Quá Khứ Biến Em Thành Ác Quỷ

Chương 19: Đòi lại tất cả


Bạn đang đọc Quá Khứ Biến Em Thành Ác Quỷ – Chương 19: Đòi lại tất cả


Căn phòng rộng rãi, chỉ được tia sáng mờ nhạt từ ngọn đèn bàn chiếu sáng, bao quanh một góc nhỏ. Hàn Băng dựa lưng vào ghế, cầm tập tài liệu lên tay, chăm chú xem đi xem lại từng chút một.

Trống rỗng. Cô quạnh.

Cuộc sống cô lựa chọn là như vậy, có thể nắm trong tay tất cả mọi thứ, quyền lực, địa vị, tiền bạc, nhưng thứ mà những con người bình thường luôn có mà đối với cô nó thật xa vời, chính là…hạnh phúc.

Hạnh phúc khiến cho ta cảm thấy ấm áp.

Hạnh phúc khiến ta mỉm cười.

Hạnh phúc khiến ta tin vào cuộc sống này hơn.

Nhưng, hạnh phúc cũng chính là vũ khí lợi hại nhất khiến ta trở nên hoang mang, mơ hồ, giết chết chúng ta bất cứ lúc nào.

Vậy nên, khép kín bản thân, tạo ình một khoảng không vô tận là cách cô lựa chọn, để rồi tổn thương, mất mát sẽ không còn tồn tại trong tâm hồn lạnh giá đó nữa.

“ Chị à, em vào được không ?” Hải Linh gõ nhẹ cửa, giọng nói nhẹ nhàng, thanh thoát từ ngoài truyền vào, có vẻ cô ấy đã nghĩ thông suốt về mọi chuyện, nhưng vẫn cần một người giúp mình giải đáp một số vấn đề chăng?

“ Ừ” Hàn Băng gấp lại đống tài liệu, rời khỏi ghế, thuận tay bật đèn phòng lên.

Cô không quen với thứ ánh sáng trắng này, hơi nheo mắt lại, vô tình đưa cánh tay lên làm lộ ra một bên vai trần trắng mịn, với hình xăm đen ngòm, lạ mắt.

Hải Linh vẫn chăm chú nhìn vào Hàn Băng nên điều dĩ nhiên hình xăm đó đã không “may mắn” thoát khỏi tầm mắt cô. Kêu lên một tiếng kinh ngạc, Hải Linh không rời mắt khỏi hình xăm, đó là một ngọn gió hình xoắn ốc màu đen, mờ mờ ảo ảo, khiến người nhìn cảm thấy một mê lực từ nó.

Dường như phát giác ra ánh mắt Hải Linh, Hàn Băng nhìn theo tầm mắt đó, dừng lại ở hình xăm bên bả vai. Cô lắc nhẹ đầu cho tóc rũ xuống, che đi hình xăm, lại nhìn sang biểu hiện vẫn chưa hết kinh ngạc của Hải Linh, thờ ơ lên tiếng: “ Muộn rồi, em gặp chị có chuyện gì sao?”.

Coi như chưa có chuyện gì xảy ra. Hàn Băng lãnh đạm như thường, đi lại ngồi xuống chiếc giường chỉ với hai màu đen, xám làm chủ đạo. Lộ ra hình xăm kì quái trên vai trước mặt Hải Linh đối với cô mà nói có chút bất an, rồi rất nhanh lại qua đi. Dù sao, Hải Linh có biết cũng vậy thôi.

Hải Linh trong lòng dội lên nỗi hoang mang, cô cảm giác hình xăm này không chỉ là một hình xăm bình thường như nhiều người hay xăm, mà nó mang ý nghĩa gì đó, như biểu trưng cho địa vị cao thấp gì gì đó chẳng hạn? Xong lại thấy Hàn Băng bình tâm như vại, không chút biến sắc, cô lại thấy mình suy nghĩ quá nhiều, vất bỏ nó sang một bên. Nhưng, cô đã quên Hàn Băng dù cho trời có sập xuống vẫn giữ được ình sắc mặt bình thản sao?

