Qua Cơn Mưa, Nắng Sẽ Lại Về

Chương 35


Bạn đang đọc Qua Cơn Mưa, Nắng Sẽ Lại Về: Chương 35:

Shine ngẩng đầu, tia hi vọng vừa tắt trong đáy mắt lại sáng rực lên.
Cô biết mà, cô biết nhất định anh sẽ đến.
Huy Khánh dường như không giống với trước kia, thái độ lạnh lùng hơn rất nhiều, nhưng khuôn mặt điển trai đó, đường nét dù chững chạc hơn vẫn không đánh lừa được thị giác của cô, anh vẫn là anh, đáy mắt nhìn cô vẫn ẩn hiện quan tâm lo lắng.
Anh là người duy nhất trong số ba vị Huy thiếu gia hoàn toàn mang dòng máu Châu Á chính gốc, vì vậy nét đẹp của anh so với họ rất đặc biệt, sắc bén thâm thúy, tóc mắt đều một màu đen sâu thẳm không thấy đáy, khiến người khác thoạt nhìn vào đều lập tức bị nét đẹp đó mê hoặc.
Anh không liếc qua Vương Uyên, nhưng khuôn mặt lạnh tựa tạc từ băng tuyết của anh lúc cánh cửa bị đạp ra cũng đủ dọa cho cô ta sợ chết khiếp, cây gậy trong tay chuẩn bị giáng vào đầu cô vô định rơi xuống đất, hai tay gầy guộc của Vương Uyên lập tức run lên.
“Anh…”
Shine ngẩn người nhìn Huy Khánh đang bước tới chỗ mình, bất giác nhận ra, khí chất trên người anh dường như không còn chút ấm áp nào sót lại từ lúc nhỏ.
Ngũ quan đẹp đẽ mĩ miều như ngọc dưới lòng hồ, lại lạnh lùng nghiêm nghị như đại phong trên núi, nét mặt anh dù lộ rõ quan tâm, nhưng lại giống như không quen cô.
Anh đã trở thành con người sắt đá như vậy từ khi nào?
“Không sao chứ?”
Anh ngồi xuống bên cạnh cô, tháo dây trói trên tay cô, động tác rất chậm chạp, nhẹ nhàng cởi áo khoác lông dày khoác lên vai cô, giọng nói rất trầm, rất giá, tựa hồ mặt nước giữa mùa đông bị tuyết đóng thành băng, cẩn thận hỏi thăm.
Shine vẫn ngẩn người, giọng nói của anh giống như một luồng điện chạy ngang, khiến tim cô một phút ngừng đập hẳn.
Vương Uyên mở to mắt nhìn Huy Khánh, không thể nào, địa điểm này chắc chắn không nằm trong phạm vi tìm kiếm của Huy Khánh, trừ phi…
Trừ phi có kẻ báo cho anh biết, hoặc là Nhật Dạ và Dạ Nguyệt lúc nãy không lục soát tháo bỏ thiết bị định vị trên người Shine.
Nhưng mà, giả thiết thứ hai rõ ràng vô căn cứ, không thể nào hai sát thủ được huấn luyện chuyên nghiệp bậc nhất ở Đông Nam Á lại quên mất việc trên người Shine có gắn thiết bị định vị, vậy thì, chắc chắn có kẻ lẻo mép báo cho Huy Khánh, nếu không, có đến sáng mai cũng chẳng ai tìm được Shine.
Chỉ có điều, chuyện này không nhiều người biết, ngoài cô ta và hai tên sát thủ, chỉ có em gái Tường Uyên biết chuyện, nhưng chắc chắn Tường Uyên không dám nói ra, còn Dạ Nguyệt lại càng tuyệt đối trung thành, có xẻ thây cô ta thành nghìn mảnh cũng không thể ép cô ta khai chỗ giam Shine.
Duy chỉ có Nhật Dạ, chắc chắn là hắn, chỉ có hắn mới dám báo cho Huy Khánh biết nơi này mà tìm đến.
