Phượng Vu Cửu Thiên

Chương:6Quyển 1 -


Đọc truyện Phượng Vu Cửu Thiên – Chương 16Quyển 1 –

CHƯƠNG 16

Tuy đây không phải là lần đầu tiên tỉnh lại trong cánh tay cường tráng của Dung vương, nhưng vì hành vi đặc biệt tối hôm qua, Phượng Minh ít nhiều gì cũng cảm thấy ngượng ngùng xấu hổ. Lặng lẽ hé mắt nhìn, thấy Dung vương vẫn còn ngủ, cậu định lén giở cánh tay đang khoác bên hông mình lên, thần không biết quỷ không hay, bước xuống giường mặc quần áo lại.

Nhưng chỉ vừa động đậy, thanh âm trầm thấp êm tai, hiếm có vào lúc sáng sớm đã truyền đến rồi.

“Còn đau à? Mới sáng sớm, đừng có lộn xộn.”

Phượng Minh ngạc nhiên ngẩng đầu: “Ngươi đã sớm tỉnh lại rồi à?” Lập tức làm ra bộ mặt nổi giận: “Mới sáng sớm đã muốn trêu ta?”

“Là bị ngươi đánh thức.” Dung vương nói: “Người trong lòng ngực lộn xộn mà vẫn không tỉnh lại thì chỉ có người chết thôi.”

Dung vương ngày thường luôn nghiêm túc lão luyện, hôm nay lại ôm Phượng Minh nghiêm mặt nói một câu đùa bỡn thế này khiến Phượng Minh hì hì cười, cũng muốn đùa lại, giang thẳng cái chân đang nằm dưới chăn, đá cho Dung vương một phát.

Không ngờ lại làm kinh động vết thương tối hôm qua, đôi mày ngay lập tức chau lại cau có.

Dung vương biến sắc hỏi: “Làm sao vậy? Thật sự vẫn còn đau à?” Hắn vươn người đến xem sắc mặt Phượng Minh, khẽ trách: “Đã sớm nói ngươi đừng lộn xộn”, dùng một tay xốc chăn lên, mở đùi Phượng Minh ra để xem.

“Đừng xem!” Phượng Minh xoay người trên giường, không chịu để Dung vương xem vết thương của mình, nói liên thanh không ngớt: “Không có việc gì, không có việc gì, ngươi đừng xem.”

Dung vương thấy Phượng Minh chết sống gì cũng không chịu phối hợp, đành thôi vậy, rời giường đứng lên, lấy xiêm y mặc vào.

“Này, cởi xiêm y ra.” Vừa mới trịnh trọng mặc triều phục vào, Dung vương quay sang nâng cằm Phượng Minh lên: “Ta muốn nhìn lại một lần.”

“Cái gì?” Chẳng lẽ đây lại là một lời mời phiến tình nữa?

“Chỉ là muốn quay phim lại cảnh ngươi mặc y phục thôi mà, à mà ngươi cũng đâu hiểu cái gì là “quay phim”, ai, nói chuyện với cổ nhân thật khó, các từ hiện đại đều không dùng được.” Phượng Minh lại quấn mình vào trong chăn ấm, người hơi tựa vào đầu giường: “Ta muốn nhìn bộ dáng ngươi khi mặc quần áo.”

Tiểu tử này thật không biết sống chết là gì? Dung vương nhất định không thỏa mãn ý muốn nhất thời của Phượng Minh.

“Còn không mau đứng lên? Qua canh giờ, ta sẽ không đưa ngươi đi cưỡi Bạch Vân.”

Chỉ cần một câu nói đó cũng đủ để Phượng Minh ré lên từ trong chăn ấm.

Nhớ tới lịch trình đã dự định sẵn cho ngày hôm nay, Phượng Minh cực kỳ phấn khởi, cố gắng từ bỏ ý định thưởng thức sắc đẹp của Dung vương, đưa tay kéo nội phục vào trong chăn vội vã thay, rốt cục làm động đến vết thương, khiến cậu cắn răng trợn mắt.

“Muốn ta giúp không?”

“Không.”

“Da mặt cần gì phải mỏng như thế? Thiên hạ hiện nay thịnh hành phong trào nam sắc, ngươi xuất vương cung, không được lộ ra bộ dáng xấu hổ như thế.”

“Tại sao lại không được?”


“Ngươi chính là thái tử điện hạ, hoan ái trong vương cung thường xuyên diễn ra, nếu để lộ ra bộ dáng xấu hổ, chẳng phải đã lộ chân tướng?”

