Đọc truyện Phượng Vũ Chiến Ca – Chương 17: Thoát hiểm
Trữ Hạ sốt cao suốt cả tối. Mạc Lăng Tiêu cũng thức nguyên một đêm. Đại phu nói tình huống của Trữ Hạ rất nguy ngập, vết thương cũ còn chưa khỏi hẳn lại bị thêm vết thương mới này. Mặt khác, vì trong nội tâm nàng tích tụ uất ức lâu ngày, phổi bị thương và mất máu quá nhiều, gắng gượng qua được một đêm đã là kỳ tích lắm rồi.
Đại phu thu thập mọi dược liệu tốt nhất ở Đồng thành để cầm máu cho Trữ Hạ, chọn quả hồng hương có tác dụng giúp vết thương nhanh khép miệng, lại dùng băng châm phong bế toàn bộ huyết mạch của nàng, thế nhưng cũng chỉ là trị được phần ngọn mà thôi, cũng không chắc là thân thể này của nàng có thể chịu đựng được tới chừng nào? Một ngày, một đêm hoặc chỉ vài canh giờ?
Dù có muốn cứu nàng, nhưng trong thâm tâm nàng lại không có ý chí muốn sống, mặt khác cũng cần phải có dược liệu hữu hiệu.
Trong đầu lão đại phu hiện lên một bóng người, nếu như có người đó thì nhất định không có vấn đề gì… Nhưng lão chỉ có thể lắc lắc đầu, tự cười giễu chính mình.
Mạc Lăng Tiêu lau mồ hôi rỉ ra trên trán Trữ Hạ. Hơi thở của nàng mỏng manh như sắp đứt, hắn không khỏi chau mày.
Hắn cầm chặt tay trái của nàng, đặt một nụ hôn lên chiếc nhẫn nàng đang đeo trên ngón tay cái. Hắn chưa bao giờ cầu nguyện, chưa bao giờ tin tưởng có thần tồn tại, nhưng lần này hắn lại thật sự hy vọng trên đời này có thần.
Hy vọng mẹ hắn có thể phù hộ cho người con gái mà hắn yêu.
Đại phu thấy hắn như vậy thì không khỏi thở dài, đẩy cửa bước ra. Tứ vương tử Hán Thông, không, cho dù là quốc vương thì cũng chỉ có thể bất lực mà thôi. Một lão già như hắn cũng có thể làm gì hơn được?
Lão đại phu kinh doanh một y quán lớn nhất ở Đồng thành, bởi vì y thuật của hắn cao minh, lại không nề hà cứu bất kỳ ai, khắp trong ngoài thành đều nức tiếng. Mà hắn cũng không keo kiệt với đám dân nghèo, nhiều người được hắn chữa bệnh miễn phí, nên mọi người đều đồng thanh gọi hắn là Nghiêm bá.
Nghiêm bá từ chỗ tứ vương tử đi ra, vốn định về nhà nói với con dâu mấy câu rằng mấy ngày nay công việc của hắn rất bận rộn, nhưng đột nhiên lại nghĩ tới lần trước giúp một tên cai ngục nối xương, không biết đã tốt hơn chút nào chưa. Thấy cũng tiện đường nên hắn lập tức ghé qua.
Nội thành Đồng thành chẳng có chỗ nào Nghiêm bá không tới được, có ai mà chưa từng nhận ân huệ của vị Nghiêm bá này đâu? Ngay cả thái thú Đường Trung Hán cũng rất tôn trọng hắn, nên lúc hắn đi vào trong ngục cũng không ai cản cả.
Lão đại của lính canh ngục – Hồ lão, thấy Nghiêm bá đến thì vội vàng bưng trà rót nước mời hắn ngồi. nghiêm bá kiểm tra lại thân thể Hồ lão một chút, viết phương thuốc mới, nói cứ uống thuốc thêm một thời gian nữa thì có thể khỏi hoàn toàn. Hồ lão tạ ơn rối rít, cầm lấy phương thuốc, lại bắt đầu tán gẫu.
