Đọc truyện Pokemon Bắt Đầu Thực Hiện Mơ Ước – Chương 22: Tổng Kết Thu Hoạch
Móc ra tất cả những viên cầu trong hốc. Nhìn trước mắt mình xếp thành một đống lớn Poke Ball với đủ các loại khác nhau, hình thù kiểu dáng khác nhau, màu sắc đa dạng sặc sỡ, Lâm Phàm vui vẻ cười đến không ngậm được mồm.
Hắn chưa bao giờ cảm thấy cuộc sống này tươi đẹp như lúc này kể từ khi xuyên qua đến giờ. Nhìn đống Poke Ball này Lâm Phàm thầm nhủ.
” Có chúng ta hẳn là có thể thoải mái mà thu phục các Pokemon mình thích. Không cần phải dùng một quả mà như cắt trên người một khối thịt ném đi, chịu đau xót cảm giác.”
Trước đây không phải Lâm Phàm không muốn thu phục nhiều Pokemon, giống như bao người trẻ tuổi khác, hắn cũng mong muốn có thể chu du và thu phục thật nhiều các loại Pokemon, dù chỉ là để sưu tập cũng được hoặc để ngắm cũng được!
Khổ nỗi số lượng bóng Poke trong tay Lâm Phàm có không cho phép hắn làm điều đó.
Ở giữa rừng núi Lâm Phàm kiếm đâu ra Poke Ball để mà thích thu phục Pokemon nào thì tung ra một đống Poke Ball, như trong nguyên tác Satoshi lúc gặp khó vẫn hay làm như vậy.
Vì Poke Ball chỉ sử dụng được một lần, sau một lần bắt, không thành công trói buộc được Pokemon thì liên kết đặc biệt và vô hình ở trong đó sẽ tự động đứt gãy, điều đó đồng nghĩa với việc Poke Ball sẽ hỏng và không thể tái sử dụng.
Nhưng ở hiện tại, nhìn đống bóng Poke trước mặt mình, Lâm Phàm biết được vấn đề khó trước đó của hắn đã được giải quyết. Hơn nữa còn là giải quyết triệt để trong một đoạn thời gian dài…
Thấy báu vật liền sợ mất!
Không kịp kiểm kê, Lâm Phàm vội vàng vặn nút thu nhỏ những quả bóng Poke này lại, rồi cho hết tất cả bọn chúng vào túi, hắn như sợ rằng đây chỉ là mộng tưởng và bóng Poke sẽ biến mất trước mắt hắn sau một cái chớp mắt.
Chỉ có cho hết chúng vào ba lô sau đó buộc chặt lại thì Lâm Phàm mới khẳng định đây là sự thật, có như vậy hắn mới cảm thấy an toàn và yên tâm được.
Sau khi thu hoạch được một đống bóng Poke, lòng tham còn chưa được lấp đầy, Lâm Phàm lại lục lọi trong cái hốc đó xem có gì còn sót lại hay không.
Cũng chính vì hành động này của Lâm Phàm khiến cho hắn phát hiện được ở sâu trong hốc cây còn có một hòn đá không hề phát sáng và lẫn vào bóng tối, nằm im lìm trong đó.
Viên đá này nhìn rất cổ xưa và cũ kỹ, Lâm Phàm hoàn toàn không đoán biết được nó nằm đây đã không biết bao nhiêu năm tháng!
Kích cỡ của nó chỉ bằng hai nắm tay của người lớn, toàn cục đá chỉ có một màu đen cùng với những lỗ nhỏ li ti trên bề mặt, nó gần giống với một viên thiên thạch!
Lật qua lật lại hai lần để xem xét, Lâm Phàm vẫn không nhìn ra được thứ gì từ cục đá, nhưng dù không biết đây là vật gì và có tác dụng gì, nhưng đã thấy phong cách cổ xưa của nó, hắn vẫn đem ném nó vào ba lô, cũng mặc kệ nó có tác dụng hay không.