“ Em chỉ muốn hỏi chị một vài vấn đề…” Hải Linh ngừng một xíu: “ Về một người”.

“ Lam Tuyết!” Hàn Băng vỗ vỗ vào chỗ ngồi bên cạnh mình, ám chỉ Hải Linh ngồi xuống. Nhàn nhạt nói ra người Hải Linh muốn biết.

Có những chuyện muốn phơi bày ra cho toàn thể thế giới biết được thì chẳng ai muốn biết. Còn, có những chuyện cố gắng dấu đi, nhưng lực bất tòng tâm, đến cuối cùng cũng phải phơi bày ra ánh sáng. Có điều, chủ nhân của những chuyện đó lại tìm mọi cách để kéo dài khoảng thời gian, chỉ mong dấu được một ngày, một tuần hay thậm chí ít ỏi như một giờ cũng được.

“ Vâng! Em thật sự rất muốn hiểu thêm về cậu ấy?” Hải Linh kiên định gật đầu, gương mặt xinh xắn cúi gằm xuống đất, không dám ngẩng lên.

Hàn Băng cười lạnh, ánh mắt sẫm lại, đỏ ngầu. Đây là lần đầu tiên cô đáng sợ như vậy trước mặt Hải Linh. Trong lòng như có núi băng ngàn năm đang tan chảy, dòng nước lạnh toát thấm vào da thịt, hòa tan cùng dòng máu nóng, biến nó trở nên lạnh giá.

Giọng nói vô cảm, không một tia trìu mến giống mọi khi: “ Muốn biết về cậu ấy hay cả ba người”.

Không lường trước được Hàn Băng sẽ nói ra câu đó, Hải Linh “hả” lên một cách ngạc nhiên. Đúng là cô có ý định này, nhưng cô biết mình không nên hỏi nhiều, vì vậy chỉ hỏi duy nhất Lam Tuyết, người cô coi là đáng sợ nhất.

Cười ra tiếng lạnh lùng, Hàn Băng nâng cằm Hải Linh lên, bắt phải đối diện với ánh mắt sắc bén, chứa ngàn mũi dao nhọn đâm thẳng vào trái tim Hải Linh, cô vô tình lên tiếng: “ Tò mò không tốt chút nào đâu? Nó còn là một thanh kiếm sắc bén giết người. Những điều em muốn biết, hãy tự ình một đáp án đi, dù đó có là tưởng tượng, bởi điều đó tốt hơn việc một cô gái như em biết được những việc không có quyền được biết rất nhiều”.


Sáng.

Ánh ban mai ấm áp chiếu qua khe cửa kính, tạo nên sắc vàng dịu nhẹ, không quá sặc sỡ, áp bức.

Phòng bệnh vẫn luôn ảm đạm, lạnh lẽo với một màu trắng tinh. Người con gái trên giường nhắm chặt đôi mắt, sắc mặt nhợt nhạt, tiều tụy. Cô bình yên với giấc ngủ của mình, phiền muộn và âu lo đều tan đi trong giờ khắc này.

Bên ngoài, xuyên qua lớp cửa kính trong suốt, Nam Quân lưỡng lự, nắm lấy tay nắm cửa, muốn mở ra rồi lại không đủ tự tin.

Cậu không biết mình đang sợ điều gì? Sợ cô sẽ tỉnh dậy thấy người không nên thấy là…cậu hay không đủ dũng cảm để nắm lấy tay cô, nói ra ba từ “anh yêu em” rồi sau đó nhận lại chỉ là ánh mắt lạnh lùng, vô cảm của cô.

