Quá Khứ Qua Đi Ta Lại Yêu Nhau

Chương 1: Gặp Lại


Bạn đang đọc Quá Khứ Qua Đi Ta Lại Yêu Nhau: Chương 1: Gặp Lại


Ánh tà chiều dần buông xuống, men theo kẽ lá chiếu vào cửa sổ lớn của phòng làm việc sang trọng làm sáng rực cả căn phòng mang đầy màu sắc. Mary đứng híp mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, không biết để ý nghĩ của bản thân đang trôi dạt phương nào.
“ Mary!’- giọng một nữ nhân nhẹ nhàng vang lên từ phía sau, cô quay người lại mỉm cười nhìn người đối diện.
‘ Có chuyện gì sao?’
‘ Tổng giám đốc bảo khoảng nữa tiếng đồng hồ nữa, chị hãy lên phòng ngài ấy có chút việc’
‘ Được – Mary gật đầu, ngồi xuống lại bàn làm việc thu xếp gì đó rồi lại nói tiếp ‘ bây giờ xuống hội trường cùng chị ‘
‘ vâng!’
Đợi cô đứng lên, cả hai liền cùng nhau rời khỏi văn phòng, bỏ mặt những ánh nắng xinh đẹp đang dần rõ nét.
Cả hai cô gái vừa đi vừa bàn công viêc. Trên dãy hàng lang công ty không khí rất yên tĩnh, lâu lâu vài nhân viên đi lại nhìn thấy hai người liền mở miệng chào hỏi một tiếng. Bước vào hội trường, Mary nhìn tất cả mọi người đang tập trung làm việc, không ai vì sự xuất hiện của cô mà dừng lại. John trưởng phòng bộ phận thiết kế, trên tay cầm một số mẫu vẽ tiến lại phía cô: “ Chúng ta gặp trục trặc với vài thứ.”
‘sao vậy?” – Mary nhíu mày
“ Cần thêm hai người mẫu và chỉnh sửa lại một số mẫu thiết kế của Túc Vân.”

Mary không nói gì cả, cô trực tiếp lấy đi những mẫu vẽ trên tay John, xem kỹ càng tững mẫu, vẻ mặt không thay đổi là bao nhiêu. Khoảng một phút sau, cô nhàn nhạt mở miệng: ‘ Tôi sẽ xem lại mẫu số 3 và số 5, còn lại không sao cả, cứ theo mẫu thiết kế mà làm.’
Lúc này Túc Vân vừa đi vào, thấy Mary, cô liền đi đến chào hỏi: ‘ Sếp!’
‘ Gọi cho bên nhà xuất khẩu vải chưa?’
“ Dạ rồi. Bên họ có đủ số vải chúng ta cần, chất lượng tốt. Vài ngày nữa sẽ sẽ cử nhân viên sang Nhật ký hợp đồng, kiểm tra lô vải một lần nữa rồi họ sẽ gửi hàng về Công ty ta.”
‘ Tốt lắm. Mọi người cứ dựa theo những gì đã bàn mà làm. Cho đăng thông báo tuyển người mẫu, gấp rút trong ngày mai. Yêu cầu xét tuyển thế nào thì hai người cứ dựa vào các lần trước mà xét.” Mary vừa nói vừa nhìn đồng hồ. cũng đến giờ hẹn của Tổng Giám đốc, cô không quấy rầy mọi người nữa, trực tiếp rời khỏi đó.
Lên đến phòng Tổng Giám đốc ở tầng 15, Mary mỉm cười thân thiện với nữ thư ký xinh đẹp: ‘ chào’
‘ Chào chị. ‘ – Thư Kỳ cười lại, tay chỉ về cánh cửa gỗ màu tràm ‘ Sếp đợi chị đã lâu’
‘ Hình như có khách?!’- Mary gật nhẹ, hỏi
‘ Vâng! Cũng là đang đợi chị!’
Mary nhíu mày khó hiểu tiến lại gần cánh cửa gõ đánh tiếng, không đợi bên trong đáp trả cô nhẹ nhàng mở cửa tiến vào cười chào hỏi nam nhân đang nhìn mình nhưng liền có chút giật mình khi vừa nhìn thấy người khách cũng đã quay đầu lại, ánh mắt cũng đang dán chặt tại trên người cô, không biết có phải là ảo giác hay không nhưng phản ứng của nam nhân đó cũng không khác cô là bao nhiêu. Sau vài giây lắng đọng thì giọng của Tống Minh Hiên vang lên: ‘ em ngồi xuống đi, anh và Lãnh tiên sinh đợi em nãy giờ!’

