Đọc truyện Pokemon Bắt Đầu Thực Hiện Mơ Ước – Chương 545: Hokage: Tám Tuổi Thành Tựu
Bảy tuổi Itachi đã thức tỉnh Sharingan, chỉ một năm sau, khi lên tám tuổi Itachi đã trở thành bậc thầy về Sharingan!
Biểu hiện quá mức vượt trội của Itachi đã thành công hấp dẫn một Orochimaru đang dần hắc hóa
Hắn khao khát có được Sharingan cũng như khao khát có được bộ thân thể này của Itachi, đồng thời vì chứng kiến sinh mạnh của con người quá mong manh, đặc biệt là vì chứng kiến cái chết của ba mẹ mình, đã thúc đẩy hắn dần hắc hóa.
Nói Orochimaru dần hắc hóa bởi vì hắn đã bắt đầu tìm hiểu và tập luyện một loại cấm thuật nguy hiểm và đáng ghê tởm, khi chuyển đổi linh hồn sang thể xác khác để được trường sinh, đồng thời còn thường xuyên lấy nhân thể ra để thực hiện các thí nghiệm điên rồ.
Nhưng vì có Danzo bao che, đệ tam cũng phải mất một thời gian sau mới biết được việc này. Ngay cả khi biết rõ thì đệ tam cũng không tiêu diệt Orochimaru, chính xác là không nỡ xuống tay với tên học trò mà mình yêu quý nhất.
Đệ tam đã bị tình cảm chi phối trong việc phải giết Orochimaru để trừ hại cho làng và đã để sổng một con rắn cực độc vào rừng…
…..
Hiện tại!
Tám tuổi! Lâm Phàm thành công tu luyện ra tinh thần lực, đây là thành quả sau khi hắn tiếp tục đánh vỡ lần lượt năm lớp phong ấn.
Lớp đầu tiên là ở 9 tháng trước, lớp thứ hai là ở 8 tháng trước, lớp thứ ba là ở 6 tháng trước, lớp thứ tư là ở 4 tháng trước và lớp thứ năm là cách đây vài ngày hắn mới đánh vỡ.
” Lớp thứ nhất và thứ hai mất hai tháng, lớp thứ ba và bốn tiêu tốn bốn tháng, lớp thứ năm liền bằng hai lớp trước cộng lại… càng về sau càng khó như vậy!”
Nếu theo kiểu tính này hắn bao giờ mới có thể có đủ niệm lực sức mạnh để có thể thu lại được siêu năng lực.
Bởi theo hắn thấy thì số lớp phong ấn dạng này còn rất nhiều và cực kỳ dày đặc, dày đặc đến mức hắn còn không thể như trước kia thấy được cây siêu năng bên trong tình huống.
Nhưng nghĩ kỹ và quan sát kỹ sau Lâm Phàm liền hiểu được, không phải là do phong ấn càng về sau càng biến cường. Bởi những lớp phong ấn này là như nhau và chỉ cần tinh thần lực của hắn đủ mạnh, đi trùng kích vách ngăn, nó liền sẽ vỡ ra như bong bóng xà phòng mà thôi.
Biến cường chỉ có hắn bản thân và tinh thần cũng như tâm trí của hắn, vì dạng này tập luyện lặp đi lặp lại hắn đã sớm thích nghi, không có quá nhiều kích thích trí óc và tinh thần lực tác dụng.
” Hiện tại tinh thần lực của ta chỉ phóng thích được 2,5 mét khoảng cách xung quanh thân thể, đối với ninja thế giới 2,5 mét khoảng cách chỉ mất một cái phóng người, dạng này còn chẳng bằng dùng mắt thường quan sát.”
Dù sao nên nhớ ánh mắt của một tên huấn luyện gia pokemon, hắn tập trung đi nhìn thì trong mắt hắn hình ảnh liền biến chậm.
Trừ khi vào những hoàn cảnh ánh mắt không có chút tác dụng, thì cấp bậc này tinh thần lực mới phát huy được tác dụng cực đại của nó. Hoặc là cận thân chiến đấu, hắn nó cũng có thể giúp Lâm Phàm có 360 độ góc nhìn và không sợ bị đánh lén từ phía sau.
