Quả Lê Nhỏ Ngọt Ngào

Chương 8: Nỗi sợ nhỏ


Đọc truyện Quả Lê Nhỏ Ngọt Ngào – Chương 8: Nỗi sợ nhỏ

Edit:Shiba (Trinh Hoàng)

“Chúng ta ở bên nhau đã…?Tôi muốn nói là chúng ta đã…”Giọng cô càng ngày càng nhỏ “Đã làm gì rồi sao?”

Không thể hiểu được “Nói to lên, đã làm cái gì?”

Tim Hứa Lê đập bình bịch, chuyện đó cô tuyệt đối nói không nên lời, cũng không biết lấy dũng khí từ đâu ra, cô tiến lên hai bước, mở lòng bàn tay Lục Gia Hành ra viết chữ “Ái”

Làm tình.

Ngón tay mềm mại như là lông chim quét trên lòng bàn tay anh, Hứa Lê lùi về sau hai bước, thành thật đứng im.

Lục Gia Hành dường như sửng sốt hơn mười giây, buổi tối một tiểu cô nương chạy đến phòng anh, hỏi anh rằng hai người đã làm tình với nhau hay chưa?!!

Có thể sao.

Anh từ nhỏ đã đi học ở trường quý tộc tư nhân, trường học quản lý nghiêm khắc, nếu không phải bị bệnh hoặc chuyện quan trọng thì không cho nghỉ học. Triệu Đình dạy anh đau đầu xin nghỉ nói trên đầu có bệnh hay không đi bệnh viện cũng không kiểm tra ra được.

Lục Gia Hành bỗng nhiên nổi hứng thú muốn thử xem nha đầu này mất trí nhớ rốt cuộc là thật hay giả.

Anh nhướng mày, ném khăn lông cười khẽ nhấc chân bước tới. Hứa Lê theo bản năng mở cửa muốn chạy, cửa bỗng bị một cánh tay lớn đẩy đóng sầm lại.

Hứa Lê dán người lên cánh cửa, biết vậy đã chẳng làm, giải thích “Bác sĩ nói hỏi những chuyện trước kia sẽ giúp khôi phục kí ức, nhưng mà nếu anh không muốn thì tôi không hỏi nữa”

Lục Gia Hành không nói lời nào, chỉ nhìn cô, định giày vò thật lâu cho đã mới mở miệng “Nói nhiều không thú vị, hay tôi tự mình giúp cô làm lại một lần thì thế nào?”

Trong trí nhớ của anh tiểu cô nương vô cùng mê muội mình, chỉ cần anh ngoắc ngón tay thì đối phương nhất định sẽ đi vào khuôn khổ.

Anh chống tay lên cửa, đầu cúi xuống áp sát lại. Hứa Lê thở cũng không nổi, lấy tay đẩy anh ra, Lục Gia Hành nắm lấy cổ tay cô, dám viết vào lòng bàn tay anh chữ đó thì anh cũng không muốn dễ dàng buông tha cho cô.

“Hiện tại nhìn thấy tôi khó chịu rồi à? Hả?” Anh nắm chặt lấy cổ tay cô “Ai cho cô lá gan vào phòng đàn ông vậy?” Người đàn ông tập thể hình nhiều năm, lực tay rất lớn cô căn bản không thể trốn thoát được.

Cổ tay bị Lục Gia Hành nắm đến tê rần, Hứa Lê cúi xuống cắn một cái, giống như con mèo nhỏ luôn vâng vâng dạ dạ bỗng chốc xù lông, dần dần trong miệng nếm thấy mùi máu tanh.

Anh không buông tay ra cô cũng không nhả miệng.

Hai người giằng co một lúc lâu, lâu đến mức Lục Gia Hành cảm thấy bản thân xuất hiện ảo giác, trên tay cảm giác đau đớn bỗng biến thành tê dại như bị điện giật, nước bọt ẩm ướt dính trên làn da.


Hứa Lê khóc nhưng quật cường không chịu phát ra tiếng. Lục Gia Hành bực bội mềm lòng buông lỏng tay ra.

Con mèo nhỏ cắn người, lúc bỏ chạy còn rơi mất dép. Hứa Lê nấp trong góc phòng một mình quệt nước mắt, vết thương trên ngón tay dính nước lại bắt đầu đau.

Ngay cả trái tim cũng rối tung lên.

Trong lòng Lục Gia Hành cũng không chịu nổi, đá chân lên tủ đầu giường thật mạnh. Chị Vương ở trong phòng bếp thở dài không biết phải làm gì.

