Play Girl Siêu Quậy

Chương 15 : Ngày định mệnh


Bạn đang đọc Play Girl Siêu Quậy: Chương 15 : Ngày định mệnh

Chap 15 : Ngày định mệnh
Thời tiết lúc đó vẫn còn ấm áp, cây cối chưa có dấu hiệu gì của ngày thu tàn đông sang. Sau khi Ken rời đi, nó vẫn mong đợi và trông chờ Ken sẽ trở về. Nhưng sau 3 năm , vào một hôm nó bị bắt cóc. Mọi người trong nhà rất lo lắng xôn xao đi tìm
Bọn bắt cóc nó muốn dùng nó để nhử ba nó đưa 500 triệu nhưng k ngờ anh 2 nó bk nơi và đi theo để bảo vệ em gái mk
(Lúc này nó 6 tuổi, còn anh nó 9 tuổi nhé)
Nhưng 1 cậu bé 9 tuổi thì làm sao mà đánh lại 20 người lớn thế nên anh nó cũng bị bắt. Nó bị đánh ngất
Nó tỉnh dậy. Những lúc nó cô đơn điều có Ken bên cạnh Nhưng giờ tất cả những thứ ấy đều không có. Nó k nhớ mk bị bắt cóc bao nhiêu làn nhưng có lẽ từ lúc biết nhớ thì là năm 2 tuổi. Là con gái độc nhất của tập đoàn hùng mạnh Hàn Gia mà không trở thành mục tiêu béo bở cho bọn bắt cóc thì thì còn lạ hơn việc rắn hổ mang không có độc. Số lần cô bị bắt cóc chính xác là 36 lần trong 6 năm. Mỗi lần như vậy thì bố cô lại đem người đến cứu cô.
Lúc đầu, Nó tất nhiên có sợ nhưng dần dần như một dạng chai lì, nó không sợ nữa, không gào khóc, không kêu cứu cũng không chống trả vì nó biết rằng chúng cần nó.
Bỗng có gì đó cựa cựa ở tay , nó giật mình khi nhận ra có người nằm cạnh. Trong đầu cô liền hiện lên hình ảnh nhân vật chính bị nhốt trong phòng chứa đầy xác người trong phim Mĩ. nó nén sợ hãi, lay lay rồi ưm mấy tiếng. Người kia cầm tay cô rồi cũng ưm lên. Nó cúi xuống chỗ tay bị trói của người ấy, cọ miệng mình vào biểu thị ý tháo băng dính dùm. Rồi hai người cởi trói cho nhau luôn. Xong xuôi, Nó mới lên tiếng hỏi:
– Ai đấy?
– Anh 2 đây !
– Anh 2 nào ?? Mà nghe giọng quen quen.
– Anh 2, Ryan
– R….R…..R….Ryan – Nó kinh ngạc đến mức lắp bắp – Sa……sa…..sao anh 2 lại ở đây???
– Đi tìm cậu em gái cũng vào đây luôn.

– Có gọi người lớn không???
– Không! – Không một giây suy nghĩ, Ryan trả lời tỉnh bơ
– Sao không gọi người lớn? Ngốc! – Nó cao giọng quát.
– Quá lo lắng cho em nên 2 quên! – Ryan gãi tai cười trừ
Bỗng hai cánh cửa bật mở. Một tên đàn ông cao to mặc áo sơ mi trắng điểm chấm đỏ khoác ngoài là chiếc áo vest không cài khuyu đi vào. Trên gương mặt thô kệch, làn da đen sạm là vết sẹo dài dọc trên má. Trên đôi môi mỏng gắn một nụ cười theo nó nhớ là phát buồn nôn. Do ánh sáng mạnh và đột ngột làm Nó phải nheo mắt gần như nhắm lại, tay phải đưa lên che trước mặt:
– Quả không hổ là con gái của tập đoàn Hàn Gia. Chưa gì đã thoạt ra khỏi đám dây rợ đó rồi.
Nó nhếch mép, đôi mắt tím phát huy sự lạnh lẽo vốn có:
– Ông bác quá khen rồi!
– Hừ… Có người muốn nói chuyện với mày này! – Hắn hất mặt, một tên đứng cạnh đưa điện thoại cho nó. Nó còn chưa kịp nói gì, bên kia đã truyền đến giọng nói trong trẻo nhưng đầy lo lắng:
– An? An à? Con có sao không? Có thương tích hay đau đớn gì không? Bọn nó có làm gì con không?
– ba à, con k sao – nó k muốn nói cho ba nó bk anh 2 ở đây , sợ bọ bắt cóc bk
————————————————————————————————–
——————————————————-

