Qua Cửa

Chương Quyển 2 - Chương 49: Tuyệt cảnh


Từ Tây Lâm một lúc lâu không lên tiếng, Đậu Tuấn Lương cũng không thúc giục gã, vẫn thong thả chờ đợi.

Từ Tây Lâm im lặng một lúc, rồi nói với Đậu Tuấn Lương: “Chú ạ, con người chỉ có thể định đoạt chuyện của mình, không thể ôm đồm làm thay cả phần người khác. Tiền đồ đều là lựa chọn cá nhân, cha mẹ ruột quản nhiều, tương lai cũng không tránh khỏi bị oán trách, huống chi là cháu? Nó làm thế có đáng hay không, cháu nói cũng chẳng được gì, chú nên trò chuyện với Đậu Tầm thì hơn.”

Đậu Tuấn Lương hơi bất ngờ, không liệu được Từ Tây Lâm còn khó đối phó hơn mình tưởng, híp mắt ngắm nghía gã một phen, cảm thấy đứa trẻ này về sau chưa biết chừng là một nhân vật lớn… Nếu không phải bản thân gã khăng khăng muốn đi con đường lệch lạc.

Đậu Tuấn Lương cũng không ép gã, gật đầu: “Có lý, nhưng chú sở dĩ tìm cháu không tìm nó, không phải vì chú không dám trêu vào Đậu Tầm, mà là vì nói với nó cũng chẳng được gì, thằng bé ấy cảm thấy mình thiên hạ đệ nhất, trong lòng không thèm tính toán trước, chú nói với nó cũng vô ích. Trước mắt hai đứa đánh bại đại nhân vật phản diện này, bảo vệ tình cảm, nghe thì cảm thiên động địa đó, nhưng sau này không cần lâu, chỉ cần mười năm, chờ tới khi các cháu ngoài ba mươi tuổi, cho dù Đậu Tầm phản ứng chậm hơn, nó cũng có thể nghĩ thấu, đến lúc đó nó sẽ hiểu mình đã từ bỏ cái gì, có được cái gì, cháu cảm thấy hai đứa mười năm sau còn có thể tốt đẹp không?”

Từ Tây Lâm á khẩu không trả lời được.

Đậu Tuấn Lương thắng gã nửa chiêu, không tỏ ra đắc ý, đứng dậy thân thiết vỗ vai Từ Tây Lâm: “Là người làm ăn, chú cho cháu một chút đề nghị của người làm ăn. Trên thế giới này, cái gì cũng thay đổi rất nhanh, điều trước kia cháu không dám nghĩ, có thể một đêm liền xảy ra, tương lai không chắc ngày nào đó, ngay cả ngân hàng và quốc gia cũng có thể phá sản, cháu có thể nghèo rớt mồng tơi chỉ sau một đêm, cũng có thể một bước lên trời – tài sản còn thay đổi trong nháy mắt như vậy, huống chi tình cảm giữa người với người không có hợp đồng, không có điều lệ?”

Nói xong, Đậu Tuấn Lương thoải mái tính tiền, còn gọi thêm một hộp bánh mềm dễ tiêu hóa đóng gói đưa cho Từ Tây Lâm: “Bà cháu răng yếu, món này dễ nhai, cháu cầm về cho bà ăn đỡ buồn.”

Nếu nói bẫy ngôn ngữ ban đầu của Đậu Tuấn Lương, Từ Tây Lâm còn có thể chống đỡ, vậy mấy câu cuối cùng đã hoàn toàn đâm trúng tâm sự của gã.

“Lâu dài” là điều mà gã dám nghĩ không dám nói ra, con người có thể xa rời quần chúng, lén lút cả đời không?

Từ Tây Lâm không biết Đậu Tầm chẳng nghĩ ngợi gì mà quyết định như vậy, mai kia liệu có hối hận hay chăng – tính Đậu Tầm không phải kiểu có thể im lặng chịu thiệt thòi, hắn có thể nhẫn nại bao lâu? Có thể chấp nhận làm một nhân vật chẳng khác gì người thường không?