***

Sau khi rời khỏi Lục Gia Hành cũng lười đi nơi khác nên trực tiếp đến công ty, trước mắt Thái tử gia chỉ phụ trách một hạng mục nhỏ nhưng cũng sở hữu văn phòng riêng, bên trong đầy đủ tiện nghi.

Hạng mục “Hàng tơ” lại phát sinh vấn đề, rõ ràng bọn họ đang nắm giữ bản vẽ sườn xám xuất sắc, nhưng chuyên gia lại đưa ra mẫu mới có chất liệu không phù hợp, vất vả lắm mới giải quyết được vấn đề này,bởi việc tìm kiếm vật liệu may mặc vẫn luôn là một khó khăn.

Tập đoàn Đông Thượng vẫn luôn tập trung vào lĩnh vực áp dụng khoa học kĩ thuật, nhưng Lục Gia Hành rất chú tâm tới hạng mục “Hàng tơ” này. Rất nhiều doanh nghiệp nước ngoài mở nhà xưởng lớn ở Trung Quốc, nếu chúng ta cung cấp nhân công giá rẻ chất lượng cao, sản xuất ra những sản phẩm tạo nên thương hiệu thì khi xuất khẩu ra thế giới sẽ được giá cao.

Theo suy nghĩ của Lục Gia Hành, thứ gì nước ngoài không có mà chỉ chúng ta có thì phải làm thật tốt.

Đó chính là lịch sử văn hoá Trung Hoa.

Trang phục nước ngoài rất phát triển, đồ hiện đại, âu phục, nội y, một bộ hơn mười vạn, hơn trăm vạn cũng đều là việc bình thường.

Tại sao chúng ta không thể làm được như vậy.

Lục Gia Hành xem qua tài liệu về hạng mục một lượt, lúc ngẩng đầu lên đã là 1 rưỡi sáng, anh lấy tay xoay thái dương, ngửa đầu tựa lưng vào ghế ngồi.

Di động vang lên, là Chu An Thời gọi.

“Tôi vừa từ quán rượu của lão Lưu uống vài chén, lúc về đi qua công ty cậu nên gọi điện thoại thử” Quan hệ của Chu An Thời với anh rất tốt, bình thường cùng nhau uống hai ly cũng không để ý thời gian “Không mời tôi lên chơi sao?”

Lục Gia Hành nhìn đồng hồ, tầm mắt dừng tại dấu răng trên cổ tay, cười cười “Để tôi nói với bảo an một tiếng, anh đi lên đi”

Chu An Thời thật ra uống không nhiều lắm, lúc lên uống hai ly trà đã tỉnh rượu “Đã trễ thế này mà cậu vẫn còn ở công ty, bởi vì Lục tổng chăm chỉ hay là trong nhà không có ai chờ vậy”

Lục Gia Hành nhướng mày “Vậy Chu tổng có người ở nhà đợi sao?”


“Gì chứ, cậu và tôi đều thảm như nhau rồi”

Hai người họ quan hệ rất tốt, ngoài việc tính tình hợp nhau thì còn có một phần là kiểu thưởng thức lẫn nhau của cánh đàn ông. Lục Gia Hành thích đua xe, người nhà lại bắt anh về làm “Lục tổng”, Chu An Thời thích nghệ thuật, người nhà lại bắt anh ta kế nghiệp sân huấn luyện đua xe.

Là người với nhau lại đều có chuyện không như ý.

“Hôm nay khóc lóc vui vẻ, biến quán rượu của lão Lưu thành quán bar luôn” Chu An Thời nói chuyện cũng rất thẳng thắn ” Cô ấy thích cậu,cậu có biết không?”

Lục Gia Hành gối đầu lên cánh tay dựa người vào sô pha “Vậy anh đi nói với cô ấy, chúng tôi không thể thành đôi được đâu”

Chu An Thời đến tuổi này rồi tất nhiên hiểu đạo lý tình cảm cưỡng ép sẽ không hạnh phúc, anh gật đầu “Vậy cậu nói với cô ấy đi, người đàn bà kia hung ác muốn chết, cậu nói cô ta sẽ không giận chứ tôi chẳng dám chọc vào, chẳng may hôm nào cô ta điên lên phá nát sân huấn luyện của tôi mất”

Lục Gia Hành cười rộ lên “Chu tổng cũng biết sợ á”

“Sợ chứ, sau lưng cô ta là công ty giải trí Thịnh Thế,có sức ảnh hướng lớn không thể trêu vào được. Cậu chọc cho người ta tức giận, hại tôi hầu hạ bà nội đó đến tận bây giờ” Chu An Thời hớp một ngụm trà “Lục tổng không trả tiền tăng ca cho tôi sao?”