Vẻ mặt Vương Uyên, lo sợ lập tức đổi thành ân hận vô tội, “Thực ra… Anh hiểu nhầm rồi!”
“Tôi cũng chưa nói tôi nghĩ thế nào.”
Anh không quay đầu, kéo lại áo khoác choàng trên vai Shine, “Ngày hôm nay, sở dĩ không lớn chuyện, là bởi vì tôi nể mặt người cha không biết dạy con của cô, nếu không, cô hẳn còn nhớ trước đây tôi đã làm thế nào chứ?”
Vương Uyên cúi đầu, sắc mặt xanh trắng.
Năm đó, hai bà bảo mẫu của cô ta bị anh dùng súng bắn chết, còn mẹ nuôi của cô ta, không những chết, mà còn chết rất thảm, hai tay đều bị chặt đứt, chỉ bởi vì bọn họ một mực nói rằng cô ta vô tội.
Đêm dường như rất lạnh, nhưng không cách nào lạnh bằng khí chất trên người Huy Khánh.

Shine nhìn anh, đột nhiên cảm thấy có lỗi.
Dựa vào trang phục của anh và cô, cô có thể biết được, hai người đang cùng dự một buổi tiệc, nhưng anh trước mặt cô dường như không quan tâm đến phục trang, trên người dính rất nhiều máu.
Nơi này chắc chắn không phải chỗ tầm thường, bên ngoài ắt hẳn có rất nhiều người canh gác, mà nếu bọn chúng đều là tay sai của Vương Uyên, vậy thì anh có lẽ đã trực tiếp đánh nhau với chúng.
Anh không mang theo thuộc hạ, chỉ đơn giản đi cùng Huy Nam và Kelvil, hai bọn họ đứng ở cửa vào, mồ hôi trên trán rịn ra một chút.
Cô cúi đầu, giống như một đứa trẻ, sà vào lòng anh, khóc thật to.
Huy Khánh trên mặt lộ nét ngạc nhiên, hoàn toàn là ngạc nhiên, không chút giấu diếm.
Có điều, anh vẫn vòng tay ôm lấy cô, động tác dường như rất nhẹ, sợ rằng cô sẽ bể ra mất.
Huy Nam đã biết trước, vụ việc này có liên quan đến chị em nhà họ Vương, nhưng anh cũng không hiểu tại sao mình lại không nói thẳng ra ngay từ đầu, như vậy ba người sẽ không tốn công đích thân ra tay hạ sát đám thuộc hạ ở bên ngoài, chỉ cần quay lại dinh thự nói rõ với Vương Chí Long, ông ta nhất định xử đẹp mấy cô tiểu thư của mình.
Lúc nhìn Tường Uyên trước khi rời đi, anh đã nghĩ tới khả năng chuyện này liên quan đến cô ta và Vương Uyên, nhưng anh lại bị thứ gì đó cản lại, thứ gì đó của Tường Uyên mà anh không thể tự mình lý giải.
“Anh hai, anh đưa bà chị đó về trước đi! Chuyện ở đây, tự em lo liệu.”
Kelvil khoanh tay trước ngực, miệng là nói với Huy Khánh, nhưng cặp mắt xám đục không chần chừ nhìn thẳng vào Vương Uyên, dù không lạnh lẽo như Huy Khánh, nhưng ánh mắt nửa khinh bỉ nửa dọa dẫm của cậu cũng khiến đồng tử Vương Uyên co rúm lại.
Huy Khánh chờ Shine an tĩnh lại mới bỏ cô ra, lau nhẹ hàng nước mắt trên mặt cô, “Tặng một món, phải trả lại gấp đôi!”
Shine cũng không rõ anh muốn ám chỉ điều gì, chỉ còn nhớ rằng, trước khi anh bế cô thấm mệt rời đi, bên tai cô còn vang lên giọng anh nhàn nhạt, “Nội trong đêm hôm nay, dù có lục tung cả thành phố này lên cũng phải tìm cho ra ba cha con Lý Đán!”

Kelvil cua xe vào bãi đỗ, trời hình như sáng rồi.