Phượng Minh đã mặc xong nội phục, chui ra khỏi chăn mặc áo ngoài vào. Dung vương ở bên cạnh giúp cậu thắt lại đai lưng.

Phượng Minh hỏi tiếp vấn đề mới vừa rồi: “An Hà không phải không thích hợp cùng nam nhân hoan ái sao? Như thế nào lại không xấu hổ? Hơn nữa, chẳng phải bản tính hắn luôn khiếp nhược? Dung Điềm, ngươi đừng dụ dỗ rồi đánh lừa ta, định dùng danh nghĩa thái tử để hù dọa ta nữa à.”

“Ha ha, An Hà đối với ta mặc dù thành thật, nhưng đối người khác lại không như vậy. Ta ức hiếp hắn, hắn tự nhiên sẽ ức hiếp người ngoài. Dù sao hắn cũng là thái tử kia mà.”

“Ngươi nói hắn và nam nhân khác cũng…. cũng…..”

“Ở trong vương cung lâu ngày, ngươi cũng khó tránh khỏi việc dựa vào quyền thế lộng hành.”

“Đối tượng là ai?”

“Ta không quan tâm hắn cùng với ai. Không chỉ An Hà, mang gia quyến của các quan viên trong triều mà nói, nếu không thể đạt được dục vọng, tối đa cũng sẽ ức hiếp người hầu bên cạnh mình.”

Nghĩ đến bên cạnh mình có một số lượng nội thị tất cung tất kính, trước đây đêm đêm đã cùng thân thể của mình tương giao da thịt, Phượng Minh không nhịn được nổi lên một tầng da gà.

“An Hà không phải người của ngươi sao? Hắn ở trong cung tìm tình nhân, ngươi tại sao lại không ghen?”

“Ai nói hắn là người của ta? Đồ chơi mà thôi. Ta không có mặt, hắn tùy tiện muốn làm gì thì làm.” Dung vương đột nhiên cười gian tà, nói: “Ngươi mới là người của ta, ngươi mà ở trong cung tìm tình nhân, ta nhất định sẽ ghen, mà còn rất là ghen nữa đấy.”

Phượng Minh hừ một tiếng, ngoảnh đầu nhìn hai bên: “Chúng ta cũng nên đi thôi, để quá canh giờ, ngươi lại không giữ lời.”

“Ta không giữ lời khi nào?” Dung vương hỏi ngược lại, vui vẻ cùng Phượng Minh bước ra khỏi cửa.

Bây giờ đã qua thời kỳ rét đậm, không khí vẫn còn mang một chút hơi lạnh và hanh khô. Ánh sáng mặt trời tuy không chói chang, cũng đủ để sưởi ấm đến khắp nơi trong cung nội.

Tây Lôi có một loại hoa kỳ lạ, dường như chỉ nở vào mùa đông, màu sắc rất rực rỡ, nụ hoa lớn bằng bàn tay, xinh đẹp muôn phần.

Phượng Minh bị giam trong thái tử điện lâu ngày, thỉnh thoảng mới bước ra ngoài đều bị Dung vương kè kè sát bên không rời. Hôm nay Dung vương thấy cậu trên người mang thương tích, đặc biệt quan tâm cẩn thận, đi rất chậm chạp, còn cố ý đi đường vòng qua hoa viên để Phượng Minh thưởng thức cảnh đẹp của vương cung vào mùa đông.

Vừa nhìn thấy loại hoa kỳ lạ, Phượng Minh đã rất thích thú, dừng chân ngắm nhìn, chỉ vào hoa rồi nói: “Hoa này thật xinh đẹp.”

Dung vương nhích tới gần, gần đến nỗi hơi thở thiếu điều từ trong mũi phả lên trên mặt Phượng Minh, nhỏ giọng nói: “Đây là loại hoa đặc biệt của Tây Lôi, gọi là Tam Nguyệt Xuân. Ngươi thân là thái tử, như thế nào cả hoa này cũng không biết?”

“Ngươi không dạy, làm sao ta biết được?”

“Không phải đã nói qua, ngươi sau này gặp thứ gì không nhận ra, ngàn vạn lần đừng hô to gọi nhỏ, không biết cũng đừng lên tiếng, ta tự nhiên sẽ chậm rãi nói cho ngươi hay.”

