Qua Cửa

Chương Quyển 2 - Chương 52: Đoạn tuyệt


Đậu Tầm khó mà tin nổi: “Mày nói cái gì?”

Từ Tây Lâm buông tay hắn ra, hơi ngồi thẳng lên: “Tao nói chúng ta kết thúc đi, Đậu Tầm, tao không kiên trì nổi nữa.”

Đậu Tầm ngớ ra, ngơ ngác đứng đó, cung phản xạ giống như nhất thời xảy ra vấn đề, mỗi một chữ đều hiểu, nhưng nối vào câu lại không hiểu nó có ý nghĩa gì. Từ Tây Lâm nhìn hắn một cái, đứng dậy muốn xuống lầu, Đậu Tầm như vừa tỉnh khỏi cơn mơ túm tay gã, trong tình thế cấp bách, hắn lại bật thốt ra một câu: “Xin lỗi.”

Từ Tây Lâm ngẩn ra, bởi chưa từng nghe câu này, vậy mà lại có vài phần mới lạ xót xa.

Đậu Tầm như những hiệp khách ngu ngốc trong truyện, một bộ công phu nửa đời cũng chẳng học xong, chỉ có thời điểm sống chết trước mắt đột nhiên lóe linh quang, đả thông hai mạch Nhâm Đốc.

Hắn không thầy tự thông kéo bung miệng cống khóa chặt trên đầu lưỡi, một câu “xin lỗi” nói ra, những lời còn lại đột nhiên trôi chảy hơn rất nhiều.

“Tao xin lỗi được không? Tao sai rồi, tao…” Đậu Tầm căng thẳng mím môi, “Là tao tính nết không tốt, không biết lựa lời, mày tha thứ cho tao lần này, không có lần sau nữa đâu.”

Từ Tây Lâm trong chớp mắt cảm thấy đây không giống như lời Đậu Tầm biết nói.

Nhưng sau đó nghĩ lại, cảm thấy suy nghĩ này hơi buồn cười – tiếng Trung Quốc ai chẳng biết nói? Con nít vài tuổi cũng có thể thuần thục sử dụng ba ngàn câu dùng hằng ngày, lời thổ lộ nói thế nào, lời xin lỗi nói thế nào, cho dù không ai dạy, chẳng lẽ chưa thấy trên ti vi, trên sách báo bao giờ à? Giáo viên mầm non tiểu học không dạy à?

Dù tệ hơn, chẳng lẽ chưa từng nghe người khác nói?

Cái này thì có gì mà biết với không? Có muốn nói hay không mà thôi.

Đậu Tầm cả buổi không nghe thấy gã trả lời, tay nắm chặt hơn, làm tay áo Từ Tây Lâm nhăn như miếng giẻ, lại tự cho là thông minh bồi thêm một câu: “Còn lần nữa thì để tao chết đi.”

… Câu này trái lại giống phong cách của anh Đậu nhà ta.

Từ Tây Lâm cong khóe môi, giơ tay sờ đầu Đậu Tầm.

Đậu Tầm không dám nhúc nhích, nín thở nhìn gã, sau đó Từ Tây Lâm chẳng giải thích gì rút tay ra: “Nên là tao nói xin lỗi.”

Đậu Tầm phút chốc như bị người ta giẫm một phát vào mặt, còn ngoan cố chưa chịu bỏ cuộc: “Tao xin lỗi, tao…”

Từ Tây Lâm giơ tay, Đậu Tầm liền ngoan ngoãn ngậm miệng.


“Lỗi của tao.” Từ Tây Lâm nói với hắn, tuyệt nhiên không đề cập tới chuyện tối qua, ánh mắt dạo một vòng trong căn phòng sạch sẽ của Đậu Tầm, cuối cùng dừng trên góc bàn – ở đó có một hộp chocolate không, chocolate bên trong ăn hết từ lâu rồi, chỉ còn lại một xấp giấy thếp vàng đè rất phẳng, trên hộp nhựa còn dán mấy trái tim xấu xí vô cùng.

