Đọc truyện Quả Ngọt Năm Tháng – Chương 13Quyển 1 –
Dịch: Hoài Dương
Phong thư như chiếc lá rụng rơi xuống đất. Lục Thời Miễn đạp xe đi thẳng, chẳng hề quay đầu.
Đinh Mật sững sờ tại chỗ, nhặt lá thư lên, ảo não không thôi.
Từ ngày hôm ấy, Lục Thời Miễn hoàn toàn phớt lờ cô, Đinh Mật tủi thân vô cùng, thế mà lúc ra căng tin còn va phải Hàn Tiêu, bị cô nàng kéo lại hỏi: “Cái đó, Lục Thời Miễn đã đọc thư của tớ chưa vậy?”
Đinh Mật buồn bực không thôi, nghĩ thầm: vì bức thư của cậu mà cậu ấy không thèm để ý đến tôi nữa đây này, trong khi cuối cùng nó vẫn bị ném vào thùng rác.
“Chưa đâu, cậu ấy không bao giờ đọc thư tình.” Đinh Mật đáp, đây là lời nói thật.
Hàn Tiêu nhụt chí: “Thôi vậy, tớ cũng biết cậu ấy khó theo đuổi lắm mà.”
Đỗ Minh Vy hỏi Hàn Tiêu: “Cậu nghe ai bảo Lục Thời Miễn chưa có bạn gái vậy?”
Hàn Tiêu hơi xấu hổ: “Lúc tớ ở trong nhà vệ sinh thì nghe thấy mấy bạn nữ lớp cậu nói với người khác như thế.”
“Ai cơ?” Đỗ Minh Vy truy hỏi.
“Nghe giọng thì hình như là Khương Khả Du.”
Đinh Mật lập tức nghĩ đến việc Khương Khả Du ngồi trước Lục Thời Miễn thường xuyên tìm cậu thảo luận học hành, quan hệ hai người có vẻ không tệ. Lại nghĩ đến tình trạng lạnh nhạt không hiểu ra làm sao giữa cô và Lục Thời Miễn dạo gần đây, Đinh Mật nản chí ngã lòng bước vào căng tin.
Đỗ Minh Vy vẫn đang ở bên ngoài hóng chuyện từ chỗ Hàn Tiêu, thấy cô một mình bước vào liền vội vàng đuổi theo, vỗ vai cô: “Sao, thấy nguy cơ trùng trùng chưa?”
Nguy cơ cái nỗi gì, cô đang thương cảm mà.
Đinh Mật ỉu xìu: “Khương Khả Du nói cũng không sai, Lục Thời Miễn đâu có bạn gái đâu.”
Đỗ Minh Vy ôm lấy Đinh Mật: “Mày không phải gần như là bạn gái của cậu ta à? Dạo trước ngày ngày cùng nhau đến lớp tan trường, cuối tuần với nghỉ hè thì cùng nhau học tập vui chơi. Cậu ta còn đưa mày về nhà nữa. Mày thấy Lục Thời Miễn thân thiết với nữ sinh nào như thế chưa?”
Đinh Mật nhìn cô nàng: “Cuối tuần với nghỉ hè cùng học cùng chơi không phải còn có mày nữa sao? Cả Tần Dạng và Từ Khiên nữa.”
Cơ hội hai người ở riêng thực sự rất ít.
Đỗ Minh Vy cũng nhận ra vấn đề này: “Hay là mày rủ cậu ta đi xem phim đi?”
Đinh Mật ngẫm nghĩ, hơi động lòng: “Ừ ha, khi nào được nhỉ?”
“Sắp thi giữa kì rồi, cũng không có thời gian. Mày đợi đến dịp 1/5 đi, đợt đó nghỉ dài, hôm nào chẳng được.”
Đỗ Minh Vy nhanh chóng đưa ra sáng kiến.
Đinh Mật càng nghĩ càng kích động, gật đầu liên hồi: “Được đấy.”
Đỗ Minh Vy gõ đầu cô, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép: “Không phải tao nói mày đâu, nhưng sao mày lại giúp người ta đưa thư tình hả. Lục Thời Miễn ghét nhất là người khác đưa thư tình cho cậu ta còn gì? Thế mà mày còn đưa, phải tao là Lục Thời Miễn thì tao cũng bực.”
“Cậu ta nhét cho tao rồi chạy luôn, tao cũng đâu ném đi được.”
