Đọc truyện Pokemon Bắt Đầu Thực Hiện Mơ Ước – Chương 19: Trị Độc
Nhìn thấy hai mắt quay tròn Spinarak Lâm Phàm mới thở phào nhẹ nhõm.
Biết nguy hiểm đã qua đi, ngay lập tức hắn chạy về phía Larvitar để xem xét tình huống của nó.
Chỉ thấy lúc này tình trạng của Larvitar là thật không có mấy khả quan!
Do thể lực đã tiêu hao được sạch sẽ, kèm theo đó là bản thân nó còn trúng phải kịch độc của Spinarak, cho nên sau khi tung ra Hyper Beam xong, thì Larvitar cũng đã rơi vào trạng thái hôn mê rồi.
Thấy Larvitar đã hôn mê, hơn nữa cánh tay nhỏ của nó, nơi độc châm cắm phải kia đã dần tím đen lại, hơn nữa khu vực đó còn càng ngày càng biến lớn, chứng tỏ độc tố đang theo mạch máu lan tràn đến toàn thân của Larvitar…
Lâm Phàm lập tức gấp rồi!
Hắn vội vàng dùng vải, bao bọc tay nhỏ của mình lại, sau đó rút chiếc kim độc đang cắm ở tay của Larvitar ra, sau đó xé áo của mình, tạo thành một sợi dây vải, buộc thật chặt cánh tay của Larvitar lại, nhằm giảm bớt tốc độ lan đi của độc tố.
Tiếp đó Lâm Phàm tức tốc mở ra ba lô, lấy ra thuốc trị độc côn trùng vẫn mang theo lượm được từ thành viên đội Rocket kia, bôi lên miệng vết thương cho Larvitar.
Dù làm như vậy nhưng Lâm Phàm quan sát thấy độc tố vẫn không có dấu hiệu rút đi, trên lỗ nhỏ nơi miệng vết thương vẫn còn toát ra nhàn nhạt khí đen.
Hơn nữa giờ đây, cả cánh tay của Larvitar đều đã biến thành màu tím đen, chứng tỏ loại độc tố kinh khủng này tốc độ lan tràn cũng là cực kì kinh người…
Lâm Phàm thực sự rất gấp khi mà thuốc trị độc của Team Rocket, hy vọng duy nhất của hắn, đến hiện tại còn chưa thấy nó phát huy được chút tác dụng nào, chứ đừng nói đến việc có thể loại bỏ loại độc tố này cho Larvitar.
Hết cách rồi, Lâm Phàm đành dùng ra phương thức nguyên thủy nhất để trị độc khi bị rắn độc cắn và cũng không kém phần nguy hiểm, đó là trực tiếp dùng miệng hút độc tố ra.
Cúi người xuống, dùng miệng của mình hắn bắt đầu điên cuồng hút độc cho Larvitar, từng ngụm từng ngụm màu đen chất lỏng của máu hòa trộn với độc tố, được hắn hút ra khỏi tay nhỏ của Larvitar!
Nhưng kết quả thu được lại không hề như Lâm Phàm mong muốn! Sau hai, ba lần hút độc điên cuồng như vậy, môi của hắn cũng đã biến thành tím ngắt và tê liệt, không còn cảm giác gì nữa, biểu thị hắn cũng trúng độc rồi…
” Không lẽ ta đầu này mạng nhỏ, vì tầm bảo mà lập tức chơi xong rồi??” Càng hấp càng cảm thấy đầu hoa mắt choáng, càng hấp lại càng không thấy được chút hiệu quả, Lâm Phàm có chút hoảng rồi.
Có điều nhìn Larvitar nhỏ bé thân thể nằm ở nơi đó, hắn cũng không có dừng lại động tác của mình, từng ngụm từng ngụm độc tố vẫn được hắn đều đặn hút ra.
Hơn lúc nào hết, Lâm Phàm cảm nhận được, tiểu gia hỏa này đã thật quan trọng với bản thân, từ cái lúc nó nhảy ra cùng bản thân chiến đấu, từ cái lúc cảm thụ được cùng nó chiến đấu,…
Lâm Phàm không biết từ lúc nào đã coi nó như là người thân nhất của mình!
Chỉ đến khi không còn gì để hút, hay chính xác là không hút ra được gì nữa, Lâm Phàm mới dừng lại, ôm chặt Larvitar vào lòng, trong đầu thì vẫn không ngừng hỏi không có lời giải đó là ” Ta phải làm sao bây giờ?”