“Có thể tao thật sự không có năng lực lớn như vậy, không thể tiếp tục đi cùng mày… Tao không yêu nổi mày nữa.” Từ Tây Lâm rất ôn hòa nói, “Không giống với trước đây đã nói, ừm… tao thất tín bội nghĩa, tao khốn nạn.”

Từ Tây Lâm có cảm giác hoàn toàn vô lý, không biết vì sao, gã cảm thấy không phân tốt xấu mà ôm hết lỗi lầm vào người như vậy, trong lòng lại dễ chịu hơn rất nhiều, nói một lúc, gã như lâm vào trạng thái thôi miên bản thân, chính mình cũng bắt đầu kiên định tin rằng, hai người đi đến bước này, hoàn toàn là vấn đề của gã, là gã có lỗi với Đậu Tầm.

Tội danh áp đặt còn chưa kịp nghĩ được tên, gã cũng chẳng nói ra được nguyên cớ gì – song kỳ thực cũng không cần nói rõ, chỉ cần để mình tin tưởng vững chắc không nghi ngờ là được.

Đại khái phủ định mình so với phủ định cuộc tình này còn thống khoái hơn, cũng thoải mái hơn, gã bèn chọn bên nhẹ hơn.

Sắc mặt Đậu Tầm tái nhợt không còn chút máu, hắn lắc đầu theo bản năng, Từ Tây Lâm nói gì hắn cũng lắc đầu, cái gì cũng chẳng nghe.

Ngữ khí của Từ Tây Lâm chẳng khác gì thường ngày đùa giỡn dỗ dành Đậu Tầm, bình bình đạm đạm, tốc độ rất chậm, chữ nào rõ chữ ấy, có vẻ đặc biệt biết điều, Đậu Tầm lại giống như bị móc rỗng, tất cả độ ấm trên người đều từ ngực chảy ra, khiến hắn chỉ còn bộ xương khô, hai bàn tay trắng.

Từ Tây Lâm dời ánh mắt khỏi hắn, lại bắt đầu ù tai, không biết có phải do bị Tống Liên Nguyên tát một cái hay không, hình như còn nghiêm trọng hơn lúc sáng dậy, gã kéo một tay Đậu Tầm, nói: “Đừng như thế, Đậu hạm nhi, trong lòng thật sự không chịu nổi, thì tao cho mày đánh một trận xả giận được không?”

Đậu Tầm vô thức nắm chặt tay mà rút lại, hắn có một trực giác chính xác, nếu như hai người oán hận nhau, trách móc nhau một trận, cho dù lật tung cả nóc nhà, tương lai vẫn sẽ có đường xoay chuyển. Thế nhưng tích tắc khi Từ Tây Lâm nói đây là “lỗi của gã”, Đậu Tầm liền biết mình chẳng còn hi vọng gì nữa.

Thời thiếu niên xa rời đám đông của hắn, được Từ Tây Lâm từng chút một tô lên rất nhiều màu sắc, vốn tưởng rằng sẽ có một kết cục rực rỡ sắc màu, nhưng mới vẽ một nửa, gã đã đập vỡ khay pha màu, muốn bỏ dở giữa chừng. Đậu Tầm cũng tựa như một bức họa giữa chừng chết yểu, nửa bên mặt sặc sỡ như gấm, còn lại một nửa hoang vu, trông càng có vẻ đáng ghét hơn.

Thời gian trôi đi, sinh mệnh mất đi, tấm gương vỡ nát, tình yêu gần đất xa trời… đều không cách nào vãn hồi, xin lỗi không được, khóc càng không được.

Từ Tây Lâm: “Sau này… làm chuyện mày thích, đừng miễn cưỡng mình, nhé? Có cần gì, cứ tới tìm tao bất cứ lúc nào, tao sẽ cố hết sức, được chứ?”

