Đọc truyện Play Boy And Play Girl (Bộ Đôi Lạnh Lùng) – Chương 20
OoO
Nó bước vào trong,đôi mắt cố tìm P và rồi nó dừng lại ở anh!Đôi tay cần cù những mảnh kim cương đôi mắt không chớp và đôi vai như đang mỏi mệt rất nhiều.Nó tiến lại khều nhẹ vai anh!Hôm nay anh vì tập trung vào phần quan trọng nên không để ý nó đến .Anh vẩn hăng say làm việc cho đến khi nó khều vai mình
-Cô đến làm gì?
-Em đem cơm cho anh!
-Tôi ăn rồi!Cô đem về đi
-Ăn rồi thì ăn nữa_Nó trả lời
-Cô về đi!_P quát lớn
-Anh đủ rồi nhé!Về thì về tôi cũng chả thích ở đây đâu!_Nó đặt khay cơm xuống rồi tức giận bỏ đi
Anh không đuổi theo anh cũng không làm gì chỉ biết nhìn nó chạy đi.Pack một tên máu lạnh như anh không thể làm những điều vô bổ đó!Anh cần làm xong kế hoạch của mình rồi sẽ tính đến việc khác sau!Anh không muốn nó sẽ gặp nguy hiểm nào về kế hoạch của anh cả!
Anh nằm xuống bên ghế nhìn vào khay cơm.Chẳng hiểu gì anh lấy ra ăn ngon lành rồi tiếp tục làm việc
OoO
Hai ngày sau có vẻ là ngày nhàm chán nhất nó không gặp ai hết.Duy và Sandy phải đi qua Mỹ để rước ba và mẹ của cậu (của Hắn) về để dự sự kiện sẽ tổ chức vào đêm ngày mốt.P thì chẳng thấy đâu,nó biết rõ là anh ở đâu nhưng vì giận anh nên không thèm tìm.Còn Thắng thì tự dưng mất tích.
một đêm buồn trôi qua.Nó,Thắng hai người cùng một tâm trạng.Hôm nay Thắng không đến rước nó.Có chút buồn nhưng rồi sẽ vui vì như thế sẽ tốt cho anh!Vậy là hôm nay nó từ láy xe đi rồi!
Nó bước vào phòng làm việc trong sự ngạc nhiên vô cùng.Mọi trang phục đã xong hết rồi.Chỉ còn chờ P nữa thì hợp đồng sẽ có hiệu quả
-Mọi người thật hay chỉ mấy ngày đã hoàn thành hết rồi_Nó nói
-Tất cả do phòng chúng ta toàn nhân tài đó em_Thanh nói xong cả nhóm cười
-Hôm nay mình đi ăn mừng nhé!Để em khao_Nó vui mừng nói tiếp
-Thế thì còn gì bằng.Đi nào mọi người chúng ta vào Bar hay Karaoke?_Một người khác nói
-Vào Karaoke đi_Cả nhóm đồng thanh
-Vậy mình đi nào?
Ai nấy vui mừng sắp xếp đồ rồi nhanh chân đi quẩy.Đã lâu rồi nó không đi hát để xem lần này nó sẽ hát thế nào?
P đã mấy hôm không ra ngoài.Trong anh cũng tiều tụy dần.Gương mặt tỏ vẻ mệt mỏi.Hôm nay anh cũng hoàn thành xong nhiệm vụ của mình chỉ còn một công đoạn cuối là cho sợi dây ngâm trong loại dung dịch gì đó của anh tạo ra để sáng và bóng hơn bình thường.Trong thời gian chờ đợi anh ra ngoài hóng tí gió để khỏe hơn.Đã mấy hôm không thấy mặt trời giờ ra ngoài tuy có hơi nhoà nhưng có một cảm xúc gì đó rất vui.Anh vung tay hứng lấy ánh nắng rồi tựa lưng vào tường ngắm những làn mây đang trôi,cảm giác thật yên bình làm sao?Chiếc mặt nạ vẩn yên vì trên gương mặt anh và có lẽ là không
-Đến rồi!Mày sắp phải bị vứt rồi!_P cười khẩy rồi bước chậm chậm như đợi một ai đó tiến theo mình.Anh mở cửa phòng thử nghiệm rồi bước vào trong.Đôi mắt anh bình thản
-Mày trốn ở đây à!_Thắng từ phía sau nói lớn theo anh là 3 tên to con.Không hiểu sao họ lại vào đây được vào giờ này chứ.Phải có một nguyên do
-Bọn mày làm gì ở đây!Sao bọn này vào đây được_P tỏ vẻ ngạc nhiên
-Mày nghĩ lâm già giữ cửa đó làm gì được bọn tao_Thắng khinh khỉnh
-Bọn mày muốn gì?_P hỏi
-Lấy vài thứ!Tụi bây lụt cho tao_Thắng ra lệnh
Cả bọn đập phá mọi thứ trong phòng cốt chỉ để tìm thành quả của P mấy ngày qua.Thắng căm thù P nên muốn anh và cả HP phải thô lỗ nặng trong vụ việc trên
-Bọn mày quên là ở đây có camera à_P nói tiếp anh chẳng có thái độ ngăn cản nào
-Ha ha nếu sợ tao đã không đến.Mấy cái đó giờ chỉ là đồ bỏ thôi !Không còn công dụng đâu?_Thắng nói tiếp
P chợt cảm thấy run.Anh sợ thành quả mình mấy ngày hôm nay sẽ tan thành mây khói.Không chút trần trừ anh chạy đến ngăn cản mấy người đó lại nhưng anh chỉ là một người bình thường không hề biết đến võ.Anh chỉ biết dùng sức thôi nhưng trớ trêu anh chẳng những không làm được gì lại còn bị cả bọn đánh nữa!Người đánh vào bụng người đá vào chân người tán mặt.Thân thể anh lại hoà vào máu càng đau càng đau!Máu từ miệng từ mũi lan ra làm anh kiệt sức
-Dừng lại được rồi!Tao đã tìm gặp_Thắng hô lớn
Thắng đưa sợi dây đến trước mặt P vẻ mặt khinh người
-Mày thấy cái này là gì không?