Đinh Mật hối hận xanh cả ruột, do cô biết chắc Lục Thời Miễn sẽ không xem, thế nên mới dám đưa cho cậu.
…
Đinh Mật trước giờ không hề thích được nghỉ, kỳ nghỉ càng dài tức là cô phải ở nhà càng lâu. Cô thích đi học hơn, có cuối tuần là thỏa mãn lắm rồi. Nhưng vì nghĩ đến chuyện hẹn Lục Thời Miễn đi xem phim vào dịp 1/5 nên Đinh Mật bắt đầu chờ mong kỳ nghỉ dài bảy ngày này một cách hiếm có.
Có điều, trước khi được nghỉ, Đinh Mật đã bị bài thi các môn xoay cho choáng váng. Gần như ngày nào cũng có đề làm mãi không xong, môn Toán thì càng học càng khó, đến cuối cùng, cô cơ hồ có suy nghĩ bỏ cuộc – thôi thì cố thêm ít điểm ở môn Văn với Anh, Toán thì kệ đi.
Từ Dịch không nhìn nổi thành tích môn Toán của cô, tan học chạng vạng ngày thứ Sáu, cậu cố ý ở lại giải cho cô mấy câu, lúc buông bút còn bồi thêm: “Sau này có gì không hiểu thì cứ hỏi tớ.”
Đinh Mật cảm kích đáp: “Cảm ơn cậu nhé, tớ thấy cậu cũng bận, thế nên không muốn làm phiền cậu.”
Bài vở của lớp chọn vốn đã nặng, kỳ 2 lớp 11 tức là sắp lên lớp 12, lần nào sinh hoạt lớp Lý Chí Bân cũng nhắc một lượt: “Giờ này sang năm là các em sắp thi đại học rồi, đừng tưởng còn nhiều thời gian nữa.”
Từ Dịch chỉ cười: “Bạn cùng bàn mà, không cần khách sáo.”
Đỗ Minh Vy đang đọc tiểu thuyết, nghe vậy ngẩng đầu liếc qua.
Ngoài hành lang truyền đến tiếng bóng đập vào mặt đất, Từ Khiên vừa chuyển bóng vừa bước vào lớp, Lục Thời Miễn cầm một chai nước đi đằng sau. Liếc về bàn phía trước, thấy đầu Đinh Mật và Từ Dịch sắp chụm thành một khối, cậu lạnh lùng chuyển tầm mắt, đột nhiên đá bay quả bóng trong tay Từ Khiên.
Từ Khiên ngây người: “Đệt, đây là bóng rổ đấy! Không phải bóng đá đâu thiếu gia!”
“Bang…”
Quả bóng đập vào mặt bảng, âm thanh to đến nỗi cả lớp đều chấn động.
Đinh Mật giật nảy mình, Từ Dịch cũng bị dọa, hai người đồng thời đứng bật dậy, lần này thì hai cái đầu va vào nhau thật.
Đinh Mật ôm đầu, đau muốn khóc.
Rưng rưng quay đầu, chạm phải ánh mắt lạnh lẽo của Lục Thời Miễn, Đinh Mật tức khắc ấm ức muốn chết, cũng hơi tức giận: “Lục Thời Miễn, cậu làm gì đấy! Đây cũng đâu phải sân bóng rổ, cậu tưởng bảng lớp là bảng rổ chắc?”
Lục Thời Miễn nhìn sang chỗ khác, quăng cặp sách với vẻ bực bội, bỏ đi.
Từ Khiên sững sờ, nhìn Đỗ Minh Vy, chỉ lưng Lục Thời Miễn: “Sao đấy?”
Đỗ Minh Vy lườm cậu ta: “Cậu hỏi cậu ta ấy, hỏi tôi làm gì.”
“Mật Mật, về nhà thôi.”
Đinh Mật xoa đầu, Từ Dịch hỏi: “Cậu không sao chứ?”
Cô lắc đầu: “Không sao, còn cậu?”
Từ Dịch cười xòa: “Không có gì, đầu tớ cứng lắm, sợ cậu bị đau thôi.”
Đinh Mật thu dọn đồ đạc mà bụng dạ để đâu đâu, không nghe kĩ lời cậu nói, khoác cặp theo Đỗ Minh Vy về.
Đỗ Minh Vy hỏi: “Đầu mày không sao chứ?”
