Đọc truyện Quá Khách – Chương 38
Khi đến công ty vẫn còn rất sớm, Lâm Lạc Ninh theo thường lệ đi vào văn phòng tổng giám đốc, dọn lại cái bàn bừa bãi, giúp Tề Hạo sắp xếp lại tài liệu.
Nếu mỗi ngày không làm như vậy, chỉ sợ người đàn ông cẩu thả kia sẽ biến văn phòng thành bãi rác.
Có người mở cửa đi thẳng vào, cậu bị tiếng động thình lình làm cho hoảng sợ. Quay đầu phát hiện Tề Hạo không biết từ khi nào đã tới, đang ngồi ở sô pha uống cà phê, dưới đôi mắt là hai vết thâm quầng thật to.
Lâm Lạc Ninh buông tài liệu trong tay bước tới, bộ dáng anh làm cho cậu lo lắng.”Sao hôm nay tới sớm vậy?”
“Đêm qua không ngủ được……” Tề Hạo ngẩng đầu nhìn cậu, rồi lại cúi xuống, khuấy tung tách cà phê.”Buổi sáng không có việc gì làm, nên tới công ty xem qua……”
Lâm Lạc Ninh gật gật đầu, do dự trong chốc lát, rồi vẫn theo thói quen hỏi:”Ăn sáng chưa?”
Người đàn ông vốn đang mất tinh thần chợt trở nên phấn chấn, ánh mắt cũng sáng ngời lên, cười trả lời cậu,”Ừ, ăn ở nhà rồi.”
Không hiểu sao anh lại vui vẻ, khiến Lâm Lạc Ninh kinh ngạc, không hiểu nổi sự biến đổi cảm xúc của anh ngày hôm nay. Khi thu dọn xong rồi rời khỏi, Tề Hạo lại đột nhiên gọi cậu lại,” Ôn Dật Hàn…… chính là người tặng hoa cho em à?”
Lâm Lạc Ninh trong lòng cả kinh, mặt không khỏi có chút nóng lên.
Không phải cậu muốn nói dối Tề Hạo, nhưng nghe được việc một người khác theo đuổi mình từ chính miệng anh, bỗng cảm thấy xấu hổ không nói nên lời.
“Anh…… nhìn thấy à?”
“Ừ, vừa rồi ở dưới lầu.” Tề Hạo nghiêng đầu, như là nghĩ tới cái gì, lại ngẩng đầu cười cười,”Là anh nhiều chuyện.”
Nụ cười có vẻ tự giễu, lại có chút chua xót.
“Anh yên tâm, tôi không lộ tin tức gì của công ty cho hắn cả……” Lâm Lạc Ninh vội giải thích.”Tôi biết đó là bí mật của công ty, cho nên sẽ không làm chuyện gì gây tổn thấy cho công ty.”
Tề Hạo mở to hai mắt, nhăn mày,”Cho tới bây giờ, anh cũng chưa từng nghi ngờ em……”
“Vậy anh……”
Lâm Lạc Ninh lập tức sửng sốt, vội vàng ngậm miệng, dường như không tin mà nhìn Tề Hạo. Một lát, lại như hiểu rõ rồi cười cười.
Không phải là anh đang hối hận chứ, thích thì không phải, nhưng chẳng lẽ lại là ghen tỵ?
Vô luận là làm bạn, hay khi ngọt ngào ở chung, thậm chí bọn họ từng gần chạm đến tình yêu, nhưng cho đến cuối cùng vẫn không thể thực hiện nguyện vọng này.
Sau khi đã trải qua hết thảy, Tề Hạo vẫn không có cách nào đáp trả cậu. Kết quả này, đã nói lên tất cả.
Không chỉ có bản thân biết rõ, Tề Hạo cũng vậy thôi.
Chẳng qua là anh vẫn còn có vài thói quen. Lâm Lạc Ninh nghĩ thế.
Giống như khi người bạn thân có người yêu sẽ bỏ rơi mình, đối với người thân mật nhất, luôn có cách chiếm giữ rất khác.