Chưa lúc nào hắn cảm thấy mình bất lực như lúc này… Nhưng dù đầu óc truyền đến trận trận mê muội như muốn làm cho hắn gục ngã ngất, thì Lâm Phàm vẫn cố gắng không để cho bản thân gục ngã.
Hắn vẫn đang dùng đầu óc mê muội của mình, nghĩ biện pháp, để cứu sống đã không chỉ còn là Larvitar, mà còn là cả bản thân hắn. Khi giờ đây ai nấy đều đã trúng độc…
“ Đúng rồi… Đúng rồi tại sao ta không sớm nghĩ ra! Lấy độc trị độc phương pháp… Không phải kẻ tạo ra chất độc này là con kia Spinarak sao? Vậy liền thử để nó đến trị độc cho ta và Larvitar tốt!”
Nhìn về phía con Spinarak đang có dấu hiệu tỉnh lại kia! Trong đầu Lâm Phàm không khỏi hiện lên ý nghĩ như vậy…
Mà muốn để cho Spinarak nghe lời mình, giúp mình chữa trị độc tố thì phải làm gì? Đương nhiên là đem nó thu phục rồi.
Nghĩ vậy liền làm vì tình huống của hắn thật sự rất không ổn rồi! Lập tức móc ra một quả Poke Ball từ trong ba lô, không nói hai lời, Lâm Phàm ném nó về phía Spinarak.
Chỉ thấy đang nhúc nhích Spinarak đột nhiên bị bóng Poke điểm trúng, sau đó Poke Ball mở ra và Spinarak thân thể lập tức hóa thành một luồng ánh sáng đỏ, bay vào bóng Poke!
Poke Ball đóng lại, rơi xuống mặt đất và bắt đầu lắc lư thì cũng là lúc Lâm Phàm bắt đầu cầu nguyện trong trạng thái choáng váng, đồng thời tâm tình của hắn trong lúc này cũng cực kỳ khẩn trương!
Không chỉ là vì độc tố nữa mà cả là vì trong tay hắn đã còn không nhiều Poke Ball. Mà thu phục Pokemon có đẳng cấp cao như Spinarak tỉ lệ thành công của bóng Poke loại thường này thực sự rất thấp…
Lần thu phục đẳng cấp cao Shiny Magikarp kia, hắn đã dùng tận tám quả Poke Ball loại này mà vẫn không thành công!
Hơn nữa tình hình hiện tại của Lâm Phàm, hắn sợ rằng mình còn không kịp tung ra hết số bóng hiện có, thì hắn đã sớm ngất đi và nằm chờ chết! Cho nên thu phục được Spinarak càng sớm, hắn và Larvitar càng có cơ hội sống sót cao hơn…
Con người là như vậy, khi không nhìn thấy hy vọng, tất cả những gì họ trông cậy vào chỉ còn là sự may mắn…
Nhưng lần này thần may mắn đã không mỉm cười với Lâm Phàm, khi mà Spinarak rất nhanh tránh thoát và chui ra khỏi Poke Ball.
Dù choáng váng nhưng Lâm Phàm có thể phán đoán được tình hình, dù ôm may mắn tâm tư nhưng hắn đã sớm chuẩn bị cho việc lần đầu là không cách nào thành công, nhờ vào Poke Ball thu phục được đẳng cấp cao Spinarak.
Không còn đủ tỉnh táo để ném bóng, Lâm Phàm trực tiếp loạng choạng đi lại gần Spinarak vị trí, đem Poke Ball đã cầm sẵn trong tay, đập trực tiếp vào người nó.
Thậm chí cái lúc mà đầu óc đã choáng váng đến sắp ngất này, trong đầu hắn đã xuất hiện ý định dùng ra Master Ball, chỉ để thu phục Spinarak, bởi Poke Ball bắt được Pokemon tỉ lệ thực sự quá thấp rồi.
Mà mạng nhỏ đang gặp nguy hiểm, Lâm Phàm thà rằng mất đi Master Ball, cho mình tranh thủ chút thời gian, bảo đảm được mạng sống của mình cũng như Larvitar, còn hơn là tiếp của mà ôm hận chết đi…
Dù vậy hắn vẫn không quên cầu thánh Ala, cầu nữ thần may mắn, đến Miku Ohashi hay Rina Ishihara những nữ thần trong lòng hắn cũng được hắn điểm tên ngay lúc này.
Chỉ để cầu chút may mắn, cho hắn lần này sẽ thu được Spinarak, nếu không Master Ball đang cầm trong tay sẽ phải dùng ra…
Có lẽ nữ thần may mắn nghe được lời cầu khẩn của hắn, lần này sau một tiếng ” Tinh” nhỏ vang lên, Poke Ball ngừng rung động, báo hiệu Spinarak đã bị hắn thu phục rồi…
Đã không thể chờ được nữa, Lâm Phàm lập tức nhặt lên Poke Ball, thả ra Spinarak!
