Bạn đang đọc Quá Khứ Biến Em Thành Ác Quỷ – Chương 11
Vội vàng và hấp tấp! Chỉ khiến bạn mắc phải sai lầm mà thua cuộc.
Đường đua JX là một trong mười đường đua Tử Thần của giới tốc độ. Nó
được thiết lập bởi mười bảy ngõ cua với những dốc đá chông chênh. Trong thế giới tốc độ này, không ai là không biết đến sự nguy hiểm, khó khăn của đường đua này. Muốn vượt qua nó, bạn nhất định phải cần trí thông minh, sự gan dạ hơn người.
Và, đến tận bây giờ chỉ duy nhất một người có thể làm được, vượt qua cả mười đường đua.
Ám Sắc!
Cái tên chỉ vừa nhắc đến đã khiến những tay đua phải run sợ, lập tức xuống xe chịu thua.
Nam Quân, Tuấn Kiệt cùng Vũ Minh ngồi trên hàng ghế cao nhất của Devil, thoải mái ngắm nhìn sự hỗn độn bên dưới đường đua.
Hôm nay là cuộc đua tranh giành địa bàn giữa Xích bang và Hắc Dã, hai bang phái này như những con hổ đói, cứ vài ngày lại đấu đá lẫn nhau, hay đấu đá với những bang phái khác, làm cả thế giới ngầm ‘ không yên’.
Có người từng nói, đến bao giờ mới xuất hiện một bang phái có thể diệt trừ tận gốc bọn chúng đây?
– Hai tay đua hãy vào vị trí, cuộc đua chuẩn bị bắt đầu.
Tiếng người con gái kiều diễm vang lên, cô ta đứng ở một bên vạch xuất phát, bộ váy đỏ rực trên người bó sát, ôm lấy từng đường cong trên cơ thể quyến rũ. Nháy mắt vài cái với những thanh niên bên cạnh, cô ta cầm khẩu súng trên tay, khi đã thấy hai tay đua đứng ở vị trí xuất phát, cô ta mới từ từ nâng cánh tay mảnh khảnh cầm súng của mình lên.
Kít!
Tiếng súng bắt đầu còn chưa kịp bắn ra, tiếng phanh xe của một chiếc Audi đen sang trọng vang lên, làm gián đoạn đi những âm thanh hỗn độn nơi đây.
Cạch.
Cánh cửa xe được mở ra. Người con gái với mái tóc đen được buông xõa, cùng với cặp kính to lớn, che đi phần nào đó gương mặt xinh đẹp. Đôi boot đen, ười phân va chạm với mặt đất lạnh lẽo, phát ra những âm thanh cồm cộp dưới nền đường.
Ánh mắt sắc bén, thập phần lạnh lẽo, lóe lên những tia nhìn chết chóc về đám người trước mặt, đôi môi xinh đẹp, đỏ mọng nhếch lên, lộ ra hàm răng trắng muốt.
– Cô là ai?
Giọng nói đầy kiêu hãnh, thể hiện quyền thế vang vọng ra từ đám đông. Thủ lĩnh của Xích bang hiên ngang đến trước mặt cô, hung tàn mà đánh giá.
Im lặng.
Cô nhìn vào ông ta, nhếch môi coi thường.
Ánh trăng trên bầu trời ngày càng mờ nhạt, lùi dần vào trong những đám mây đen đặc, nhường chỗ cho bóng đêm thống lĩnh.
Tất cả mọi người có mặt nơi đây đều không chuyển ánh nhìn khỏi người con gái thần bí trước mặt. Từ cô tỏa ra một khí thế bức người của kẻ cầm quyền, tàn nhẫn.
– Xin hỏi, cô đến đây có việc gì?
Thủ lĩnh của Hắc Dã bây giờ mới lên tiếng, ông ta cười thầm đối thủ của mình. Bị một con nhãi ranh con lơ đi trước mặt bao nhiêu người.
– Thách đấu.
Cô lạnh lùng buông ra hai từ, chỉnh chỉnh lại chiếc bao tay đen của mình, thâm trầm mà nhìn biểu hiện của đối phương.
Hahaha.
Tiếng cười đầy man rợ. Bọn chúng như không tin vào tai mình, nhìn cô với ánh mắt coi thường.
Một cô nhóc miệng còn hôi sữa mà dám thách đấu với bọn họ sao? Liệu cô có thể tìm được tay đua giỏi đến đâu? Trừ khi cô có bản lĩnh mời được Ám Sắc – nữ hoàng tốc độ của đường đua.