Lục lọi tìm tòi một hồi, bất tri bất giác bóng tối đã dần dần giáng lâm, bóng đen cũng đã bắt đầu đem nơi tổ của đám Murkrow nhuộm đen và cả Lâm Phàm bao phủ trong đó…
Nhìn trời đã nhá nhem tối, xác định trong tổ của đám Murkrow không còn gì hữu dụng sau, Lâm Phàm quyết định rời đi nơi đây để trở về hang, vì ban đêm trong rừng là rất nguy hiểm với một thân thể nhóc con như hắn.
Trước khi đi khỏi Lâm Phàm vẫn không quên để Spinarak phóng tơ nhện làm lại mọi thứ như lúc ban đầu. Đồng thời vừa đi hắn còn vừa cẩn thận đem con đường mình đã đi qua che lấp lại bằng đám dây leo chằng chịt ở hai bên…
Dù đã mở hết tốc lực chạy vội trong rừng, dùng thời gian ngắn nhất để trở về nhưng khi hắn quay lại hang ổ thì trời cũng đã tối! Lâm Phàm giải quyết nhanh bữa tối bằng một ống mật ong cùng quả dại, vừa ăn hắn còn vừa tưởng tượng đó là thịt.
Lâm Phàm đã thực sự nhớ mùi vị của thịt rồi!
Chỉ khi sờ đến chiếc ba lô ở cạnh bên và nhìn về phía con kia Spinarak, Lâm Phàm mới hài lòng và tự an ủi bản thân rằng
” Đã có những bóng Poke hàng xịn và con Spinarak cũng không tính yếu này, ta đã có thể đi bắt những con Pokemon thực lực cao một chút làm trợ thủ để giúp ta sinh tồn trong rừng… Đến khi đó hẳn là ta cũng sắp có thịt ăn rồi…!”
Hơi thiếu chất dinh dưỡng cộng thêm một ngày chạy vội trong rừng mệt mỏi, xử lý xong cơm tối Lâm Phàm cũng liền chuẩn bị đi ngủ.
Sau thời gian hai ngày và gần hai đêm tìm tòi trong rừng mệt mỏi tập kích lại nhỏ bé thân thể, Lâm Phàm rất nhanh chìm vào giấc ngủ rồi. Cũng không ai biết trong mộng hắn mơ thấy thứ gì mà khi ngủ hắn vẫn còn đang cười hềnh hệch.
…….
Sáng hôm sau khi mặt trời vừa ló dạng! trong hang động Lâm Phàm đã sớm tỉnh như sáo, hắn không kịp chờ đợi mà mở ra ba lô để xem tổng thu hoạch của mình sau chuyến vơ vét này.
Đầu tiên chủ yếu là vật phẩm phụ trợ cho Lâm Phàm và Pokemon gồm có: Thunder Stone x 1 ; Water Stone x 1 ; Hard Rock x1 (Loại đá nằm sâu trong lòng đất rất lâu có màu như sắt thép, trong đó ẩn chứa rất nhiều năng lượng của đất).
Ngoài ra còn có một chiếc lông vũ, qua quan sát hắn cảm thấy, nó rất có thể là lông của một con thần thú!
Phụ thu còn có một đồ trang sức các loại! Dạng này sẽ là tài vật để hắn khi bước chân ra khỏi khu rừng này bán đi lấy tiền sinh hoạt. Còn hiện tại bọn chúng là vô dụng, cho nên Lâm Phàm cũng lười kiểm kê mà đem tất cả ném vào một góc ba lô.
Cuối cùng là một con dao bấm được mạ bạc đẹp đẽ. Thứ này đối với hắn có chỗ dùng và tiện lợi hơn rất nhiều, khi hắn có thể lấy nó để thay cho con dao bằng đá sắc mỏng của hắn ở trước kia hay dùng.
Hữu dụng dao bấm đã được Lâm Phàm cất cẩn thận trong người để phòng thân và sử dụng trong sinh hoạt khi cần thiết.