“Hừ…”

Dung vương nhìn sắc mặt Phượng Minh, biết cậu không phục, cũng không để ý tới, đưa tay giúp Phượng Minh kéo áo choàng che kín lại, thân mật nói: “Loại hoa này khi nở rất rực rỡ, thấy bộ dáng của ngươi như vậy, cũng rất đau lòng tạ lỗi cùng ngươi.”


Nghe Dung vương hơi chút nhượng bộ, Phượng Minh cũng xấu hổ đôi phần, nhưng vẫn ương bướng nói: “Ta không phải không phục, chỉ là cảm thấy hơi kỳ quái, rõ ràng là loại hoa nở vào mùa đông, sau lại có tên là Tam Nguyệt Xuân?”

Trên mặt Dung vương đột nhiên xuất hiện nụ cười quái dị, tà khí nhập vào trong tai Phượng Minh, nhẹ giọng nói: “Loại hoa này làm cho người ta dốc hết xuân tình. Thái tử điện hạ thử ngẫm lại xem, vì sao lại trồng rất nhiều loại hoa này tại nơi ở của các phi tử?”

Thì ra là hoa thúc giục ái tình.

Phượng Minh hiểu ra, nhất thời sắc mặt xấu hổ. Cậu vốn muốn hái một đóa để thưởng ngoạn, nhưng nghe Dung vương giải thích, lập tức ném đóa Tam Nguyệt Xuân trong tay mình vào ngực Dung vương, mắng: “Ta biết ngươi là kẻ không có lòng tốt rồi, còn cố ý đi đường vòng bắt ta đến nơi này.”

“Là ngươi hỏi ta trước, như thế nào lại đổ tội cho ta? Thân là thái tử, xử sự không rõ ràng, phải trách phạt thật nặng mới được. Đến đây, ta bây giờ phạt ngươi ở chỗ này hoàn thành chuyện mà ngày hôm qua chúng ta chưa hoàn thành.”

Phượng Minh lập tức căng thẳng.

Dung vương vốn chỉ nói giỡn, kéo Phượng Minh vào lòng hôn một cái, tiện nắm tay cùng nhau bước về phía trước.

Phượng Minh và Dung vương vừa đi vừa đùa giỡn, nhanh chóng đã đến cung điện của vương hậu. Phượng Minh đứng ngoài cửa, chợt nhớ đến thái độ vương hậu đối với mình không lạnh cũng không nóng, lòng không khỏi lo ngại, không chịu đi vào.

Dung vương hiểu được tâm tư của cậu, an ủi: “Vương hậu thường ngày chỉ ở tẩm thất sâu bên trong, không hề ra ngoài. Chúng ta hôm nay chỉ vấn an đại vương, không cần gặp vương hậu.”

Phượng Minh đi theo Dung vương vào một cánh cửa nhỏ, dọc theo đường đi không ít thị vệ hành lễ với bọn họ.

Vào ngày sinh thần của vương hậu diễn ra tại nơi đây, sau khi làm xong nghi thức, Phượng Minh đã vội vã chạy đi, không có cơ hội hiểu rõ tòa kiến trúc thứ hai của Tây Lôi vương cung, cho nên rất tò mò, không ngừng nhìn ngắm xung quanh.

Họ dần dần đi sâu vào trong cung điện, đi qua một hành lang có mái che vừa dài vừa rộng, quẹo sang bên trái bước vào một cánh cửa nhỏ, lại gặp một hành lang rất dài nhỏ hơn. Bọn họ đi rất lâu.

Hành lang nhỏ này đặc biệt tĩnh lặng, tựa hồ rất hiếm người lai vãng, cách kiến trúc hoàn toàn không giống với các hành lang khác trong cung, không có lấy một cái cửa sổ chiếu rọi ánh sáng, mặc dù đang là ban ngày, nhưng hai bên vách tường đều có hai hàng đuốc đang cháy sáng.

“Đây là nơi nào?” Phượng Minh đột nhiên có cảm giác rất quỷ dị, nhướng người hỏi Dung Điềm từ phía sau.

Tiếng của cậu không lớn, nhưng trong hành lang vừa hẹp vừa dài lại kính kẽ này, thanh âm vang ra ngay lập tức vọng lại.

“Đừng ồn, đi theo ta là được rồi.”

Hai người yên lặng, một trước một sau đi khoảng năm sáu phút mới dừng lại.