Dẫu biết tình yêu không có gì là sai cả. Không ai có thể điều khiển được trái tim mình, nên yêu người này, không nên yêu người kia. Vậy nên, nó mới khiến nhiều người phải đau khổ. Khi cậu biết được, người cô yêu là anh trai cùng cha khác mẹ của mình – Thiên Nam, thì cậu cảm giác thế gian đang sụp đổ, mọi hi vọng, chờ mong đều là vô nghĩa. Rồi, lại nghe được cuộc đối thoại giữa cô và Băng Vy, biết được tình yêu cô dành cho Thiên Nam cũng chỉ là một sự nhầm lẫn, cậu lại vui vẻ, mong cô có thể cho bản thân mình một cơ hội, nhưng tất cả đều chấm dứt bởi thái độ thờ ơ cô đối với cậu. Tại sao cô lại làm thế với cậu, là do cậu đã sai gì sao ?

“ Muốn thăm cô ấy sao còn không vào đi, lưỡng lự gì nữa ?”

Giọng nói hời hợt từ đằng sau làm Nam Quân thoát khỏi vòng luẩn quẩn suy nghĩ. Quay đầu lại, một vị bác sĩ mặc áo blouse trắng, khẩu trang che đi nửa khuôn mặt nhìn cậu một cách đăm chiêu, ánh mắt xuất hiện tia cười thú vị.

Nam Quân lắc đầu. Cậu vẫn không có dũng khí bước vào.

“ Cậu có phải đàn ông không vậy? Lưỡng lự y như đàn bà” Vị bác sĩ nhíu mày, dùng giọng điệu kinh khỉnh nói : “ Yên tâm đi, cô ấy chưa tỉnh dậy ngay lúc này được đâu. Cậu có thể vào thăm một lát, không ‘chết’ được đâu”.

Nghi hoặc nhìn chằm chằm vào vị bác sĩ “lắm điều” này. Được thôi ! Cậu tạm tin cô ấy chưa tỉnh dậy ngay lúc này vậy ? Nghĩ vậy, cậu vặn chốt, đi thẳng vào phòng.

Hắc Doãn nhìn theo bóng lưng cậu, lắc đầu cười cười. Sao cứ phải làm khổ nhau như vậy chứ ? Yêu mà cứ trốn tránh, không dám đối mặt sẽ khiến cả hai càng đau khổ hơn thôi.

Liếc mắt xuống đồng hồ dưới tay, hơn 6h rồi, nha đầu này cũng sắp tỉnh dậy. Chỉ mong, sau khi đối mặt với nhau sẽ khiến hai người nhìn nhận lại tất cả, yêu hay buông, có họ mới quyết định được. Hắn cũng không “phí công” nói dối.

Nam Quân nắm lấy bàn tay gầy gộc, trắng bệch, không chút sức sống áp lên má mình. Mong rằng, hơi ấm từ cậu có thể làm ấm sự lạnh lẽo trong cô.

Cô đã khác xưa rất nhiều, không còn là cô nhóc với bím tóc hai bên, luôn có nụ cười xinh xắn, lẽo đẽo nhảy nhót quanh cậu nữa rồi. Giờ đây, cô không cần ai phải quan tâm, không cần ai phải bảo vệ, cô là cô, là người con gái lạnh lùng đến vô cảm.

Cậu còn nhớ, cô đã từng hỏi một câu : “ Anh đã bao giờ sợ tôi chưa ?”. Lúc đó, cậu chỉ cười cười, đối diện với ánh mắt thâm trầm của cô, lớn giọng mà nói lại : “ Dù em có như thế nào thì anh cũng không bao giờ sợ em”. Đúng ! Cậu không sợ cô, dù cô có là người như thế nào thì cũng không sợ. Bởi, cậu yêu cô.

“ Trừ những lúc em lạnh lùng, vô tâm với anh thì anh không bao giờ sợ em cả” Một lần nữa trả lời câu hỏi của cô, bàn tay có nhiều vết trai vuốt ve, khắc họa gương mặt đầy nhung nhớ : “ Anh không quan tâm em có yêu anh không, chỉ cần em biết rằng ‘anh yêu em. Hoàng Nam Quân mãi mãi yêu Hàn Lam Tuyết’ là đủ rồi”.