Hắn quả thật thông minh, có vốn liếng để làm lại từ đầu, nhưng hắn xuôi gió xuôi nước quen rồi, liệu có sự dẻo dai ấy không?

Cho dù hắn có, chờ tương lai dung sắc thiếu niên không còn, tình cảm mãnh liệt tuổi trẻ cũng một đi không quay lại, chờ họ đều chậm rãi biến thành những người đàn ông trung niên chán nản “ra ngoài mồm mép, về nhà không nói một lời”, Đậu Tầm liệu có cảm thấy vì cuộc tình này mà vứt bỏ hết thảy hắn vốn nên có là rất không đáng?

Một cuộc tình không thể có quá nhiều trắc trở, nếu không cho dù miễn cưỡng bên nhau, tương lai cũng không tránh khỏi sinh ra oán hận.

Từ Tây Lâm ngoài miệng nói một câu “cháu không thể ôm đồm làm thay”, là môi trên chạm môi dưới, nhưng trong lòng gã không thể thoải mái dứt khoát như vậy. Tình đến lúc đậm sâu, hết thảy đều là vật ngoài thân, Từ Tây Lâm sẵn lòng đi sớm về khuya, sẵn lòng thỏa hiệp thoái nhượng, chỉ cần có thể cho Đậu Tầm những điều tốt đẹp hơn, độc không gánh nổi bốn chữ “làm lỡ dở hắn”.

Lưỡng nan, thật sự là tiến thoái lưỡng nan.

Lúc Từ Tây Lâm về nhà, Đậu Tầm đang gọi điện thoại, gã nghe thấy Đậu Tầm nói: “Vâng, cảm ơn… lúc nào cũng được… ừm, trong năm nay một tuần bốn ngày không có vấn đề gì cả.”

Từ Tây Lâm chỉ nghe đoạn cuối, lòng liền từ từ chùng xuống.

Đậu Tầm bỏ điện thoại xuống, giống như kết thúc một tâm sự, tâm trạng không tệ tiến lại: “Mày mua món ngon gì vậy?”

Từ Tây Lâm không lên tiếng, dùng mắt ra hiệu lên lầu, Đậu Tầm thấy sắc mặt gã không bình thường, mù tịt đi theo: “Sao thế?”

Từ Tây Lâm lên lầu, đóng cửa phòng, tay đè trên cánh cửa, cúi đầu hít một hơi thật sâu, nói bằng ngữ khí bình tĩnh nhất: “Mày từ chối suất nghiên cứu sinh của trường phải không?”

Đậu Tầm sau khi thoáng sửng sốt, lập tức có phản ứng: “Đậu Tuấn Lương đã tìm mày?”


Từ Tây Lâm hết sức bất đắc dĩ, Đậu Tầm lúc nên nhạy bén luôn phản ứng chậm chạp, lúc không nên nhạy bén trái lại nhìn rõ mọi việc.

Đậu Tầm như con rồng bị bứt vảy ngược, thoáng cái nổi điên lên, quay người đi luôn, nhưng Từ Tây Lâm chặn cửa: “Mày đi đâu?”

Đậu Tầm: “Mày kệ đi, để tao đi tìm Đậu Tuấn Lương.”

Từ Tây Lâm: “Sau đó đập bể hết thủy tinh nhà ổng?”

Đậu Tầm nổi trận lôi đình: “Lão dựa vào cái gì mà đi tìm mày, có tư cách tìm mày hả? Tới lượt lão ra vẻ người cha ở trước mặt tao sao?”

Từ Tây Lâm: “Được rồi!”

Ngực Đậu Tầm phập phồng không ngừng, bẻ tay Từ Tây Lâm: “Mày tránh ra!”

Từ Tây Lâm đè ngực hắn lại, đẩy hắn lui vài bước: “Tới khi nào mày mới có thể không giống một thùng hỏa dược châm là cháy đây hả!”