Cuối hành lang lại là một cánh cửa nhỏ. Nhìn kim loại được khảm trên bề mặt cửa đã đen kịt, áng chừng cánh cửa này đã được khóa lại từ rất lâu rồi. Phượng Minh không nhịn được nhớ tới tivi thường chiếu đến những khu vực cấm địa của các đại môn phái, trong lòng không khỏi rùng mình, nghĩ thầm: chẳng lẽ Tây Lôi Vương không phải vì mắc bệnh nên hôn mê bất tỉnh, mà thật ra là vì bị Dung vương giam cầm ở nơi này?

Cậu và Dung vương dù sao cũng đã ở chung khá lâu, tuy lòng đối với Dung vương tràn đầy hảo cảm, kỳ thực cũng biết Dung vương xử sự thủ đoạn độc ác, hoàn toàn không phải loại người từ tâm, làm chuyện phạm thượng phản nghịch như vậy cũng không phải không có thể.

Tâm không khỏi kinh hoàng.


Trong ấn tượng của mình, phàm mưu triều soán vị đều là gian thần tặc tử, cũng không rõ bản thân mình vì sao lại hồ đồ đứng cùng trận địa với Dung vương. Vừa nghĩ đến việc bị cuốn vào âm mưu nơi chốn thâm cung, nhất thời cả người buốt lạnh.

Chung quanh hoàn toàn tĩnh lặng, lúc nãy có thể nhìn thấy thủ vệ ở bất cứ nơi nào, giờ đã không còn bóng dáng.

Dung vương sắc mặt nghiêm trọng, trịnh trọng lấy từ trong ngực ra một chiếc chìa khóa, đặt vào ổ khóa, đẩy cánh cửa sắt nặng nề, một cầu thang âm u hiện ra trước mặt.

Gió lạnh thổi thốc đến. Phượng Minh trên người cho dù đang mặc áo choàng bằng da chồn nước cũng có thể cảm giác được khí lạnh âm hàn từ bên trong cánh cửa tràn ra, lập tức rùng mình.

“Tay sao lại lạnh đến thế này vậy? Mật thất này nằm sâu dưới đất, chứa rất nhiều khối băng, cẩn thận một chút, nếu không sẽ cảm lạnh.” Dung vương xoay người, cầm lấy bàn tay của Phượng Minh, dẫn cậu từng bước từng bước một, bước xuống cầu thang.

Đến bật thang cuối cùng, xung quanh khung cảnh không khác gì thủy tinh cung, khắp nơi là những bức tường băng trong suốt tỏa ra hàn khí mờ ảo.

Thì ra đó là một tàng băng thất rất lớn.

Chuyển đầu nhìn qua khỏi những vách tường băng, hai chiếc hũ sành đứng sừng sững trước mặt, đó là những đồ dùng được chôn cùng người chết theo tập tục Tây Lôi. Một chiếc quan tài tạc đẽo từ băng giá ngọc thạch bài trí giữa phòng, một người đang nằm trong đó, tư thế rất thanh thản.

Phượng Minh cúi đầu nhìn kỹ, người trong quan tài tướng mạo đường đường, thân mặc Tây Lôi vương phục, tuổi cũng không lớn, chỉ khoảng trên dưới ba mươi, thầm nghĩ: chẳng lẽ đây chính là Tây Lôi vương?

Quả nhiên, Dung vương bước đến trước ngọc quan, quỳ xuống, dập đầu lạy ba cái, đứng lên nói: “Người này chính là Tây Lôi Vương, là phụ vương của ngươi.”

Phượng Minh nhìn thi thể lạnh băng trước mặt, da đầu tê dại: “Ông ta không phải hôn mê bất tỉnh sao? Như thế nào lại…”

“Chỉ là tin tức đối ngoại mà thôi, đại vương nhiều năm trước đã băng hà rồi.”

“Là do ai làm?” Phượng Minh căng thẳng trừng mắt nhìn Dung vương.

Nếu người này mưu sát Tây Lôi Vương, đoạt lấy chính quyền, lại còn dám giam thái tử vào cung cấm xem như đồ chơi, thì quả thật quá là kinh khủng.

“Không một ai biết cả, đại vương chết bất đắc kỳ tử. Trước đó hoàn toàn không có biểu hiện gì, cung nữ hầu hạ sáng sớm thỉnh đại vương thượng triều, phát hiện đại vương đã không còn thở nữa. Bọn ta lập tức xử tử tất cả nội thị biết tin này, thông báo bên ngoài đại vương mắc bệnh hôn mê bất tỉnh, các sự vụ trong triều đều do Dung vương dùng vương lệnh quyết định.” Dung vương nhìn sắc mặt kỳ lạ của Phượng Minh, ngạc nhiên nói: “Chẳng lẽ ngươi cho rằng là do ta làm?” Hắn đã đoán đúng điều trong lòng Phượng Minh đang nghĩ.