Khi nghe rõ sếp nói như vậy Mary bình tỉnh như chưa hề có bất cứ biểu hiện dao động gì, guốc cao trên đôi chân ngang ngạnh bước đến gần họ, mỉm cười nhẹ nhàng:
‘ Em xin lỗi, đang mãi ở hội trường nên có chút trể giờ.’
Tống Minh Hiên cười tay chỉ về nam nhân đối diện mình: ‘ Giới thiệu với em đây là Lãnh tiên sinh – Tổng Giám Đốc tập đoàn LC. Chắc em cũng đã từng nghe đến cái tên của ngài đây rồi.’
Mary nhìn người đàn ông anh tuấn trước mắt, rất tự nhiên đưa tay ra mỉm cười: ‘ Chào anh! Tôi là Mary! Nghe danh tiếng anh đã lâu, hân hạnh được gặp mặt!’
Sau một giây ngẩn người trước thái độ của cô, Lãnh Hàn Phong cũng cười nhạt đứng lên, ánh mắt lãnh đạm đưa bàn tay to lớn ra bắt lấy bàn tay mảnh khảnh trắng trẻo kia: ‘ Chào cô! Hân hạnh được quen biết’
Như cảm giác được cái bắt tay nắm chặt khô cộc của anh, Mary liền lập tức rút về, nụ cười vẫn giữ nguyên mà ngồi xuống salong, Lãnh Hàn Phong cũng theo đó ngồi trở lại.
‘ Có chuyện gì quan trọng sao?’- Mary tỏ ra rất bình thường, cô nghiêng đầu nhìn vị đại Boss của mình cười cười hỏi
‘ Ừ’
Lãnh Hàn Phong nhướn mày nhìn Tống Minh Hiên, như muốn anh mau nhanh chóng vào chủ đề chính
‘ Mary! Lần này show diễn của chúng ta do LC tài trợ.’