Hai người nói chuyện một lúc làm bọn bắt cóc không chịu được mà giật lấy điện thoại:
– Hai người nói đủ chưa?? Nên nhớ con mày bị bắt cóc chứ không phải đi nghỉ dưỡng đâu nhé! Nếu mày mà không giao số tiền 500 triệu ở địa điểm và thời gian như tao nói thì…….. – Hắn cố ý kéo dài giọng ra – Cửa khẩu Trung Quốc sẵn sàng chào đón con bé
Hắn cúp máy, một tràng cười ngạo nghễ vang lên. Hắn lại sai người trói Nó với Ryan lại. Lần này phải trói thật chặt đề phòng chuyện ngoài ý muốn. Cánh cửa đóng lại, một màu đen với chút ánh sáng bao trùm lấy Nó và Ryan. Lúc này, Ryanmới lên tiếng hỏi:
– Sao ban nãy em k nói với ba có anh ở đây??
– Nếu như thế thì 2 cũng sẽ bị nguy hiểm
Bỗng có tiếng đoàng chặn đứng nụ cười trên môi nó làm nó trở nên cứng ngắc. Mặt că hai người trở nên xanh xám:
– Đó…..đó là tiếng súng sao?? – Giọng nó run run.
Dù đã nghe tiếng súng ngoài đời vài lần nhưng nó vẫn không khỏi có cảm giác sợ hãi. Bỗng nó nghĩ đến tình huống xấu nhất mà gào lên:
– Mẹ, bố!
– Em bình tĩnh đi Yumi
Nhưng sau lời nói đó, 3 – 4 tiếng súng nữa nổi lên. Ryan hoảng hốt tìm đò cởi trói
Khi đang cắt trói chân thì cánh cửa lại bật mở. Ánh sáng mạnh đột ngột làm mắt đau nhức. Bui tung lên như màn sương đục ngầu. Lại tên mặt sẹo chạy vào cùng ba tên khắc đằng sau. Chúng gấp gáp mà tóm chặt lấy nó, không quan tâm bọn trẻ đang làm gì mà chỉ biết đưa nó đi.
– Các người làm gì thế?? Thả tôi ra! – nó gào lên, giãy dụa khi có tên vác nó lên