Đinh Mật lắc đầu: “Không sao.”
Đỗ Minh Vy lại hỏi: “Lục Thời Miễn sao thế? Hình như chưa thấy cậu ta cáu kỉnh thế bao giờ.”
Đinh Mật ủ rũ cúi đầu: “Tao cũng không biết…”
Đến nhà để xe, không ngờ Lục Thời Miễn vẫn chưa đi, cậu đang ngồi trên xe đạp nghe điện thoại, ngữ khí có vẻ mất kiên nhẫn: “Tôi không đi.”
Cũng không biết đang nói chuyện với ai, càng nói mặt càng sa sầm.
Đinh Mật quá xa lạ với một Lục Thời Miễn như thế, trực giác thấy không nên chọc vào cậu, lặng lẽ lấy xe của mình ra, trước lúc sắp đi nhìn bóng lưng thon dài, cao lớn của thiếu niên một lượt, cắn cắn môi, đạp xe rời đi.
Lục Thời Miễn cúp máy, quay đầu, cô nhóc kia đã chẳng thấy bóng dáng.
Lắc đầu, nhét điện thoại vào túi quần, cậu cũng đạp xe đi.
Từ Khiên chạy xe đằng sau, nhìn ra chút manh mối, vượt lên, thấy chết không sờn hỏi: “Mày cãi nhau với Đinh Mật à?”
Thật hiếm thấy, Đinh Mật lại giận Lục Thời Miễn.
Lục Thời Miễn cười lạnh: “Không.”
Từ Khiên không tin: “Hình như mấy ngày rồi tao không thấy bọn mày cùng nhau đi đi về về, đến xe cũng không đỗ chung một chỗ.”
Trước kia hai người cùng nhau đến trường, xe đạp còn khóa chung một ổ.
Lục Thời Miễn không đáp, ra khỏi cổng trường liền đi ngược hướng với Từ Khiên, cậu đạp cực nhanh, chẳng mấy chốc đã nhìn thấy nha đầu chậm rì rì phía trước.
Đinh Mật ngoái thấy Lục Thời Miễn đang ở phía sau, giật mình vội vàng quay đầu lại.
Lục Thời Miễn hừ lạnh, rất muốn vượt lên vò nát đầu cô, thậm chí bổ đầu cô ra để xem xem rốt cuộc trong đó đang nghĩ gì. Giúp người khác đưa thư tình? Khá khen thay!
Hai người một trước một sau. Đinh Mật đi rất chậm, vậy mà mãi không thấy cậu vượt lên, cô thấy lạ, bèn quay đầu nhìn lại. Xe của Lục Thời Miễn đang đỗ ở bên đường, còn bóng dáng cao lớn đã thấp thoáng đi vào quán game gần đó.
Đinh Mật mím môi, buồn rầu đạp xe về nhà.
Hồi ấy bọn họ đều chưa hiểu, cách thể hiện tình cảm của nam sinh và nữ sinh không hề giống nhau. Đinh Mật nhạy cảm, thận trọng, chất chứa lo lắng băn khoăn; trong khi Lục Thời Miễn phóng khoáng chuyên chú, thậm chí là ngang ngược độc chiếm.
Chỉ trách ngày ấy trẻ người non dạ, luôn thấy cảm xúc của đối phương bỗng thay đổi thật thất thường, không sao hiểu nổi.
Sau kỳ thi giữa kỳ, Đinh Mật hãy còn đang cân nhắc xem nên rủ Lục Thời Miễn đi xem phim vào dịp 1/5 thế nào, Đỗ Minh Vy bỗng dội cho cô một thùng nước lạnh: “Đừng nghĩ nữa, Lục Thời Miễn đi Bắc Kinh rồi.”
Đinh Mật ngơ ngác: “Cậu ấy đi Bắc Kinh làm gì?”
Đỗ Minh Vy ngồi xuống cạnh cô: “Từ Khiên bảo tao, hình như bà ngoại Lục Thời Miễn phải nằm viện.”
Đinh Mật đột nhiên mất hết hứng thú với kỳ nghỉ, mệt mỏi nhoài người ra bàn, thì thào: “Vậy đi là đúng.”
Không biết bà ngoài cậu bệnh nặng lắm không.
