Đọc truyện Quả Chanh Nhỏ – Chương 10: Quả Chanh Thứ 10
Lễ Quốc Khánh vừa kết thúc liền quay lại trường học, mọi người đều phải chuẩn bị cho đại hội thể thao.
Ninh Manh cũng đăng ký hạng mục, thể dục thể thao là sở trường của cô mà, đặc biệt là chạy dài. Trông người thấp, chân ngắn vậy thôi, chứ khi chạy thì chạy rất nhanh, vì vậy Ninh Manh đã đăng ký nữ 800m đường dài.
Thêm vào đó, Ninh Manh còn là MC chủ tọa trên sân khấu, bởi vì cô học lớp 1, giọng nói lại ngọt ngào, cho nên chủ nhiệm lớp đã tranh thủ cho cô vị trí này.
Tô Hoài vốn dĩ là không tham gia, nhưng bị Ninh Manh viết tên lên đó.
Nam nhảy cao, nam nhảy xa, 1000m đường dài và bóng rổ.
Nếu không phải quy định mỗi người chỉ có thể tham gia tối đa 4 hạng mục thì đoán chừng mỗi hạng mục Ninh Manh đều ghi tên cậu rồi.
Đương nhiên không phải Ninh Manh làm bậy, mà bởi vì Tô Hoài thực sự rất giỏi thể thao.
Ninh Manh từ hồi mẫu giáo đã theo đuôi cậu, đương nhiên biết Tô Hoài đã giành được bao nhiêu giải nhất các kỳ đại hội thể thao.
Vì vậy, cô muốn cậu tiếp tục giành được, nhưng mà cậu vốn không nghĩ đến…
Tô Hoài là người theo chủ nghĩa tiết kiệm năng lượng, chính là việc gì không cần lãng phí tinh lực thể lực thì tránh được cành nhiều càng tốt.
Chỉ có điều, cậu cảm thấy cậu có nói với Ninh Manh, đối phương nghe xong cũng chẳng hiểu, chỉ đành chấp nhận thôi.
Ngày diễn ra đại hội thể thao.
Tô Hoài vừa ra khỏi cửa nhà liền thấy Ninh Manh mặc bộ đồ thủy thủ Nhật Bản, trên đầu dùng hai dải ruy băng để buộc tóc đuôi ngựa hai bên, rất là đáng yêu.
Cậu chỉ nhìn thoáng qua liền nói: “Cậu thế nào mà lại mặc thành thế này?”
Ninh Manh đi theo phía sau cậu: “Hôm nay là lễ khai mạc đại hội thể thao, cô Lý bảo tớ không được mặc đồng phục, phải mặc váy ấy.”
Cô vừa nói như vậy, Tô Hoài mới nhớ đến, tiết thể dục hôm qua, lúc sắp xếp đội hình Phalanx* Ninh Manh đã chủ động nói muốn làm người dẫn đầu. Lúc đó Tô Hoài chủ cảm thấy chú lùn 1m6 như cô lên được mới là lạ ấy.
(Hay còn gọi là Phương trận, là đội hình xếp thành hình chữ nhật. Nguồn: GG)
Kết quả, thật sự là lên làm thật……
Tuy rằng chủ nhiệm cũng cảm thấy Ninh Manh hơi thấp, nhưng sau tất cả vẫn mang theo chút thiên vị, lúc này sự ưu ái dành của chủ nhiệm lớp dành cho Ninh Manh đã là 80 rồi, vì vậy liền quyết định để Ninh Manh là người dẫn đầu.
Vì vậy mới có việc cô mặc bộ đồ thủy thủ như thế này, Tô Hoài lại nghiêng đầu nhìn váy cô, cậu cảm thấy cái váy này thật sự là quá ngắn, ít nhất thì cũng phải qua đầu gối chứ.
Cậu khụ hai tiếng nói: “Cậu có mặc quần bảo hộ không đó?”
Kỳ thật, bộ đồ thủy thủ này của Ninh Manh là Thẩm Diệc Thư mua cho, không tính là ngắn, đúng với quy cách của học viện thủy thủ Nhật Bản, váy dài 45, cũng xem như bảo thủ.