Nhưng, điều đó chắc chắn là không thể.
Bởi, Ám Sắc là một kẻ thần bí đi đến bất định, thoắt ẩn thoắt hiện như một cơn gió. Chưa ai trong thế giới ngầm này biết được tung tích của người này.
Cô hơi nhíu đôi lông mày vào nhau, coi thường cô, bọn chúng thật là không biết nhìn người.
– Vậy thì cô định sẽ mời ai để đấu với bọn ta.
Ngừng cười. Thủ lĩnh Xích bang cất lời, ông ta vẫn không quên sự ‘xấu hổ’ khi nãy mà muốn bêu xấu cô.
– Điều đó thì các người không cần quan tâm, các người chỉ cần trả lời có hoặc không.
Vô cảm mà đối mặt. Cô lạnh lùng nhìn vào bọn chúng.
Xích bang và Hắc Dã tuy luôn luôn đối đầu với nhau, nhưng lại là hai cánh tay đắc lực của lão ta. Chỉ cần cô thâu tóm được chúng một cách bình yên thì phần thắng của ‘cuộc chơi’ này sẽ nằm trong tay các cô hơn năm mươi phần trăm.
– Được! Nếu bọn ta thua thì Hắc Dã và Xích bang sẽ thuộc về cô, còn nếu cô thua thì…cô sẽ thuộc về bọn ta.
Thủ lĩnh Hắc Dã chỉ tay vào cô, ung dung tự đắc, ông ta chắc chắn mình có thể nắm chắc phần thắng trong tay.
– Được! Cứ quyết định vậy đi, những người ở đây sẽ làm chứng cho chúng ta.
– Được!
Cô hừ lạnh trong lòng, ánh mắt trở nên nham hiểm ‘ các người hãy từ từ thưởng thức sự thất bại đi’.
Khói xe bay mịt mù, trắng xóa cả con đường. Cô đi rồi, chỉ để lại đằng sau một cái tên như ngàn mũi kim đâm thẳng vào người hai thủ lĩnh của Xích bang và Hắc Dã, như luồng khí lạnh thổi qua hàng trăm con người mới đây.
“Winly”.
Giờ thì họ đã hiểu mục đích thật sự của cô đến đây? Thu phục cánh tay đắc lực của…
…
Nỗi sợ rồi cũng qua đi. Mọi người lại quay lại với đường đua, ai làm việc nấy. Nhưng, cho đến bây giờ họ mới phát hiện ra một thứ còn kinh hoàng hơn sự xuất hiện của người con gái đó.
Thân xác máu me đầy người không biết đã được ‘vất’ giữa đường đua từ bao giờ. Cho dù cố gắng thế nào cũng không thể thấy được gương mặt kẻ đó, chỉ thấy lưu lại trên thân xác lạnh lẽo là một tấm bài, chính xác hơn là một cơn gió đen, biểu tượng của Hắc Phong cùng với dòng chữ: ‘ Thân tặng Karin, ả đàn bà đê tiện’.
…
Vầng đông hừng sáng, chiếu xuống nhân gian những ‘ngọn đèn’ đỏ cam rực rỡ. Vài giọt sương đêm vẫn còn đang đung đưa, đọng lại trên những phiến lá xanh mơn mởn. Hòa với đó là mùi hương dịu nhẹ của hoa linh lan, nhỏ bé mà thuần khiết.
Vươn vai, dụi dụi đôi mắt ngái ngủ. Băng Vy đứng dậy, rời khỏi giường.
Bước từng bước nhẹ nhàng đến bên cửa sổ, thi thoảng có vài tiếng chim hót veo von trên cây cổ thụ trước cửa, cực kì vui tai.
Bộ đồ tối qua đi về vẫn còn chưa thay, phảng phất mùi máu tanh bên cánh mũi. Băng Vy tự cười thầm trong lòng. Ánh sáng rực rỡ ngoài kia, không bao giờ có thể thuộc về cô nữa, không bao giờ có thể xuất hiện, tỏa sáng trong tâm hồn một người con gái như cô.
– Đừng nhìn nữa, chúng ta mãi mãi không bao giờ thuộc về nơi đó.
Giọng điều trầm thấp như từ xa xăm vọng lại, Lam Tuyết đặt tay lên vai Băng Vy, ánh mắt cất chứa nhiều cung bậc cảm xúc khác nhau, một sự cô quạnh trong tâm hồn của một người con gái mới lớn chăng?