Ngày đầu tiên của kỳ nghỉ, Tiết Chấn với Chu Thanh cùng nhau đi xem nhà, Tiết Ninh cũng đòi đi theo, trong nhà chỉ còn Đinh Mật và Tiết Tiểu Bân. Tiết Tiểu Bân nghịch ngợm không chịu nổi, Đinh Mật trông nó một ngày, vừa phiền vừa mệt.
Vốn tưởng họ đi xem nhà một ngày là xong, nào ngờ xem cái liền năm ngày, may mà mấy ngày sau cũng đưa cả Tiết Tiểu Bân theo, nếu không Đinh Mật chắc chẳng có thời gian làm bài tập.
Kỳ nghỉ trôi qua, họ vẫn chưa chọn được ngôi nhà ưng ý, Tiết Chấn bảo: “Vài tháng nữa vậy, chờ bên Thế Kỷ bắt đầu phiên giao dịch thì chúng ta qua đó thử xem.”
Tiết Ninh bất mãn: “Lâu thế ạ.”
Tiết Chấn mắng: “Đây là chuyện của mày à? Sắp thi đại học rồi, học thì không học, mày còn định vào đại học không? Mày cứ thế thì đến trường tuyến ba cũng không vào được cho xem!”
“Không vào được thì thôi chứ sao.” Tiết Ninh cãi lại chẳng chút bận tâm.
Tiết Chấn quát: “Mày nói lại thử xem?”
Tiết Ninh vẫn rất sợ Tiết Chấn, vội nói: “Con đi học đây.”
Tiết Ninh chạy về phòng, Đinh Mật đang làm bài tập. Ngoài cửa, Tiết Chấn nói với Chu Thanh: “Tiết Ninh mà chăm được bằng nửa Đinh Mật thì tôi đã bớt lo.”
Chu Thanh bảo: “Tiểu Ninh rất thông minh, chẳng qua là không chịu học thôi.”
Lại nữa, biết rõ rằng Tiết Ninh ghét nhất là bọn họ đem cô ra so sánh.
Quả nhiên, Tiết Ninh hừ lạnh: “Mày đắc ý lắm phải không.”
Đinh Mật cúi đầu làm bài tập, mặc kệ cô ta.
Tiết Ninh tự mình bẽ mặt, trèo lên giường nghịch điện thoại.
~~~
Kết thúc kỳ nghỉ dài đằng đẵng, Lục Thời Miễn vẫn chưa về, chỗ ngồi lại được thay đổi lần nữa. Lần này Đinh Mật bốc được vị trí ở bàn 5 tổ 3, cách Lục Thời Miễn rất gần. Khương Khả Du còn may mắn hơn, ngồi ngay trước Lục Thời Miễn.
Đỗ Minh Vy ngồi cách sau cô một bàn, bạn cùng bàn của cô nàng…
“Từ Khiên, cậu đổi chỗ với Tần Dạng đi, tôi không muốn ngồi cùng cậu.”
“Không đổi.”
“Sao cậu đáng ghét thế!”
“Tôi làm sao? Nếu không bốc phải chỗ này, cậu tưởng tôi thích ngồi cùng cậu chắc?”
“…”
Đinh Mật quay đầu khuyên can: “Hai người đừng cãi nhau nữa, chỗ ngồi cũng đâu thể tùy tiện thay đổi được…”
Đỗ Minh Vy cười lạnh: “Ai bảo không được, tao bảo với thầy lúc trong giờ cậu ta sờ tay tao, xem thầy có đổi không.”
Đinh Mật kinh ngạc: “Cậu sờ tay cậu ấy?”
Cô trợn mắt nhìn Từ Khiên, không phải cậu thật sự lợi dụng Minh Vy đấy chứ.
Từ Khiên nghiến răng nghiến lợi: “Điên à!”
“Không phải đâu.” Đỗ Minh Vy vội lắc đầu. Cô nàng chỉ thuận miệng bịa ra, phản bác lại cậu ta mà thôi.
Đinh Mật lườm cô nàng, thế mà cũng nói linh tinh được, nhỡ đâu người khác nghe thấy tưởng thật thì sao?
Hết giờ tự học tối, Đinh Mật một mình đạp xe về nhà, lúc đi qua dãy biệt thự, thấy bóng dáng cao lớn tựa lưng vào tường, Đinh Mật sửng sốt. Mượn ánh đèn đường mờ vàng, Đinh Mật nhìn rõ gương mặt của thiếu niên, trống ngực bỗng đập thình thịch