Đọc truyện Prince Joe – Chương 12
Khi bữa tiệc ở Đại sứ quán bắt đầu lúc chín- hai mốt – một trăm giờ theo giờ của Joe – Veronica đã bắt đầu quen với việc xử lý các thiết bị trong xe giám sát.
Cô đang đeo một chiếc tai nghe không dây nhỏ cùng một chiếc micro đang gắn gần môi.
Joe có thể nghe thấy từng lời cô nói trong một chiếc tai nghe nhỏ được giấu phía trong tai phải. Và Veronica cũng có thể nghe thấy rõ những gì anh nói. Mic không dây của anh được cải trang thành một chiếc ghim cài áo.
Cô có cũng có thể thấy Joe trên một chiếc TV được đặt trên bảng điều khiển trong xe. Một chiếc màn hình khác cho thấy một góc khác của Joe. Cả hai đều từ một chiếc máy quay video thu nhỏ được đặt kín đáo bởi các đặc vụ FlnCOM. Cho đến giờ, Veronica vẫn không sử dụng nhiều lắm màn hình ghi lại những gì đang diễn ra dưới góc nhìn của Joe. Dù vậy, nó sẽ rất hữu ích tối nay.
Ba lính SEALs từ Alpha Squad cũng đeo micro và mang tai nghe cùng tần số của Veronica và Joe đang sử dụng. Thật dễ dàng để nói chuyện với Blue, Cowboy và Harvard, và dĩ nhiên, cô có thể nhận ra giọng nói của Joe bất cứ lúc nào.
Một cách không thường xuyên, các lính SEALs có sử dụng một vài từ chuyên môn viết tắt, những cụm từ như bãi đáp (LZ) và trinh sát và lén và nhìn trộm (sneak and peek). Họ cũng nói về Ts hoặc tangos, những từ mà theo Veronica là ám chỉ những kẻ khủng bố. Nhưng với mỗi từ cô nhận ra, họ lại sử dụng theo bốn nghĩa khác nhau. Điều này giống như thể cô đã nghe tiếng nước ngoài vậy.
Trong suốt cả ngày, Veronica đã phải nhắc nhở Joe về những lưu ý, khi nào thì nên bỏ qua ống kính phóng viên, và khi nào thì nên nhìn thẳng vào ống kính và mỉm cười. Cô đã nhắc nhở anh khi nụ cười của anh trở nên quá rộng – quá-giống-Joe – và anh đã ngay lập tức điều chỉnh để có vẻ giống Hoàng tử thật.
Các thiết bị công nghệ cao khiến nhiệm vụ trở nên dễ dàng hơn bất cứ việc gì cô từng làm.
Những thứ mà cô sẽ không bao giờ sửa dụng, tuy nhiên, lại có cảm giác đau nhói trong dạ dày cô khi trông thấy Joe trên máy quay và tự hỏi liệu những kẻ khủng bố có đang chuẩn bị tấn công hay không.
“Okay”, giọng nói đến từ Kevin Laughton, người mà cũng đang theo dõi. “Chiếc limo đang tiếp cận Đại sứ quán”.
“Đã rõ” West nói vào loa. “Tôi đã thấy họ đang đến”. FlnCOM sử dụng tần số thông tin riêng. Joe mang tai nghe đã được chỉnh tần số để duy trì liên lạc trực tiếp với họ. Nếu ai đó – SEAL hoặc Fink – có bất kỳ cảnh báo nào, anh muốn mình có thể nghe thấy.
“Kiểm tra, kiểm tra” Veronica nghe thấy Joe nói vào mic “Tôi đến chưa?”
“Chúng tôi đã thấy anh” Laughton nói “Nghe rõ không?”
“Rõ” Joe nói “Ronnie, còn cô?”
“Tôi đây” Veronica nói, cố giữ giọng thấp và bình tĩnh. Trái tim cô đang đập một dặm một phút với ý nghĩ Joe bước vào Đại sứ quán Ustanzia và đang dựa vào cô để có được những thông tin anh cần để có thể giả dạng Hoàng tử Tedric. Và cô có thông tin, anh cần phải biết. Anh không chỉ phải lo về vai diễn Tedric cho thành công, anh còn phải lo để không bị giết.