Mỉm cười thoáng qua, Băng Vy lắc đầu. Chưa chuyện gì có thể qua được ánh mắt biết xuyên thấu tâm can của Lam Tuyết cả.
– Bé con định xử lí bốn tập đoàn đó thế nào?
Băng Vy đi lại bên sofa, lơ đãng dựa người lên thành ghế. Ân oán này cô và Lam Tuyết vẫn chưa chính thức nhúng tay vào. Bây giờ tạm để bé con chơi đùa với gia tài của bọn chúng đã.
– Được giao cho Hắc Doãn xử lí rồi.
Lam Tuyết lấy từ tủ ra một bộ đồ mới đưa cho Băng Vy, nhàn nhạt nói.
Hắc Doãn là người có đầu óc kinh doanh nhất của Hắc Phong bang, hầu như tất cả mọi việc kinh doanh, buôn bán vũ khí của bang đều qua tay hắn xử lí.
Hắn thì mặt nào cũng tốt, chỉ có cái tật lắm mồm lắm miệng là mãi không thể bỏ được, nhiều khi phải dùng đến biện pháp ‘cưỡng chế ‘ của Hắc Hổ mới khiến hắn ngậm miệng lại.
– Mình không có ý kiến về việc này, nhưng luôn phải để cho Hắc Hổ đi theo canh trừng hắn.
– Mình biết.
…
Ánh nắng ban mai ấm áp, tỏa những tia nắng vàng óng xuống nhân gian, chiếu lên mái tóc nâu vàng của Lam Tuyết khiến nó trở nên rực rỡ hơn.
Lững thững bước từng bước trên con đường dài đến trường, cô không đi xe cùng Băng Vy, cô muốn cho bản thân mình một chút thanh bĩnh, bình yên trong lòng.
Nam Quân! Rốt cuộc thì người con trai này vẫn đi vào cuộc sống của cô.
Hai năm trước, cô đã nhầm cậu với người anh trai cùng cha khác mẹ của cậu – Thiên Nam. Nhưng, cô chưa bao giờ coi tình yêu cô dành cho Thiên Nam là tình cảm của cô bé năm xưa dành cho cậu bé đó. Cô yêu anh, yêu chính con người của anh, sự quan tâm, ân cần khi anh bên cô. Và, cô đã không nhận ra rằng, tình yêu này đối với anh là quá nguy hiểm.
Để đến cuối cùng, khi cô nhận ra thì cũng là lúc anh rời xa cô mãi mãi. Anh đã đi, đi về một phương trời mới, nơi mà cô không thể đặt chân đến – đó chính là Thiên Đường.
…
Angel chẳng bao giờ có thể yên tĩnh, hình như bọn tiểu thư công tử nhà giàu này sinh ra là để ngắm hotboy, hotgirl rồi la hét ấm ĩ thì phải.
Hàn Băng lạnh lùng cùng Hải Linh lướt qua đám hoàng tử và công chúa, cô vẫn giữ nét mặt vô cảm của mình mà đối diện với Khải Phong.
‘Tình cảm chính là vũ khí lợi hại nhất giết chết chúng ta’ câu nói của người đàn ông đó vẫn luôn văng vẳng trong tâm trí cô như một liều thuốc kích thích cực mạnh. Mà, không cần nhớ đến câu nói đó thì Thiên Nam chính là một điển hình, cảnh cáo cho sự yếu đuối của trái tim ba người.
Làm sao Hàn Băng có thể quên ngày hôm đó, tuyết rơi đầy mặt đất, Lam Tuyết vô hồn ôm lấy thân xác lạnh ngắt của Thiên Nam. Máu! Thấm đẫm nên nền tuyết trắng, cũng đóng băng luôn cả sự ấm áp còn xót lại chút ít trong Lam Tuyết. Biến cô ấy trở thành kẻ vô tình nhất của thế giới bóng đêm.
– Chỉ là một đứa con gái mồ côi cũng trai mặt bước vào nhà họ Triệu.
Triệu Tú Anh nhếch môi, cười mỉa Hàn Băng, cô ta hất hất mái tóc xoăn tít của mình, cố gắng áp sát vào người Vũ Minh.
Hàn Băng liếc nhìn cô ta, hừ lạnh, lời nói của cô chưa kịp cất ra thì đã có người xen vào.