Nam Quân cứ thế thì thầm, nói chuyện mà không hề hay biết rằng người con gái ở bên cậu đã tỉnh lại từ bao giờ.

‘ Lúc trước em đã không tin một câu nói : Tình yêu luôn khiến chúng ta biến thành kẻ ngốc. Còn bây giờ, em đã tin, tin thật rồi. Không chỉ chúng ta, mà còn cả Hàn Băng, Khải Phong hay Băng Vy, Tuấn Kiệt đều là những kẻ ngốc. Biết là yêu nhau, biết là không muốn rời xa nhau nhưng vẫn cố gắng né tránh. Nếu có thể, em chỉ có thể nói với anh một câu thôi : Xin lỗi, em yêu anh’.

Không có gì hơn chỉ muốn nói với anh rằng, em xin lỗi

Xin lỗi, em thật sự yêu anh

Bất luận anh có nói gì, nghĩ gì đi chăng nữa


Thì em cũng không thay đổi quyết định đâu

Anh cũng biết tình cảm nhiều khi khó nói lắm

Khó nói cho rõ ràng mối quan hệ của chúng mình là tình yêu hay tình bạn

Từ trước tới giờ em thật sự cảm thấy

Cứ lần nào nhớ tới anh trái tim em đều xốn xang

Muốn cho anh nghe nhịp đập con tim mình

Muốn cho anh biết em ngủ không ngon giấc

Uống nước cũng nhớ anh

Đi xe cũng nhớ anh

Nhắm mắt rồi mở mắt, em cũng lại thấy anh

Em đoán không ra tâm tư của anh

Cũng đợi không nổi câu trả lời của anh

Không muốn anh khó xử, lại không muốn buông tay

Quyết định nói với anh xin lỗi anh, xin lỗi anh, em yêu anh.

– Xin lỗi, em yêu anh!- Lương Tịnh Như.

Bầu không khí ngày càng ngột ngạt, khó thở.

Tập đoàn Đoàn Gia ngày thường vẫn náo nhiệt, nhất là khoảng thời gian ít ỏi giành cho những cuộc họp ban quản trị, sự cạnh tranh, đấu đá nhau bởi những dự án, những ý kiến trái triều của các cổ đông vẫn luôn diễn ra quyết liệc. Vậy mà, ngày hôm nay đây, tất cả đều đã thay đổi, ngồi ở chiếc ghế chủ tịch hội đồng quản trị không còn là Đoàn Khánh Toàn – người đứng đầu Đoàn Gia nữa mà thay vào đó là một người con gái “miệng còn hôi sữa”, tất cả cổ đông trong công ty đều cúi gằm mặt, không ai dám nói nửa lời.

Đoàn Khánh Toàn đan hai bàn tay vào nhau, áp chế đi cơn giận giữ, nhìn chằm chằm vào sắc mặt vô cảm, tuyệt tình của Hàn Băng, ông ta gằn giọng: “ Cô tưởng nắm trong tay năm mươi mốt phần trăm cổ phiếu, ngồi trên chiếc ghế chủ tịch là có thể đánh bại được tôi sao? Thật nực cười”.

Hàn Băng dựa lưng một cách lười nhác lên ghế, không thèm đoái hoài đến “ con cá trên bờ” mà vẫn còn ra oai kia, quay sang Hắc Minh ngồi bên cạnh nói: “ Hôm nay chúng ta đến đây chẳng phải là đem theo quà sao? Mau lấy ra cho tất cả mọi người cùng xem đi chứ?”.