Cậu mất một đêm đào bới thành phố, sai hơn hai trăm người thức trắng phi xe đi tìm, không bỏ qua bất kì địa điểm nào, nhưng dường như cha con Lý Đán đã bốc hơi, cả một đêm dài người của cậu hoàn toàn không tìm được dấu tích của bọn họ.
Gần sáng, cậu cuối cùng cũng từ bỏ, chắc hẳn giờ này bọn họ đã sớm cao chạy xa bay khỏi thành phố này rồi, nhưng vừa quay đầu xe định trở lại nhận tội với anh hai, Huy Nam bất thình lình lại gọi tới, báo rằng đã bắt được cha con Lý Đán.
Quả nhiên là đứa con được lão gia tin tưởng nhất, Huy Nam chỉ dắt theo ba chục người đã có thể bắt được bọn chúng, trong khi cậu dùng tới hai trăm người, cuối cùng lại chỉ như muối bỏ bể.
Dinh thự nguy nga chìm giữa sắc tím nhạt của bầu trởi lửng sáng, hoàn toàn lạnh lùng, giống như vị chủ nhân sắt đá của nó vậy.
“Kelvil? Con tới gặp Huy Khánh phải không?”
Ngoài lão gia và hai vị cố phu nhân, trên đời này chỉ còn một người duy nhất dám gọi thẳng tên ba anh em Huy Khánh, chính là dì Hà.
“Dì? Sao giờ này dì còn chưa ngủ?”

Cậu nhìn đồng hồ trên tay, kim chỉ giờ vừa vặn nhích qua số 4.
“Nhật Dạ, nó… nó đắc tội gì với bọn con vậy?”
Kelvil khẽ chau mày, giọng của dì dường như rất run, hai mắt đỏ hoen khô khốc, hình như dì đã khóc rất nhiều.
“Con có thể… nói giúp với Huy Khánh một tiếng được không? Nhật Dạ… dì không nỡ để nó chết thảm trong tay Huy Khánh…”
Cậu không trả lời, một tay ôm vai dì Hà, đi nhanh vào trong dinh thự.
Đến lúc nhìn thấy cảnh tượng ở bên trong, cậu rốt cuộc có thể hiểu được, tại sao trên mắt dì lại còn dấu nước mắt.
Phòng khách sáng đèn, tràn ngập vị máu tươi tanh lạnh.
Nhật Dạ hai tay đều bị trói, bị hai tên vệ sĩ đứng hai bên giữ chặt, khóe môi lộ ra một vệt máu dị thường, cúi đầu quỳ trước mặt Huy Khánh.
Dạ Nguyệt có lẽ đã giao chiến ác liệt với người của Huy Nam, quần áo dính rất nhiều máu, tóc dài ngang vai xõa ra hệt bạch phát ma nữ, thê thảm vô cùng.
Lý Đán quỳ trước mặt Huy Khánh, áo vest phẳng phiu, dường như ông ta không chút lo sợ, thản nhiên nhìn khuôn mặt lạnh lùng chết chóc của Huy Khánh.
“Tôi đã từng nói, chỉ cần có thêm một người dám đụng đến Shine, tôi có thể đảm bảo kẻ đó chết không toàn thây, sống không toàn mạng, còn nhớ đúng không?”
Giọng nói trầm ổn của Huy Khánh chậm rãi vang lên, xuyên qua không gian tràn mùi máu khiến người khác lo sợ, ánh mắt sắc bén tựa loài sói săn mồi, dì Hà nhìn vào không khỏi cúi đầu rơi nước mắt.
Dạ Nguyệt giãy dụa muốn đứng lên, nhưng lại bị đám vệ sĩ xông tới tóm chặt lấy, gầm gừ nhìn Huy Khánh, “Hôm nay mày có gan thì giết anh em tao luôn đi, nếu không sau này nhất định sẽ hối hận!”
Huy Khánh nhìn Dạ Nguyệt bẳng nửa con mắt. Đã từng, anh đã từng rất kính trọng người này, đã từng gọi ả là chị, nhưng hôm nay mọi chuyện đều chỉ là đã từng, Dạ Nguyệt cuối cùng cũng phản bội lòng tin của anh.