……
-Haha không nói nổi nữa à!
….
-Để tao xem gương mặt thật sự của mày_Thắng đưa tay sờ vào chiếc mặt nạ của P.Anh đang chìm dần vào giấc ngủ giữa ban ngày
Reng Reng!!
Thắng giật mình rút tay lại rồi ra hiệu cả bọn chạy nhanh mà không quên lấy theo sợi dây chuyền vì đó là chuông báo kẻ đột nhập
OoO
Tại phòng karaoke Nó và mọi người đang vui vẻ hát hò.Ai nấy đều mạnh dạng lên hát kế cả nó.Nó chọn bài Mình yêu nhau đi của Bích phương (hả ai đó quên rồi) giọng hát thanh thót vang lên làm im bật cả phòng.Mọi người đều chăm chú nghe nó hát mà quên cả vui chơi
“Hay là mình cứ bất chấp hết yêu nhau đi anh”
Câu hát vang lên làm tim nó nhảy lên vì nó lại nhớ đến Hắn và một người khác đó là P.Đã mấy hôm nó không gặp P không biết anh có khỏe không nữa?
Nó dừng việc hát hò ra ngoài hóng gió,cảm giác thật dễ chịu làm sao?Nhưng tim nó đau lắm,cứ như bị ai cào xé vậy!Chưa kịp làm gì nó đã bị một đám con trai kéo vào một căn phòng khác!
-Các người muốn gì?_Nó tức giận hỏi
-Muốn gì là muốn gì_Một thằng trơ mặt ra
-Nhải ranh_Nó hất tóc
-Mày nói gì_Một tên khác nói tiếp
-Mày điếc hay không nghe được?
-Tao không muốn nói nhiều.Mày nên tránh xa Thắng và đừng làm cậu ấy đau lòng.Nếu không đừng trách_Tên đứng đầu nói
-Tại sao?_nó cười khẩy
-Tao nói cho mày biết giờ này chắc thằng P gì đó của mày xuống gặp diêm vương rồi đó con_Tên đó nói tiếp giọng khinh khỉnh
-Tại sao?_Nó có phần lo lắng nhưng cố giả vờ
-Mày nghĩ Thắng sẽ làm gì tên đó!Hahaha_Tên đó cười lớn
“Chát!” tên đó vừa dứt lời thì nó đã cho hắn ăn nguyên bàn tay xinh đẹp của nó.Tên đó liếm môi cười khẩy
-Được lắm!Tao không muốn đánh con gái.Mày nhớ là tránh xa Thắng ra_Tên đó nói tiếp
-Tôi nói luôn,tôi và Thắng không là gì cả,Các người nói với anh ta đừng làm phiền tôi.Và nhớ nói với Diệu Linh là có ngon thì tự giữ chứ đừng nhờ vã người khác!_Nó đẩy mạnh tên đó rồi bước ra thật nhanh nó đang vội nó muốn biết P thế nào rồi!
Cắt ngang cuộc vui của mọi người nó thanh toán tiền xong rồi chạy thật nhanh đến HP.Nó sợ P sẽ lại đi như Hắn nhưng nó thật khùng có phải không?Một tập đoàn lớn như HP sao lại để chủ tịch của mình bị đánh được!Trớ trêu thay Phòng thử nghiệm của HP lại nằm cách biệt với những khu khác nên nguy cơ P có chuyện là hoàn toàn có thể xảy ra.