Hắc Minh hiểu ý, cười lạnh, lấy từ trong túi ra một cái đĩa CD mà hắn phải mất bao công sức mới có được. Có điều, khi có được rồi lại thấy công sức mình bỏ ra không uổng phí chút nào, rất có giá trị nha. Tia nhìn thích thú hiện lên trên khóe mắt, Hắc Minh nhìn thoáng qua vợ chồng Đoàn Khánh Toàn, kịch hay vẫn còn đang diễn ra ở phía sau.


Ánh nắng chói chang rọi xuống sân trường Angel rộng lớn. Hai chiếc xe Audi cùng với hàng chục chiếc phân khối lớn nối tiếp nhau, vượt qua cánh cổng đồ sộ, tiến thẳng vào giữa sân trường.

Băng Vy vừa từ Mỹ trở về, bộ quần áo trên người vẫn còn chưa thay từ hôm qua đến giờ, thoang thoảng mùi mồ hôi, hòa quyện cùng hương hoa lan đặc trưng trên người cô. Tức giận. Căm phẫn. Tràn ngập trong tâm trí cô. Dù hôm qua ngày hôm nay tất cả cũng chấm dứt, mọi bộ mặt giả dối cũng xóa nhòa, vậy tại sao cô phải kiềm chế thú tính của mình?

Tất cả những con người nơi đây như đang không tin vào mắt mình, kinh ngạc nhìn vào người con gái nhỏ bé bị bao quanh bởi một đám đàn ông cao to lực lưỡng, hơn nữa gương mặt kẻ nào kẻ nấy đều hung tợn, ác ôn.

“ Uầy uầy, ai đây ta? Cô định thuê một đám lưu manh đến trường làm loạn sao ? ”.

Nhóm người Đoàn Phi Yến không biết đến bên cạnh từ lúc nào, ra vẻ xuýt xoa, châm biếm.

Khóe môi nhếch lên lạnh lùng, Băng Vy xoay người, đối diện với bốn ả. Ánh mắt vô cảm, đầy chết chóc. Được lắm, các người hết lần này đến lần khác dám động vào người của ta, vậy thì cũng đừng có oán trách ta.

Dự định hôm nay Băng Vy đến đây chỉ bắt Triệu Tú Anh vì cô ta trực tiếp nhúng tay vào vụ việc lần này, nhưng bọn chúng lại kéo nhau xuất hiện thì cô sẽ toại nguyện cho bọn chúng nắm tay nhau…đi xuống địa ngục.

“ Bắt cả bốn ả lại” Băng Vy lạnh lùng ra lệnh, ý cười trên mặt càng đậm, một ý cười chết chóc, không còn đùa bỡn.

“ Khoan đã” Đám thuộc hạ chưa kịp nhận lệnh đã bị giọng nói không kém phần lạnh lùng vang lên.

Khải Phong cùng Tuấn Kiệt và Vũ Kiệt rẽ qua đám đông, đi đến trước mặt Băng Vy, chắn ngang người bốn ả. Hành động này trong mắt Băng Vy là đối đầu với cô để bảo vệ bốn ả. Vậy nên, hàn khí bao quanh người cô càng lạnh giá hơn.

Băng Vy nhìn lướt qua Khải Phong, rồi nhìn thẳng vào Tuấn Kiệt, gằn giọng lên từng hồi : “Vương thiếu gia, anh muốn xen vào chuyện của tôi sao ?”.

Khải Phong tuy không biết có chuyện gì xảy ra, nhưng dẫu sao đây cũng là trường học, cậu làm sao có thể để cô bắt người đi tùy tiện như vậy ?

“Đây là trường học, tôi không thể để cô bắt người một cách ngang nhiên như thế được”.

“ Ngang nhiên. Haha. Anh có ý kiến gì sao ?” Băng Vy thấp giọng mỉa mai : “ Anh nên biết, các người chưa có đủ bản lĩnh để đối đầu với tôi”, quay sang đám thuộc hạ vẫn còn thần người ra : “ Bắt tất cả lại ?”.