Sắc mặt Đậu Tầm cực kỳ khó coi.

Từ Tây Lâm một tay đặt sau lưng, ngón cái lần lượt bẻ mạnh các đốt ngón tay khác. Gã quá nhiều áp lực, như một cái thùng sắp sửa đầy tràn, một chiếc lá rụng xuống, cũng có thể khiến cảm xúc bên trong cuồn cuộn tràn ra không ngừng.

Ðốt ngón tay “rắc” một tiếng, Từ Tây Lâm cố nuốt xuống một hơi có thể làm hắn nghẹn chết, dựa cửa dang hai tay chặn Đậu Tầm, thấp giọng nói: “Chúng ta nói chuyện đàng hoàng được không? Tao yêu mày.”

Đậu Tầm thoáng chốc từ trạng thái cáu kỉnh trấn tĩnh lại, đứng đờ ra một lúc, tiến lên vỗ bàn tay Từ Tây Lâm một cách không tình nguyện: “Đậu Tuấn Lương còn nói gì với mày?”

Từ Tây Lâm: “Nói có một giáo sư xem trọng mày, muốn cho mày học bổng, mà mày từ chối.”

“Nói nhảm,” Đậu Tầm cào tóc, “Đậu Tuấn Lương đánh rắm mày cũng tin – tao thật không hiểu nổi, có phải tụi mày đều cảm thấy tương lai tao phải làm chủ tịch nước luôn không?”

Từ Tây Lâm cười khổ.

Họ quả thật đều kỳ vọng rất cao vào Đậu Tầm, kỳ vọng hắn không phải là một Thương Trọng Vĩnh “lúc bé hơn người, lớn lên chưa chắc đã giỏi”. Hắn từ nhỏ đến lớn chưa từng bình thường, bây giờ cưỡng ép hắn trở lại cuộc sống của người bình thường, không khỏi quá tàn nhẫn. (Thương Trọng Vĩnh là một tác phẩm của Vương An Thạch, kể về nhân vật Phương Trọng Vĩnh thuở bé là thần đồng, sau lớn lên lại thành một người tầm thường)

“Đậu Tuấn Lương bảo tao suy nghĩ cho tiền đồ của mày,” Từ Tây Lâm cố gắng trao đổi với hắn, “Tao nghĩ rồi, nhưng không thể làm chủ thay mày, muốn hỏi xem mày tính sao.”

Đậu Tầm chẳng hề để ý mà trả lời: “Tao định đổi nghề.”

Từ Tây Lâm: “…”

Đậu Tuấn Lương nói đúng, không thể nói chuyện với tên này.

Từ Tây Lâm dằn ngọn lửa đang muốn bùng lên: “Luận văn tốt nghiệp mày cũng làm xong rồi, hiện giờ lại đòi đổi nghề? Thật sự không thích nghề này, thì hồi đó thi làm gì? Ðổi nghề là chuyện dễ dàng như vậy chắc?”


Sau đó gã nhìn thấy biểu cảm của Đậu Tầm, phát hiện Đậu Tầm nghiêm túc cho rằng đổi nghề cũng đơn giản như ăn cơm uống nước vậy.

Đậu Tầm một tay đút túi: “Tao biết một người chọn nghề giáo viên, đại học học vật lý, thạc sĩ học văn học Shakespeare, tiến sĩ chuyển qua mậu dịch quốc tế, hiện tại dạy tiếng Anh thương mại…”

Từ Tây Lâm bất lực cắt ngang hắn: “Thật khéo là tao cũng biết một giáo viên, chỉ tiến sĩ đã học đến ba bằng, hiện tại vẫn chẳng là gì, ngay cả chức danh đàng hoàng cũng không có, trường giải quyết hộ khẩu cho rồi bỏ mặc luôn, nghèo đến mức phải làm thêm bên ngoài, đôi khi phải tự lo lộ phí, ngay cả nghiên cứu sinh trợ thủ cũng tiếc không dẫn dắt… Đậu hạm nhi, rất nhiều việc không phải như mày nghĩ đâu!”