“Đại vương chết đi, không phải rất hợp ý ngươi sao? Nếu không bằng cách này, ngươi làm thế nào có thể nắm giữ triều cục?”

Dung vương ngẩn ra, cánh tay dang rộng, vòng qua choàng lấy eo Phượng Minh kéo lại. Khí lực hắn cực mạnh, Phượng Minh không kịp phòng bị, sợ đến nỗi không dám động đậy, trừng to mắt nhìn Dung vương.

“Ngốc tử, ta hôm nay mang ngươi đến đây, chính là vì muốn nói cho ngươi biết chuyện này.” Dung vương đưa môi mình tiến vào khóe môi Phượng Minh, hôn thật sâu, nhẹ nhàng nói: “Cung đình bí sự, luôn luôn vô cùng vô tận, chuyện ta muốn nói với ngươi, chính là bí mật lớn nhất trong vương thất Tây Lôi. Nhiều năm trước, Tây Lôi Vương chết bất đắc kỳ tử, Tây Lôi đại thần biết sự vụ kỳ quặc, không dám công bố tin đại vương băng hà, chỉ tìm cách che đậy tin tức.”

“Tại sao không dám công bố?”

“Thái tử tuổi còn nhỏ, theo pháp luật mà nói, thái tử chưa đến tuổi kế thừa vương vị mà đại vương đã băng hà, thì huynh đệ của đại vương cũng có quyền thừa kế vương vị. Đại vương lúc ấy có một vị ngự đệ bên ngoài dã tâm bừng bừng, vì phòng ngừa hắn mang binh hồi triều cùng thái tử tranh vị, chỉ còn cách che dấu tin tức.”

“Chuyện đại sự như vậy cũng có thể che dấu được?”

Dung vương nhẹ nhàng cười, cúi đầu nhìn Phượng Minh, yêu thương nói: “Mọi sự con người đều có thể làm được.”

Phượng Minh thầm nghĩ: căn cứ trên thái độ ngươi đối với thái tử mà nói, thật khó có thể tưởng tượng ngươi vì hắn mà lo nghĩ.

Nhưng hiện giờ đang ở trong tàng băng thất đáng sợ, Dung vương lại khó có được thái độ hòa nhã như vậy, không chọc hắn nổi giận thì tốt hơn.

“Thái tử lúc ấy trên người mang vận mệnh Tây Lôi, thân ở nơi nguy hiểm, liên tục bị ám sát. Vì để thái tử có thể bình an sống đến ngày đăng cơ, vương hậu và người nắm quyền lớn nhất lúc bấy giờ là Dung vương tiến hành thương nghị, mang thái tử ra khỏi vương cung nuôi dưỡng.”


“Hả?” Phượng Minh tinh thần đại chấn: “Vậy tên thái tử An Hà trong vương cung là…”

“Đúng, là giả.”

“Nghe ngươi nói nãy giờ, tóm lại chỉ một điều, ta là thái tử giả?” Phượng Minh trở nên kích động: “Vậy kẻ thật sự là ai? Chẳng lẽ là ngươi?”

Dung vương gật đầu: “Đúng, là ta. Thái tử sau khi tráo đổi được mang ra khỏi vương cung, được nuôi trong Dung vương phủ. Sau khi ta lớn lên, dưỡng phụ qua đời, ta kế thừa tước hiệu Dung vương, chưởng quản triều chính.”

Phượng Minh xoay con mắt vòng vòng thật lâu, mới nói: “Nói vậy, ngươi không phải Tào Tháo, mà chính là ly miêu.” Cậu lắc đầu nói: “Trách không được vương hậu đối với ta lạnh lùng lãnh đạm, đối với ngươi lại rất yêu mến.”

“Phượng Minh, ta đem toàn bộ chuyện này nói với ngươi, chính là bởi vì ngươi bây giờ rất nguy hiểm.”

“Đừng có hù dọa ta!” Phượng Minh rùng mình, gầm nhẹ nói: “Ngươi đã mang chuyện thái tử ra nói, thì dù sao ta cũng sẽ trả lại vị trí thái tử cho ngươi. Đừng có mà lợi dụng cái chỗ âm u này để hù dọa ta.”

Nét mặt Dung vương một chút cũng không hề lộ ra vẻ đang đùa giỡn.