Trời nắng chang chang, thiêu đốt từng tấc da tấc thịt. Vậy mà, trong căn phòng họp được bất điều hòa tối đa, vẫn cảm thấy lạnh thấu xương.

Cuốn băng chỉ vẻn vẹn mười phút ngắn ngủi, hình ảnh mờ nhạt, không mấy rõ ràng vẫn có thể biến thành cọng súng đen ngòm, bắn nát trái tim người khác.

Hàn Băng thích thú cười lạnh. Đoàn Khánh Toàn giận dữ đùng đùng. Thẩm Mai Hương tái mặt xanh mét.

Vì sao lại như vậy ư ? Bởi, đoạn video ngắn ngủi, tưởng trừng như chẳng có gì lại quá đỗi “ sống động”, hình ảnh hoan ái, triền miên không dứt của đôi nam nữ trong đoạn video như đang lên án, vạch trần một bí mật cất giữ kĩ càng, cẩn thận. Nhân vật nam trong đó là một gã thanh niên tầm hơn hai mươi tuổi, vóc người cân đối, ngũ quan tuấn tú, còn người phụ nữ tầm gần bốn mươi, nước da trắng ngần, mềm mại hơn rất nhiều so với tuổi của mình. Và, người phụ nữ đó lại chẳng phải ai xa lạ mà chính là Thẩm Mai Hương.

“ Giả dối…cuốn băng này là giả dối, nhất định là do cô ta ghép hình để h.ãm hại tôi” Thẩm Mai Hương gầm lên giận giữ chỉ thẳng tay vào mặt Hàn Băng, xong ném mạnh cái ly trong tay xuống đất, hàng trăm mảnh thủy tinh li ti, sắc nhọn tung vãi ra nền đá hoa xanh biếc.

Hàn Băng cười cười, nhưng ai cũng nhận ra nụ cười đó không chút ý cười, lạnh lẽo , chán ghét. Cô nhíu mày, lạnh giọng đối đầu với ánh mắt hoảng loạn, giết người: “ Tôi ‘nghe nói’ tên tình nhân trẻ tuổi của bà là một kẻ ham mê cờ bạc, đã nợ rất nhiều tiền của các bang phái lớn, và số tiền đó đều được bà đứng tên vay nợ thì phải ?”, bỏ qua ngoài tai lời nói giận giữ, Hàn Băng bán tín bán nghĩ nói sang chuyện khác. Chẳng mấy ai biết được, thực chất việc vay nợ này đều do cô sắp đặt và đứng ra cho vay.

Thẩm Mai Hương nghe thấy một tiếng ầm dữ dội bên tai. Sao có thể ? Sao cô có thể biết được điều đó ? Ngoài bà ta, gã tình nhân của bà ta và những người cho vay ra không ai biết được chuyện này cả. Chẳng lẽ cô là…không, không. Mọi thứ xung quanh đối với bà ta sụp đổ hoàn toàn. Khoản tiền đó, khoản tiền khổng lồ nếu được đưa ra bên ngoài thì…

Hoảng loạn đến cực điểm, bà ta không còn giữ được bình tĩnh, quơ tay loạn xạ từ trên xuống dưới. Bỗng, bàn tay nắm được con dao gọt trái cây gần đó. Không cần nghĩ ngợi, bà ta giương ánh mắt căm thù về phía Hàn Băng, dù sao bí mật cũng bị bại lộ, hôm nay bà ta không chết cũng trở thành kẻ trắng tay, Đoàn Khánh Toàn không bao giờ tha thứ cho việc vợ mình ngoại tình, vì vậy, bà ta phải khiến kẻ đưa mình đến bước đường này cùng chết chung.

Như một con thú điên lao về phía kẻ thù, bà ta chỉ còn cách Hàn Băng hai bước chân, thì “ Pằng” một tiếng, cả thân hình đổ ập xuống nền nhà.