“Anh hai!”
Kelvil đứng ở cửa vào, không đoán cũng biết Huy Khánh trong lòng tức giận đến mức nào, sợ rằng anh sẽ nổi điên giết chết cả ba người quỳ trước mặt mình, vội lên tiếng chặn đứng suy nghĩ của Huy Khánh.
Anh ngẩng đầu, ánh mắt chết chóc khiến Kelvil giật mình.
Cậu không nhầm, chính là trong lòng anh đang giân dữ cực độ, chính là anh đang rất muốn một súng tiễn ba cha con Lý Đán xuống địa ngục gặp Diêm Vương.
Dạ Nguyệt nhếch mép cười, không trực diện nhìn vào Huy Khánh, nhưng trong tầm mắt ả, ngoài Huy Khánh thì không còn ai khác.
Bảy năm trước, là ả dạy Huy Khánh bắn súng, là ả mỗi ngày đều đưa đón Huy Khánh đi học, là ả, tự coi mình là chị gái của Huy Khánh, chăm sóc cẩn thận từng bữa ăn giấc ngủ cho em trai mình.

Phu nhân lão gia mất ngay sau khi sinh hạ Huy Khánh, vì vậy Huy Khánh ra đời đã là đứa trẻ mồ côi, cần rất nhiều tình thương từ một người nào đó thay thế người mẹ còn chưa kịp nhìn mặt con trai của mình. Dạ Nguyệt năm đó chỉ mới mười hai tuổi, là thủ hạ được lão gia đem về, mặc dù trách nhiệm đó không phải là của ả, nhưng ả vẫn tự nguyện làm, bởi vì trong mắt ả, Huy Khánh là đứa trẻ cực kì đáng thương.
Ả ở bên Huy Khánh, trông chừng Huy Khánh, tròn mười một năm.
Huy Khánh đang ngồi trước mặt ả, không còn là đứa trẻ cần một người quan tâm chăm sóc, đã tự mình trở thành Đại thiếu gia có quyền có thế, hơn nữa còn tự tay triệt mọi đường sống của người chị gái này, vậy ả cũng không cần đau khổ, trong lòng cảm thấy rất tự hào, ít nhất ả cũng được nhìn thấy, Huy Khánh lớn lên không điểm nào không giống lão gia và phu nhân.
“Sao hả? Tao đã dạy mày như thế nào? Không phải tao đã nói, chỉ cần là kẻ gây thù chuốc oán với mày, mày nhất định phải hạ sát kẻ đó sao? Giết tao đi! Làm như những gì tao từng dạy mày đó!”
Dì Hà không kìm được lao tới đứng chắn trước mặt Dạ Nguyệt, “Huy Khánh, đừng nghe nó nói, dì xin con, tha cho nó được không?”
Sắc mặt dì Hà vàng vọt, Huy Khánh nhìn qua, môi hơi mím lại.
Dạ Nguyệt ở phía sau nhổ một ngụm máu xuống sàn nhà, cười lạnh một tiếng, “Mày không dám sao? Cô ta là cái gì của mày? Chẳng qua cũng chỉ là một người phụ nữ của ba mày!”
Nhật Dạ nhìn sắc mặt Huy Khánh, thái độ này, chính là đang cố gắng kiềm chế cơn giận của mình.
“Đại thiếu gia, cậu để tôi và cậu Huy Nam xử lí bọn chúng, đừng để đám sâu bọ này vấy bẩn tay cậu.”
King từ nãy vẫn im lặng, dường như ngửi được mùi máu trong không khí, húng hắng nói nhỏ vào tai Huy Khánh.
“Đối với những kẻ đụng vào cô gái của tôi, tôi nhất định đích thân tiễn bọn chúng một đoạn!”
Lý Đán vẫn giữ vẻ mặt thản nhiên, không nhục nhã quỳ gối cầu xin như trước đây ở trước mặt Kelvil, nhắm mắt chờ đợi viên đạn văng ra từ khẩu súng trong tay Huy Khánh.