Cuối cùng là thứ được cất cẩn thận trong túi đồ và cũng là thứ làm cho Lâm Phàm hài lòng nhất trong chuyến đi này! Đó là một cầu ngọc với màu cam đỏ, như đang ẩn chứa một biển lửa ở bên trong.
Không sai! đó là một viên Flame Orb. Cũng giống như Toxic Orb đây có thể nói là bảo vật vô giá cho Pokemon hệ Fire. Nhưng rất tiếc bây giờ Lâm Phàm chưa có con Pokemon hệ Fire nào.
Dù cho Flame Orb bây giờ với Lâm Phàm mà nói là không có tí tác dụng nào, nhưng hắn vẫn cất rất kĩ viên Flame Orb. Bởi vì nó quá quý trọng và chắc chắn sau này hắn sẽ có lúc phải dùng đến nó.
Bởi trong đầu Lâm Phàm đã sớm định hình sẵn, con đường của mình đi sẽ là đa hệ thuộc tính, mà không phải chuyên nhất một hệ nào đó.
Cho nên tất cả những vật hữu ích cho trực tiếp các hệ thuộc tính Pokemon và sự phát triển của chúng hắn đều sẽ thu, thu bằng sạch nếu thấy.
Còn một tảng đá màu đen không biết tên, Lâm Phàm vẫn cất nó trong góc ba lô và không có ý định xem xét, vì hắn thật không nhận ra vật này là thứ gì.
Kiểm kê xong mẻ đầu thu hoạch, Lâm Phàm dừng lại nghỉ ngơi một chút và lấy ra viên Hard Rock kia, đặt vào bên cạnh Larvitar để nó tự động hấp thu năng lượng trong đó.
Đã sau một đêm Larvitar vẫn không có dấu hiệu tỉnh lại khiến hắn có chút lo lắng, nhưng cảm nhận nhịp thở của Larvitar vẫn đang đều đặn, Lâm Phàm mới tự nhủ rằng “Larvitar chắc chắn sẽ mau chóng khỏe lại thôi!”
Hắn lại không biết, do sử dụng xong Hyper Beam ở giai đoạn chưa tiến hóa mà Larvitar đã tiêu hao quá nhiều năng lượng trong cơ thể, dù đã khỏi độc nhưng năng lượng chưa được bổ sung lại, cho nên tạm thời nó mới lâm vào trạng thái ngủ say như này.
Khi Lâm Phàm đặt Hard Rock vào cạnh Larvitar, sau một thời gian quan sát, hắn thấy Hard Rock đang tỏa ra ánh sáng nhè nhẹ, kèm theo đó là những tia sáng này như dòng nước truyền vào cơ thể của Larvitar.
Lâm Phàm thấy trạng thái của Larvitar có vẻ đang được cải thiện dần dần và nó đang đều đặn hấp thu đi dạng này năng lượng. Đến đây Lâm Phàm mới triệt để yên tâm và theo hắn chẳng mấy chốc Larvitar sẽ tỉnh lại và lại chạy nhảy vui vẻ như xưa…
Nhìn thấy Larvitar đã dần tốt lên, khối đá đè nặng trong lòng Lâm Phàm rốt cuộc để xuống.
” Cũng may trong hang động của Murkrow có khối Hard Rock này để bổ sung năng lượng cho Pokemon hệ Rock và Ground như Larvitar!”
Nghĩ đến đây Lâm Phàm không khỏi nghĩ đến ba con Murkrow.
” Không biết rằng chúng đã góp nhặt bao nhiêu năm tháng, để có được khối tài sản này kếch xù này và thỏa mãn lòng hư vinh của mình! Có điều bây giờ tất cả đều tiện nghi tên tiểu thâu là ta…!”
Và trong một đoạn thời gian dài ở tương lai, mấy con Murkrow này sẽ thành tay sai miễn phí để gom nhặt đồ cho Lâm Phàm. Nghĩ đến dạng này mấy con Murkrow, trên mặt Lâm Phàm lại hiện lên nụ cười bỉ ổi keke.