Hắn nói: “Gần đây bắt đầu chiến tranh, nhiều người đều đã chạy loạn hết rồi, sao Nghiêm bá ngài không tìm một chỗ trốn đi?”
Nghiên bá thở dài, lắc đầu: “Thời gian yên bình sao lại ngắn như vậy chứ?”
Chợt nghe thấy một tiếng rên rỉ trầm thấp, Nghiêm bá mới phát hiện trên giá gỗ đang treo một người, bị roi da quật tới máu chảy toàn thân.
Hồ lão thấy Nghiêm bá chau mày thì vội vàng giải thích: “Tên này là tù binh Khế Sa nhưng không hiểu tại sao thượng cấp lại muốn nhốt riêng bọn họ, không tới chỗ nhốt mấy chỗ tù binh kia nên mới đưa tới chỗ ta. Hôm qua, hắn náo loạn nguyên một tối, chẳng biết nói cái gì, dường như muốn đi ra ngoài, không ngờ cuối cùng hắn còn phá được cả cửa. Huynh đệ của ta bị hắn đánh thương mấy người, đúng lúc ấy Lý tướng quân tới mới tóm được hắn.”
Đương nhiên, hắn dám can đảm đả thương huynh đệ nhà mình, chắc chắn sẽ lãnh hậu quả tàn khốc. Đem hắn treo ngược lên, lại lấy roi da quất một trận cũng coi như là đã nương tay lắm rồi.
Nghiêm bá đi tới muốn xem mặt hắn, nhưng xem kỹ rồi thì lại không khỏi hoảng sợ, lùi về sau một bước.
Hỗ lão đại thấy Nghiêm bá như thế thì cười nói: “Hắn rất tuấn tú đúng không? Nhưng có điều quá bướng bỉnh.”
Nghiêm bá chau mày, sao người này lại quen mặt như thế? Nam tử tuấn tú này không khỏi làm hắn nghĩ tới một người.
Lưu Tịch ngẩng đầu lên, máu từ trán của hắn chảy xuống, ánh mắt mơ hồ, hắn lắc lắc đầu để máu chảy đi nhưng lại không được. Lúc này, hắn mới phát hiện trước mặt có một lão đầu đang nhìn mình chằm chằm.
“Ta muốn ra ngoài…” Hắn vừa mở miệng đã phun ra một ngụm máu lên vạt áo của Nghiêm bá. Hồ lão đại nổi giận, cầm roi định đánh thì bị Nghiêm bá ngăn lại.
Lúc còn trẻ, Nghiêm bá có chu du thiên hạ học tập y pháp, tiếng Khế Sa lão cùng biết. Hắn hỏi Lưu Tịch: “Thiếu niên, tên ngươi là gì?”
Lưu Tịch thấy lão giả trước mặt hiểu tiếng Khế Sa thì rất vui mừng, thanh âm khàn khàn nói tiếp: “Cho ta ra ngoài. Ta có thể cứu Trữ Hạ. Ta nhất định có thể cứu nàng!”
Nghiêm bá sững sờ: “Người mà ngươi nói là cô nương bên người Tứ điện hạ sao?”
Lưu Tịch ho khan một trận, gật đầu: “Phải! Chỉ cần nói cho Tứ điện hạ là ta có thể cứu nàng, hắn nhất định sẽ cho ta đi!”
Nghiêm bá nói với Hồ lão đại: “Mau thả hắn xuống, ta đi hỏi Tứ điện hạ!”
Hồ lão đại không hiểu, định nói gì thì Nghiêm bá đã nghiêm nghị nói: “Không để hắn chết, nếu không Tứ điện hạ trách tội xuống, cả ta và ngươi đều không sống được.”
Nói xong, Nghiêm bá khoát tay đi ra ngoài. Hắn ngần này tuổi rồi mà cứ phải chạy tới chạy lui, thật quá đáng thương.
Nghiêm bá chạy tới nói với Mạc Lăng Tiêu những gì Lưu Tịch vừa nói, vừa nói là một tiểu binh Khế Sa cho biết có thể cứu được Trữ Hạ, Mạc Lăng Tiêu đã không nghĩ ngợi cho gọi người tới.