Nếu lúc này Hứa Hi có thể ở bên anh, anh nhất định sẽ khoái hoạt hơn rất nhiều.
Lại hoặc là, có lẽ rất nhanh, anh sẽ gặp được một người khác có thể khiến cho anh rung động. Tới lúc đó, phải chăng Lâm Lạc Ninh là ai anh cũng không còn nhớ rõ?
Có lẽ.
Từ sáng sớm đến sẩm tối, trời bắt đầu đổ mưa. Năm nay mưa xuân nặng hạt hơn, rơi đồm độp trên cửa kính, sắc trời đều hắc ám.
Đống nghiệp oán giận, mưa lúc tan tầm khiến người ta bực mình vì không thể nán lại thêm.
Giống như đa số họ, Lâm Lạc Ninh cũng không mang ô. Đứng ở trong đại sảnh nhìn ra phía ngoài hồi lâu, mưa to vẫn không có dấu hiệu ngừng.
Người trên đường chạy hối hả, chiếc taxi nào cũng đã có khách.
Đang do dự xem có nên lao ra hay không, thì bả vai lại bị ai đó vỗ nhẹ.
“Anh đưa em về nhà.” Tề Hạo mở ô trong tay, trên mặt lại không có biểu tình gì, không thèm phân trần mà kéo cậu đi vào màn mưa.
“Không cần, cám ơn……” Lâm Lạc Ninh lắc đầu,”Lát nữa đến bãi đỗ xe rồi, thì có thể cho tôi mượn ô được không? Tôi đi xe buýt cũng có thể về nhà……”
Tiếng mưa rơi lớn đến nỗi cuộc nói chuyện trở nên mơ hồ, Lâm Lạc Ninh còn tưởng rằng anh không nghe thấy, lại lớn tiếng nhắc lại một lần. Tề Hạo đột nhiên nhìn qua, muốn nói cái gì đó rồi lại thận trọng giấu kín, chỉ nhìn cậu một cái thật sâu.
Lâm Lạc Ninh hạ mắt, không nói nữa.
Một cái ô không thể che hết hai người đàn ông cao lớn, huống chi khoảng cách giữa cả hai cơ hồ có thể chứa thêm một người. Hạt mưa không chút khách khí nện ở trên người, chỉ chốc lát sau quần áo đã ướt hết cả.
Cái lạnh khiến Lâm Lạc Ninh nhịn không được mà rùng mình, một bàn tay ấm áp bỗng đặt lên vai cậu. Độ ấm của bàn tay ấy xuyên qua từng lớp vải, Lâm Lạc Ninh khẽ run lên, liền bị anh ôm vào lòng, sóng vai đi về phía trước.
Con đường trước mặt có chút mơ hồ, ngay cả bàn chân mình cũng không nhìn rõ, chỉ có thể tiếp tục đi về phía trước.
Lâm Lạc Ninh không rõ.
Đây là quá khứ, hay là hiện tại? Đây là trong mơ, hay là sự thật?
Đột nhiên tiếng còi xe khiến cậu bừng tỉnh, dừng bước quay đầu lại, quả nhiên nhìn thấy chiếc xe khí khái phi phàm kia. Dòng nước ào ào theo cửa kính trút xuống, mơ hồ lộ ra đôi mắt sâu thẳm của người trong xe.
“Cám ơn anh……” Lâm Lạc Ninh cúi đầu, nhẹ nhàng nói với người bên cạnh.”Nhưng tôi nghĩ, không nên làm phiền anh.”
Chậm rãi rời khỏi tán ô, quần áo lập tức bị mưa thấm ướt. Nhưng, tựa hồ cũng chẳng có gì khác nhau.
Mở cửa xe ngồi vào, Ôn Dật Hàn nghiêng người hôn lên trán cậu, cười nói:”Tôi phải kiểm tra xem có phát sốt hay không……”
Lâm Lạc Ninh im lặng nhìn hai bàn tay đan lấy nhau, khẽ cười cười, nhưng không ngẩng đầu lên.