Suy cho cùng, giáo dư Thẩm tuy không phải kiểu người đứng đắn nhưng đối với cháu gái mình vẫn hết sức bảo vệ.
Ninh Manh gật gật đầu: “Mặc chứ.”
Lúc này Tô Hoài mới miễn cưỡng chấp nhận, phải nói rằng đôi khi Tô Hoài thực sự bảo thủ đến mức cổ hủ luôn ấy, mặc dù chỉ có ở trước mặt Ninh Manh mới vậy.
Đại hội thể thao ở trường cấp ba bao giờ cũng tràn ngập ánh sáng, hơi thở thanh xuân, các bạn trong lớp đều rất hào hứng, có một vài bạn nữ lấy tạp chí bát quái trong ngăn kéo chuẩn bị lát nữa chia sẻ với nhau, các bạn nam còn lại thì lấy máy chơi game và thẻ bài Poker cất kỹ trong cặp sách, chuẩn bị chút nữa cũng tụm năm tụm ba chơi với nhau.
Đối với bọn họ mà nói, đại hội thể thao cũng như ngày nghỉ thôi.
Với Ninh Manh thì khác, cô ngồi vào chỗ, nghiêm túc đọc bản thảo trên tay.
Vị trí MC chủ tọa chọn được 4 học sinh, hai nam, hai nữ, mỗi người phụ trách một phần công việc đọc bản thảo, mà phần quan trọng nhất chính là bản thảo cho lễ khai mạc của mỗi lớp.
Bởi vì Ninh Manh học lớp 11, cho nên cô phụ trách, cho nên người phụ trách mấy bộ phận kia đều là học sinh lớp 12, nói cách khác là chờ các lớp bọn họ sắp xếp xong đội hình, cô mới lên đài Chủ Tọa dẫn chương trình.
Bận rộn như vậy, Tô Hoài thật sự không hiểu tại sao cô lại thích ôm nhiều chuyện vào người như vậy, không thấy mệt sao.
Thực ra cũng không phải Ninh Manh thích ôm việc, mọi việc cô làm đều xoay quanh cậu cả.
Chủ động dẫn đầu đoàn là vì muốn Tô Hoài cảm thấy cô có năng lực, hơn nữa, đi phía trước còn có thể khiến Tô Hoài chỉ cần liếc mắt một cái là nhìn thấy cô, MC Chủ Tọa cũng là vì muốn Tô Hoài nghe được giọng nói của cô mọi lúc.
Ninh Manh không thích thể hiện, nhưng nếu Tô Hoài ở trong trường hợp đó, thì không có ngoại lệ.
Đều đã nói rồi mà, lý do đơn giản và duy nhất.
9:00 tiếng chuống vang lên, lớp học bắt đầu xôn xao.
Loa phát thanh truyền đến thông báo: [Mời bạn học các lớp tổ chức có trật tự, xuống sân thể dục theo vị trí chỗ ngồi được chỉ định…]
Chủ nhiệm lớp cố gắng cho học sinh yên lặng lại, nhưng đều vô ích cả, mọi người đều rất phấn khích, vừa đi vừa thảo luận với nhau.
Hôm nay Ninh Manh không mặc đồng phục, cho nên ngay giữa hành lang cực kỳ dễ thấy được, có không ít nam sinh ở lớp bên cạnh trộm quay lại nhìn, dù sao thì giữa một đám nữ sinh mặc đồng phục, nữ sinh mặc một cái váy ngắn như vậy cũng đặc biệt thu hút.
Loại thu hút này, giống như giữ dòng người trên đường phố, có một người đang cosplay, mặc kệ họ trông đẹp hay không, thì mọi người cũng đều quay lại nhìn vài lần.
Huống chi, gương mặt của Ninh Manh còn rất đáng yêu, mặc trang phục như vậy, trông lại càng đáng yêu hơn.
Tô Hoài có chút khó chịu, không biết vì sao, nhưng chính là khó chịu.
Bởi vậy, khi họ chậm rãi chú ý tới nam sinh nào đó mặt than tức giận bên cạnh Ninh Manh, đều sợ đến mức vội vàng thu hồi ánh mắt, sát khí đó… Là do học bá Tô Hoài hôm nay tâm trạng không tốt?