“Máy quay sẵn sàng”, một đặc vụ FlnCOM báo cáo. “Giám sát chiếc xe, có hình ảnh chưa?”
“Nghe rõ, FlnCOM” Veronica nói, và Joe cười,chỉ là cô biết anh sẽ cười.
“Gì, cô thích việc này?” anh hỏi cô.
“Chắc chắn rồi” cô nhẹ nhàng nói “Tôi không nhớ lần cuối tôi đã mong đợi một bữa tiệc ở đại sứ quán. Tôi có thể ngồi thoải mái ở đây thay vì một cái đầu váng vất vì rượu khi xung quanh là những người nổi tiếng, món khai vị quá chính và mỉm cười đến đau cả mặt”
“Joe vươn người qua chiếc limosine, đến gần hơn những chiếc máy ảnh “Món khai vị nấu quá chín sao?”, anh nói, mặt lạnh tanh “Đó chính là những gì tôi mong đợi à?”
“Sẵn sàng mở cửa xe” Giọng West tuyên bố “Mọi người vào vị trí chưa?”
“Joe, cẩn thận” Veronica thì thầm nhanh.
Anh chạm nhanh vào tai mình, cho cô biết rằng anh đã nghe thấy cô. Cô thấy điều gì đó nhấp nháy trong mắt anh trước khi anh hước về phía những chiếc máy quay.
Anh đang nghĩ gì vậy? Có phải anh đang nghĩ về đêm qua, cái cách mà anh đã hôn cô? Anh đã hôn cô một lần nữa, và cô có lẽ cũng đã hôn lại anh, nếu cô không nghe thấy tiếng cửa phòng khách sạn được mở.
Có lẽ sao? Chắc chắn – cô thừa nhận. Cô nên biết ơn rằng họ đã bị cắt ngang. Cô biết rằng cô cảm thấy biết ơn vì âm thanh của tay nắm cửa. Sẽ thật khủng khiếp khi có ba đặc vụ FlnCOM và ba lính SEALs cùng một Đô đốc hải quan mở cửa và thấy cô đang bị khóa trong vòng tay Joe.
Joe đã trở nên xa cách sáng nay, không nghi ngờ gì là kết quả trực tiếp từ việc cô bỏ đi nhanh chóng đêm qua. Veronica cảm thấy có lỗi vì đã bỏ chạy. Nhưng nếu cô ở lại, và a tiếp tục, cô sẽ lại kết thúc lần nữa trong vòng tay anh. Và, rất có thể, trên giường anh.
Cô đã nghĩ rằng chỉ cần chút thời gian và chút khoảng cách có thể giảm đi sức hấp dẫn mà cô cảm thấy từ người đàn ông này. Nhưng khi cô bước khỏi phòng sáng nay, Joe đã chỉnh tề trong một bộ vest đen hào nhoáng của Tedric và đang sẵn sàng chờ cùng các đặc vụ FlnCOM ngoài hành lang. Cô nhìn anh, đôi mắt họ gặp nhau, và sự hấp dẫn lại dấy lên một lần nữa.
Không, thời gian và khoảng cách chẳng là gì cả. Cô đã rất muốn hôn Joe sáng nay như cô đã hôn anh tối qua. Thậm chí còn hơn thế nữa.
Nhóm mật vụ đã đưa anh tới thang máy và cô theo sau cách một hai bước. Sau khi xuống cầu thang, họ đã lập tức bắt tay vào nhiệm vụ.
Đô đốc Forrest đã giải thích các thiết bị trong xe, và Joe đang nhìn không chút cảm xúc vào những chiếc camera đang nháy sáng liên tục.
Cô đã nói chuyện với anh vào chiếc tai nghe nhỏ, và mặc dù anh trả lời ngắn gọn và xúc tích trong suốt thời gian đó, giọng anh vẫn nghe thật ấm áp và có chút hài hước và mỉa mai của anh.