Đậu Tầm bị sự hoảng sợ như sóng thần nhấn chìm, trong lòng rên thầm một tiếng: “Mày không cần tao nữa sao?”

Ngoài miệng lại đã tự động chuyển hoảng sợ thành tức giận: “Mày có quyền gì mà quyết định thay tao?”

Từ Tây Lâm lấy bất biến ứng vạn biến đứng cách hắn hai bước, thần sắc mệt mỏi mà bình thản, dùng chiêu xin lỗi, mặc cho Đậu Tầm nói gì, gã đều nhịn hết, song không hề dao động.

Đậu Tầm túm áo gã: “Tao chưa nói muốn chia tay!”

Từ Tây Lâm không có ý định phản kháng, bị hắn lôi lảo đảo vài bước, đập vào cái bàn bên cạnh, gã giơ tay chống theo bản năng, trúng ngay hộp chocolate trên góc bàn.


Từ Tây Lâm nhắm mắt.

Đậu Tầm thình lình suy sụp: “Sau này mày bảo tao làm gì tao sẽ làm như vậy được không? Đừng chia tay được không?”

“Tao muốn để mày có thể tiếp tục học lên, làm việc mày nên làm,” Từ Tây Lâm lặng lẽ nói, “Tương lai thỉnh thoảng nhớ tới tao, có thể quay về thăm, tao mời mày ăn thịt bò khô, nếu ở nơi khác bị ấm ức, thi thoảng về ở cũng được, phòng tao vẫn để lại cho mày…”

Đậu Tầm gầm lên cắt ngang gã: “Sau đó chúng ta không còn quan hệ gì, phải không?”

Từ Tây Lâm im lặng một lúc: “Chúng ta là bạn bè lớn lên bên nhau, tương lai mày nói một câu, dù là núi đao biển lửa tao cũng xông pha.”

“Mày không cần tao nữa, thì tô vẽ sự bình yên giả dối làm gì?” Đậu Tầm đột nhiên lên giọng, “Tao nói lại một lần cho mày biết, tao không phải bạn mày! Không phải anh em mày! Mày muốn chia tay – được, từ nay về sau, hai ta ân đoạn nghĩa tuyệt, quan hệ gì cũng không còn, tao cả đời cũng không muốn gặp lại mày!”

Hắn cùng đường ném ra uy hiếp ngoài mạnh trong yếu, chờ mong Từ Tây Lâm chùn bước.

Nhưng Từ Tây Lâm không chùn bước, gã chỉ dùng cách cam chịu mà ngậm miệng không nói gì.

Đậu Tầm nhìn gã chăm chú, trái tim lắc lư chực rơi rốt cuộc nứt ra, tình cảm đậm sâu phơi thây bên ngoài, nhanh chóng biến chất thành độc vật đậm đặc hơn. Yêu ghét không tan ra trong lòng Đậu Tầm lẫn lộn vào nhau, hắn nhất thời chỉ muốn bóp chết Từ Tây Lâm cho xong hết mọi chuyện, một mặt lại sợ hãi mà tìm kiếm trong lòng mười vạn tám ngàn đường cứu vãn tình cảm.

Đúng lúc này, chuông cửa dưới lầu vang lên, theo sát sau đó là tiếng rít như chuông báo động của con vẹt.

Từ Tây Lâm nhìn Đậu Tầm một cái, xuống lầu mở cửa, tay áo quét trúng cái bàn ngổn ngang, hộp chocolate vừa làm lót tay cho gã rơi xuống đất tạo thành một tiếng vang lanh lảnh, Đậu Tầm bị kinh động vô tình nhìn thoáng qua ngoài cửa sổ, thấy xe của Đậu Tuấn Lương đỗ dưới lầu.

Sau đó nỗi oán hận như lửa cháu lan ra đồng cỏ, tình cảm bốn bề thọ địch, chẳng trốn được vào đâu, rốt cuộc bị nuốt chửng.

