, bọn họ cũng chỉ dám âm thầm bàn tán si mê sau lưng.
“Bùi Dịch, tên cậu ấm có tiền đấy á? Tôi nói chứ, nữ thần Giang Nhị của tôi cặp với anh ta quả là lãng phí.”
“Để tôi xem cô gái này là ai?”
“Hơi mờ, không nhìn rõ mặt, tóc ngắn, rất trắng và gầy…”
Lục Thời Miễn càng cau chặt mày, mím môi thành một đường thẳng, đôi đũa trong tay bị bóp gãy.
Từ Khiên chú ý tới sắc mặt anh, hoài nghi hỏi: “Sao vậy?”
Lục Thời Miễn sầm mặt đứng dậy: “Không sao, mọi người ăn đi.”
Bóng dáng cao lớn quay đi, nhanh chóng ra khỏi phòng họp.
Để lại một đám người đưa mắt nhìn nhau.
“Lục tổng… sao vậy?”
Nổi giận? Đáng sợ thật.
Nhưng mà, đang yên đang lành sao lại nổi giận?
Từ Khiên cầm điện thoại của cô gái kia ra nhìn, tuy hình ảnh hơi mờ, nhưng anh quen biết Đinh Mật nhiều năm như vậy, chắc chắn rất quen thuộc, càng nhìn càng cảm thấy thân hình và bóng dáng ấy giống Đinh Mật. Đến anh còn nhận ra, Lục Thời Miễn tuyệt đối nhận ra, hoặc là anh căn bản đã biết tên Bùi Dịch gì đấy?
Lục Thời Miễn quay về phòng làm việc, đứng trước cửa sổ thủy tinh.
Rất lâu sau, anh lấy điện thoại ra.
Chỉ liếc mắt nhìn một cái, anh liền biết đó là Đinh Mật.
Anh quét mắt đọc bình luận, môi mím càng chặt, ánh mắt càng thêm băng giá, bật ra tiếng cười lạnh.
…
Sáng hôm sau Đinh Mật tỉnh lại, thấy tin nhắn oanh tạc trên weixin mới biết mình đã bị lên hot search với thân phận là niềm vui mới của Bùi Dịch.
Đỗ Minh Vy: Mật Mật, mày với Bùi Dịch có chuyện gì đấy?
Thẩm Giai: Mật Mật, người trên weibo là cậu thật à?
Tin nhắn trong nhóm càng khỏi phải nói, tất cả đều đang bàn tán về cô, người bảo là cô người bảo không.
Đinh Mật nhìn những tin này tỉnh hết cả người, hoảng loạn kéo xuống tìm Lục Thời Miễn, lịch sử trò chuyện của họ vẫn dừng lại ở tối hôm qua.
Cô cắn môi, lòng rối loạn, có phần luống cuống, đến tay cũng hơi run. Đinh Mật mở weibo, hot search đã bị đẩy xuống, nhưng ấn tìm kiếm thì vẫn ra.
Tiện tay mở bình luận…
“Còn tưởng Bùi Dịch với Giang Nhị là thật cơ, giới giải trí quả nhiên hỗn loạn.”
“Cô gái này trông không giống người trong giới lắm, nhìn cũng được phết, nhưng chẳng che đậy gì, chắc không nhầm đấy chứ? Biết đâu người ta chỉ là bạn.”
“Một chuỗi khách sạn rất bình thường, Bùi Dịch lắm tiền như thế, hẳn là nên đến khách sạn cỡ 5 sao chứ? Đừng bảo là xào tin lấy tiếng đấy nhé.”
Bùi Dịch cũng gửi cho cô một tin: Đã đẩy hot search xuống rồi, chắc là không có ảnh hưởng gì đâu, em đừng lo.
Đinh Mật khóc không ra nước mắt, muốn mắng người.
Lòng cô bây giờ như đang chất chứa cả nghìn cân đá, còn bảo đừng lo? Khó khăn lắm mới có chút tiến triển với Lục Thời Miễn, bây giờ chắc lại bị đá về vạch xuất phát rồi.
Đinh Mật rất khó chịu, ôm điện thoại không biết nên làm sao.
Cho đến khi Đỗ Minh Vy gọi tới, Đinh Mật giải thích quan hệ giữa mình với Bùi Dịch: “Chỉ là học trưởng và ông chủ thôi, công việc lồng tiếng ban đầu là do anh ấy giới thiệu cho tao, nếu nhất định phải nói gì đó thì là anh ấy từng theo đuổi tao, hôm qua chỉ đưa tao về khách sạn mà thôi.”
Đỗ Minh Vy đắn đo mở lời: “Được rồi, mày chia tay với Lục Thời Miễn là vì anh ta?”
Đinh Mật im lặng.
Trong mắt Lục Thời Miễn, đúng là vì Bùi Dịch.
Đỗ Minh Vy tưởng cô ngầm thừa nhận, có phần kinh ngạc: “Là thật hả? Nghe tao nói này Mật Mật, vì người đàn ông như thế mà chia tay với Lục Thời Miễn thì đúng là lỗ to, Lục Thời Miễn ức chết mất.”
