Đọc truyện Pokemon: Thế Giới Đi Đến Hồi Kết – Chương 63: Ký Ức Bị Phong Ấn (Phần 1): Thôn Angas Và Đền Thờ Thần (6)
Nguyễn Tuấn Tú hỏi lại ngay:
– Vậy mày có cho là có cái gì đó bị vùi chôn ở dưới? Như mấy thứ moi ra từ những hố rác cũ mà mày nói đó?
Triệu Phong lắc đầu:
– Không. Dĩ nhiên tìm được cái gì thì tuyệt quá. Nhưng việc này quan trọng hơn.
Nó quơ quơ tay trước mặt một cách quái gở.
– Việc gì?
– Tất cả việc này!
Triệu Phong đảo mắt khắp các vách hầm đến nóc hầm trên đầu tụi nó.
– Không cảm thấy hả? Mỗi một nhát cuốc xuống, có cảm giác như thể tụi mình đang du hành ngược thời gian.
Nó ngừng lại, mỉm cười với chính mình:
– Về nơi chưa ai từng đến trong nhiều thế kỉ… có khi chưa bao giờ đến từ trước đến giờ.
Nguyễn Tuấn Tú hỏi:
– Vậy là mày không biết có cái gì ở đó?
Triệu Phong cương quyết nói:
– Đương nhiên không. Nhưng tao sẽ không để cho một miếng sa thạch nào đánh bại tao.
Nguyễn Tuấn Tú cảm thấy bối rối kinh khủng.
– Chẳng qua… tao nghĩ, nếu tụi mình không nhắm tới một mục tiêu cụ thể, thì sao tụi mình không xoay qua đào một đường hầm khác?
Triệu Phong lại lắc đầu, nhưng không thèm giải thích nữa.
– Nhưng như vậy sẽ dễ hơn nhiều.
Nguyễn Tuấn Tú nói, giọng bắt đầu cáu như thể nó đã biết là đừng hòng có được câu trả lời hợp lý của Triệu Phong.
– Tại sao không làm vậy chứ?
– Linh cảm.
Triệu Phong nói sẵng, rồi đi xuống đường hầm trước khi Nguyễn Tuấn Tú kịp thốt thêm một lời nào nữa. Nguyễn Tuấn Tú nhún vai, cầm cây cuốc lên.
– Nó khùng. Mà mình cũng khùng thầy chạy luôn. Mình làm cái khỉ gì ở đây chứ?
Nó làu bàu với chính mình.
– Lẽ ra ở nhà… lúc này… chơi game… khô ráo và ấm áp.
Nó ngó xuống bộ đồ lấm đầy sình, tự lặp lại nhiều lần:
– Khùng.
Ở dưới đường hầm, Triệu Phong và Nguyễn Tuấn Tú cuối cùng đã có tiến bộ. Hai đứa nó đang đào lớp đất mềm bên dưới tảng đá thì mũi cuốc chim của Triệu Phong chạm phải cái gì đó cứng rắn. Nó cáu kỉnh la lên:
– Cà chớn! Đừng bảo tao là đá cũng thò xuống đây.
Nguyễn Tuấn Tú lập tức quăng cái xe cút kít chạy từ phòng lớn đến. Ngạc nhiên vì tiếng la, nó hỏi:
– Chuyện gì vậy, Triệu Phong?
– Cứt, cứt, cứt.
Triệu Phong vừa nói vừa bổ mạnh lưỡi cuốc vào chướng ngại vật. Nguyễn Tuấn Tú hét:
– Cái gì? Cái gì vậy?
Nó hoảng hốt vì trước đây chưa bao giờ thấy Triệu Phong mất bình tĩnh như vậy; nó giống như một thằng bị ma ám.
Triệu Phong giáng mạnh thêm những nhát cuốc, hùng hục bổ như điên vào mặt đá. Nguyễn Tuấn Tú buộc phải lùi lại một bước để khỏi bị nó vung cuốc trúng phải, hay bị đám đất đá vụn nó hất ra sau văng trúng.
Bỗng nhiên Triệu Phong ngừng tay và im lặng một lát. Sau đó, liệng cây cuốc qua một bên, nó quỳ thụp xuống, dùng tay bới móc loạn xạ phía trước mặt nó.
– Đây, nhìn thử coi!
– Nhìn cái gì?
Triệu Phong nói đứt hơi:
– Tự nhìn đi.
Nguyễn Tuấn Tú bò xuống và thấy cái đã khiến cho bạn nó hào hứng dữ vậy. Ở chỗ Triệu Phong đã gạt hết đất, lộ ra nhiều lớp của bức tường gạch nằm bên dưới tảng sa thạch, và Triệu Phong đã khượi ra được vài viên gạch đầu tiên.