Mười vạn tám ngàn con đường, cùng tan thành tro bụi.

Đậu Tầm như bị bóp cổ, hô hấp tạm dừng giây lát, sau đó mặt mày dữ tợn đá cửa chạy xuống lầu, giọng khản đặc gầm lên: “Từ Tây Lâm!”

Con vẹt gặp người lạ xù hết lông lên.

Từ Tây Lâm xử lý quá tuyệt tình, giống như sớm đoán được hắn sẽ dây dưa, nên chẳng chừa lại một lối. Đậu Tầm cả đời chưa từng hận ai như vậy, yêu sâu bao nhiêu, hận liền khắc cốt sâu bấy nhiêu, dù ăn sống nuốt tươi Từ Tây Lâm cũng không thể giảm một phần, tất cả những lời cay nghiệt ngày trước mở miệng là ra biến mất sạch, lý trí cháy tới cực hạn, nói cũng chẳng thành lời.


Từ Tây Lâm không nhìn hắn, qua quýt gật đầu chào Đậu Tuấn Lương, giống như giao hàng hóa cho công ty vận chuyển, chẳng ngó ngàng gì quay người đi luôn, bị Đậu Tầm nắm lấy cổ tay.

Từ sau lần trước tìm Từ Tây Lâm, Đậu Tuấn Lương không tỏ vẻ gì khác, ông ta đã đè áp lực trong lòng hai người, ép quá chặt ngược lại dễ trái với mong muốn, không bằng kiên nhẫn chậm rãi chờ đợi, dù sao chính họ sớm muộn cũng phải rạn nứt. Nếu con đường tách khỏi đám đông dễ đi như vậy, tự cổ chí kim đâu ra lắm tiết mục bỏ trốn ly kinh phản đạo để người ta say sưa bàn tán?

Mỗi ngày đi về đúng giờ, liền thích xem người ta trải qua nguy hiểm sinh tử, mỗi ngày bình thường im ắng, liền thích xem người ta hào quang vạn trượng, mỗi ngày trong quy trong củ, liền thích xem người ta ly kinh phản đạo.

Lúc này, Đậu Tuấn Lương chờ ở cửa không vào nhà, chỉ nhìn đứa con gây phiền lòng một cái, sa sầm mặt nói: “Đậu Tầm, mày đừng để người ta khinh thường.”

Tay Đậu Tầm như bị phỏng, phút chốc buông lỏng ra. Nhưng Từ Tây Lâm cũng không đi, giống như muốn chờ hắn mắng vài tiếng.

Đợi rất lâu, Đậu Tầm rốt cuộc nói một câu hoàn chỉnh: “Mày ác lắm.”

Từ Tây Lâm không biết phải nói gì, đến nông nỗi này rồi, hình như cái gì cũng không nên nói.

Vành mắt Đậu Tầm đỏ hoe, không có nước mắt, giống như sung huyết, hắn quay đầu lại nhìn Từ Tây Lâm một cái, ánh mắt như hai lưỡi dao, muốn lột da róc xương gã, cứa vài đường trên xương cốt.

“Không quan hệ gì nữa phải không?” Đậu Tầm gật đầu, “Được.”

Mấy năm trước, hắn nói “bây giờ không thích nữa, cút đi”, mấy năm sau, hắn nói “được”.

Trong từ điển của hắn không có hai chữ “chia tay”, chỉ có “đoạn tuyệt”.

Đậu Tầm hôm ấy ngay cả giày cũng chẳng thay đã đi luôn, chẳng thèm ngoảnh đầu nhìn lại một lần, như một kẻ lang thang giận dữ bỏ đi, tự lưu đày mình, không học được thỏa hiệp và thoái nhượng là tấm áo giáp hắn mặc trên người, bảo vệ hắn, và giam cầm hắn.