Kelvil biết, Huy Khánh nhất định không nể mặt dì Hà, chạy tới kéo lấy bà ta, ôm lại thật chặt.
Huy Nam im lặng, anh vốn không nghĩ loại người như ba kẻ quỳ trước mặt Huy Khánh đáng được sống thêm vài năm nữa.
Ba tiếng súng mạnh mẽ vang lên, kiềm chế của Huy Khánh cuối cùng vẫn không có tác dụng.
Nhưng ba viên đạn đó không dành cho Dạ Nguyệt, cũng không dành cho Nhật Dạ, mà đều nhằm vào đầu Lý Đán, đến lúc kết thúc, không gian như cứng lại, Lý Đán chết không nhắm mắt, ngã xuống sàn nhà.
Dì Hà đưa tay lên che miệng, sợ hãi run rẩy.
Kelvil không nghĩ, kẻ chết trong tay Huy Khánh lại là lão già này.
“Là bởi vì ông ta dạy con không nghiêm, để hai đứa con nuôi của mình trở thành những kẻ phản chủ, đem lòng tin của tôi ném xuống vực thẳm, tôi sẽ chỉ trừng phạt ông ta.”
Huy Khánh ném khẩu súng xuống đất, liếc qua dì Hà, “Đây là lần cuối cùng tôi bỏ qua cho hai kẻ này, vì vậy phiền dì sau này đừng cản tôi lần nữa!”
Huy Nam cũng không rõ, dì Hà là đang vui hay đang buồn.
Tiếng Dạ Nguyệt gầm hét vẫn vang lên ở phía sau, có điều hoàn toàn không lọt vào tai Huy Khánh.
Nhật Dạ cúi đầu, vẫn là Huy Khánh muốn hắn cả đời day dứt, nhất định không để hắn chết đi cho nhẹ tội.

Đợi đến lúc dỗ được dì Hà đi ngủ, đồng hồ đã điểm hơn 5 giờ sáng.
Kelvil mệt mỏi thả người xuống giường nệm, không biết Shyn lúc này còn ở biệt thự kia hay không. Điện thoại cậu cả đêm bận rộn, hiện thông báo gần hai mươi cuộc gọi nhỡ của cô, nhưng cậu lại không có thời gian để trả lời.

“Lèm Bèm, xin lỗi, hôm qua tôi bận không đến đưa cô về được.”
Cậu lăn qua lộn lại, trằn trọc khó ngủ, cuối cùng bấm máy nhắn tin cho Shyn.
Rất lâu, không thấy Lèm Bèm trả lời, có lẽ cô ta giờ này ngủ chưa dậy.
Trời gần sáng, tím đậm dần chuyển thành tím xanh.
Còn nhớ lần đầu gặp cô ta, cậu bị một đám người ép phe đánh cho thừa sống thiếu chết, là cô ta tốt tính dài tay, chen vào đúng lúc, sau đó còn đưa cậu về nhà, cẩn thận băng bó vết thương. Lúc đó, cậu từng nghĩ, tuy cô gái này không quá xinh đẹp, lại hơi dữ dằn, nhưng thời buổi hiện đại có thể tìm được một người tốt như vậy, xem ra không phải chuyện dễ dàng.
Lần đụng độ thứ hai, cậu sợ trễ học, lái xe với vận tốc nhanh nhất có thể, vừa tới khúc cua thì rầm một tiếng tông vào một con nhỏ đang đội mưa chạy bộ, đến lúc định thần lại, liền nhận ra đó chính là người vừa cứu mình hôm trước. Cũng không biết cô gái đó ăn ở tốt đến mức nào, bị cậu tông sầm một phát nặng như vậy mà vẫn còn sống, xương cốt cũng không chỗ nào bị ảnh hưởng, chỉ là rạn xương mắt cá có một chút, như vậy là quá tốt số rồi.