Đinh Mật gãi đầu, bất lực thở dài: “Tao đi lồng tiếng đã, tối về Giang Châu nói với mày sau.”
Cổ họng Đinh Mật đã gần khỏe hẳn, hôm nay hoàn thành công tác, tối chạy về Giang Châu.
Cúp điện thoại, Đinh Mật thấp thỏm lo lắng gửi cho Lục Thời Miễn một tin nhắn.
[Lục Thời Miễn, tối nay em về.]
Đợi một lúc, không đợi được lời đáp của anh.
[Em có chuyện muốn nói với anh.]
Vẫn không có tin nhắn trả lời.
Đinh Mật ủ rũ đi thu dọn đồ đạc, xách hành lý ra trả phòng, trực tiếp bắt xe đến phòng thu.
Ở trong phòng thu âm u lạnh lẽo, Đinh Mật đứng ngồi không yên, vẫn cầm lòng chẳng đặng gọi cho Lục Thời Miễn, điện thoại đổ chuông rất lâu mà không có người nghe máy.
Đinh Mật càng thêm bất an, tận đến khi cô tưởng tiếng chuông sắp dứt, điện thoại bỗng nhiên được kết nối.
Cả người cô căng cứng, phòng thu quá yên tĩnh, cô nghe thấy rõ hơi thở trầm lắng quen thuộc của người đàn ông bên kia.
“Lục Thời Miễn…”
Bên kia không một âm thanh, cách điện thoại cũng cảm nhận được sự lạnh lùng của anh, Đinh Mật vốn định giải thích lại không nói nên lời.
Giây sau, cuộc gọi kết thúc.
Đinh Mật lặng người cầm điện thoại, ánh mắt tiêu điều dán chặt vào màn hình. Rất lâu sau, cô cúi đầu cười khẽ, cười đến nỗi nước mắt muốn rơi.
Tốt thôi, khỏi cần nghĩ xem nên giải thích thế nào nữa.
Haiz, quả nhiên không thể quá chờ mong.
Càng chờ mong, càng mất mát, càng khổ sở, càng đau lòng.
Hoàn thành công việc, Đinh Mật xách hành lý ra khỏi phòng thu, Diệp Cầm thấy cô, mỉm cười: “Đinh Mật, thì ra em quen Bùi Dịch.”
Đinh Mật nhìn cô, khẽ vâng, không giải thích gì thêm.
Diệp Cầm ngượng ngùng thu nụ cười lại: “Em định về à?”
Đinh Mật gật đầu, nặn ra một nụ cười: “Vâng, em đi trước nhé, tạm biệt.”
Chuyến bay lúc tám rưỡi.
Đinh Mật xuống đến Giang Châu đã là mười một giờ đêm, cô bắt xe về Tinh Hải Thành, dừng trước cổng tiểu khu.
Đẩy cửa xe, một cơn gió lạnh ập đến, Đinh Mật khép chặt áo, cúi đầu xách hành lý đi vào tiểu khu. Trong đêm tối, tiếng bánh xe lăn trên nền đất phá lệ rõ ràng và cô quạnh.
“Cô Đinh về đấy à!”
Đinh Mật nghe tiếng quay đầu, Tiểu Ngụy nhìn cô cười xán lạn, nụ cười này hiện trong đêm thu quả là ấm áp.
Ấm đến nỗi Đinh Mật suýt rơi nước mắt, cô gượng cười, lúm đồng tiềng lờ mờ bên má: “Ừm, tôi về rồi.”
Kéo vali, tiếp tục đi về phía trước.
Một mình cô, cũng có thể đi về phía trước.
…
Đến tòa 16, Đinh Mật dừng lại, ngẩng đầu nhìn lên.
Khung cửa nọ tối đen như mực.
Nắm chặt hành lý trong tay, Đinh Mật đi tiếp đến tòa 19.
Ra khỏi thang máy, Đinh Mật mệt mỏi cùng cực buông hành lý xuống bên cạnh, thò tay vào trong túi lần tìm chìa khóa.
Tìm thấy chìa khóa, cô xách hành lý cúi đầu đi về phía cửa nhà.
Đèn cảm ứng vụt sáng.
Đinh Mật ngước mắt liền trông thấy bóng dáng cao lớn đang tựa trên khung cửa nhà mình. Người đàn ông nọ mặc một thân tây trang đen, không đeo cà vạt, cổ áo sơ mi để mở hai cúc, dáng vẻ lạnh lùng xa cách, đôi mắt một mí có vẻ khắc nghiệt kia đang đăm đăm nhìn cô đầy lạnh lẽo.
Lục Thời Miễn đi về phía cô.
Đinh Mật sững sờ ngẩng đầu nhìn anh, thì thào: “Sao anh lại đến đây…”
Nhìn gần mới biết mắt anh không lạnh như thế, vẻ mặt dường như đang kiềm chế.
Kiềm chế cái gì? Cơn tức giận?
Lục Thời Miễn không đáp, đột nhiên đè cô lại, ấn cô lên tường, cúi đầu lấp kín môi cô.