Máu tươi chảy ra từ giữa mi tâm, từng giọt lạnh lẽo lan tràn trên khuôn mặt, ánh mắt kinh hãi, trợn trừng trước khi chết, không mấy nhẹ nhàng.

Hàn Băng hạ khẩu súng trên tay xuống, khói trắng còn thoang thoảng lượn lờ, bay loạn xạ giữa không trung. Ánh mắt cô xuất hiện tia cười lạnh lẽo, kết cục của bà ta như vậy là quá nhẹ nhàng.

Cùng lúc đó, cửa phòng họp được đẩy ra bằng một lực khá mạnh, ông Đức là người xuất hiện đầu tiên, kế tiếp đó là bảy người trung niên khác.


Ông Đức nhìn Hàn Băng một cách đăm chiêu, đánh giá người cháu gái đáng sợ của mình, rồi lại nhìn xuống thân xác lạnh lẽo dưới nền nhà. Gương mặt cương nghị đã cố gắng rất nhiều vẫn không che dấu được đi nỗi kinh hoàng, mà không chỉ ông mà bảy người đứng sau ông cũng vậy.

“ Tiểu Băng,… ” Triệu Lập có phản ứng đầu tiên, run run giọng, không nói ra lời.

Hơn ba mươi phút trước, Đoàn Khánh Toàn nhắn tin cho Triệu Lập, bảo ông cùng những người khác đến trụ sở chính của Đoàn Gia, giúp đỡ ông ta giữ được công ty. Ông ta nói có một thế lực rất lớn đã thâu tóm được hơn năm mươi phần trăm cổ phiếu của Đoàn Gia, chỉ có họ mới có thể giúp ông ta giữ được Đoàn Gia.

Có nghĩ ra ngàn vạn kẻ, ngàn vạn thế lực lớn thâu tóm Đoàn Gia thì Triệu Lập cũng không tin người đó là cháu gái mình, tại sao lại như vậy chứ ? Hơn nữa, cháu gái ông còn tàn nhẫn, ra tay giết người, chẳng lẽ cô không biết đến hai từ …luật pháp viết thế nào sao ?

Hàn Băng thoáng ngạc nhiên bởi sự xuất hiện đột ngột của những kẻ không mời mà đến. Rồi, lại rất nhanh hiểu ra tất cả. Ông ta dám “chơi” cô sao ?

“ Nợ tiền phải trả bằng tiền, không có tiền thì giả bằng…mạng sống” Sắc mặt Hàn Băng biến đổi không ngừng, lúc thì thâm trầm khó đoán, lúc lại lạnh lẽo cực độ. Khiến đối phương không nhìn ra bất kì suy nghĩ nào qua sắc mặt đó.

Thời gian trôi đi trong vô vọng. Nam Quân đi rồi Lam Tuyết mới có bản lĩnh mở mắt ra. Ánh nhìn trở nên xa xăm, bất tận. Nheo lại, thích nghi luồng sáng chói lóa bên ngoài, Lam Tuyết với tay lấy điện thoại trên đầu giường bệnh, ấn một dãy số khá quen thuộc.

“ Bảo bối, sao hôm nay em lại rảnh rỗi gọi điện cho người anh này vậy?” Giọng điệu lười nhác từ đầu dây bên kia vang lên một cách thích thú.

“ Em đang bị thương” Lam Tuyết kiên nhẫn “thông báo” với kẻ nào đó. Long Khiên chết tiệt, chẳng bao giờ nói năng đàng hoàng cả.

“ Cái gì? Em bị thương? Sao lại bị thương?” Long Khiên không kìm nén được giọng nói, cất tiếng “hơi” to, như muốn nhảy dựng lên.

Ban đầu, Lam Tuyết không có ý định nói cho hắn biết mình bị thương, nhưng lúc này đây cô đang có chuyện cần sự giúp đỡ của hắn, chỉ còn cách nói mình bị thương mới khiến hắn lo lắng, sốt ruột mau chóng đến nơi cô.