– Mồ côi thì sao? Dù gì trong người cậu ấy vẫn mang dòng máu của nhà họ Triệu, còn hơn một đứa con riêng mà cũng dám ngang nhiên đòi danh phận ở Triệu gia.
Băng Vy không biết đến trường từ bao giờ, giọng nói của cô hôm nay cực kì khó chịu. Mà làm sao không khó chịu khi có kẻ dám động vào người bạn tri kỉ, đồng giao của cô.
Hừ lạnh kinh bỉ. Băng Vy liếc nhìn Triệu Tú Anh một cái nhìn lạnh băng, sắc bén. Ánh mắt tỏ ra một sự kiềm chế chưa bao giờ thấy.
– Cô…
Triệu Tú Anh nghiến răng nghiến lợi, nhưng không thể phản bác điều gì, vì lời của Băng Vy là hoàn toàn đúng. Cô ta vốn dĩ không mang trong mình dòng máu của nhà họ Triệu.
– Vào lớp.
Hàn Băng huých nhẹ tay Băng Vy, ngữ điệu càng ngày càng lạnh hơn. Cô ghét phải nói nhiều, ghét phải đối mặt với ánh mắt yêu thương đó của Khải Phong, càng ghét hơn phải nhìn Băng Vy phải phí lời với họ, luôn luôn đeo ình một chiếc mặt nạ nơi ‘ánh sáng’.
– Khoan đã!
Khải Phong nhìn người con gái mình chờ đợi suốt mười hai năm qua, ánh mắt thật xót xa. Tại sao cô phải làm vậy chứ? Tại sao luôn dùng ánh mắt vô cảm đó nhìn cậu.
– Triệu Hàn Băng, tôi muốn nói chuyện với cậu.
Bây giờ Hàn Băng mới thực sự biết tên mình lại băng giá đến mức đó. Có thể làm đóng băng mọi thứ xung quanh.
– Được. Nếu cậu muốn.
…
Cơn gió nhẹ nhàng thổi qua bóng hình hai con người đứng bên nhau. Khoảng cách chỉ có một cánh tay mà dường như cả hàng ngàn cây số.
– Muốn nói gì thì nói mau, tôi không có thời gian nói chuyện phiếm với cậu.
Đôi hàng mi cong vút động đậy lên xuống, ánh mắt nhìn xa xăm, vô tận. Hàn Băng không nhìn cậu, cô chỉ có thể cảm nhận được hơi thở gấp gáp, khó khăn từ cậu.
– Tiểu công chúa.
Chỉ với ba từ đơn giản mà lại khiến cho người ta cảm thấy xót xa.
– Em đã thay đổi quá nhiều.
Khải Phong từ đằng sau, ôm lấy thân hình bé nhỏ đầy nhung nhớ vào lòng. ‘Tại sao? Tại sao lại như vậy? Em có biết không, mười hai năm nay tuy là bạn trai của Đoàn Phi Yến nhưng, trong tận đáy lòng anh vẫn luôn đợi, đợi một ngày ‘tiểu công chúa’ của anh trở về. Chỉ có điều, đến lúc này thì anh lại muốn em đừng bao giờ trở về, đừng bao giờ xuất hiện trước mặt anh, để anh luôn giữ lấy hình ảnh năm xưa của một tiểu công chúa thánh thiện, thuần khiết’.
‘Tiểu hoàng tử, anh biết không? Không chỉ em thay đổi mà tất cả chúng ta đều đã thay đổi. Không còn là những đứa bé năm xưa luôn vui vẻ bên cạnh nhau. Giờ đây, mỗi người đều đi ình một con đường riêng, dù biết là sai trái nhưng vẫn không có cách dừng lại, mở ra ình một con đường mới’.
Hàn Băng kéo cánh tay rắn chắc của Khải Phong ra khỏi người mình, cô cười lạnh, quay mặt bước đi.
– Xin lỗi! Tiểu công chúa của cậu đã chết mười hai năm về trước rồi, đã chết trong thảm họa tàn sát năm đó.
Nhu nhược, yếu đuối cũng được.
Nhưng, anh có biết rằng em rất sợ, sợ đối diện với anh, sợ sẽ không thể kìm chế được trái tim mình mà chạy đến ôm anh thật chặt vào lòng, nói ra ba từ “em yêu anh”.
Kết thúc khi chưa bắt đầu, chính là sự lựa chọn đúng nhất.
Hãy quên em đi, yêu và lấy một người xứng đáng với anh.