Bạn đang đọc Pokemon Hành Trình Bất Tận – Chương 23: Whitney
Tạm biệt Ivan trước vì hắn phải quay về trung tâm Pokemon nhận lấy Totodile và Pidove, hắn cũng hứa rằng từ giờ sẽ đối đãi Pokemon của mình tốt hơn.
Accel đi cùng Daniel đến phần nửa sau của nhà thi đấu, nơi này tất cả thiết bị đều là hàng tối tân nhất, Accel choáng ngợp bởi các sân đấu loại đặc biệt dùng để huấn luyện Pokemon.
Daniel cười nhẹ, anh ta nhớ khi lần đầu mình đặt chân vào đây cũng ngạc nhiên không kém Accel là bao.
Daniel giơ tay, cười nói : “Ngươi đừng quá tập trung những thứ này, nhiều điều hay ho còn ở phía sau.”
Ngừng một chút, Daniel nghiêng đầu, ánh mắt hướng về mấy sân đấu: “Chỗ này người bình thường không có quyền bước vào, nó chỉ dành cho những huấn luyện gia đã trải qua một bài kiểm tra khắc nghiệt nhà thi đấu đề ra.
Tất nhiên ngươi thấy đấy, có cả người hướng dẫn và một số huấn luyện gia cấp cao.”
Accel thuận miệng hỏi: “Tiêu chuẩn huấn luyện gia cấp cao ở đây là gì?”
Daniel không chần chờ đáp: “Chủ đạo quán là tối thiểu, ta nghe nói mấy chi nhánh lớn khác từng gặp qua Champion hoặc tứ thiên vương.
Ta ở chi nhánh này đã hai năm, chẳng bao giờ được thấy…”
Accel gật đầu, chìm vào dòng suy nghĩ phức tạp.
Hình như nhà thi đấu Pokemon coi bộ quy mô so với hắn đã tưởng tượng vượt trội rất nhiều, Accel cần tận dụng cơ hội tốt lần này, vừa kiếm tiền vừa được rèn luyện cùng những huấn luyện gia dày dạn kinh nghiệm.
Một nơi cực kỳ tuyệt vời đang hiện hữu trước mắt, làm sao Accel có thể để nó vụt mất.
Daniel dẫn theo Accel đến thang máy, bao quanh bằng những tấm kính, một dạng thang máy thủy lực, anh ta dùng một loại thẻ huấn luyện đặc biệt, chắc là của nhà thi đấu Pokemon cung cấp để xác nhận.
Đưa Accel lên tầng cao nhất, đi tiếp qua mấy dãy phòng xa hoa, dưới chân lót thảm mềm mịn và toàn bộ cửa đều mạ vàng.
Daniel ra hiệu Accel đừng mở miệng: “Có gì chút nữa nói sau, khu đăng kí phải đi xuyên qua chỗ này.
Nơi các huấn luyện gia nổi tiếng đang nghỉ ngơi, vài người trong bọn họ tính khí không tốt lắm…”
Yên lặng dù tò mò vẫn chẳng hé nửa lời, rốt cuộc vài phút sau Accel bước qua cửa tự động lần nữa mới thấy được nơi đăng kí.
Một quả cầu Pokeball khổng lồ chầm chậm quay trên đầu, khắp bốn phía đầy những Pokemon hệ siêu năng lực kiểu loài Abra, Kadabra và cả Alakazam.
Đủ hết bộ quá trình tiến hóa của loài Abra.
Alakazam, hắn nhớ rằng ngày trước chơi game nó thuộc dạng Pokemon thành công tiến hóa thông qua trao đổi.
Thế giới Accel đang sống cũng tồn tại cách tiến hóa này, một số chỗ giống nhà thi đấu Pokemon có nhận yêu cầu trao đổi tiến hóa.
Người dùng kí đầy đủ mấy tờ giấy xác nhận là mọi thứ diễn ra suôn sẻ, sau khi Pokemon đã tiến hóa sẽ được đổi lại cho chủ sở hữu ban đầu.
Đấy là cách thông thường, chứ nơi lớn như chỗ này chắc chắn có dạng máy trao đổi vận hành được cả kiểu tự động.
Tức là cho Pokemon vào máy lúc cầm dụng cụ đặc biệt bên trong quả cầu là xong.
Tác động của máy trao đổi ảnh hưởng liền tiến hóa, khỏi cần tốn công tìm người đổi rườm rà phí thời gian.
Accel ngồi gác hai tay lên đầu, quan sát xung quanh trong lúc đợi Daniel hoàn thành một số thủ tục đơn giản về việc giới thiệu hắn.
Khoảng tầm mười lăm phút, Daniel cầm một tấm huy chương ném cho Accel: “Chụp lấy, giữ kĩ vì nó có ghi số thứ tự đến phiên ngươi, Accel Dust, thuộc sân khảo nghiệm thứ tư.”
— QUẢNG CÁO —
Accel cầm huy chương hình chữ nhật, viền xanh lá và giữa là một quả Pokeball.