“Không trả”

“Không được”

Hai người trò chuyện một lát, Chu An Thời đứng dậy ra về còn không nhịn được hỏi “Tiểu cô nương hôm nay là ai vậy?”

Lục Gia Hành không đáp.

Chu An Thời cười cười “Dù sao cậu cũng kiềm chế chút đi, không nên bắt nạt tiểu nha đầu, tuổi còn nhỏ nhưng có thể rất thù dai”

Nghe đến đó, Lục Gia Hành nhớ tới bộ dáng Hứa Lê cắn hắn phát run, hơi hoảng hốt.

“Tay cậu làm sao vậy?” Chu An Thời đánh mắt qua “Ban ngày có thấy đâu,chảy máy rồi kìa, có chuyện gì sao?”

Đêm khuya tĩnh lặng, hứng thú cũng tiêu tán.

Lục Gia Hành vuốt miệng vết thương còn đau ê ẩm, bất đắc dĩ cười “Trong nhà nuôi mèo nhỏ hung hăng nên mới bị cắn”

****


Thời gian làm việc gấp gáp, lịch trình dày đặc nên lúc Lục Gia Hành liên lạc với Hứa Lê đã là chuyện của hai tuần sau.

Nhà cũ bên kia gọi điện tới, nói là bà nội bảo anh đưa Hứa Lê trở về một lần. Lão nhân gia đã lớn tuổi, chuyện Hứa Lê mất trí nhớ vẫn luôn dấu diếm bà.

Lục Gia Hành gọi cho Hứa Lê thấy không ai bắt máy đành gọi cho chị Vương.

Chị Vương thì nói bây giờ chị không ở chung cư, Triệu Đình muốn ăn bánh trôi nhỏ nên kêu chị giữa trưa sang biệt thự làm. Hứa Lê đã đi bệnh viện tái khám từ sáng sớm, nói là giữa trưa mới quay về chung cư. Lục Gia Hành lại liên hệ với bệnh viện bên kia, đối phương nói hôm nay không phải ngày Hứa Lê tái khám, cũng không thấy cô đến đây.

Đúng là chuyện lạ, cô bây giờ ở đây cũng không có ai thân thích, huống hồ lại còn mất trí nhớ, còn có thể đi đến chỗ nào

Lại liên hệ thêm mười phút mà vẫn không được, Lục Gia Hành đứng ngồi không yên, bảo Tần Chiêu huỷ mấy cuộc gặp buổi trưa, liền mang theo Ngô Lãng chạy về chung cư.

Buổi trưa tình hình giao thông kẹt đến tệ hại, Lục Gia Hành bảo Ngô Lãng xuống để mình lái.

Chờ tới chung cư, hai người trợn tròn mắt, trong phòng căn bản không có người. Ngô Lãng phát hiện đầu tiên “Anh, máy tính Tiểu Lê Tử còn mở này”

Máy tính này là Lục Gia Hành mua không dùng đến, có hôm chị Vương gọi điện cho anh, anh thuận miệng nói là đưa cho Hứa Lê dùng đi. Máy tính mở ra bên trong là một bộ phim chiếu dở, là loại phim nhựa đã từ lâu, chất lượng hình ảnh không còn gì cứu vãn được.

Tựa phim là “Sở môn thế giới”

Ngô Lãng tuỳ tiện đóng khung cửa sổ trên máy tính “Hành, Tiểu Lê Tử tìm hiểu cái gì lung tung vậy không biết?”

– –Những điều cần chú ý để sinh tồn trên Trái đất?

– –Những điều cần biết khi sống chung với nhân loại?

– –Làm thế nào để phân biệt lời người khác nói với mình là thật hay giả?

….

Tiểu nha đầu tràn đầy nghi ngờ với thế giới khiến cho người khác bất lực vô cùng.

Lục Gia Hành không biết cảm xúc bây giờ của mình là như thế nào, bên ngoài trời đổ mưa.

Mùa hạ cơn mưa rào bất chợt, hạt mưa to rơi trên mặt đất, bắn tung toé như nở hoa. Bọn họ tới Hứa gia và trường học tìm một vòng, thậm chí còn tới thư viện. Trong nhà không có ai, trường học lại đang nghỉ.

Thời điểm quay lại chung cư thì mưa đã tạnh, Lục Gia Hành chạy quay chạy lại một hồi toàn thân ướt đẫm, sau khi xác nhận chung cư không có ai, anh cầm điện thoại định báo cảnh sát.

“Anh” Ngô Lãng vỗ vai anh, chần chờ chỉ vào tiệm trà sữa đối diện.