Nguyễn Tuấn Tú lo lắng nói:
– Nhưng nếu đó là đường ống cống hay đường xe điện ngầm, hay cái gì tương tự thì sao? Mày có chắc là tụi mình nên đào như vầy không? Biết đâu nó liên quan đến ống dẫn nước. Tao không thích chuyện này!
– Bình tĩnh lại, Tú, theo bản đồ thì chung quanh đây không có gì hết. Tụi mình đang ở ngoài rìa của một thành phố cổ, đúng không?
Nguyễn Tuấn Tú không rõ ý tứ của bạn nó, ngập ngừng nói:
– Đúng.
– Vậy thì, sẽ không có bất cứ thứ gì được xây dựng trong vòng một trăm đến một trăm rưỡi năm gần đây – cho nên khó mà có đường xe điện ngầm ở tuốt dưới này, ngay cả đường ngầm không sử dụng. Tao đã xem hết mấy bản đồ cũ với ba tao. Tao nghĩ đây có thể là một ống cống. Nhưng nếu mày nhìn kĩ đường cong của gạch tiếp giáp với đá, thì có thể tụi mình đang ở gần trên miệng cống. Nó có thể là vách tầng hầm của một căn nhà cổ – hoặc có lẽ là nền, nhưng tao thắc mắc làm sao mà nó được xây bên dưới tảng sa thạch? Kỳ lạ thật.
Nguyễn Tuấn Tú lùi lại hai bước không nói gì, cho nên Triệu Phong tiếp tục dốc sức ra thêm vài phút nữa rồi ngừng lại, nhận ra thằng bạn nó vẫn đang phân vân lo lắng đằng sau lưng. Triệu Phong quay lại, thở ra một hơi dài.
– Nghe đây, Tú, nếu mày muốn thì tụi mình ngừng bữa nay, và tối nay tao sẽ hỏi lại ba tao. Để coi ba nghĩ sao.
– Ừ, mày nên làm vậy, Phong à. Mày biết đấy… để phòng xa.
…
Rốt cuộc Triệu Phong và Nguyễn Tuấn Tú đã thành công vào một tuần lễ sau đó. Bị khô kiệt vì sức nóng trong chỗ đang đào, cơ bắp bị chuột rút, mệt lả người vì liên tục đào và đổ đất không ngơi nghỉ, hai đứa tụi nó đã tới chỗ sắp kết thúc công việc ngày hôm đó, thì lưỡi búa của Triệu Phong bỗng chạm phải một khối đá to và bị hất ngược lại. Một miệng hang đen ngòm mở ra toác hoác trước mặt hai đứa.
Mắt tụi nó nhìn chết trân vào cái lỗ đang phả vào bộ mặt lấm lem mệt mỏi của hai đứa một làn gió nhẹ ẩm và mốc. Bản năng Nguyễn Tuấn Tú quát nó lùi lại, như thể nó sắp bị hút vào cái lỗ đó. Không đứa nào thốt ra được một lời; chẳng có tiếng hò reo đắc thắng hay hả hê nào khi tụi nó ngó trân trối vào bóng tối không thể nhìn thấy, trong cõi yên tĩnh tuyệt đối của lòng đất chung quanh. Chính Nguyễn Tuấn Tú là đứa phá được cơn mê lú tỉnh ra.
– Tao thấy tao nên về cho kịp bữa ăn xế.
Triệu Phong quay lại nhìn Nguyễn Tuấn Tú ngờ ngợ, rồi bắt gặp thoáng nụ cười ranh mãnh trên gương mặt bạn. Lòng tràn đầy cảm giác nhẹ nhõm và đạt được mục đích, Triệu Phong không thể dừng phát ra một tràng cười như lên cơn điên. Nó bốc lên một nắm đất quăng về phía thằng bạn đang nhe răng cười, thằng này bèn thụp xuống né, một tiếng cười khùng khục vang lên từ bên dưới cái mũ màu vàng.
– Mày… mày…
Triệu Phong lắp bắp trong lúc tìm kiếm một từ thích hợp.
Nguyễn Tuấn Tú tươi cười:
– Ừ, sao?
Nó chồm qua khoảng trống bên cạnh Triệu Phong, nói:
– Thôi nào, tụi mình hãy ngó một cái coi sao.
Triệu Phong rọi đèn của nó qua lỗ hổng.
– Một hang động… không thấy được gì nhiều trong đó… ắt là to lắm. Tao nghĩ là tao có thể thấy một số thạch nhũ và măng đá.