Cô vẫn không phản ứng gì, vẫn như lắng nghe Tống Minh Hiên nói: ‘ em lần này là tác giả của bộ sưu tập đồng thời là chủ trì của show diễn nên anh muốn giới thiệu hai người với nhau để dễ làm việc. Lãnh tiên sinh đây thật rất độ lượng khi chấp nhận giúp công ty Model chúng ta, sự nổi tiếng của LC cùng với tài năng của em anh tin chắc show diễn đợt nãy sẽ thành công.’
Lãnh Hàn Phong không nói gì, ánh mắt trở lại trên người Mary như dò la biểu tình của cô, như muốn nhìn rõ cảm xúc hiện tại của cô. Mary lên tiếng nhìn thẳng người đối diện: ‘ Thật vinh hạnh cho công ty chúng tôi, rất cảm ơn anh về việc hợp tác lần này.’
‘ Không cần khách sao!’ – Lãnh Hàn Phong vẫn cái điệu cười nhạt đó, ngã người ra sau, tỉ mỉ nhìn gương mặt nữ nhân trước mặt như đánh giá: ‘ tôi nghe Tống tổng nói rất nhiều về cô, mong cuộc hợp tác lần này của chúng ta sẽ không khiến tôi thất vọng.’
‘ Vẫn là trong khả năng của tôi.’ – Mary mỉm cười, giọng đầy kiêu ngạo
‘ Mary hiện là nhà thiết kế đang rất nổi tiếng tại Anh, chúng tôi khó khăn lắm mới mời được cô ấy về đây làm nhà thiết kế cho bộ sưu tập lần này.” Minh Hiên giải thích một chút
‘ Thật sao?!’ – Lãnh Hàn Phong nhìn lướt qua Minh Hiên chưa đầy một giây liền trở lại trên người Mary “ Nếu vậy, tôi thật rất mong chờ Show diễn tới. Tôi nghe cô nói tiếng Trung Quốc rất chuẩn, chắc hẳn là người gốc Trung?’
Mary khá bất ngờ trước câu hỏi của anh, đầu óc khá nhạy bén của cô biết anh đang dò xét mình liền cười trả lời: ‘ Đúng vậy!’. Cô biết chắc anh ta sẽ không dừng ý định “thăm hỏi”nên liền “ đánh nhanh rút gọn” đứng vội lên, tỏ vẻ đầy ấy náy: ‘ Nha, tôi thật còn nhiều việc cần làm, cũng không thể ngồi lâu nói chuyện cùng hai người………….cho nên thật thất lễ với Lãnh tiên sinh, những thông tin về show diễn lần này anh có thể lấy từ sếp của tôi. Xin cáo từ!’
Tống Minh Hiên chưa kịp lên tiếng thì Lãnh Hàn Phong đã cướp lời trước: ‘ Nếu không phiền mọi người tập luyện, tôi muốn xuống xem tình hình thế nào!’
Mary sững sốt khi nghe anh nói vậy, chết tiệt, tránh võ dưa gặp võ dừa. Ánh mắt nhìn sang Tống Minh Hiên có vẻ như muốn hỏi ý kiến anh nhưng thật ra là muốn tìm viện binh thì bị câu nói của anh làm cho suýt ngất: ‘ Cũng đươc! Tôi bây giờ cũng còn khá nhiều việc để làm vì thế phiền Mary dẫn đường Lãnh tiên sinh xuống hội trường xem qua một chút’
Thiên! Cô thật muốn bóp chết tên Minh Hiên này quá! Mary cố phát ra nụ cười tươi nhất, nói như nghiến răng: ‘ Mời đi theo tôi!’
Lãnh Hàn Phong trên khuôn mặt không biểu lộ bất cứ cảm xúc gì, đứng lên chào Tống Minh Hiên rồi theo Mary đi ra ngoài. Hai người một trước một sau không hề mở miệng. Mary mỉm cười nhìn những đồng nghiệp đang đứng tám chuyện bên hành lang, thấy họ cô mới nhớ ra nhìn đồng hồ, thì ra bây giờ là giờ nghỉ ngơi của công ty. Công ty Model là công ty thời trang “ đã từng” nổi tiếng nhất Bắc Kinh nhưng chỉ vì một lần thất bại mà mất vị trí hàng đầu đến bây giờ. Để giành lại vị trí giúp họ, cô đã nhận lời với người bạn thân Đình Lâm – hiện là vợ của Minh Hiên về đây làm việc.
Cả hai người đứng gần nhau cùng chờ thang máy. Lãnh Hàn Phong âm thầm nhìn Mary bên cạnh mình, cả khuôn mặt cũng không thay đổi bao nhiêu – vẫn là khuôn mặt thanh tú, lông mi dài cong vuốt, ánh mắt to sáng trong suốt đầy tự tin, môi nhỏ hồng tự nhiên…Chỉ có cái thay đổi quan trọng nhất đó chính là biểu cảm của cô.