Đặc biệt là huấn luyện gia sức mạnh không ngừng hòa tan và trở về thân thể hắn, từ đó khiến cho khả năng này ngày càng mạnh hơn và cả thân thể của Lâm Phàm cũng được gia tăng về mọi mặt: sức mạnh, sức khôi phục và sức chịu đựng…
Xiu… xiu… xiu
Từ rừng cây gần đó đột nhiên bắn ra những thanh shuriken bay về phía Lâm Phàm.
“~ Phi tiêu ảnh phân thân chi thuật ~” thanh âm của đệ tam vang lên ngay sau đó.
Những chiếc phi tiêu đang bay lập tức phân hóa, mộ thành hai, hai thành bốn, bốn thành nhiều hơn nữa… chỉ trong chốc lát đã thành đầy trời phi tiêu bay tới Lâm Phàm tràng cảnh.
Đã quá quen tình huống như vậy, Lâm Phàm mặt không đổi sắc, thân thể thuần thục né tránh, miệng thì hướng phía rừng cây hô to.
” LÃO ĐẦU! Hôm nay liền dừng ở đây thôi, dạng này tập luyện đối với ta đã không có ý nghĩa.”
Ở trong rừng cây, đệ tam: Sarutobi Hiruzen nghe Lâm Phàm kêu to mình lão đầu mặt lập tức liền đen.
Bởi hôm nay không chỉ có hắn một mình đến nơi này cùng Lâm Phàm tập luyện, mà bên cạnh hắn hôm nay còn dẫn người qua đây xem Lâm Phàm.
” Tiểu tử này… Mọi hôm không phải đều là tập trung, im miệng ứng đối sao? Tại sao hôm nay lại không tập trung né tránh, hơn nữa còn hô to gọi nhỏ… Đã vậy còn không biết giữ mồm giữ miệng như vậy…”
Bên cạnh đệ tam, một tên nam nhân với mái tóc dài trắng xóa xõa sau lưng, đang dùng ánh mắt không thể tin nhìn hắn thầm nghĩ.
” Lão đầu… Vậy mà có người dám gọi lão sư như vậy. Đã thế lão sư còn không hề tức giận… Xem ra tên tiểu sư đệ này của ta có chút đặc biệt…”
Né tránh xong sau, Lâm Phàm hướng mắt về phía rừng cây, rất nhanh đệ tam đi ra, nhưng theo bên cạnh đệ tam lần này còn có người.
” Sannin: Jiraiya! Tại sao hắn lại theo tới đây?”
Dù không biết sao Jiraiya lại xuất hiện ở đây, nhưng có “người lạ” nên đệ tam bộ mặt vẫn là phải cho, đặc biệt là khi Lâm Phàm thấy đệ tam mặt đang hằm hằm nhìn hắn.
” Xem ra tiếng kia “lão đầu” gọi đã bị Jiraiya nghe thấy.” ngay lập tức nhìn thấu tình huống, Lâm Phàm lập tức cười hì hì, bày ra một bộ học trò ngoan bộ dạng, chạy lại hỏi thăm đệ tam.
” Lão sư! Lão sư! Ngươi thấy ta vừa rồi biểu hiện thế nào, có hài lòng hay không?”
” Ừm! Tạm được!”
Thấy Lâm Phàm “ngoan ngoãn” bộ dạng chạy lại hỏi thăm, vẻ mặt của đệ tam mới giãn ra, bởi Lâm Phàm rất biết giữ gìn mặt mũi của hắn.
Nhưng Jiraiya lại không cho là đúng.
” Sư đệ, vừa rồi ta nhớ ngươi cũng không phải gọi lão sư như vậy đấy.”
” Ta chính là “lão sư, lão sư” kêu, nếu như ngươi nghe không phải câu này, chắc chắn là ngươi nghe nhầm.”
” Không đúng! Ta nghe rõ ràng ngươi gọi lão sư là “lão đầu”…”
” Ngươi mới gọi lão sư như vậy đâu, vừa rồi liền gọi, đừng có đổ thừa cho ta. Lão sư là đáng kính như vậy, kiêu hùng như vậy, là tinh thần của cả làng chúng ta, già mà chưa lão, ngươi nghĩ dạng này người ai sẽ đành lòng gọi hắn bằng hai từ khó nghe và thiếu tôn trọng kia đâu?”