Chợt nó ngừng lại:
– Lắng nghe!
Nguyễn Tuấn Tú thì thầm:
– Cái gì vậy?
Triệu Phong quay lại nhìn Nguyễn Tuấn Tú.
– Tao nghĩ là nước. Tao có thể nghe tiếng nước nhỏ xuống.
Mặt Nguyễn Tuấn Tú chau lại lo lắng, nó nói:
– Mày nói chơi hả?
– Không. Có thể là một dòng suối thời kỳ đồ đá mới…
Nguyễn Tuấn Tú dằn lấy cây đèn soi trong tay Triệu Phong nói:
– Đâu, để tao coi.
Hai đứa tụi nó đều đã mệt đứ đừ, nên quyết định không thám hiểm lâu hơn và xa hơn chỗ đó. Tụi nó sẽ tiếp tục vào ngày hôm sau, khi cả hai đã hồi phục tươi tỉnh và chuẩn bị chu đáo hơn. Nguyễn Tuấn Tú đi về nhà. Nó mệt nhừ nhưng âm thầm phấn chấn là công việc của tụi nó đã có kết quả. Đúng là cả hai đứa đều buồn ngủ khủng khiếp, vậy mà Triệu Phong còn tính chuyện tắm một cái khi nó xoay cái kệ trở về vị trí cũ. Nó làm công việc dọn dẹp thông thường rồi đờ đẫn đi lên cầu thang về phòng ngủ.
…
– Diêm quẹt.
– Có.
– Nến.
– Có.
– Dao gấp.
– Có.
– Đèn pin dự trữ.
– Có.
– Vài cuộn dây.
– Có.
– Đá phấn và dây thừng.
– Có.
– La bàn.
– Ơ… có.
– Pin dự trữ cho đèn mũ bảo hộ.
– Có.
– Máy chụp hình và sổ tay.
– Có, có.
– Bút chì.
– Có.
– Nước và bánh mì.
– Có… Bộ tụi mình tính ở lâu sao?
Nguyễn Tuấn Tú hỏi khi nó ngó thấy cái gói bự phát sợ bằng giấy nhôm. Tụi nó đang làm chuyện kiểm tra trang thiết bị vào phút cuối trong căn hầm của nhà Triệu Phong, dựa theo cái danh sách mà Triệu Phong đã lập ra lúc ở trong trường hồi sáng, trong giờ học môn Gia chánh. Sau khi đánh dấu hết danh sách, tụi nó thồn hết các thứ vô ba lô. Khi xong xuôi, Triệu Phong đóng nắp ba lô rồi lẳng cái túi trên lưng.
Nó với tay lấy cây xẻng tin cẩn và nói với một vẻ mặt cương quyết tuyệt đối:
– Được rồi, chúng ta hãy làm việc đó.
Triệu Phong xoay dãy kệ ra, khi cả nó và Nguyễn Tuấn Tú đã chui lọt vào bên trong, nó kéo mất cái kệ đóng lại và khớp chúng với nhau bằng một cái chốt cửa tạm thời mà nó đã gắn vào trước đó. Sau đó Triệu Phong chen qua mặt Nguyễn Tuấn Tú để dẫn đường, nhanh chóng di chuyển tới trước bằng cả tứ chi.
Hơi ngạc nhiên về sự hăng hái quá ư mãnh liệt của Triệu Phong, Nguyễn Tuấn Tú gọi với theo nó:
– Ê, chờ tao với.
Tới nơi, tụi nó trục nốt những tảng đá còn lại, đẩy chúng rớt vào bóng tối và chạm đáy tạo nên một tiếng vang mơ hồ. Nguyễn Tuấn Tú sắp mở miệng nói thì bị Triệu Phong chặn họng trước.
– Tao biết, tao biết, mày cho là tụi mình sắp bị cuốn đi trong ngập lụt nước cống hay gì đó chứ gì?
Triệu Phong thò đầu qua cái lỗ đã được nới rộng.
– Tao có thể nhìn thấy chỗ mấy cục đá rớt xuống – chúng nhô lên khỏi mặt nước. Có lẽ nước sâu cỡ mắt cá chân.
Nói xong, nó xoay lại và bắt đầu trèo xuống qua lỗ hổng. Nó ngừng lại bên miệng hang, nhe răng cười với Nguyễn Tuấn Tú, rồi khuất mất vào bóng tối, bỏ mặc bạn nó đứng ngố ra một lát cho đến khi nghe tiếng chân Triệu Phong rớt xuống mặt nước vọng lên một tiếng bõm rõ to.