Cửa thang máy mở ra, hai người đồng lúc bước vào. Mary cũng không ngạc nhiên mấy khi trong thang máy vẻn vẹn chỉ có hai người cô và anh. Chẳng ai lại đi lên tầng 15 vào giờ này cả. Nghỉ giải lao xong họ chỉ cần làm việc thêm nửa tiếng nữa là tan ca. Không khí trong thang máy ngột ngạt khó chịu, Mary đã cố gắng không chú ý nam nhân bên cạnh, ánh mắt nhìn mãi con số đang di chuyển xuống từng tầng.
‘ Em định tỏ ra không quen biết nhau đến khi nào?’- đột nhiên Lãnh Hàn Phong lên tiếng, giọng nói thâm trầm chứa đầy trách cứ.
Mary không biểu hiện gì, mắt vẫn không dời đi nơi khác: ‘ anh nói gì tôi không hiểu? có phải anh nhận lầm tôi với ai khác?’
“ rầm!” câu nói lạnh nhạt kia vừa dứt thì Mary liền bị ép mạnh vào tường thang máy, cô hoảng hốt nhìn người đang ghiềm chặt mình ở giữa hai cánh tay rắn chắc. Lãnh Hàn Phong nhíu hai mắt đen sắc lạnh lại với nhau, bên trong có chứa chút giận dữ nhìn cô: ‘ Em học đâu ra việc thờ ơ với “ người quen” vậy?’
‘ Thả tôi ra! Anh nhận nhầm người rồi’- cô vẫn cứng đầu, mắt đẹp kiên định hướng thẳng anh không chút né tránh.
‘ Đỗ. Nhã. Tâm!’- Lãnh Hàn Phong nghiến răng gọi tên cô, xem cô có thể trốn tránh được đến khi nào. Người Mary nhẹ run lên, cái tên đó cô tưởng anh đã quên rồi…nhưng hiện tại vẫn là hiện tại, hiện tại cái tên Đỗ Nhã Tâm kia đã không còn.
‘ Anh điên sao Tổng Giám Đốc Lãnh, tôi đã nói anh nhận nhầm người, tên tôi là Mary, không phải người anh nói’ – Cô hằn học nhìn anh. Lãnh Hàn Phong thấy cô kiên trì lãnh đạm không nhận thức mình nên chưa kịp phản ứng, nắm tay được nới lỏng, Mary thừa cơ liền đẩy mạnh anh ra, giọng đầy cảnh cáo: ‘ Tôi mong anh tự trọng một chút!’
“ Ding” vừa lúc tiếng cửa tháng máy mở ra, Mary chỉnh lại chút mái tóc rồi bước ra, để lại câu nói ngoài sau: ‘ Tôi nghĩ anh vẫn còn hứng thú với việc “xem xét” tình hình tập luyện đi?!’
Lãnh Hàn Phong như hoàn hồn, vội đuổi theo sau kéo mạnh tay cô trở lại. Mary tức giận thật sự muốn hét lên, vùng vẩy khỏi tay anh thì liền phát hiện đang đứng trước sãnh công ty, nếu cô muốn yên lành tại đây thì tốt nhất không nên gây sự chú ý, mặt cố tươi cười xoay lại nhìn Lãnh Hàn Phong: ‘ Có chuyện gì sao Lãnh tiên sinh?!’
Lãnh Hàn Phong khẽ nhếch môi, cúi người về phía trước, hơi thở thoảng nhẹ qua tai cô:‘ xem như lần này tôi dể dàng bỏ qua, lần sau em đừng có mong có được cơ hội phủ nhận như vậy!’ sau đó anh liền tươi cười như không có gì, giọng trầm ấm bình thường nhưng “đủ” để mọi người nghe thấy: ‘ Hôm nay thật làm phiền cô Mary rồi, tôi bây giờ có chút chuyện gấp, không thể đến Hội trường cùng cô, hẹn cô lúc khác. Xin chào!’
Mary nhìn bóng lưng thẳng tắp cao lớn kiên định của anh mà lòng rối bời, rốt cuộc cô đang đúng hay sai?!


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.