Nó lụt tìm từng phòng nhưng không thấy anh.Nó chạy hỏi mọi người nhưng họ đều nói không thấy.Nó gục xuống vách tường nó lại khóc.Sao bây giờ nó lại yếu đuối đến thế”không!Mình phải tìm ảnh nhanh lên.Tất cả đều không có trừ khi”_nó thầm nghĩ
Ngón tay vội vã nhập mật khẩu vào phòng thử nghiệm nó run lẫy bẩy.Liệu có P ở trong không”Không đâu phòng này có mật khẩu rất bí mật người bình thường không vào được”_Nó nghĩ
Chạy thật nhanh vào trong nó cố tìm P.Mọi thứ trước mắt nó là một đống đổ nát .Chắc chắn là vừa có đánh nhau,không lẽ nó đã muộn ?Không nó không muốn thế.Nó chạy tìm P rồi chợt khựng lại khi thấy anh đang nằm trên sàn đôi mắt không hề mở và thân hình nhuộm đầy màu máu.Vở òa trong tiếng nói nó chạy đến bên anh.Đặt đầu anh tựa vào gối mình nó không dám tin là anh đang mất rất nhiều máu
Không một chút trần trừ nó gọi cho cấp cứu đến rồi gọi tiếp cho Duy.Cậu vừa cùng Sandy đưa cha và mẹ cậu về nước hay tin liền chạy ngay đến.
“Anh gắng lên!Xe cấp cứu sắp đến rồi!”_Nó ôm p vào lòng
Chợt như nhớ ra điều gì đó nó đưa tay lên mặt anh nhẹ nhàng tháo chiếc mặt nạ đen xuống.Đập vào mắt nó là gương mặt điển trai của Phú ngày nào! Là Hắn,Hắn chưa chết.Là Hắn,Người mà nó yêu thương.Đây có chăng chỉ là mơ-một giấc mơ vô lí nhưng nếu là mơ thì xin cho nó đừng tỉnh lại
-Anh……anh…..Phú_Nó bàng hoàng nhận ra đây là thực tại sau cú tự bẹo má thật mạnh
Nó khóc nức nở ôm lấy Hắn,những giọt nước mắt hạnh phúc biết bao.Nước mắt lăn dài trên má thấm qua vạt áo Hắn.Nước mắt thấm cả gương mặt Hắn.Nó đã chờ cái ngày này lâu rồi từ lâu nó đã nghi ngờ P nhưng thật không ngờ điều nó nghi lại là sự thật .Nhưng tại sao Hắn lại giấu nó còn tỏ thái độ khinh bỉ nó?Hắn có biết những lúc đó nó đau lắm không?
Hắn(Pack) từ từ mở mắt ra khi nghe tiếng khóc của ai đó!Hắn sững sốt khi thấy nó đang ôm mình khóc và chiếc mặt nạ cũng đã được tháo ra.Có phần bất ngờ về sự xuất hiện của nó nhưng Hắn nghĩ có lẽ đã đến lúc kết thúc trò chơi tìm kiếm này rồi
Vuốt nhẹ mái tóc rối tung của nó Hắn đau đớn nhưng cố tỏ ra không sao
-Em nín đi
-Anh….Anh không sao chứ?_Nó hỏi vẻ mặt lo lắng
-Anh không sao?_Hắn cố gắng nói
-Tại sao anh lại giấu em!Anh có biết em nhớ anh lắm không?
-Anh..Anh..
-P ….p sao rồi!_Duy cùng Sandy và cha mẹ mình chạy đến
-Anh ấy không sao?_Nó trả lời
-Là là anh….Phú_Sandy hốt hoảng
-Thôi xe cấp cứu đến rồi!Đưa vào cái đã rồi giãi thích sau_Mẹ Hắn (tức mẹ Duy.Cha Mẹ Hắn xem Duy như con ruột nên xưng hô thế)
Duy xốc Hắn lên đưa ra xe.cha mẹ Hắn lên theo còn Duy lấy xe đưa nó và Sandy đi theo
Hắn được sơ cứu vì chỉ bị ngoại thương.Mọi người thở phù nhẹ nhõm
-Anh Duy chuyện này là sao?_Nó nhìn Duy hỏi
-Phải đó!Anh nói đi!_Sandy cũng nói vào
-Chuyện là vậy nèk.Ngày mốt tự hiểu hahaha_Duy cười khoái chí
-Là sao?_Sandy nhìn nó mặt ngu
-Xì……tên chết tiệt_Nó nói mà mắt liếc nhìn Duy
-Thôi!Phú tỉnh rồi kìa.Các con vào thăm đi_Cha Hắn từ trong bước ra nói
Hắn đã được băng bó kĩ lưỡng.Lại còn được mẹ mình chăm sóc khác nào ông hoàng!Trong bà rất thương Hắn (nói thừa con không thương) và trên mặt bà còn hiện rõ nổi buồn chắc do xa Hắn lâu nên nhớ.Nó tiến lại bên Hắn,có chút rụt rè khi có mặt mẹ Hắn nên nó bị biết lặng thinh.Còn Sandy thì khác cô từ khi gặp được cha mẹ Duy thì như con sáo cứ líu nhíu làm họ cười suốt
-Thôi các con cứ bình thường.Người một nhà không mà.Để mẹ ra ngoài mua ít đồ ăn cho mấy đưa_Mẹ Hắn nói thế vì thấy con dâu tương lai còn nhát quá
Câu nói người một nhà của bà làm tim nó muốn nhảy lên ca múa cũng may là nó chụp kịp nếu không thì.Sandy thì hí hững nhìn Duy cười không ngớt