Hơi thở Trữ Hạ càng ngày càng yếu, Nghiêm bá nói người bị thương phổi khi thở sẽ rất đau đớn, thống khổ vô cùng.
Hắn cắn môi dưới, trầm thấp hít vào một hơi, chỗ xương sườn thứ ba bên trái đau đến mức chỉ cần động vào đã lập tức muốn chết đi.
Không biết nàng có đau như thế hay không?
Chuyện này khi bắt đầu đã là sai lầm. Mà sai lầm lớn nhất chính là hắn quen với nàng. Có những sự tình từ nhỏ đã định phải như thế, chẳng thể nào thay đổi được.
Lưu Tịch được người dìu vào, quần áo trên người rách rưới tan nát vì bị roi da đánh lên, máu khô dính đầy trên vải, lộ ra những mảng da thịt nhìn vô cùng thê thảm.
Thấy bộ dáng của hắn, Mạc Lăng Tiêu khẽ giật mình.
Lưu Tịch không liếc hắn lấy một cái, vừa giãy ra đã tới bắt mạch cho Trữ Hạ.
Nghiêm bá hiếu kỳ, thiếu niên này cũng sắp phải đưa đi cấp cứu rồi, vậy mà còn muốn ở đây cứu người khác. Hắn trẻ như thế, sao có thể cứu người được chứ, ngay cả Nghiêm bá hắn còn không có biện pháp nào, sao thiếu niên này có thể nghĩ ra cách. Nhưng ma xui quỷ khiến thế nào, trong lòng hắn lại tin.
Có lẽ… có lẽ vì thiếu niên này thực sự giống với người bạn kia của mình.
Tính tình thì cố chấp, lại còn tuấn mỹ không giống phàm nhân chút nào.
Nghiêm bá lấy lại bình tĩnh, nói với Lưu Tịch: “Ta đã cho nàng dùng những thứ dược tốt nhất, trước mắt chỉ tạm thời ổn định bệnh tình mà thôi. Phổi đã bị thương, thân thể lại yếu, ngươi… có thể cứu nàng thật sao?”
Lưu Tịch không trả lời, từ bên hông lấy ra một cái túi gấm nhỏ, lấy ở trong túi ra một cái bình ngọc màu bích lục, chỉ lớn bằng một cái móng tay người. Hắn nói với Mạc Lăng Tiêu: “Mang chén nước ấm tới đây.”
Thấy vật này, Nghiêm bá hoảng hốt, hắn túm lấy Lưu Tịch, run giọng hỏi: “Đây là cái gì? Cái này là cái gì?”
Lưu Tịch không ngờ Nghiêm bá sẽ thất thố như vậy, nhưng hắn vẫn tỏ ra tôn trọng lão giả này.
“Đây là thứ có thể cứu mạng người!” Lưu Tịch đáp.
Nghiêm bá bắt lấy tay hắn, hoàn toàn thất thố, hỏi: “Tên ngươi là gì?”
Lưu Tịch nhíu mày khó hiểu, một lát bèn đáp: “Lưu Tịch.”
“Lưu Tịch… Quả nhiên là… Khó trách lại giống nhau đến vậy!” Nghiêm bá thì thào, lại nhìn thứ trong tay Lưu Tịch.
Hạ nhân mang nước ấm lên, Lưu Tịch cũng không để ý tới biểu lộ quái dị của Nghiêm bé nữa, hắn vội vàng đem khối ngọc nhỏ bỏ vào trong chén, một lát sau, mùi thuốc nhàn nhạt lan tỏa khắp gian phòng.
Khối ngọc sau khi được ngâm nước ấm thì bắt đầu trở nên trong suốt, sau đó chuyển thành màu hồng. Cuối cùng, từ một màu bích lục, nó đã chuyển sang màu đỏ tươi. Đúng lúc này, Lưu Tịch lấy khối ngọc nhỏ ra, đặt nó vào miệng Trữ Hạ.
