Qua Cơn Mưa, Nắng Sẽ Lại Về

Chương 23: Mặt Dày Biết Dùng Súng?


Bạn đang đọc Qua Cơn Mưa, Nắng Sẽ Lại Về: Chương 23: Mặt Dày Biết Dùng Súng?

Hai chiếc xe bám sát nhau đi từ khu ngoại ô này đến khu ngoại ô khác, cuối cùng dừng lại ở một khu biệt thự mang phong cách hiện đại của Mỹ, vượt qua trùng trùng trạm gác, không gặp phải bất cứ một sự cố nào. Shyn thở phào nhẹ nhõm, tim gan của cô rất bé nhỏ yếu ớt, nếu mỗi lần vác mặt ra đường đều gặp phải cảnh tượng súng đạn chào đón như lúc mới tới Châu Âu chắc cô sẽ lăn đùng ra ngất xỉu mất thôi.
Liếc sang gương chiếu hậu, Mặt Dày không nói gì nhiều, chỉ đảo mắt nhìn cô một lượt rồi mở cửa xuống xe.
“Huy thiếu gia, hôm nay có thể mời cậu tới chỗ của tôi, thật là vinh dự của Lý Gia!” Một người đàn ông trung niên mặc bộ vest đen chỉnh tề vội chạy tới cúi người chào đón Mặt Dày, bàn tay chai sạn vì cả đời cầm súng của ông ta giơ ra trước mặt hắn với thiện ý muốn bắt tay. Mặt Dày đến liếc cũng không buồn liếc, hắn quay người lại gõ nhẹ vào cửa xe chỗ ghế lái, “Em mau xuống đi!”
Shyn nhất thời đơ người ra, Mặt Dày hắn vừa gọi cô là cái gì cơ? E… Em? Cái tên não nước này, đầu của hắn có chỗ nào bị rối loạn rồi chắc? Sao lại quay ngoắt 360 độ gọi cô là em? A~ cái này… cô thực không muốn bị hiểu lầm đâu!
“Mau lên nào!” Mặt Dày ở bên ngoài vẫn gõ cộc cộc vào cửa xe, “Hiểu Di à, em nhanh lên đi!”

Shyn ngồi trong xe cơ mặt co giật, Mặt Dày, không phải mấy phút trước trên đường đến đây cậu và tôi vẫn còn là chó mèo cãi nhau chí chóe sao, cậu rốt cuộc ăn trúng cái gì mà lại gọi tôi cái kiểu thân mật đó?
“Đồng!” Mặt Dày nhướng mày nhìn cô gái ban nãy dọa cho Shyn hồn bay phách tán, cao giọng nhắc nhở. Cô gái đó hiểu ý mỉm cười nhìn Shyn.
“Hiểu Di tiểu thư, mời!” Đồng cúi người mở cửa xe cho Shyn, “Tiểu thư đừng ngại, có tôi ở đây!”
Một con cá bị đặt lên thớt, nhiều lắm cũng chỉ có thể nảy bạch bạch lên mấy lần trước khi bị chặt nát bét ra, Shyn bị Đồng và Mặt Dày luồn đầu vào thòng lọng, cổ họng không thông, phế quản tắc nghẽn, cô chỉ có thể há miệng kinh ngạc để Đồng kéo mình xuống khỏi xe. Là chuyện gì đang xảy ra vậy, cô bị họ troll sao?
Kelvil chờ Lèm Bèm xuống khỏi xe, đưa tay ra ôm vai cô sải từng bước dài về phía trước, nhân lúc người đàn ông mặc vest đen đó đang đi nhanh lên trước dẫn đường liền cúi xuống nói nhỏ vào tai cô, “Lèm Bèm cô cứ im lặng như bây giờ đi, tốt lắm, nói cho cô biết ông ta là trùm buôn ma túy lại háo sắc vô cùng, nếu tôi không thân mật với cô như vậy, đảm bảo 100% cô sẽ bị ông ta để ý cho coi.”
“Mắc mới gì chứ?!” Shyn nhíu mày khẽ gắt lên, “Mặt Dày à, không phải cậu nói tôi xấu sao, xấu thì làm gì bị chú ý?”
“Cô thù dai thật!” Kelvil cáu bẳn liếc Lèm Bèm, cậu chỉ là chọc ghẹo cô ta một chút thôi, có nhất thiết phải thù lâu như vậy không? Cô ta mặc đồ hàng hiệu theo kiểu nữ tính tiểu thư đó, không phải đã là khẳng định với cậu cô ta không xấu rồi sao? Đúng là phụ nữ lòng dạ hẹp hòi, cái gì cũng mang vào bụng giữ ấm, bảo làm sao con gái không bao giờ chơi với nhau được cả một đời mà không có cãi cọ?
Cậu ôm vai Lèm Bèm đi vào bên trong, cả quãng đường dài đâu đâu cũng có người cầm súng đứng gác, Lèm Bèm hơi rụt cổ lại, cậu cười thầm, Lèm Bèm nhà cô sợ mấy tên lính gác này mà lại đi ra oai với tôi, xem ra có chút ngược đời thì phải.