Đậu Tầm quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, không lên tiếng.

Từ Tây Lâm vừa thấy liền biết là hắn lại tái phát bệnh duy ngã độc tôn “hoặc nghe tao hoặc là cút”, bất đắc dĩ đành phải lui một bước: “Ðược rồi, nếu mày muốn đổi nghề thật cũng được, cứ nghiêm chỉnh đi học, bỏ cái việc hoang đường kia đi.”

Đậu Tầm dùng ngôn ngữ tứ chi hoàn thành cự tuyệt cố chấp của hắn – không.

“Mày muốn thoát khỏi Đậu Tuấn Lương, tao hiểu, không cần tao, tao… tao cũng…” Từ Tây Lâm nói đến đây thì hơi đau lòng, mệt mỏi chết đi được, “Chê trong nước không có học bổng, thời gian lại dài, tao cũng đồng ý, mày có thể xuất ngoại kiếm học bổng, bốn năm năm, tối đa sáu bảy năm… Còn có thể thế nào, đến lúc đó mày là Tần Hương Liên hay tao là Trần Thế Mỹ? Ðường lớn thênh thang, tại sao mày nhất định phải chui vào ngõ cụt?”

Từ Tây Lâm vốn định nói đùa để làm dịu bầu không khí, nhưng Đậu Tầm dùng ánh mắt khó mà tả rõ nhìn thật sâu vào mắt gã. Dần dần, Từ Tây Lâm liền cười hết nổi, gã đã hiểu ý nằm ngoài lời của Đậu Tầm – Đậu Tầm quả thật nghĩ thế, hắn như hổ rình mồi canh bên cạnh Từ Tây Lâm, nằm mơ cũng muốn nắm một ngón tay gã, sợ mình vừa rời mắt, thì gã sẽ không còn là của mình nữa.

Từ Tây Lâm chậm rãi dựa lên bàn, một lúc lâu, cong khóe môi như cười như không.

“A…” Gã hơi cúi đầu, “Thì ra mày nghĩ như vậy.”

Đậu Tầm tức khắc luống cuống, căng thẳng vặn vai gã lại, bị Từ Tây Lâm tránh đi, Đậu Tầm bật thốt ra: “Mày đã nói sẽ không giận tao mà!”

Từ Tây Lâm chợt hơi sợ, bỗng nhiên đau lòng đến khó mà kiềm chế nổi, thế là túm tay Đậu Tầm, đơn phương kết thúc cuộc cãi vã.

“Mình cứ thử xem,” Gã nghĩ, “Mình tiếp tục đi cùng nó, như Đậu Tuấn Lương nói, chuẩn bị một phần thể diện, để nó muốn thế nào thì thế ấy, tương lai nếu nó bị uất ức không chịu nổi, gặp bậc cửa không qua được, mình đều gánh thay nó.”

Cái gọi là “khác biệt”, kỳ thực xét đến cùng, chẳng phải là vì gã chưa đủ mạnh sao?

Trái tim khao khát thành công của Từ Tây Lâm lần đầu tiên nổi trống.

Trong Xúp gà cho tâm hồn nói “Khi bạn khát khao thành công như người chết đuối khát khao không khí, thì bạn sẽ thành công”…. Nhưng hình như không đúng với Từ Tây Lâm lắm.

Từ sau khi siêu thị giáo dục gia nhập nguồn cung hàng cho Vitamin, có rất lắm chuyện kỳ lạ.

Thoạt đầu một số người sử dụng nghi thần nghi quỷ – mấy thứ như trái cây, mùi vị trên cùng một cây còn chẳng giống nhau lắm, trước kia không ai nói, bây giờ chỉ cần vị có chút không như mong muốn, trên bình luận sẽ xuất hiện người hoài nghi Vitamin dùng nguồn hàng dỏm của siêu thị giáo dục.