“Ta không chắc làm như thế có hiệu quả thực sự hay không nữa.” Lưu Tịch dùng khăn mặt do Mạc Lăng Tiêu đưa cho để lau mặt, máu được lau đi, mặt hắn cũng đã trắng bệch.
Sau đó Lưu Tịch hơi do dự một chút, nói với Mạc Lăng Tiêu: “Mời quay người sang chỗ khác.”
Mạc Lăng Tiêu sững sờ nhìn Lưu Tịch một hồi lâu, sau đó mới xoay người đi.
Lưu Tịch bưng chén lên, kéo vạt áo Trữ Hạ lên, cẩn thận băng bó lại cho nàng, lại dùng nước ngâm miếng ngọc khi nãy nhẹ nhàng xoa lên vết thương của nàng.
Nghiêm bá nhẹ thở ra, nói: “Có thông linh ngọc ở đây thì nàng ta được cứu rồi.”
“Thông Linh ngọc?” Lưu Tịch quay đầu nhìn Nghiêm bá với ánh mắt nghi hoặc.
Nghiêm bá sững sờ: “Lưu Bình Hạc không nói gì với ngươi sao? Đây là thông linh ngọc mà.”
Lưu Tịch lắp bắp kinh hãi: “Ngươi biết ông nội ta sao? Ông nội nói với ta đây không phải là ngọc, là thuốc, đến thời điểm nguy ngập đến tính mạng có thể cứu người từ quỷ môn quan trở về.”
Nghiêm bá cúi đầu than: “Lưu Bình Hạc là ông nội của ngươi sao? Thảo nào ngươi lại giống hắn ngày còn trẻ thế. Thông Linh ngọc này trên đời chỉ có một khối duy nhất, cũng chỉ có thể dùng một lần. Chế tác một khối cần tiêu tốn cả trăm năm, dùng hơn một vạn loại thuốc ngâm trong ôn ngọc cực phẩm mới có thể làm thành. Đối với người bị nội thương, nó chính là thứ cứu mạng tốt nhất, thậm chí có thể bảo trụ nguyên thần. Nhưng nếu là ngoại thương thì hiệu quả cũng không quá tốt. Dù sao như thế cũng vừa đủ cứu cô nương này rồi.”
Sau khi nghe xong, Lưu Tịch gật gật đầu cảm ơn, lại quay đầu nhìn Trữ Hạ, vẻ thống khổ trên mặt nàng đã tốt hơn rất nhiều.
“Nàng ấy… sẽ không chết chứ?” Lưu Tịch vẫn chưa yên lòng nên hỏi lại Nghiêm bá.
“Không sao. Tính mạng đã được bảo trụ rồi.” Nghiêm bá ôn hòa cười.
Thật tốt quá, vậy là nàng sẽ không chết…
Khóe môi hắn mỉm cười một cái thật nhu hòa, bỗng nhiên thân thể hơi hướng về sau, cứ thế ngã thẳng xuống đất. Mạc Lăng Tiêu đỡ hắn dậy, Nghiêm bá càng kinh hãi, vội vàng bắt mạch cho hắn, sau đó bẩm báo: “Tứ điện hạ không cần lo lắng, hắn chỉ ngất đi thôi.”
Trữ Hạ hôn mê suốt ba ngày đem, đến đêm ngày thứ tư nàng mới tỉnh lại, vừa mở mắt đã thấy Mạc Lăng Tiêu với gương mặt tiều tụy, râu không buồn cạo ngồi đó.
“Trữ Hạ!” Hắn khẽ gọi tên nàng, trong mắt vừa mỏi mệt lại vừa đầy đau đớn.
“Ta chết rồi sao?” Trữ Hạ ngẩng đầu nhìn trần nhà, sau lại quay sang nhìn Mạc Lăng Tiêu.
Hắn nhẹ nhàng thở ra, nắm lấy tay nàng đặt lên môi, lắc đầu: “Không. Nàng không chết.”
Trữ Hạ nghĩ nghĩ, ánh mắt hơi ngốc trệ, nói: “Ta dường như trải qua một cơn ác mộng rất dài. Không phải ta vẫn đang nằm mơ chứ?”