Đúng như hắn nghĩ, nhà thi đấu lấy quả cầu Pokeball làm biểu tượng, gần hết mọi thứ Accel đã thấy qua ít nhiều đều liên quan đến Pokeball.
Accel hơi khom người, bày tỏ thành ý với Daniel: “Thật sự cám ơn ngươi đã giúp đỡ nhiều thế này.”
Daniel không để tâm mấy, anh ta thường hỗ trợ những người bản thân cho là có tiềm năng mà chẳng mong nhận lại gì.
Vỗ vai Accel xong anh ta liền hướng một phía đi trước, vẫy tay về sau lưng chúc may mắn: “Cố lên, ta đặt niềm tin ở ngươi.
Giờ ta phải tiếp tục yêu cầu mới của khách hàng, đừng khiến ta thất vọng.”
Accel chẳng hề chậm trễ, dựa theo lời Daniel hắn tìm kiếm sân khảo nghiệm thứ tư.
Một hồi xém chút lạc đường, Accel thành công đứng trước cánh cửa tự động hiện số 4 trên bảng điện tử.
Hắn lau trán: “Ta thật sự gặp vấn đề xác định phương hướng…”
Accel xoay sang hỏi thăm Mawile: “Ngươi sẵn sàng chưa?”
Mawile kêu lên một tiếng, vỗ ngực tràn đầy tự tin.
Cả hai tiến vào bên trong, vốn đã có một người đợi sẵn.
Cô gái tóc hồng thắt kiểu hai đuôi ngắn, quần áo thể thao trắng kẽ hồng, ngực trái đeo một tấm huy chương hình vuông vàng kim cùng đường viền xám lấp lánh.
Accel kém chút tại chỗ ngã ầm xuống đất, người khảo nghiệm hắn chính là chủ đạo quán của thành phố Goldenrod, Whitney.
Accel không thách đấu đạo quán của nàng bởi vì hiện tại hắn chỉ sở hữu một Pokemon duy nhất là Mawile, mà để thách đấu thì cần tối thiểu hai Pokemon.
Dẫn tới việc chuyển sang nhà thi đấu Pokemon tranh thủ kiếm tiền, ai ngờ được tránh đằng nào cũng không khỏi, ở đây Accel vẫn đụng mặt Whitney.
Đang đứng chờ đợi, Whitney phát hiện Accel biểu hiện hơi lạ liền đoán ra hắn biết thân phận bản thân, chủ động chào hỏi: “Ngươi là người ta sắp khảo nghiệm đúng không? Tên ta là Whitney, chắc hẳn ngươi đã biết, ta là người đứng đầu đạo quán thành phố Goldenrod.”
Accel đập tay vào mặt thì thầm: “Không sai đi đâu được…”
Mọi chuyện trùng hợp một cách quá đáng, Accel đành chịu, lịch sự tiến đến bắt tay Whitney: “Ta là Accel Dust, xin chỉ giáo.”
Whitney hồn nhiên không vội bắt đầu mà yêu thích nựng hai gò má Mawile: “Oa, ngươi là người vùng Hoen ư? Mawile rất hiếm thấy tại Johto, huấn luyện gia đem Mawile thách đấu đạo quán của ta đếm chưa đầy năm người.”
— QUẢNG CÁO —
Accel nhất thời im lặng, chú ý Mawile trên vai mình đang rất khó chịu cầu cứu.
Whitney được nước lấn lướt, liên tục vò hai bên mặt Mawile khiến nó cảm thấy nổi nóng.
Accel vội vàng tách cả hai: “Không, dừng đã…!Tóm lại ta là người Kanto, chúng ta nhanh khảo nghiệm thôi, để lâu tốn thời gian cả hai thì không tốt…”
Whitney tiếc nuối, nàng mặc kệ lời Accel cứ cố lao đến Mawile: “Nhưng ta nhiều thời gian lắm, đang là ngày nghỉ, ta sớm đóng cửa đạo quán từ chối nhận thách đấu trong hôm nay.
Cho chơi chút thì sao…”
Accel hết nói nổi con người này, ai tin một chủ đạo quán lại tính tình trẻ con quá mức vậy, hắn bắt buộc sử dụng kế hoạch chim mồi: “Chúng ta khảo nghiệm xong, Mawile tùy ý ngươi đùa giỡn trong vòng một tiếng!”
Whitney hai mắt bỗng nhiên sáng rực, ý chí chiến đấu tăng mạnh, ngọn lửa nhiệt huyết bùng cháy dữ dội thốt: “Được, nói lời giữ lời.”
Accel bất giác đổ mồ hôi hột, hơi nghiêng đầu phát hiện Mawile đang nhìn hắn với cặp mắt lạnh thấu xương, lầm tưởng Mawile đang kích hoạt Intimidate, Accel gấp rút dụ dỗ: “Ngươi chơi với nàng một tiếng, kế đó thích ăn uống món gì ta cũng chiều hết.”