Lâm Phàm nói một đống lớn lời tâng bốc, sau đó quay qua đệ tam hỏi ” Phải vậy không sensei!”
Jiraiya sửng sốt nhìn Lâm Phàm, đệ tam cũng như vậy, khi đệ tam thật không ngờ trong mắt Lâm Phàm hình ảnh của hắn lại vĩ ngạn đến như vậy.
Nhưng khi nhìn đến cái nháy mắt ra hiệu của tên tiểu tử này, đệ tam trong lòng lập tức ỉu xìu.
” Ài! Tiểu tử này không phải là luôn miệng gọi ta lão đầu sao, gọi nhiều đến mức ta nghe đều nghe quen rồi, vậy mà hiện tại lại phủi một cái sạch trơn… Lời của tên tiểu quỷ này là không thể tin, quá lừa người!”
Nghĩ thì nghĩ vậy nhưng mặt mũi của mình đệ tam vẫn là muốn giữ gìn.
” Đúng vậy Jiraiya, ở chỗ này liền ngươi vừa mới gọi ta là lão đầu, còn có ai gọi đâu! Trước đó liền là ngươi nghe nhầm, hiểu không?”
Nhận được ánh mắt uy hiếp từ đệ tam, Jiraiya sửng sốt lần hai. ” Lão sư ngươi không còn là trước kia lão sư, ngươi thay đổi.”
Có điều lệnh sư khó cãi, Jiraiya chỉ có thể thừa nhận: ” Lão sư là ta nghe nhầm, yên tâm chỉ có mình ta nghe nhầm, tuyệt không để người thứ tư biết được ta nghe nhầm sự tình.”
” Ừm!” Lúc này đệ tam mới hài lòng gật đầu.
” Đến! Ta trước giới thiệu một chút cho các ngươi nhận biết lẫn nhau…”
” Đây là Jiraiya, một trong tam nin huyền thoại mà ta thường nhắc với ngươi, hắn cũng là học trò của ta và là sư huynh của ngươi.” Đệ tam nói với Lâm Phàm, rồi đến Jiraiya.
” Đây là Lâm Phàm, tiểu sư đệ của ngươi Hiện tại hai ngươi liền nhận biết một chút đi.”
Chào hỏi thì không cần! Về Lâm Phàm, Jiraiya tuy tò mò nhưng cũng không tiện trực tiếp hỏi, có gì hỏi lão sư sau cũng được. Về Jiraiya, Lâm Phàm cũng là hiểu được khái quát. Cho nên cả hai liền không có quá nhiều giao lưu.
Mồm mép giao lưu không cần, nhưng Lâm Phàm lại muốn cùng Jiraiya giao đấu, đồng thời hắn cũng muốn nhìn một chút thông linh thuật của Jiraiya để nghiên cứu thêm…
” Sư huynh, hai ta liền luận bàn một chút đi! Ta thấy tu luyện gặp được bình cảnh, cần cùng người đánh một hồi để giải tỏa áp lực!”
” Cùng ta đánh một trận, ngươi chắc chứ?” Mặc dù được đệ tam kể về Lâm Phàm, cũng biết lão sư thu đồ đệ chắc chắn sẽ có chỗ hơn người, nhìn người cũng không thể nhìn bề ngoài. Nhưng bề ngoài của Lâm Phàm thật sự quá nhỏ.
Ở cái tuổi này thật khó để Jiraiya tin tưởng đối phương lại muốn đấu với chính mình.
” Jiraiya, ngươi liền cùng tiểu tử này đấy một hồi đi, dùng ra tối cường trung nhẫn thực lực là được. Còn thủ đoạn thì lúc đó giao đấu liền nhìn ngươi.”
Nói đến đây, nghĩ đến Jiraiya kinh ngạc biểu lộ khi chiến đấu với Lâm Phàm, trong lòng đệ tam có một chút cảm giác vui vẻ, cùng với đó là cảm giác thành tựu nối tiếp thành tựu.