Quá Khách

Chương 29


Đọc truyện Quá Khách – Chương 29

Khi tan tầm, anh cố ý đưa thêm một ít tài liệu cho Lâm Lạc Ninh sửa sang lại, còn bản thân đi vào bãi đỗ xe. Đợi nửa ngày mới nhìn thấy Lăng Nam khoác ba lô chạy tới, mở cửa xe cười hì hì ngồi ở ghế phó lái.

“Sorry,sorry, đột nhiên tăng ca, chờ lâu chưa?”

“Không sao đâu.”

Nói chuyện rất thoải mái, nhưng trong lòng Tề Hạo vẫn có chút không yên.

Nửa giờ trôi qua, Lâm Lạc Ninh chắc cũng xong việc rồi. Khi lái xe qua Viết Tự lâu, trăm ngàn lần đừng bất chợt gặp nhau giống như mấy phim truyền hình cẩu huyết.

“Giờ chúng ta đi đâu?” Lăng Nam hưng trí bừng bừng quay đầu hỏi.

“Cậu quyết định đi.” Tề Hạo không yên lòng trả lời, ánh mắt lại gắt gao nhìn ra ngoài cửa sổ, đến tận khi lướt qua tòa nhà kia mới yên lòng.

Phía trước có đèn đỏ, thừa dịp dừng xe, anh mới bình tĩnh lại, chợt nhớ tới Lăng Nam đã sắp bị mình bỏ quên.”Nghĩ xong chưa?”


“Tới Bách Gia đi, tôi mời anh, coi như cảm tạ sếp.” Lăng Nam cười nói, không để ý bộ dáng thất thần của anh.

“Được, vậy cậu cứ cẩn thận cái ví của mình đi.”

Xe chậm rãi khởi động, Lăng Nam đột nhiên hưng phấn mà kêu lên.”Oa, kia chiếc xe kia đẹpthật!”

Tề Hạo nhìn theo hướng y chỉ, mới phát hiện ven đường không xa có một chiếc Porsche Carrera GT xám bạc đang lẳng lặng đỗ. Tuy rằng đoạn đường này là khu nhà giàu, nhưng rất hiếm người có thể mua được chiếc xe này.

Lúc đi ngang qua, Tề Hạo theo bản năng nhìn vào trong xe. Khi nhìn thấy người trong đó, anh lập tức ngẩn ra.

Người kia  hiển nhiên cũng thấy anh, lại đem ánh mắt quét đến chỗ Lăng Nam, con ngươi thâm trầm chợt lóe, gợi lên khóe miệng tựa tiếu phi tiếu.(cười mà như không cười)

“Anh quen người đó?” Nhìn theo chiếc siêu xe hồi lâu, Lăng Nam tò mò hỏi.

“Ừ.” Chỉ đơn giản trả lời như vậy, Tề Hạo không nói thêm nửa chữ.

Theo bản năng, anh cảm thấy hơi thở của người đàn ông kia cũng mang theo sự nguy hiểm, ánh mắt như nhìn thấu hết thảy, mà bản thân lại giống như một điều bí ẩn.

Ôn Dật Hàn…… Không phải đang ở Mỹ sao?

Bất quá mình cũng chỉ có quan hệ làm ăn với hắn, cho dù hắn xuất hiện gần Tề thị, thì cũng không có gì bất lợi với mình. Nhưng khi Tề Hạo nhớ lại khoảnh khắc kia, luôn luôn cảm thấy bị khiêu khích.

Đến nhà ăn, nhìn đến người bên cạnh khuôn mặt tươi cười, cảm khác khó chịu mơ hồ dần dần nhạt đi. Lăng Nam một bên bóc cua, một bên đề nghị hợp tác, mặc dù ý kiến còn có chút non nớt, nhưng đủ để biểu hiện rằng y rất thông minh.

Tuy rằng người trước mặt thực hấp dẫn, món ăn cũng rất ngon, thế nhưng Tề Hạo lại chẳng thấy mùi vị gì. Trước mắt lúc nào cũng hiện lên bóng dáng Lâm Lạc Ninh.

Cậu hiện giờ, nhất định đang ở nhà vất vả làm canh cá. Món ăn cầu kỳ như vậy, bởi vì mình thích, nên cậu sẽ làm mà không nửa lời oán thán.


Không có tâm tư mà ăn uống qua loa cho xong, đưa Lăng Nam về nhà rồi phóng như bay đến quảng trường nọ. Khung cửa sổ quen thuộc không có ánh đèn ấm áp, chỉ có một màn tối đen như mực, Tề Hạo trong lòng hẫng một nhịp, bước nhanh lên cầu thang gõ cửa.

Hồi lâu vẫn không có ai đáp lại.

Đáng lẽ cậu nên sớm trở về rồi mới đúng, trong cái thành phố này, cậu không có người thân, càng không có bạn bè, buổi tối cũng không hay ra ngoài, chẳng lẽ trên đường đã xảy ra chuyện gì rồi?

Tề Hạo cuống quít móc di động, bấm số, bên kia chuông vang hồi lâu vẫn không có ai trả lời.

Khủng hoảng tựa như đêm tối quét ngang qua, liều mạng đập cửa, đang lúc anh chuẩn bị báo cảnh sát, cánh cửa lạch cạch mở ra.

Không biết có phải vì trong đêm tối hay không, sắc mặt Lâm Lạc Ninh có chút ảm đạm, ánh mắt cụp xuống, môi khẽ mở,”Anh đến rồi à……”

Nhìn người kia đứng trước mặt mình lành lặn không sứt mẻ gì, Tề Hạo lúc này mới phát hiện ra mình đầy người mồ hôi, quần áo dính chặt trên người cũng trở nên lạnh lẽo.

“Em không sao chứ?” Vươn tay vuốt ve gò má cậu, Lâm Lạc Ninh lại bỗng nhiên tránh né, tránh khỏi bàn tay anh.

Trong đáy lòng Tề Hạo ẩn ẩn cảm thấy có chút bất an, đi vào trong phòng, muốn bật đèn lên.

“Đừng bật đèn……”


Tay hai người chạm vào nhau, Tề Hạo lúc này mới phát hiện tay cậu lạnh đến cực điểm. Không để ý cậu chống cự, Tề Hạo kéo cậu vào lòng, xoa xoa khuôn mặt cậu.

Lâm Lạc Ninh khẽ run lên.

Ánh đèn đường mơ hồ lọt qua khe cửa, mơ hồ chiếu rọi đôi mắt sưng đỏ kia.

Cậu đã khóc.

Ở bên nhau lâu như vậy, cho tới bây giờ anh vẫn chưa từng nhìn thấy cậu rơi nước mắt.

Trong lòng bỗng nhiên trở nên mềm mại, Tề Hạo chậm rãi nâng khuôn mặt cậu, nhẹ nhàng hôn lên đó, lên chóp mũi, cuối cùng dừng lại ở hai cánh môi mỏng manh.

Khuôn mặt trong lòng bàn tay khẽ run lên, khiến trái tim ngã gục, nặng nề đến nỗi không thở nổi. Có cái gì đó dâng lên tự đáy lòng, nhưng Tề Hạo không muốn nghĩ nữa.

Giờ phút này, anh muốn hung hăng kéo cậu vào lòng, cùng nhau hòa làm một.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.