Quá trình xuống tầng đặc biệt khó khăn, bởi vì tất cả bạn học trong lớp đều ùa ra cùng nhau, hơn nữa mỗi người đều cầm ghế riêng, cho nên hết sức là chật chội.
Tô Hoài nhìn hai nữ sinh phía trước than thở nói: “Nặng quá đi, cái ghế này…”
“Tớ cũng mỏi quá, tớ cảm thấy cánh tay mình đều đau nhức rồi…..”
Sau đó cậu lại nhìn nhìn sang Ninh Manh ở bên trái, an tĩnh mà ôm lại chiếc ghế của mình, chậm rãi đi xuống dưới.
Cậu hết sức tự nhiên dùng tay trái lấy chiếc ghế trên tay cô ra, bị cướp ghế nhỏ, Ninh Manh quay đầu lại nhìn cậu nói: “Cậu không cần cầm ghế giúp tớ đâu Tô Hoài, tớ có thể mà.”
Tuy nhiên người nào đó lại ngoảnh mặt làm ngơ, ghế bọn họ lấy đều là ghế trong lớp, không đặc biệt nặng nhưng cũng không nhẹ, đối với nam sinh thì không hề gì, có điều với nữ sinh mà lại còn cầm xuống tằng thì quả là có chút quá sức.
Nhưng mà Ninh Manh sức cũng khá lớn, so với các nữ sinh khác thì cũng không mệt lắm.
Chỉ là lúc này, nhất cử nhất động của họ đều hấp dẫn sự chú ý của những người xung quanh, các nữ sinh đều tức giận đến ngứa miệng.
Nhỏ giọng nói: “Dựa vào cái gì mà cậu ta lại được Tô Hoài cầm giúp!”
Làm màu, cầm cái ghế thôi cũng mệt chết cậu ta hả.”
“Tức chết tớ… Hôm này còn cố tình mặc thành như vậy, còn không phải muốn được các nam sinh chú ý đến sao…”
Đám người chen chúc cùng với cuộc thảo luận của các nam sinh và nữ sinh về Ninh Manh cuối cùng cũng xuống tầng, vừa ra đến hành lang, không gian liền thoáng hơn rất nhiều, không còn chật chội nữa.
Ninh Manh thấy Tô Hoài cầm giúp mình, trong lòng bỗng có chút vui vẻ, vui đến mức cười ra tiếng.
Tô Hoài nghe được tiếng cười ngây ngô của cô, tâm trạng cũng trở nên tốt hơn.
Cậu chưa từng phát hiện ra mỗi lần Ninh Manh đều có thể ảnh hưởng đến cảm xúc của cậu, bất kể là tốt hay xấu.
Có đôi khi, phản ứng hóa học kỳ diệu như vậy đấy.
Sau khi sắp xếp ghế dựa và đội ngũ xong, cả cả học sinh liền ngồi xuống tại chỗ.
Chỗ ngồi của Ninh Manh vẫn bên cạnh Tô Hoài, mặc dù vị trí đội hình đã được xáo trộn và sắp xếp lại, rất nhiều nữ sinh trong lòng thầm muốn được xếp ngồi cạnh Tô Hoài, nhưng chỉ có Ninh Manh dám làm trò trước mặt cả lớp trực tiếp nói: “Cô Lý, em muốn đứng cạnh Tô Hoài ạ.”
Cả lớp: ……
Các nữ sinh ghen ghét nhưng không nói nên lời, các cô da mặt không có dày được như Ninh Manh, căn bản không dám trước mặt nhiều người như vậy nói muốn đứng cạnh Tô Hoài, cho nên chỉ có thể không can tâm trong lòng.
Tô Hoài đối với việc người bên cạnh mình, kỳ thật đều không sao cả, nhưng cậu không có phát hiện lúc Ninh Manh đứng bên cạnh, cậu tiếp nhận tự nhiên thế nào.
Đội hình Phalanx của lớp 10 đi tới chỗ lớp 11, chủ nhiệm lớp cũng dẫn bọn họ đi đến sân thể dục.