Dùng giọng nói suy yếu, đã lạc cả đi của mình, Lâm Phàm đối với Spinarak hạ đạt mệnh lệnh ” Mau…Đi hút độc cho Larvitar và…sau đó…là cả ta… nữa…”
Nói xong lời cuối cùng, Lâm Phàm đã sớm không gắng gượng nổi, hai tay buông thõng, ngã gục xuống mặt đất, nằm im bất động, với bờ môi tím đen…
Mới bị cưỡng ép thu phục, Spinarak dường như không quá tình nguyện khi phải làm theo mệnh lệnh của Lâm Phàm…
Bò đến bên Larvitar, Spinarak dùng cặp răng nanh sắc nhọn đỏ rực của mình, cắn vào cánh tay tím đen của Larvitar.
Có điều không phải là bơm thêm độc tố vào đó, mà nó đang hấp thu đi độc tố ra khỏi cơ thể Larvitar…
Dạng này dù không tình nguyện lắm, nhưng Spinarak vẫn là làm theo mệnh lệnh đã được đưa ra trước đó của Lâm Phàm.
Poke Ball chính là như vậy đặc biệt và thần kỳ, khi nó có thể cải biến phần nào suy nghĩ của Pokemon, khiến cho bị thu phục Pokemon là có chút thuận theo, coi người bắt được mình thành chủ nhân và nghe lời đối phương…
Xử lý xong độc tố trong người của Larvitar, Spinarak mới bò trở lại bên người của Lâm Phàm. Sau đó dùng cặp răng nanh của mình, phập một tiếng, cắn thẳng vào đôi môi của Lâm Phàm, hút độc…
Ngất đi Lâm Phàm không biết được là, hành động trị độc bình thường của Spinarak, đã đem nụ hôn đầu giữ gìn hơn hai mươi năm của hắn cướp đi rồi…
Độc được hấp đi sau, Lâm Phàm rất nhanh tỉnh lại. Dù sao hắn cũng chỉ là bị trúng độc nhẹ mà thôi, chỉ là thân thể và trí não của một tên nhóc sáu, bảy tuổi mới khiến hắn đối với độc tố kháng tính là kém như vậy…
Nhìn nằm ở một bên mở to đôi mắt long lanh nhìn mình Spinarak, Lâm Phàm cảm xúc có chút ngổn ngang, khi mà mình suýt chút nữa mất mạng cũng là do con nhện này, nhưng hiện tại nó cũng đã là Pokemon của mình…
” Đúng rồi! Larvitar…”
Không để ý nữa Spinarak, Lâm Phàm gấp gáp bật dậy, không còn độc tố tác động đến trí óc, Lâm Phàm thân thể trở lại linh hoạt như bình thường. Dùng tốc độ cực nhanh hắn nhìn thấy và chạy đến bên Larvitar, đem nó ôm lên.
Chỉ đến khi cảm giác được Larvitar vẫn còn đang thở hắn mới thở phào nhẹ nhõm. “Mặc dù có hơi chút yếu ớt, nhưng tính mạng được đảm bảo liền tốt rồi.”
Nhìn cánh tay nhỏ bé của Larvitar đã trở lại bình thường nhan sắc, Lâm Phàm lập tức tháo ra vải buộc, để máu được lưu thông trở lại bình thường.
Nếu không chỉ sợ cánh tay nhỏ của Larvitar không bị độc phế, lại bị chính không có máu lưu thông mà phế đi!
Lấy từ trong ba lô ra mật ong của Beedrill, Lâm Phàm trước tiên đút cho Larvitar ăn một ống, dù sao vừa mới tiêu hao hết năng lượng, lại còn mất nhiều máu như vậy, nó cũng cần có dạng này chất dinh dưỡng để bồi bổ năng lượng đấy.
Sau đó hắn cũng làm một ngụm, coi như đó thành bữa tối của bản thân.
Thấy tình trạng của Larvitar đã phần nào ổn định, Lâm Phàm liền để nó vào lại trong ba lô cho nó tiếp tục nghỉ ngơi. Còn hắn thì ra hiệu cho Spinarak đi theo bảo hộ mình…
Nguy hiểm qua đi hắn lại nghĩ đến mục đích của mình khi đến đây. Xách ba lô lên hắn tiếp tục gấp gáp đi tìm “kho báu”…