Có thể một ngày kia, bên trong hắn thịt nát xương tan hết rồi, mà bên ngoài vẫn lạnh băng và cứng rắn thôi.

Thà làm ngọc vỡ, không làm ngói lành.

Từ Tây Lâm ngồi một lúc lâu trong căn nhà rộng lớn, đợi đến khi hộ công đưa bà ngoại về, mới sực nhớ ra là mình chưa nấu cơm, gã vội vàng xuống bếp làm vài món, một quên bỏ muối, một không cẩn thận quá lửa, đồ ăn dọn lên bàn chờ nửa ngày, nồi cơm điện cũng không có động tĩnh, Từ Tây Lâm ngây ngơ đi tới mở ra xem, thấy gạo ra gạo nước ra nước, mới nhớ là mình quên ấn nút nồi cơm.

Chờ cơm bưng lên bàn thì đồ ăn cũng nguội ngắt, Từ Tây Lâm gắp lên mới phát hiện hai món đó căn bản không phải cho người ăn, thấy bà ngoại mặt không đổi sắc, gã thở dài, đổ hết đồ ăn, gọi đỡ cơm trong khách sạn gần đó, ăn không biết ngon mà lùa đại vài miếng. Đêm ấy, Từ Tây Lâm lên cơn sốt.

Từ Tây Lâm ngày bé cơ thể không khỏe lắm, rất nhiều bé trai lúc nhỏ đều dễ bị bệnh, không dễ nuôi, mà gã so với lũ trẻ bình thường còn khó nuôi hơn, là khách quen của bệnh viện nhi đồng, mãi đến trung học, mỗi năm cuối hạ đầu thu vẫn vì ngủ điều hòa mà cảm sốt một lần, chơi bóng rèn luyện cũng không giúp được gì.

Nhưng mấy năm gần đây không biết cớ làm sao, gã dường như rốt cuộc chậm chạm có được sức lực của người lớn, bắt đầu từ năm lớp 12, bỗng nhiên liền khỏe mạnh, sống nguội không kiêng cũng chẳng sao, thức đêm mệt cũng không việc gì, điều hòa mở, chăn bông quấn, cũng không còn vì lạnh mà bị cảm nữa.

“Khỏe mạnh” vài năm tích thành một khoản lớn, hùng hổ lao đến vồ ngược gã, Từ Tây Lâm choáng váng nằm không yên, nửa đêm dậy nôn một trận, cảm giác như mất hết nửa đời người mới tìm được hòm thuốc dự phòng trong nhà, tay run đến mức cả buổi trời không thấy rõ số độ trên nhiệt kế, tìm đại ít thuốc hạ sốt chẳng biết hết hạn hay chưa mà uống.


Ngày hôm sau vẫn chẳng thấy đỡ, Từ Tây Lâm cũng không nói với ai, không có sức đi mua đồ ăn sáng, gã liền gọi điện thoại cho dì dọn dẹp tới, tự mình kêu xe đến bệnh viện truyền nước.

Bệnh vặt không rõ nguyên nhân này khỏi rồi lại tái, tái rồi lại khỏi, lặp đi lặp lại hơn nửa tháng ròng.

Trong lúc này, bà ngoại năm lần bảy lượt muốn nói chuyện với gã, Từ Tây Lâm hiếm khi bất hiếu một lần, cự tuyệt trao đổi, mỗi ngày nửa chết nửa sống lên trường ngồi không, đóng cả Vitamin, tan học đi luôn, không về kí túc xá, cũng không muốn nói nhiều với ai.

Sau đó bệnh dần dần khỏi hẳn, mà trạng thái tinh thần của Từ Tây Lâm lại vẫn mơ màng đến tận khi dương liễu đâm chồi non.