“Cửa đang mở” West thông báo, và những hình ảnh trên màn hình nhảy từ các đặc vụ đang giữ những chiếc máy quay tránh xa xe limo và các tay săn ảnh đang điên cuồng khi Joe bước ra khỏi chiếc xe dài màu trắng, và Veronica nhín thở. Nếu có ai đó bắn anh, sẽ là lúc này, khi anh đi từ chiếc xe vào Đại sứ quan. Bên trong có sự bảo mật chặt chẽ hơn. Anh vẫn sẽ gặp nguy hiểm, nhưng sẽ không bằng một nửa bây giờ.
Những đặc vụ FlnCOM đang vây quanh anh và hối thúc anh vào trong, một trong số họ đang giữ đầu Joe thấp xuống, tránh khỏi việc trở thành mục tiêu.
“Well, rất hài hước” Veronica nghe Joe nói khi cánh cửa Đại sứ quán đóng lại sau lưng. “Nhớ cảnh báo tôi trong lần tới các người đặt tôi vào nửa tình trạng thế này, được không, mọi người?”
“Chúng tôi đang ở trong”, giọng West nói.
Trên màn hình của Veronica, đại sứ Ustanzia đang tiến về phía Joe, theo sau là một đoàn các quan khách và những người nổi tiếng. Joe ngay lập tức thay đổi, thẳng vai, biểu hiện sự kiêu ngạo.
“Henri Freder, đại sứ Ustanzia tại Hoa Kỳ” Veronica nói với Joe. “Ông ta biết anh. Ông ta đã có mặt tại cuộc họp tối qua, và ông ấy có thể giúp anh”
“Thưa điện hạ” Freder cúi chào Joe “Vinh hạnh chào đón ngài tới Đại sứ quán Ustanzia”.
Joe gật đầu đáp lại, chỉ là một cái nghiêng đầu rất nhẹ. Veronica mỉm cười. Joe còn tuyệt hơn cả sự lạnh lùng của Tedric. “Người đàn ông bên trái Freder là Marshall Owen” Veronica nói với Joe, thêm vào những thông tin về Owen từ máy tính “Owen là mộtdoanh nhân đến từ… Atlanta, Georgia, người đang sử hữu khá nhiều bất động sản ở châu Âu, bao gồm cả ở Ustanzia. Ông ta là một người bạn của cha anh. Anh chỉ gặp ông ta ba hoặc bốn lần trước đây tại Paris. Trong một trận cầu lông. Anh thắng, nhưng vì ông ta đã xin thua. Bắt tay ông ta và nói Ông Owen – Cha anh có vẻ nợ ông ta khá nhiều tiền”
Trên màn hình, Joe đang bắt tay Owen Marshall “Ông Owen” anh nói trong một tông giọng không thể nhầm được của Tedric “Thật vui được gặp lại ông. Ông có ở lại đây lâu không? Có lẽ ông có thể đến khách sạn trong chuyến thăm viếng? Có một sân tập cầu lông cạnh đó, tôi tin là vậy”
“Tuyệt vời” Veronica thì thầm.
Với những thiết bị cùng khả năng bắt chước của Joe, việc này đang rất ổn – cách Joe biểu hiện – dễ như ăn bánh.
***
Joe đang ngồi trên một chiếc ghế dài sang trọng, uống bia từ chai và cố gắng để giảm áp lực.
Có một tiếng gõ nhẹ vào cửa phòng và West di chuyển đến để trả lời, chỉ hơi hé cửa. Đặc vụ FlnCOM mở cửa rộng hơn và Veronica lướt vào trong.
Cô mỉm cười khi thấy Joe “Hôm nay anh thật tuyệt.”
Anh cảm thấy nét mặt mình thư giãn khi anh mỉm cười lại cô “Cô cũng không tồi chút nào”. Anh bắt đầu đứng dậy nhưng cô vẫy tay ra hiệu anh cứ ngồi lại. “Bia không? Hay thứ gì đó để ăn? Chúng ta có thể đặt…?”