Bên siêu thị giáo dục cũng liên tục rỗi việc kiếm chuyện, lão họ Vương coi Từ Tây Lâm là chân sai vặt, lâu lâu lại gọi một lần, không phải sai gã làm áp-phích, thì là kêu gã tìm người hỗ trợ phát tờ rơi… Thế còn đỡ, đểu hơn là lão khốn họ Vương dư hơi luôn nói đường tiêu thụ của siêu thị giáo dục đã bị “cạnh tranh bất chính”, nhiều lần yêu cầu Từ Tây Lâm tăng giá trái cây chỗ khác.


Vitamin bị cả hai bên ép doanh thu một tháng giảm hẳn bốn phần, sau đó thì ngay cả bình luận mắng gã cũng ít đi.

Từ Tây Lâm lao tâm lao lực chạy đôn chạy đáo hơn một tháng, vắt óc suy tính, vẫn không thể ngừng thế suy tàn.

Mà cuộc thi cuối kỳ thì chẳng thèm quan tâm tụi sinh viên bị cái gì cản chân, vẫn tới gần theo cơn rét đậm.

Tận đến khi tuần thi cử tới gần, Từ Tây Lâm mới phiền muộn mở sách giáo khoa mới tinh ra, giật mình phát hiện cả học kỳ mình toàn bận rộn mấy chuyện không đâu, vậy mà chẳng học hành đàng hoàng được mấy ngày!

Gã đành phải sắp xếp thời gian, cùng đám thiếu niên nghiện net bị bệnh trì hoãn giai đoạn cuối ở lại phòng tự học thâu đêm suốt sáng, bắt đầu lâm thời ôm chân Phật mà “một ngày học hai mươi mấy tiếng, một học kỳ học hai tuần”.

Gã mỗi ngày nán lại suốt đêm trong phòng tự học, buồn ngủ hết chịu nổi liền gục xuống làm một giấc, hôm sau sáu giờ rưỡi quay về ký túc xá chưa ở được mấy ngày rửa mặt, ra ngoài ăn sáng, tiếp đó lại cắm rễ trong phòng tự học, bất kể ngày đêm như vậy hơn nửa tháng, xong tuần thi cử phát rồ, Từ Tây Lâm cảm thấy cả người bị moi rỗng, mệt đến mức đi trên đường cứ lơ mơ, đang muốn bắt xe về nhà, chợt nhận được một cuộc điện thoại lạ.

Trong điện thoại có một cụ ông hơi nghễnh ngãng nói to: “Này… Cháu là cháu Tô Văn Uyển à?”

Từ Tây Lâm hơi nghệt ra, bực bội nghĩ bụng: “Tô Văn Uyển là ai?”

Ngay sau đó, gã thình lình kịp phản ứng, trước kia từng nhìn thấy cái tên này trên giấy chứng minh của bà ngoại.

Từ Tây Lâm: “Đúng đúng, là cháu, chào ông ạ.”

“Ôi trời, cháu ơi, cháu mau tới đây một chuyến đi, bà ngoại cháu hôm nay ở trung tâm hoạt động dạy họ đi bộ, không cẩn thận bị ngã…”

Trong đầu Từ Tây Lâm “Uỳnh” một tiếng, bước chân như trên mây đột nhiên rơi xuống đất, bỏ điện thoại xuống lao đi luôn.

Gã hớt hải chạy tới bệnh viện, nhìn thấy một đoàn cụ ông cụ bà vây quanh bà Từ, thấy gã đến liền đua nhau nói, khiến gã chóng cả mặt, may mà bị y tá đuổi hết ra, lúc này mới từ miệng bác sĩ nghe rõ đầu đuôi – người già xương cốt giòn, vừa ngã liền gãy xương.