Mùa xuân năm này tiết trời đặc biệt đẹp, hiếm có gió to, tơ liễu tựa hồ cũng ít hơn các năm trước, mỗi ngày đều là vạn dặm trời quang, bùn đất truyền lên hơi thở sinh mệnh xao động, thế giới đình trệ trong rét đậm của Từ Tây Lâm rốt cuộc vẫn chậm rãi sống lại, gã như một người phản ứng chậm chạp, lề mề tỉnh táo lại khỏi một giấc mộng dài, dọn dẹp thư phòng Từ Tiến thời gian này bị gã phá tung, quay về căn phòng đã đóng một lớp bụi dày của mình.

Sau đó dọn dẹp lại nhà một lần, vứt hết mấy chậu hoa chết, thay chậu mới, sau đó lấy hết dũng khí mở cửa phòng Đậu Tầm, muốn nhặt mấy thứ quan trọng bên trong sắp xếp lại đưa hắn.

Đậu Tầm thời gian này không một lần liên lạc với gã. Tình cảm của người ta như một ly nước, có thể nồng đậm, có thể đầy tràn, có thể biến chất, biến chất rồi có lẽ còn có thể gạn lọc sạch sẽ, để thời gian dài cũng có thể bốc hơi vơi đi. Đậu Tầm thì khác, Từ Tây Lâm cảm thấy tình cảm của Đậu Tầm tựa như một thanh đao, một cây thiết côn rắn chắc, lúc ở đó không gì phá nổi, tuyệt không biến hình, một ngày kia gãy rồi, vết gãy tất nhiên cũng dứt khoát, đừng hòng dùng cách khác tạm bợ chắp vá lại.

Ý nghĩ “không làm được tình nhân vẫn là bạn bè” của gã năm ấy, thuần túy là một bên tình nguyện mà thôi.

Từ Tây Lâm gọi điện thoại cho Đậu Tầm, được trả lời số máy này không có thật, lên mạng, không hề bất ngờ thấy QQ tối đen, chẳng biết là không lên hay cho gã vào danh sách đen rồi, Từ Tây Lâm lại gửi mail cho hắn, cũng là đá chìm đáy biển.

Gã đành phải gọi điện thoại cho Đậu Tuấn Lương, bảo ông ta cho một người đến lấy đồ đạc của Đậu Tầm.

Đậu Tuấn Lương hiếm khi hơi chần chừ bảo gã: “Nếu tiện thì cháu tự xử lý đi, có đem đến nó cũng chẳng lấy đâu.”

Từ Tây Lâm suy nghĩ một chút – với tính tình Đậu Tầm, cũng phải thôi.

Gã lại hỏi: “Nó bây giờ thế nào rồi chú?”

Đậu Tuấn Lương cười khổ: “Thế nào thì chú cũng không biết, sắp cắt đứt mọi quan hệ với chú rồi… À, khả năng là chuẩn bị đi rồi đấy.”

Từ Tây Lâm nghĩ: “Ồ, trở về quỹ đạo rồi.”

Gã lãnh đạm khách sáo hàn huyên vài câu với Đậu Tuấn Lương, rồi cúp máy, hiểu rằng trong cuộc đời mấy chục năm sau, gã sẽ không bao giờ còn được gặp lại Đậu Tầm nữa.

Năm sau, Từ Tây Lâm từ chối suất trường cử đi học nghiên cứu sinh hoặc là làm nghiên cứu sinh hành chính, tìm một công việc rất không tồi, bắt đầu từ thực tập, lấy bằng tốt nghiệp xong liền chuyển sang chính thức. Một ngày nọ gã đang tăng ca, đột nhiên nhận được một tin nhắn đến từ Đậu Tuấn Lương, viết rằng: “Đậu Tầm đi rồi, trường không tệ, có học bổng.”

Từ Tây Lâm sửng sốt hồi lâu, lát sau trả lời: “Cháu biết rồi, cảm ơn chú, vậy là tốt rồi.”

Gã nghe thấy trong lòng mình “Ầm” một tiếng, thời thanh xuân lắm thăng trầm đã sụp đổ, tất cả đều đã kết thúc.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.