“Không. Nàng đã tỉnh rồi!” Hắn nghe giọng nàng khàn khàn bèn vội vàng rót một chén nước ấm, lại hỏi: “Nàng có muốn ăn gì không? Ta gọi người mang cháo lên cho nàng nhé!”
Trữ Hạ giãy dụa muốn ngồi dậy khiến cho vết thương đau hơn, nàng đành phải nằm xuống.
“Ta muốn ăn gà nướng, heo sữa quay.” Nàng nhìn hắn với vẻ mặt đáng thương.
“…”
Mạc Lăng Tiêu đỡ nàng ngồi dậy, để nàng tựa vào người hắn, cho nàng uống một ngụm nước.
“Có người bệnh nào vừa tỉnh đã đòi ăn gà nướng với heo sữa quay không?” Mặc dù là trách cứ nhưng ngữ điệu lại như đè nén sự đau lòng, vẫn dịu dàng như nước.
Trữ Hạ trầm mặc trong giây lát, lại nói: “Tiếu Lăng, ngươi nói cho ta biết, là ta đang nằm mơ đúng không?”
“Cái gì?” Hắn sửng sốt một chút.
“Tên ngươi là Tiếu Lăng, không phải Mạc Lăng Tiêu, chúng ta cũng chưa từng tới Đồng thành, chúng ta chưa từng có… Ta chỉ là… ta chỉ là đang nằm mơ…”
Trong không khí như ngưng kết một tầng băng, yên tĩnh tới mức có thể nghe được âm thanh băng rạn vỡ.
Lần này, hắn chỉ trầm mặc.
Hắn ôm chặt lấy nàng, đặt môi lên trán nàng, một câu cũng không nói.
“Nhanh nói cho ta biết đi… Nói cho ta biết…” Trữ Hạ thúc giục, lại phun ra một ngụm máu tươi.
“Trữ Hạ!” Hắn luống cuống.
Trữ Hạ muốn đẩy hắn ra nhưng không đẩy nổi, chỉ có thể dùng nắm đấm đấm hắn, thanh âm suy yếu cơ hồ không thể phát ra thành tiếng được nữa:
“Ngươi ra ngoài đi… Ta không muốn gặp ngươi!” Khóe môi nàng tràn ra máu đỏ, nhuộm hồng gương mặt đang tái nhợt.
Hắn bắt lấy tay nàng, hôm nay nàng ngay cả khí lực để đánh hắn cũng không còn sao? Hắn không sợ bị nàng đánh, chỉ sợ nàng tự tổn thương chính mình.
“Đi ra ngoài đi!” Trữ Hạ rống to lên một tiếng, lại một lần nữa ngất đi.
“Có ai không? Mau tới cứu người…” Mạc Lăng Tiêu hướng ra cửa bên ngoài gào to, thanh âm run rẩy và đầy sợ hãi.
Thị vệ lập tức chạy vào, gồm cả Nghiêm bá và Lưu Tịch.
Mạc Lăng Tiêu nói qua tình huống một chút, Nghiêm bá bắt mạch, sau khi chuẩn đoán bệnh thì nói không có vấn đề gì, nhưng nếu để người bệnh không khống chế được cảm xúc như vậy thì rất nguy hiểm.
Lưu Tịch nhìn thoáng qua Mạc Lăng Tiêu, nói: “Ngươi đi ra ngoài trước đi.”
Mạc Lăng Tiêu sững sờ một chút, hơi ngơ ngác, lại có chút thất thần, hồi lâu sau mới rời ánh mắt khỏi gương mặt nàng, quay người rời đi.
Ra đến cửa, hắn vẫn cố quay lại nhìn nàng một lần.
Nàng sẽ không tha thứ cho hắn rồi.
…
Sau khi Long Mạt Cửu hạ được Thanh Hạp quan hai ngày, Lôi Nhược Nguyệt nhận được hai phong thư kết minh.