“Chỗ này còn có gai xương,” Bác sĩ cầm phim chỉ cho gã xem, “Phẫu thuật cũng được, nhưng về sau có thể còn ra tiếp, bệnh nhân quá lớn tuổi rồi, tốt nhất vẫn là thận trọng trị liệu, sau này đừng để cụ đi quá xa, về nhà sắm cho cụ cây gậy…”

Bà Từ ở bên cạnh nghe thấy thế nhỏ giọng phản đối: “Tôi không cần cái đó, cái đó cầm lên là không bỏ xuống được.”

Bác sĩ cũng bật cười: “Vậy thì đừng bỏ, tuổi cụ chống gậy là bình thường mà, chẳng lẽ về sau cụ còn định chạy Ma-ra-tông à?”

Bà Từ liền rầu rĩ không lên tiếng.

Từ Tây Lâm trấn an bà vài câu, làm các loại thủ tục, còn thuê hộ công, ước chừng nửa ngày mới giải quyết thỏa đáng, xong việc ngồi trên cái ghế bên cạnh, mệt đến chết lặng.

Bà Từ cô độc nằm trên giường bệnh, mặc quần áo bệnh nhân, tóc rũ rượi, trang sức đều tháo hết, sắc mặt nhợt nhạt, chi chít nếp nhăn, vẫy tay gọi gã: “Đến đây.”

Từ Tây Lâm kéo ghế đến bên giường: “Cháu mới gọi điện thoại cho Tiểu Tầm rồi, lát nó sẽ đến, hai đứa cháu thay phiên ở cùng bà, còn có hộ công, nằm một lúc là tốt thôi… Bà cũng thế, giơ tay giơ chân một chút là được rồi, đâu có lên sân khấu, dạy ra sức như vậy làm gì?”

“Già rồi.” Bà Từ tiếp lời gã, sau đó bà giơ tay, chỉ huyệt thái dương của mình: “Ðất vàng chôn đến đây rồi.”

Bà trước kia chưa từng chịu thừa nhận mình già, đây là lần đầu tiên nói như vậy trước mặt gã, Từ Tây Lâm: “Bà nói gì thế!”

“Con người không thể ở lâu.” Bà ngoại nói, “Ba bà thọ sáu mươi tuổi, mẹ bà thọ bảy mươi mốt tuổi, bà vượt qua họ rồi.”

Từ Tây Lâm cười miễn cưỡng: “Người ngày xưa tuổi thọ ngắn, còn bà dù sao cũng phải sống đến một trăm linh một mới xứng với thế kỷ hai mươi mốt chứ… Có ai chưa từng ngã đâu? Đậu Tầm còn suốt ngày ngã trong quyền quán như vỏ dưa hấu kia kìa, chẳng phải vẫn nhảy nhót được sao, bà còn khỏe lắm, sao lại nói xui xẻo thế?”


“Ôi,” Bà ngoại khoát tay, “Không phải nói xui, thọ số là định trước, bà hiểu mà. Bà có một câu muốn nói với cháu.”

Từ Tây Lâm đành phải rửa tai lắng nghe.

Bà ngoại im lặng rất lâu, nét cười trên mặt dần dần tan mất.

Từ Tây Lâm đột nhiên có dự cảm xấu, khóe miệng không khỏi căng lên.

Bà ngoại dường như đắn đo rất lâu, mới chậm rãi nói ra một câu: “Cháu và Tiểu Tầm, không được ở bên nhau.”

Tim Từ Tây Lâm trong khoảnh khắc đông lại, Đậu Tuấn Lương nói một ngàn một vạn, chẳng nặng bằng một câu nhẹ nhàng của bà ngoại.

Bà biết! Bà biết khi nào?