Tòa nhà nằm cuối con đường lát đá hoa cương được trang trí rất lộng lẫy nhưng vẫn phô được kiểu kiến trúc hiện đại phóng khoáng của NewYork, bên trong không có lấy một bóng người, người đàn ông trung niên dẫn đường mỉm cười lịch thiệp đẩy nhẹ cánh cửa, “Huy thiếu gia, mời vào!”
Kelvil vẫn ngạo mạn bỏ qua lời nói và hành động của ông ta, đi một mạch vào phòng khách đặt mấy chiếc sofa màu trắng, nhắm lấy một chiếc, sau đó mạnh tay quăng Lèm Bèm xuống ghế. Cô ức chế nhìn Mặt Dày, gr, đồ đáng chết, cậu nhớ lấy, lần này chẳng qua tôi không muốn bị ông già háo sắc kia để ý nên mới núp sau lưng cậu, chờ đến lúc quay về Đông Nam Á, cậu thử xem cái mặt của cậu có ăn một tát lệch 60 độ hay không?!
Người đàn ông trung niên kia có vẻ rất vội vàng, thoạt đầu nhìn Shyn bằng cặp mắt ái ngại, nhưng không tiện nhiều lời liền đi thẳng vào vấn đề, “Huy thiếu gia, cậu đã đến đây thì coi như vẫn còn nể mặt Lý Gia chúng tôi, chuyện lần này là đám đàn em tôi đã làm càn, mong cậu thứ lỗi, mong cậu niệm tình Huy Gia và Lý Gia bao nhiêu năm chung vai trên con đường phát tài này, tha cho chúng tôi một lần có được không?”
Mặt Dày lúc đó còn chưa kịp yên vị, vừa nghe ông ta nói vừa chỉnh lại tư thế ngồi, cô bĩu môi nhìn hắn, lúc này đầu hắn tựa vào thành ghế sofa, ủ rũ lười nhác, đúng là loại động vật không xương, ngồi đâu cũng phải dựa dựa dẫm dẫm mới chịu vừa lòng mà!
Lúc ông ta nói xong, cô thấy khóe môi Mặt Dày hơi cong lên một chút, tạo thành một đường vòng cung ngông cuồng ngạo nghễ, giọng nói của hắn có vẻ rất bình thản, “Là người của Lý Gia các ông cố tình gây sự với chúng tôi trước, rất tiếc không thể rộng lượng nghe theo lời cầu xin của ông, cũng không còn cách nào, tôi không thích những kẻ đánh lén.”
“Cậu cũng biết Lý Gia chúng tôi có ảnh hưởng như thế nào tới thị trường của Huy Gia mà.” Ông ta quan sát nét mặt của Mặt Dày một lúc lâu, sau đó hạ giọng nói một cách chậm rãi từ tốn, ngữ điệu một phần hơi lo lắng, một phần có ý muốn kéo dài câu nói để Mặt Dày suy nghĩ lại.

Shyn nhíu mày nhìn tên Mặt Dày lười nhác trên ghế đang dùng một cặp mắt phủ sương mờ hướng về phía ông ta, hắn không hề có biểu hiện suy nghĩ hay để tâm đến lời ông ta nói, chỉ chờ ông ta nói xong liền lập tức mỉm cười trả lời, “Lý Đán ông có phải quá già nên đã lẩm cẩm rồi không, nghề phát tài của ông vốn chưa bao giờ nằm trong từ điển kinh doanh của Huy Gia cả. Hay là ông ăn phải bả chó nên bị lú lẫn, đã quên mất việc làm ăn của ông và tôi vốn không liên quan tới phía Huy Gia rồi?”
Trên khuôn mặt già cỗi mang đậm dấu ấn của một đời phiêu bạt hiện ra chút bất mãn, ông ta ngẩn người ra một lúc, sau đó ông ta cười xòa một tiếng, lắc lắc đầu, “À phải phải, thật đắc tội với Huy thiếu, vốn chúng ta không có liên hệ tới Huy Gia… Nhưng mà dù gì Lý gia chúng tôi cũng là đối tác của cậu, cậu cũng thừa biết bao nhiêu năm kinh doanh cùng nhau thứ hàng trắng này, bọn tôi có ảnh hưởng lớn như thế nào đến hoạt động và thị trường của cậu mà…”
“Ông nghĩ là ông xứng đáng? Cũng vì vậy mà ông dám ra tay đe dọa chúng tôi ngay từ khi chúng tôi vừa mới đặt chân lên Châu Âu?!” Mặt Dày rút trong lưng quần ra một khẩu súng ngắn vô cùng hiện đại, dùng một chiếc khăn tay màu trắng nhẹ nhàng lau sạch báng súng, giọng nói của hắn tăng lên đến 7 phần là nổi đóa, “Cứ cho là ông không kiểm soát tốt đám đệ tử của mình, ngay cả khi chúng gây chuyện rồi ông cũng không vác cái mặt chó của ông đến tận nơi xin lỗi chúng tôi mà lại mời tôi đến đây?! Ông già Lý à, ông nghĩ ông là cái quái gì chứ? Ông thì ảnh hưởng được bao nhiêu đến việc làm ăn của tôi? 1% à? Hay 2%?”
Shyn bất giác cau chặt lông mày lại, Mặt Dày ẻo lả hắn cũng biết dùng súng sao?


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.