Chúa Jesus, Đức mẹ maria và thánh Joseph, có lẽ nào giọng anh nghe lại quá háo hức với sự bầu bạn của cô đến vậy?
Cô lắc đầu, vẫn mỉm cười với anh “Không, cảm ơn anh” cô nói “Tôi thực sự chỉ muốn ghé qua và cho anh biết anh đã làm rất tốt”
Joe đã cố gắng giữ khoảng cách suốt cả ngày dài. Anh đã cố gắng hành động bình thường và vô tư. Cố gắng. Chúa Jesus, Đức mẹ maria, Thánh Joseph, sau đêm qua, sau khi anh nhận ra Veronica đã chỉ ôm anh như một cử chỉ của lòng biết ơn, anh không nên còn thấy vấn đề gì trong việc giữ khoảng cách với cô. Anh nên hiểu biết hơn thế. Ngay cả sau khi cô xin lỗi cho cơn giận bộc phát của mình, sau khi gọi anh là ngu ngốc và thiếu hiểu biết, anh nên biết rằng chỉ vì cô xin lỗi khi nói những điều đí, không có nghĩa rằng cô không nghĩ đó là sự thật.
Veronica đã nói với anh rằng cô muốn họ là bạn – yeah, có lẽ cùng cách cô đã làm bạn với một con chó hoang.
Nhưng sau cả ngày dài, anh đã chơi đùa với hàng đống máy quay, biết rằng cô đang dõi theo anh, tận hưởng âm thanh giọng cô nói thân mật vào tai anh.
Vấn đề không phải là họ đang cách nhau hàng chục, mà đó là khác biệt đến cả trăm yard.
Veronica kết nối với anh từ một chiếc xe giám sát. Giọng nói của cô là âm thanh Joe đã nghe nhiều nhất trên chiếc tai nghe thu nhỏ của mình. Anh phục thuộc vào cô và tin tưởng cô khi cô cho anh những thông tin và những chỉ dẫn. Dù cô biết hay không, mối quan hộ gữa họ đang trở nên thân mật hơn.
Và Joe nghi giờ rằng cô biết điều đó.
Anh nhìn chằm chằm vào cô lần nữa, anh nhận ra.
Mắt cô xanh hơn và mở to hơn khi cô nhìn lại anh. Anh rời mắt khỏi cô trước. Anh đang đùa với ai chứ? Anh đang cố làm gì đây? Không phải hai lần bị từ chối là quá đủ rồi sao? Anh còn muốn gì nữa, lần thứ ba chắc?
“Muộn rồi”, anh thô lỗ nói, muốn cô hoặc trong vòng tay anh hoặc biến mất.
“Phải” cô nói, rõ ràng đang bối rối “Tôi xin lỗi. Tôi…” Cô lắc đầu và chộp lấy chiếc cặp của mình. “Đây là lịch trình ngày mai”, cô nói thêm, đưa anh một tờ giấy. “Chúc ngủ ngon”. Cô di chuyển một cách duyên dáng đến cửa.
“Saint Marys” Joe nói ta, mắt anh tóe lửa khi lướt qua những cái tên trên danh sách. Veronica dừng lại và quay về phía anh “Phải, đúng vậy”, cô nói “Tôi nghĩ là nên yêu cầu anh mặc thứ gì đó… đặc biệt”
“Cái gì? Bộ suit hình gà khổng lồ á?”
Cô bật cười lớn “Không chính xác như những gì tôi nghĩ”
“Thế chắc cô nên nói cụ thể hơn đi”
“Áo khoác xanh, khăn quàng đỏ, quần đen” Veronica chỉ dẫn “Tôi nghĩ đó là trang phục kiểu Hoàng tử (bộ đồ giống trong mấy phim hoạt hình của các hoàng tử) của Tedric. Anh không chuẩn bị cho một thứ như vậy sao?”
“Có và tôi sẽ mặc nó ngày mai” Joe cúi đầu “Mong muốn của nàng là mệnh lệnh đối với tôi.”