– Mấy người đưa em tôi đi đâu? – Ryan thét lên. Nhanh chóng cắt nốt đây trói. Cậu cứa mạnh đến nỗi tay xước xát, bật máu – Không được! – Ryan thét lên khi thấy chúng đi xa dần, dây trói đứt, Ryan lao như bay, dùng bàn tay đầy máu kéo áo tên vác nó lại. Một tên thấy vậy, liền nhấc Ryan lên ném ra sau như ném một con thú nhồi bông. nó gào lên, nó khóc. Chưa bao giờ nó khóc nhiều và thảm thương đến thế. Ryan đau đớn đứng dậy một cách khổ sở, loạng choạng lao vào đánh tên đang bắt em gái mk. Hắn gầm lên một tiếng như dã thú, ném nó xuống đất, đánh lại Ryan
– Mẹ kiếp!
Cơn tức giận làm hắn mất hết nhân tính, lao vào đánh Ryan. Tên mặt sẹo lạnh lùng nói:
– Đánh thằng oắt đó cũng được nhưng đừng làm thương con bé.
Tên mặt sẹo giữ nó lại. Nó gào thét đến lạc giọng, giãy dụa đến mệt mỏi thậm chí…..nó cầu xin hắn. Lần đầu trong đời nó cầu xin một ai đó nhưng hắn hoàn toàn không để tâm mà cười lạnh:
– Nếu không phải bố mẹ mày dồn tao đến đường cùng, tao sẽ không đến mức phải đánh một đứa trẻ con.
Hằn kìm cô mạnh hơn. Nó không giãy được nữa, chỉ biết giương mắt nhìn Ryan- người anh 2 luôn yêu thương, quan tâm nó, người bao che cho nó mặc dù nó sai , người la mabgws anh 3 khi chọc nó giờ đang bị đánh. Mặt nó không còn chút máu, nước mắt ướt đẫm khuôn mặt đến thảm hại.
Một đứa bé 10 tuổi bị một tên to như trâu đánh không thương tiếc. Thậm chí, hắn còn vừa đánh vừa chửi rủa. Là do nó, Đúng vậy, Ryan bị như vậy là do nó. Ryan nằm úp người xuống thở dốc, trán nhăn lại nhưng không hề có một tiếng kêu thoát ra khỏi miệng. Tên kia thấy thế, bản tính cầm thú càng lộ rõ:
– Lì à? Lì này, lì này, mày kêu lên cho tao!
Sau mỗi chữ “này”, lực đánh càng mạnh. nó gào khóc.
– Bọn mày dừng lại cho tao! – Giọng nói của người đàn ông trầm mà đầy uy lực làm tên kia dừng lại.Đằng sau là rất nhiều người đang chĩa súng về phía bọn chúng.
Nhìn thấy người ấy, nó lập tức vỡ òa:
– Bố, mẹ, cứu anh Ryan , anh Ryan chết mất!
Ông Lâm nhìn con gái với ánh mắt đầy hoảng hốt. Hết nhìn vết thương còn chưa khô máu trên chân nó rồi nhìn đến Ryan – đứa con trai lúc nào cũng luôn nghe lời nhưng k cho ai chạm đến em gái, xem em gái như bảo bối đang nằm trên nền đất lạnh lẽo đầy bụi bẩn, trên người toàn vết bầm, hơi thở khó nhọc. Ông cảm thấy ruột thắt lại, quay sang người bên cạnh nói gì đó, rồi tức giận nói:
– Không thương lượng, không gọi cảnh sát, hôm nay tao sẽ không cho chúng mày mồ yên mả đẹp.
– Thử xem! – Tên mặt sẹo nhếch mép, cầm khẩu súng dí vào thái dương của Nó. nó hoảng sợ đến không nói nên lời.

– Không……Không được! – Giọng Ryan yếu ớt gần như thì thầm
Ông cười khẩy, ánh mặt bạc sắc lạnh nhìn tên mặt sẹo:
– Trò này…..quả thực quá cũ rồi!
Vừa dứt lời, có một họng súng khác dí sát vào gáy hắn cùng tiếng lên đạn:
– Bỏ súng xuống, thả tiểu thư ra!
Nhưng tên đó đã làm liều chỉa súng vào người nó và
Đoàng…..đoàng…..
“K….K…..không”
1 người ngã xuống nhưng k phải là nó, mà là anh nó. Anh nó đã đỡ phát đạn đó cho đứa em gái mk thương nhất, đứa em gái bảo bối của anh. Nó thì ngất lúc lúc thấy anh nó đỡ đạn thay mk
Ông Lâm đau đớn nhìn đứa con trai lớn
Ngày hôm sau tang lễ của Ryan đc tổ chức rất to, từ đó nó bị trầm cảm và trở nên lạnh lẽo, cũng may có Yen – người anh ba luôn bên cạnh chăm sóc
——————————————————————————
Hàn Anh Minh lớn hơn nó 3 tuổi
Đã chết lúc nó 6 tuổi và Yen 7 tuổi, người anh trai luôn bên nó quan tâm nó và Yen


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.