Quá Khứ Biến Em Thành Ác Quỷ

Chương 4


Bạn đang đọc Quá Khứ Biến Em Thành Ác Quỷ – Chương 4


Đường phố náo nhiệt, những con ngõ nhỏ xưa kia nay đã chẳng còn đâu, chỉ còn lại những ngôi biệt thự, những tòa cao ốc trù vĩ ngổn ngang. Băng Vy khẽ lắc đầu mỉm cười, nơi đây đã thay đổi, cũng giống như chính bản thân cô vậy, mãi mãi không tìm lại được Phạm Băng Vy hồn nhiên, ngây thơ của mười hai năm về trước nữa.

Quán kem Lovely nằm trong con hẻm nhỏ vắng người qua lại. Nơi đây yên tĩnh, thoáng mát, dường như đã chìm ra khỏi cuộc sống hỗn độn ngoài kia. Chủ quán là một cô gái trẻ, tầm 22, 23 tuổi, cô có một gương mặt xinh xắn, nước da trắng như sứ, làn môi đỏ mọng như quả sơ ri, lại thêm đôi mắt trong veo thuần khiết, khiến người khác chỉ muốn đem cô bảo vệ.

– Chị Quỳnh Thy! – Hải Linh tươi cười, chạy vào đến bàn thu ngân, nơi người con gái đó đứng.

– Linh! – Người con gái có tên Quỳnh Thy kêu lên đầy ngạc nhiên trước sự xuất hiện của họ – Lâu lắm mới thấy em.

Hải Linh cười hihi, gãi gãi đầu ngượng ngùng.

Đúng là đã lâu rồi cô không đến đây, chính xác hơn là từ ngày chia tay với Vũ Minh. Bởi quán kem này đã chứa rất nhiều kỉ niệm ngọt ngào giữa họ, Hải Linh không muốn nhớ đến và chìm đắm trong nó. Nếu hôm nay không có Băng Vy cùng đi thì chắc cô cũng sẽ không có dũng khí mà đặt chân đến, dù chỉ là nửa bước.

– Đây là ai? Sao em còn không giới thiệu.

Quỳnh Thy thấy Hải Linh mải chìm trong suy nghĩ miên man, lên tiếng phá vỡ, mỉm cười, chỉ về Băng Vy.

– Chào chị! Em là Băng Vy, bạn của Hải Linh.

Băng Vy cũng nhận ra vẻ mặt khó coi của Hải Linh, đôi mày hơi nhíu lại, nhưng chỉ là thoáng qua, tươi cười đáp trả.

– Chào em, chị là Quỳnh Thy, rất vui được biết em – Dơ tay nắm lấy bàn tay thon dài của Băng Linh, Quỳnh Thy quay sang Hải Linh, vẻ mặt trách móc –Em được lắm, có cô bé xinh như vầy mà không giới thiệu cho chị.

– Nhưng cậu ấy là con gái mà, chị không phải là con trai giới thiệu cũng vô ích –Hải Linh giở trò bướng bỉnh, ngang ngược cãi lại.

Haha, Quỳnh Thy buồn cười lắc đầu.

Ba người con gái với nhan sắc đẹp tựa thiên sứ, cùng nhau cười nói vui vẻ giữa quán kem yên bình. Băng Vy đã không nhận ra một điều, trong nụ cười của mình đã không còn sự giả dối, băng lãnh mà chỉ còn lại sự hồn nhiên của cô bé tuổi 18.

Ngôi biệt thự rộng lớn với không gian thoãng đãng, phảng phất mùi hương dịu nhẹ của hoa Linh Lan.
Ánh trăng hôm nay thật đẹp. Vầng sáng dịu nhẹ chiếu xuống không gian yên bình. Băng Vy dựa người vào thành lan can, mặc cho cơn gió nhẹ lùa vào mái tóc hung đỏ.

Nhớ lại nét mặt tươi cười, thuần khiết của Hải Linh và Quỳnh Thy, cô sợ …sợ chính bản thân mình sẽ làm vấy bẩn sự thuần khiết của họ, sợ chính mình sẽ làm hại đến họ.

“Cố quên đi 1 hình bóng..dẫu đôi tay vẫn không thể buông.

Cố quên đi 1 lời nói dù cho con tim thét gào.

Phải xa nhau thôi đừng tiếc, để cho nhau mỗi con đường riêng.

Hãy thứ tha bao lầm lỗi, giờ đây không ai giữ được… tiếng yêu lúc đầu…”


Tiếng chuông điện thoại vang lên xóa tan đi sự yên tĩnh, Băng Vy liếc qua màn hình điện thoại, “ Hắc Minh” cái tên được nhấp nháy trên màn hình, ngón trỏ khẽ di nút nghe, Băng Vy nhàn nhạt lên tiếng.

– Có chuyện gì sao.

“ Tiểu thư, người tiểu thư cần tìm chúng tôi đã bắt được. Xin tiểu thư ra lệnh”.

Ngữ điệu cung kính từ đầu dây bên kia vâng lên.

– Xử theo bang quy.

Bốn từ lạnh khốc, vô tình. Ánh mắt đột nhiên tối sầm, vài tia nhìn khát máu hiện lên trong đôi mắt xinh đẹp. Băng Vy nắm chặt điện thoại trong tay.

“ Vâng, tôi biết nên làm gì rồi”.

Cúp máy. Con ác quỷ trong người cô càng trỗi dậy mạnh hơn. Cô…cần máu.