Ninh Manh hai tay nắm bảng lớp đứng phía trước, gió nhẹ lướt bên tai cô gái, còn có nơ tóc xanh trắng. Váy thủy thủ khẽ bay bay theo động tác tiến về phía trước của cô.
Trên sân khấu vừa đúng lúc một nam sinh đang đọc: “Phía trước chúng ta đang đi tới là tập thể học sinh lớp 11.1, trên người họ tỏa ra hào quanh của sự tự tin, bọn họ tinh thần phấn chấn, mạnh mẽ…”
Các thầy cô trên đài vỗ tay rất sôi nổi, lớp 11.1 chính là lớp ưu tú nhất toàn trường, huống hồ Ninh Manh gần đây biểu hiện xuất sắc như vậy cũng giành được hảo cảm của không ít thầy cô.
Vì vậy khi nhìn thấy người dẫn đầu là Ninh Manh, đều để lộ ra nụ cười của bậc phụ mẫu hiền từ, ở hạng bình chọn Phalanx đều cho điểm tuyệt đối.
Bởi vậy không có gì bất ngờ, đội hình Phalanx lớp bọn họ được bầu chọn là lớp hạng nhất.
Mở đầu tốt đẹp, mọi người đều rất hưng phấn, Ninh Manh cũng cầm theo bản thảo của mình đi lên đài chuẩn bị đọc.
Lễ khai mạc kết thúc sau khi hiệu trưởng đọc diễn văn cuối cùng.
Tiếp theo đại hội chính thức bắt đầu, có không ít bạn học các lớp lên đài Chủ Tọa chuyển thông tin bản thảo, suy cho cùng đây cũng là một cách thức để cổ vũ.
Tô Hoài ngồi tại vị trí lướt điện thoại, bỗng nhiên trên đài truyền đến một giọng nói ngọt ngào, mỏng manh mà dịu dàng, giống như cháo đậu đỏ vừa chín tới, vừa mềm vừa dẻo.
Lúc này bên trái cây đại thụ ở dưới, bên cạnh thùng rác có hai nam sinh đang tán gẫu:
Nữ sinh trên đài Chủ Tọa kia học lớp nào vậy?”
“Hình như là lớp 1, vừa rồi lúc đi Phalanx tôi có nhìn thấy cô ấy.”
“Aiya, là kiểu tôi thích nha.Tôi nói hay là chút nữa chúng ta cũng lên chuyển tin, tiện thể xin luôn phương thức liên lạc nhỉ.”
“Chậc chậc, nhìn không ra nha, cậu thích kiểu này hả?”
Hai người nói chuyện càng lúc càng to, còn phát ra tiếng cười không rõ ý tứ, đột nhiên, một chai nước khoáng bay lướt qua mặt nam sinh kia, vững vàng mà rơi vào thùng rác phía sau hai người.
“Loảng xoảng” một tiếng, nam sinh kia sợ tới mức run lên một chút.
Chai nước vẫn còn khoảng một nửa, cho nên có chút trọng lượng, ném văng ra có thể vô ý đập vào người khác chứ đừng nói đến sượt qua lỗ tai cậu ta.
Thình lình xảy ra, vẫn có hơi bị hoảng sợ.
Khi hoảng sợ qua đi, nam sinh có chút tức giận, đang đi đi xem ai là người ném để mắng hắn một trận, kết quả vừa ngẩng đầu liền bắt gặp ánh mắt lãnh đạm của Tô Hoài, bên trong sự lãnh đạm còn ẩn chứa một tia cảnh cáo: “Đừng chắn thùng rác.”
Tô Hoài nói xong câu đó liền rời đi, ngữ khí bình thản, nhưng vô cớ khiến hai nam sinh kia sợ đến mức không dám nói lời nào, bọn họ đều cảm thấy có phải mình đã đắc tôi tội với người này rồi không, nếu không sao lại cảm thấy ớn lạnh vậy chứ.
Từ Kim ở phía sau Tô Hoài, nhìn Tô Hoài đi càng lúc càng xa, kêu: “Này, Tô Hoài, cậu đi đâu đấy?”
Cậu không quay đầu, chỉ giơ giơ tay: “Mua nước.”