Cô ta là người duy nhất trên đời này có thể nhìn cậu bĩu môi, nói cậu ham sống sợ chết, nói cậu là đồ khốn, nói cậu là loại động vật không xương ủ rũ lười nhác, là người duy nhất đụng vào đầu cậu mà không bị dần cho thừa sống thiếu chết, là người mà cậu sẵn sàng lao tới dùng thân mình che chở, mặc dù bản thân cậu cũng không hiểu tại sao mình làm như vậy.
Cũng không biết từ khi nào, cậu dường như có một thói quen, mỗi lần gặp Shyn đều phải kiếm cớ gây sự, để được nhìn cô bực tức, để được nhìn cô giận dữ, thậm chí có lúc còn bị cô mắng như tát nước vào mặt, sau đó lại lẽo nhẽo đi theo xin lỗi làm hòa. Một ngày không gặp, nhất định trong lòng không thoải mái. Một ngày không cãi nhau, giống như nấu ăn mà quên nêm gia vị.
Trước đây là mù mịt, cậu vốn không biết mình tại sao lại thích cảm giác lúc ở bên Lèm Bèm gắt gỏng đó, nhưng hình như càng lúc mọi chuyện càng rõ ràng, cậu đột nhiên nhận ra mình rất thích cô, muốn hạ quyết tâm theo đuổi cô cho bằng được.
“Chẳng cần cậu ghé đón tôi vẫn về được tận nhà!”
Điện thoại vang lên hai tiếng “ting ting”, trên màn hình hiện thông báo tin nhắn.
“Không gặp chuyện gì chứ hả?”
Cậu thở dài, xem ra theo đuổi cô gái như Lèm Bèm không phải chuyện ai cũng làm được.
“Còn vờ vịt quan tâm. Cậu để tôi đứng chờ cậu cả một tiếng đồng hồ như con dở người í!”
“Xin lỗi mà.”
Shyn không nhắn lại, bĩu môi cuộn mình vào chăn. Cô cả một đêm không ngủ, trong lòng lo lắng, sợ rằng Mặt Dày đã xảy ra chuyện gì rồi nên mới không tới đón cô, đợi đến lúc cậu ta nhắn tin, cô thiếu chút nữa mừng hết lớn, nhưng lại cảm thấy không vui, mãi một lúc mới do dự nhắn lại.
Đồ đáng chết, không xảy ra chuyện gì, vậy mà để tôi đợi cậu cả một buổi tối, còn làm tôi lo đến mất ngủ. Cậu thì là cái gì chứ, lại dám khiến bổn cô nương trằn trọc như vậy.
Cô cũng không hiểu, hà cớ gì mình lại đi lo lắng cho tên trời đánh đó. Không phải cậu ta là người cô ghét nhất sao? Tại sao, không thấy cậu ta xuất hiện, cô lại đâm ra vẩn vơ suy nghĩ, sợ rằng cậu ta đã gặp phải chuyện gì? Là quan tâm sao? Cô chắc chắn sẽ không quan tâm kẻ mà mình ghét.
Cậu ta là đồ sở khanh, đã có Thụy Uyên là thanh mai trúc mã, còn đang tán tỉnh cả Chu Thảo, vậy mà vẫn ưa lượn lờ chọc ghẹo cạnh khóe cô, là có ý gì chứ? Thà là cứ rời khỏi cô đi, sau này gặp nhau chỉ coi như là bạn bình thường, hà cớ gì lúc nào gặp mặt cũng phải lẽo đẽo bám theo cô như vậy? Chẳng lẽ, Đồng nói đúng, trong lòng cậu ta cô cũng có một vị trí nhất định sao?
Có đánh chết cô cũng không tin mấy chuyện nhảm nhí đó.
Kelvil đợi mãi vẫn không thấy trả lời của Lèm Bèm, không nén được một tiếng thở dài. Cậu gần đây cảm thấy mình đúng là kẻ xấu, có mỗi một cô gái cũng không khiến người ta cười nổi, chưa đến mười ngày đã khiến cô ta giận mình hai ba lần, có thể coi là một bậc trượng phu sao?
Trời ửng hồng, có lẽ đã sắp sáng.
Cậu day day thái dương, bất giác ngủ thiếp đi lúc nào cũng không hay.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.