Bóng đêm bao trùm lên tất cả. Vào thời điểm này, cũng là lúc con người ta trở về với bản chất vốn có của mình.

Bar NIGHT

Xinh đẹp, quyến rũ và đầy tà mị, người con gái xuất hiện như nữ thần bóng đêm quyền uy. Vẫn mang ình bộ đồ đen huyền bí, mái tóc hung đỏ được xõa ra, che đi phần nào đó khuôn mặt xinh đẹp trong bóng đêm.

Lớp mặt nạ hồn nhiên vui vẻ giờ đã biến mất tự bao giờ, chỉ còn lại sự băng giá, vô tình của một con ác quỷ. Bóng tối phải chăng đang đưa cô về với con người vốn có của mình.

Ánh mắt lang sói, thèm thuồng của lũ đàn ông nơi đây không ngừng chiếu vào người con gái xinh đẹp vừa bước vào. Chỉ cần cô tỏ chút sơ hở, chúng có thể nuốt cô vào bụng ngay tức khắc.

Khóe môi nhếch lên thành một đường cong quyến rũ, ánh mắt đảo qua nơi đây.

Bỗng

Vài bóng hình quen thuộc lọt vào trong tầm mắt đó, rất lâu không rời đi.


“ Chúng ta lại gặp nhau” Thì thâm lên tiếng, cô rời tầm mắt, đến quầy pha chế rượu trong góc khuất.

Chạm mặt, nhất định sẽ có, nhưng…không phải là lúc này.

– Cô gái, muốn uống gì nào?

Anh chàng Bartender tươi cười hỏi cô.

– Bacardi.

Băng Vy lạnh lùng lên tiếng, bây giờ cô không muốn nói nhiều. Hi vọng rượu mạnh sẽ khiến con ác quỷ trong cô ngủ đi.

– Cô chắc chứ! – Anh chàng Bartender nhíu mày nhìn người con gái trước mặt.

Bacardi còn có tên Rhum – là một loại spirit có nguồn gốc từ cây mía, có nồng độ cồn 40-60%alc. Phải nói là nó rất mạnh, hơn nữa người gọi nó lại là một cô gái xinh đẹp. Chẳng lẽ cô không sợ lũ sói sẽ ăn thịt mình sao.

Băng Vy khẽ cười lạnh gật đầu. Cô đang muốn xem lũ sói này làm gì cô đây.

Một ly rồi lại một ly. Cô uống rượu mà cứ như uống nước, chẳng biết đâu là điểm dừng. Ánh mắt sắc bén giờ trở nên long lanh, đầy vẻ mơ màng. Cô nhìn, nhìn khắp mọi nơi để có thể tìm kiếm bóng hình bé thơ.

Anh chàng Bartender không nỡ để một cô gái như vậy vào tay bọn lang sói, rời khỏi bàn pha chế, chạy đến góc khuất không người chú ý.

– Bang chủ!

Anh ta cúi người, cung kính với bốn người con trai trước mặt, dáng vẻ sốt ruột lo lắng.

– Có chuyện gì.

Giọng nói lạnh lùng, đầy phiền toái vang lên, Nam Quân trừng mắt nhìn anh ta đang run rẩy.

– Cô gái kia –Anh ta chỉ về phía bàn rượu – Cô ấy có vẻ say, chỉ sợ cô ấy sẽ bị lũ sói…

– Nhiều chuyện.


Không để anh ta nói hết, không thèm nhìn hướng tay anh ta,Vũ Minh đang uống rượu bên cạnh gắt lên.

Tên này nhiều chuyện từ bao giờ vậy.

– Vâng…vâng ạ. Em nhiều chuyện.

Thấy chủ nhân mình tức giận, anh ta sợ hãi, mồ hôi lạnh không ngừng ướt thẫm sống lưng. Nhanh chóng rời khỏi đây, trở về chỗ thuộc về mình. “ Cô gái, nếu cô có bị làm sao cũng đừng trách tôi. Lúc đầu tôi đã khuyên cô rồi đấy”.

Rầm

Tiếng động dữ dội vang lên làm cả quán bar phải chấn động. Không hẹn mà đồng loạt ánh mắt nhìn về hướng phát ra âm thanh – nơi Băng Vy đang ngồi.

Sắc mặt Tuấn Kiệt ngày càng tối sầm, cậu nhìn người con gái nửa tỉnh nửa say bên cạnh mà nghiến răng nghiến lợi. Sao cô lại trở nên như thế này?

Tên xấu số nằm dưới chân cậu không ngừng kêu gào xin tha, hắn đau đớn quằn quại, máu từ trong miệng chảy ra không ngừng.

– Kiệt! Có chuyện gì vậy?

Vũ Minh từ trong góc khó hiểu đến bên cạnh vỗ vỗ vai cậu bạn, tuy Kiệt rất nóng tính nhưng không bao giờ gây chuyện ở quán bar của mình. Đây là lần đầu tiên và lại vì một cô gái mới chuyển đến lớp.

– Không có gì? Giúp mình xử lý hắn.

Tuấn Kiệt ôm lấy thân hình bé nhỏ vào trong lòng, rời khỏi quán, chỉ để lại một câu nói lạnh lùng. Nhìn những ánh mắt háo sắc của mấy gã đàn ông nơi đây, cậu không thể để cô ở lại thêm chút nào nữa.

Khải Phong ngồi trong góc im lặng chứng kiến mọi việc, khẽ cười lạnh.

– Điều tra cô gái này?


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.