“Ta nhận được tin tức, tin đại vương băng hà đã truyền ra bên ngoài. Bọn chúng trước đây hoàn toàn không có bằng chứng rõ ràng, nhiều lần bị chúng ta bác bỏ. Nhưng lần này bọn chúng đã có chứng cứ xác thực.”

“Thì sao?” Phượng Minh suy nghĩ trong chốc lát, nhanh chóng nhận ra: “A, ta biết rồi. Tin tức truyền ra ngoài, ngự đệ đại vương có thể quay về để tranh đoạt vương vị, Tây Lôi tất sẽ đại loạn.”

“Đúng.” Dung vương nở nụ cười khen ngợi, thần sắc ngay lập tức trở nên nghiêm túc: “Hắn tên là An Tuần, năm đó không cách nào đoạt được vương vị trong tay đại vương, đành phải rời khỏi Tây Lôi, trở thành con rể của Phồn Giai vương thất. Có được cơ hội ngàn năm khó gặp này, hắn nhất định sẽ không bỏ qua.”

“Cho dù hắn trở về, nơi này mọi việc hết thảy đều đã bị ngươi khống chế, ngươi đâu cần phải sợ hắn.”

“An Tuần bố trí tại Tây Lôi rất nhiều thuộc hạ, đã bị ta diệt trừ khá nhiều, nhưng vẫn còn những kẻ ẩn dấu thâm sâu ta không thể phát hiện được. Phượng Minh, theo ngươi nghĩ, muốn cướp lấy vương vị, dùng phương pháp gì là tốt nhất?”

“Dùng phương pháp gì à?” Phượng Minh gãi đầu, đột nhiên kinh hãi: “Giết thái tử?”

“Trả lời nhanh như vậy cũng đủ biết ngươi đã rất chịu khó học tập. Không sai, giết thái tử, có thể danh chính ngôn thuận thừa kế vương vị, tất cả đại thần, thậm chí cả vương hậu cũng không thể phản đối, bởi vì An Tuần quả thật cũng mang trên người huyết thống vương tộc.”

“Nhưng ta không phải là thái tử, ngươi mới chính là thái tử.”

“Nếu là thái tử giả trước kia, cho dù hắn có bị người hại chết ta cũng không quan tâm, dù sao hắn cũng đã được ở trong vương cung, ăn ngon mặc đẹp, có chết cũng đáng. Nhưng nếu là ngươi…” Dung vương hít sâu một hơi, kéo Phượng Minh đến ôm thật chặt: “Ngươi có biết, dạo gần đây thức ăn của ngươi nhiều lần bị người đụng đến hay không?”

“Cái gì? Ta không biết.”

“Đã sớm bị ta xử lý rồi, nhưng cung nữ hạ độc đã tự vẫn, không thể moi ra được chuyện gì.” Nghe thấy tiếng tim đập của Phượng Minh nhanh như ngựa phi, Dung vương lại cười rộ lên: “Đừng sợ, có ta ở đây, không ai có thể tổn thương ngươi một phân một hào nào đâu. Nhưng tình thế trước mắt đang rất nguy cấp, ngươi phải cẩn thận mọi lúc mọi nơi. Giống như sai lầm nho nhỏ lúc nãy trong tiểu hoa viên, ngàn vạn lần đừng tái phạm. Người bên ngoài mang thức ăn hay xiêm y đến, cũng không được tùy tiện sử dụng. Điều ta lo lắng nhất chính là cá tính ngươi xốc nổi, hiếu động lại đơn giản, dễ dàng tạo cơ hội cho bọn chúng ra tay.”

Phượng Minh vẻ mặt đau khổ, nói: “Không ngờ đương kim thái tử so với điệp viên 007 còn nguy hiểm hơn nữa?”

“Được rồi, được rồi, chúng ta không nói nữa. Sau này ngươi chỉ cần ngoan ngoãn nghe lời, đừng chạy loạn khắp nơi là được. Chúng ta đi cưỡi ngựa nào.”

“Được! Lập tức đi ngay!” Vừa nghe cưỡi ngựa, Phượng Minh nhanh chóng lấy lại tinh thần, cậu chỉ mong sao lẹ lẹ rời khỏi cái nơi tràn ngập quỷ dị khác thường này, nắm lấy Dung vương vội vã kéo đi.

………………………………..

Chú giải:

Ly miêu: ý Phượng Minh muốn nhắc đến truyện “Ly miêu tráo chúa”, một vụ án rất nổi tiếng trong loạt truyện về Bao công.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.