Trên khuôn mặt già nua của bà Từ khó nén lộ ra một chút lo âu, bà vỗ tay Từ Tây Lâm bảo: “Bà không nên dông dài, hồi còn trẻ, bà cũng không kiên nhân nghe người già nói chuyện, bà nhịn đã rất lâu, nhưng lúc ngã xuống, bà liền nghĩ, giờ thì xong rồi, không thể nhìn thấy Tiểu Lâm tốt nghiệp đại học… Cho nên vừa rồi nằm ở đây, vẫn cảm thấy có chuyện phải sớm nói ra mới tốt – hai đứa cháu quá khó khăn, về sau bà đi rồi cũng không yên tâm, nên… bỏ đi.”

Từ Tây Lâm không nói nên lời.

Đậu Tầm vội vàng chạy tới dừng lại ngay cửa phòng bệnh, cuộc đối thoại bên trong bay ra đập thẳng vào đầu làm hồn bay phách tán.

Sau đó Đậu Tầm chẳng nghĩ ngợi gì đi luôn ra ngoài, quanh quẩn trong đại sảnh bệnh viện hơn nửa tiếng, mới gọi cho Từ Tây Lâm: “Tao đến bệnh viện rồi, phòng nào thế?”

Từ Tây Lâm mệt mỏi quá mức, không chú ý tới vẻ khác thường của Đậu Tầm, dặn dò một tiếng rồi trở về nhà lấy quần áo tắm rửa.

Gã thất thần về nhà, tích tắc thay giày ở cửa đứng dậy, trước mắt đột nhiên tối sầm, tiện tay túm thứ gì đó, “Rầm” một tiếng, ngay cả giá áo đứng một mình cũng kéo đổ.

Trong nhà không có ai, con vẹt sợ quá xù lông lên, bay lên ngọn đèn treo nhỏ ở cửa mà cúi đầu nhìn gã.

Từ Tây Lâm cảm thấy cả trần nhà đều đang xoay tròn, bò hai lần không dậy, đành phải thuận thế nằm luôn trên sàn nhà lạnh lẽo.

Gã bỗng nhiên hơi hiểu vì sao năm đó bà Từ muốn bán nhà – không hoàn toàn là vấn đề tiền bạc, nhà họ thật sự quá lớn, khi có một gia đình ồn ào, nhà này lớn đến ấm áp phú quý, hiện giờ trống rỗng, chẳng có hơi người, một bà lão như bà mỗi ngày ở trong căn nhà rộng như vậy, chắc nghe thấy lầu trên lầu dưới có một tiếng động lạ, cũng phải kinh hồn táng đảm nửa ngày.

Khó trách bà ngày trước luôn ở nhà, mà hiện giờ luôn đi ra ngoài.

Chừng bốn năm phút, Từ Tây Lâm mới tích đủ sức lực bò dậy, gã chậm chạp nâng giá áo lên, di động lại đổ chuông.

Hiện tại điện thoại vừa reo gã liền căng thẳng, nghe máy phát hiện là hướng dẫn viên, Từ Tây Lâm liền thở phào nhẹ nhõm.

Nhưng ngữ khí của hướng dẫn viên lại không thoải mái lắm, vừa bắt máy đã nói: “Em cảm thấy môn tín hiệu và hệ thống mình thi thế nào?”

Từ Tây Lâm ngẩn người – cuộc thi kéo dài hơn mười ngày, môn này thi sớm nhất, có thể đã có kết quả rồi.

Hướng dẫn viên bên kia thở dài: “Vầy đi, ngày mai em đến trường một chuyến, tôi dẫn em đi ăn bữa cơm với thầy Chu, không thể để trượt môn, biết chưa?”

Thành tích của Từ Tây Lâm có thể qua loa bình thường một chút, dù sao thì tổng điểm của gã đã đủ, lấy học bổng không có vấn đề gì. Nhưng gã không thể trượt môn, trường có quy định, trượt một môn, là hủy tất cả tư cách bình ưu và tư cách nhận học bổng năm đó.

Bỏ điện thoại xuống, trong lòng Từ Tây Lâm đột nhiên sinh ra một ý nghĩ: “Vitamin mình không duy trì nổi nữa.”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.