Bạn đang đọc Princess (Phép Thuật Và Tình Cảm): Chương 5: Tiếng Gọi Anh………..
Mayura bị bất ngờ vì lần đầu tiên một người con trai chủ động nắm tay cô kéo đi. Người này lại rất nổi tiếng trong học viện và rất đẹp trai. Nhưng ông trời đâu tốt số để cho nàng được nắm tay chàng đi như vậy. Yuki gặp họ ở hành lang lối đi.
– Mayura? Hayama-sama?
– Ồ…là Yuki-chan sao?
Hayama mỉm cười, cậu nhìn Yuki nhưng tay vấn nắm lấy bàn tay nàng. Mayura vội vàng gạt tay Hayama ra. Yuki cúi chào Hayama rồi lại nhìn Mayura.
– Ngài Murasaki tìm cậu đấy Mayura.
– Tìm tớ sao?
Mayura ngạc nhiên, Hayama thì thấy thú vị. Cậu cứ tưởng chỉ mình cậu là thú vị với Mayura ai ngờ Jun cũng có việc với nàng. Mayura đi theo Yuki đến phòng làm việc của Jun.
– Cô ra ngoài trước đi.
– Vâng.
Yuki cúi đầu rồi bỏ ra ngoài. Jun nhìn Mayura giống y hệt cô gái trong tấm ảnh ở nhà ba Seno.
– Ngồi đi.
– Vâng…
Mayura ngồi xuống ghế, Jun đưa cô tấm ảnh một cô bé 3 tuổi.
– Đó là cô phải không?
– Vâng là ảnh lúc nhỏ nhưng sao…?
– Không đừng hỏi, ở đây tôi mới là người hỏi còn cô là người trả lời.
– Vâng.
Mayura ngạc nhiên, cô nhìn Jun và cậu ra câu hỏi.
– Bà Seno là bà của cô?
– Vâng.
– Cô được nhận nuôi đúng không?
– Cái đó thì…
– Tốt thôi….Mayura Seno đó là tên cô?
– Vâng.
– Nếu tôi nói cô là em gái thất lạc của tôi?
– Vớ vẩn…
Lúc này thì Mayura đã hơi tức giận vì từ trước đến giờ cô cho rằng mình là cháu ruột của bà Seno. Cô bỏ ra ngoài thì Jun đuổi theo, cậu túm tay Mayura và ôm cô thật chặt.
– Làm ơn hãy để anh ôm em một lúc.
– ……..
Mayura im lặng trong khi một người đã nhìn cô từ xa và nổi cơn ghen tức. Một lúc sau Jun buông Mayura, cậu nhìn cô trìu mến.
– Em có biết anh tìm em gian khổ như nào không.
– Nhưng tôi……
– Không….Đừng gọi anh như vậy mà Violet.
– Violet?
– Đúng vậy đó mới là tên thật của em Murasaki Niwa Violet. Nếu em không tin thì ở trên vai trái của em có hình xăm một khóm hoa tím đặc biệt phải không.
– Tại sao…?
Mayura kinh ngạc vì đúng như vậy vai trái của cô có hình xăm như vậy. Cô không tin vào sự thật này nữa có phải cô đang mơ không. Jun ôm cô.
– Anh rất vui chắc Otou-san và Okaa-san sẽ rất vui khi gặp lại em.
– Niisan……
Mayura ôm Jun, cô đang khóc, cô khóc vì hạnh phúc, khóc vì mình có một gia đình thật sự nhưng cô không quên về bà Seno.
– Nhưng còn bà thì sao Niisan?
– Bà Seno đã chết rồi. Lúc anh đến nơi thì căn nhà đã bốc chay không để lại dấu vết gì cả.
– Sao lại?
Mayura khóc, Jun ôm cô thật chặt. Tiếng gọi anh đầu tiên mà cô thốt ra, hạnh phúc cô tìm kiếm đã thành hiện thực nhưng sao lúc vui thế này cô lại thấy đau là sao? Mayura sẽ ra sao đây? .