Lục Gia Hành quay đầu lại thấy Hứa Lê đang ngồi ở vị trí cạnh cửa sổ, mặc trên người một chiếc váy màu trắng, vừa cười nhẹ vừa uống trà sữa.


Ngồi diện cô là nam sinh đang nhanh mồm nhanh miệng cười nói-chuột túi nhảy dưới tàng cây, Khang Cảnh Minh.

Ngô Lãng đi theo Lục Gia Hành lâu như vậy chưa từng thấy vẻ mặt khó tả của anh lúc này, vừa mừng vừa giận, ngũ vị tạp trần. (*ý kiểu chua ngọt lẫn lộn á, chú thích cho mấy bạn mới đọc ngôn)

Anh nghiền ngẫm một phen, nhịn không nổi nói “Hành, mình tìm hiểu rồi, tên đó là Khang Cảnh Minh, 21 tuổi, bạn học cùng lớp với Tiểu Lê Tử”

Mấy tin tức này anh đã tìm cho Lục Gia Hành từ nửa tháng trước, chỉ là một sinh viên bình thường, trong nhà còn bố, cũng không có gì đặc biệt, lúc ấy cũng không có ai để ý.

Trên đường sau cơn mưa mùa hạ, mùi bùn đất xông lên mũi. Sắc mặt Lục Gia Hành đã rất khó coi, xua tay “Trở về đi”

“Nhưng Tiểu Lê Tử…” Ngô Lãng chưa nói xong mắt đã trợn lên, Khang Cảnh Minh lúc đầu ngồi đối diện bây giờ chạy qua ngồi cạnh Lê Tử, hai người ghé sát đầu nói cái gì, không khí dường như nhuốm mùi vị của cặp đôi yêu nhau.

Tất nhiên Lục Gia Hành cũng nhìn thấy, anh kéo áo sơ mi đang dính trên người, mở cửa ngồi vào chỗ lái, Ngô Lãng lên xe, “Hàng, hay là để mình vào xem sao?”

“Không cần” Tâm tư Lục Gia Hành không biết đang ở đâu, cười nhạo một lúc sau mới khởi động ô tô rời đi.

Ngô Lãng do dự mãi “Có thể chuyện chúng ta nhìn thấy vừa nãy không phải như vậy”

“Như nào?” Lục Gia Hành liếc mắt nhìn một cái “Uống thứ đồ đó tới mức quên trời quên đất, tiểu nha đầu không tim không phổi, mất công tôi lo lắng”

“Mẹ ôi” Tiếng kêu sợ hãi này từ trong miệng Ngô Lãng vọng ra, anh nghe chính ông chủ vân đạm phong khinh không thèm để ý, xe rung lắc kịch liệt mấy cái, kèm theo tiếng còi xe chói tai. Lục Gia Hành một phát đạp phanh xe hết cỡ.

Cả hai theo quán tính dừng xe cong người lại nhìn nhau.

Ngô Lãng lập tức thật tâm mắng “Mình đi đây, cậu quá trâu bò rồi”

Ngân hàng trước mặt được xây dựng trên vỉa hè cổng, Lục Gia Hành mượn đường quay đầu xe, trực tiếp phi lên, chiếc Land Rover bọn họ đang lái đâm vào cánh cổng, mặt đất phía đầu xe bị phá huỷ, nhìn kĩ một chút thấy động cơ chắc phải vứt đi luôn.

Ngô Lãng xót xe “…Cậu không thấy sao, không thể nào?” Anh trai này 19 tuổi đã đoạt được giải quán quân đua xe, được đoàn xe nổi tiếng ở phương Tây coi trọng suýt nữa đã trở thành tay đua F1 chuyên nghiệp Lục thần Lục Gia Hành.

Chuyện này kể ra còn có người tin không?

Lục thần xe sắc mặt đen thui, dường như không thể tin nổi sự thật này.

Land Rover có tầm nhìn điều khiển cao như vậy mà có thể đâm trúng, việc này e là chỉ có thằng ngốc mới làm ra được.

Cùng lúc đó bảo vệ ngân hàng đã xông tới “Chuyện gì xảy ra vậy? Ông trời ơi, chỗ này mở đã bao nhiêu năm rồi, cướp ngân hàng cũng từng gặp qua nhưng đâm vào cổng như này là lần đầu tiên đấy. Không được đi! Cái cổng này phải hơn 1000 tệ đấy. Các cậu phải bồi thường đi”

– –Chương 8 9 10 cũng xong rồi nhưng mạng lác quá để mai up đi

30/9/19—


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.