“ Không sao, em gọi điện cho anh không phải vì chuyện này, em muốn anh bay một chuyến đến Việt Nam, giúp em một việc” Như đang năn nỉ, cầu xin, Lam Tuyết lãnh đạm, giọng điệu mềm mại hơn mọi khi. Hi vọng quyết định lần này của cô là đúng đắn.

Dù là ở đâu, hắc đạo hay bạch đạo cũng đều có nguyên tắc, cách hành sự riêng. Không bên nào có quyền xen vào chuyện của bên khác, giống như cảnh sát không có quyền xen vào những ân ân oán oán của giới xã hội đen. Vì vậy, nó từ lâu đã trở thành là quy luật, không ai có quyền xóa bỏ.

Cái chết của Thẩm Mai Hương coi như là để trả nợ cho khoản tiền khổng lồ gã tình nhân trẻ tuổi của bà ta đã vay Hắc Phong bang, những người ở đây phục hay không thì đều vậy cả, chẳng ai dám đứng lên phản kháng, bởi họ biết có phản kháng cũng vô dụng, nguyên tắc mãi là nguyên tắc, nợ tiền đến hạn không trả thì đành lấy mạng bù vào.

Hàn Băng tự ình trả thù theo cách này có hơi ti bỉ, không đối đầu thẳng diện mà lén lút sau lưng, lập bẫy cho kẻ khác nhảy vào. Nhưng, thế giới cô sống là vậy, trực tiếp đối đầu sẽ khiến cả hai bên tổn thất nhiều hơn thôi. Nói trắng ra làm vậy chỉ có bọn chúng tổn thất còn ta vẫn bình yên, vươn nhẹ tay là lấy được tất cả.

“ Vậy cháu chính là một trong ba thủ lĩnh của Hắc Phong bang ?” Ông Đức di di hai bên thái dương, mệt mỏi lên tiếng.

“ Không sai” Hàn Băng kiên định gật đầu.

“ Lần này cháu trở về là có mục đích gì ?”.

Khóe môi nhếch lên như cười như không. Hàn Băng gõ gõ ngón tay lên mặt bàn trong suốt, sắc bén lên tiếng, không khó nhận ra trong câu nói đó chứa chan mùi vị của sự hận thù, đè nén trong lòng.

“ Đòi lại những gì đã mất mười hai năm về trước và…khiến những kẻ đã giết hại cha mẹ bọn cháu phải sống…không…bằng chết” Rít lên từng chữ cuối cùng, Hàn Băng đấm mạnh tay xuống bàn, tạo ra một vết nứt nhỏ trên góc bàn cô đang ngồi.

“ Cháu biết những kẻ đó là ai ?” Ông Đức lại lên tiếng dò xét, trong sâu thẳm trong lòng ông đã có đáp án cho chính mình, không biết cô có vậy không ?

Đám mây trắng ngoài kia che khuất đi ánh sáng chói chang, trả lại mặt đất bóng râm mát mẻ.

Hàn Băng gật đầu rồi lại gật đầu. Cô ngước mắt, nhìn chằm chằm vào Đoàn Khánh Toàn xong lại nhìn qua Ngọc Sơn Khánh, Trịnh Sơn, Phương Hải Liêm, ánh mắt băng lãnh, âm u như tảng băng Bắc Cực nằm trên vị trí cao nhất của khối đá lạnh lẽo.

“ Cháu có bằng chứng chứ ?” Dường như muốn phải có được ngọn ngành đáp án, ông Đức vẫn không buông tha, tiếp tục hỏi cô.

“ Chính mắt mình nhìn thấy, chính mắt mình nghe thấy có được gọi là bằng chứng không ?” Hàn Băng nắm tay thành quyền : “ Và lại, chỉ cần cháu biết điều cháu đang nghĩ là đúng, dù không có bằng chứng thì cháu cũng sẽ…không tha cho kẻ đó”.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.