Mawile nghe Accel nói ngẫm một chút cảm thấy trao đổi này tương đối lời chứ không lỗ mới lắng xuống chuyện Accel bán đứng nó.
Tạm thời Mawile không tính sổ Accel, ít nhất đợi tới khi nó ăn xong một bữa hoành tráng rồi quyết định sau.
Cả hai tự đi đến hai phía đối diện nhau của sân đấu, khác với loại địa hình đất đá.
Sân này thuộc dạng đất bằng phẳng, phù hợp tất cả các hệ Pokemon, luật chiến đấu không cần nghe qua do sớm đã biết.
Whitney nhắm mắt, cầm quả cầu Pokeball lên ngang mặt giống đang trò chuyện cùng Pokemon bên trong vậy.
Nàng nhẹ nhàng vung tay, lấp lánh khác loại ánh sáng đỏ thường thấy thì một loạt các ngôi sao bay khắp nơi.
Pokemon hình thù bí ẩn hiện thân ngay giữa sân đấu, kích thước gần mét rưỡi, toàn thân hồng phấn kèm đôi cánh nhỏ sau lưng, đuôi lớn và co lại tựa vòng xoáy.
Whitney bày tư thế sẵn sàng chiến đấu: “Accel, đây không phải đạo quán vì thế ta sẽ không nương tay đâu.”
Accel nhìn chằm chằm Pokemon của Whitney, đầu hắn đang thử suy diễn cách đối phó: “Clefable…”
Clefable, hình thái tiến hóa cuối của loài Cleffa sau khi hấp thụ Moon Stone.
Nó thuộc dạng Pokemon nhút nhát, tính cách sợ hãi con người và các loài Pokemon khác khiến loài này tỉ lệ thu phục rất thấp.
Đa phần người ta buộc phải bỏ nhiều công sức để tìm kiếm nơi trú ẩn của chúng, thường trong các hang động hoặc vùng núi hiểm trở.
— QUẢNG CÁO —
Tuy đôi tai không to bằng Nidorino nhưng so sánh về thính giác Clefable chắc chắn vượt trội hoàn toàn.
Nó có thể nghe cả những âm thanh từ một dặm đổ lại, giới hạn từng con khác nhau nên khó xác định đâu là khoảng cách chính xác.
Một điểm chung của Mawile và Clefable đó là chúng đã xuất hiện trước khi hệ tiên được ra mắt ở game.
Accel hiện tại đang vận động não hết công suất, Clefable chính là một Pokemon thuộc dạng đa năng hiếm thấy.
Nó mạnh ở phòng thủ lẫn tấn công, độ lì lợm của nó còn gia tăng gấp bội nhờ khả năng đặc biệt.
Xơi Clefable không dễ dàng chút nào, tốc độ xếp hàng trung bình nhưng đấy là tương đối về một Clefable trong tay nhà huấn luyện.
Con Clefable này là dưới sự nuôi nấng từ một chủ đạo quán.
Nếu quá chủ quan tốc độ Mawile thì lật xe lúc nào không hay, chẳng thể biết được nó đang ẩn giấu sức mạnh và kĩ năng gì.
Thứ duy nhất Mawile đang lợi thế hơn là hệ, đơn hệ tiên khiến Clefable yếu đuối bởi đòn tấn công hệ thép.
Mà trước thực lực tuyệt đối thì hệ chẳng quan trọng đâu.
Mawile nhảy vào sân đấu, nó cũng nhận ra Clefable là một đối thủ khó khăn, Mawile hiếm khi thấy Accel biểu hiện căng thẳng vậy nên nó bật chế độ nghiêm túc ngay từ đầu, không dám khinh địch.
Chưa thể đoán Pokemon đối thủ mang khả năng đặc biệt gì thì cần thăm dò trước, bất quá vẫn phải giữ quyền chủ động, nếu yếu thế hơn còn rớt xuống các tình huống bị động đồng nghĩa tất cả sẽ kết thúc.
Whitney hành động giống trẻ con nhưng hiệu lệnh nàng dành cho Clefable đang muốn chèn ép Accel đến cùng: “Clefable, kích hoạt Gravity!”
Lập tức Clefable tập trung siêu năng lực, nó vẩy hai ngón tay qua lại theo đó một áp lực vô hình từ trên cao đè xuống, Mawile thậm chí cắn răng chịu đựng, khổ sở lắm mới di chuyển nổi.
Trọng lực thay đổi đột ngột, hạn chế không chỉ mỗi tốc độ mà toàn bộ cử động của Mawile.
Không chừa Accel bất kỳ cơ hội nào để chuyển đổi tình thế, Clefable vẫn bình tĩnh mặt ung dung giữa sân, đôi khi nó vui sướng nhún nhảy giống hệt trọng lực chẳng hề gây ảnh hướng nó vậy.
Whitney mỉm cười duyên dáng, chắp hai tay đằng sau hỏi Accel: “Giờ ngươi sẽ thoát khỏi tình trạng này bằng cách gì đây?”.