Khế Sa và Hán Thống khai chiến sợ nhất là Bang Thập ở giữa ngư ông đắc lợi nên tốt nhất là kết minh, dù không xuất binh tương trợ nhưng cũng còn hơn là bị đâm một dao ở sau lưng.
Lôi Nhược Nguyệt hỏi đám quan ngồi dưới: “Các ngươi cảm thấy nên cùng bên nào kết minh?”
Binh Bộ Thượng Thư đáp: “Bang Thập trước giờ đều giao hảo với cả hai nước, thật là chuyện khó xử. Tốt nhất là không kết minh với bên nào.” Hắn nói lời này cũng là tham khảo từ lời của Lôi Nhược Nguyệt nói trước đây. Lần trước Lôi đại nhân không phải ngồi chờ làm ngư ông đắc lợi sao?
Lôi Nhược Nguyệt đứng lên, nói với Lễ bộ đại nhân: “Vậy thì đưa một công chúa tới Khế Sa kết minh, lại cho một công chúa đi Hán Thống.”
Mọi người cả kinh, Lôi đại nhân nói vậy là có ý gì?
Lôi Nhược Nguyệt nhìn về phía mọi người, chậm rãi nói: “Hai bên đều không kết cũng không bằng kết cả hai bên. Như vậy mới có thể thể hiện thái độ hảo hữu của Bang Thập chúng ta.”
Tất cả mọi người đều âm thầm phỏng đoán, Lôi đại nhân này trước thì nói không tham chiến, giờ nói như vậy là muốn chơi trò gì đây?
Công bộ thượng thư khó hiểu, hỏi: “Vì sao phải đưa công chúa của chúng ta ra ngoài? Không bằng đòi Khế Sa và Hán Thống đều đưa công chúa tới!”
Lôi Nhược Nguyệt lắc đầu: “Khế Sa Vương không có tỷ muội, không có con gái, nếu là lấy công chúa thì cũng chỉ là công chúa phong hào tạm thời. Hiện nay trong hậu cung Khế Sa vương không có lấy một phi tử nào, công chúa của chúng ta gả đi rồi, nếu có thể sinh con thì có thể coi là chủ hậu cung rồi. Vị trí thái tử càng không phải dễ dàng mà có được hay sao?”
Nói vậy tựa hồ cũng có lý.
Lại bộ thượng thư lại càng khó hiểu hơn: “Vậy sao còn đưa công chúa khác đi Hán Thống?”
“Loạn ở Hán Thống giờ mới bắt đầu. Đối với Hán Thống, đáng sợ nhất không phải là Khế Sa, mà là lão quốc vương sau khi chết đi, bảy vương tử sẽ xảy ra chiến tranh đoạt vương vị. Quan hệ thông gia chỉ là bền ngoài, để bọn chúng biết rõ việc chúng ta thành thật muốn kết minh mà thôi.”
“Nói vậy, Lôi đại nhân định đưa công chúa tới cho một vị vương tử nào đó, sau đấy chúng ta giúp đỡ hắn?” Hộ bộ thượng thư hỏi.
“Đương nhiên không phải. Công chúa chỉ có thể đưa cho Hoàng thượng.” Lôi Nhược Nguyệt cười nói. “Mặc dù là Hoàng thượng sắp chết, chúng ta cũng chỉ cần cho lão biết tâm ý của chúng ta là đủ rồi.”
“Nhưng chuyện này…” Hình bộ đại nhân vẫn còn có chút lăn tăn.
Lôi Nhược Nguyệt cười cười, nụ cười lạnh lẽo không chút ấm áp nào, giống như khối băng đông kết bên ngoài bệ cửa sổ kia.
“Hòa, chỉ là mặt ngoài, cuối cùng chúng ta vẫn phải đứng ở một bên. Chúng đại nhân không ngại cứ đoán thử xem…”
Bên kia, lúc A Mộc Đồ nhận được tin Liệt bị bắt làm tù binh thì cũng nhận được tin Bang Thập muốn kết minh, công chúa hòa thân trong vòng một tháng sẽ tới thành Đô Linh.
Hành động lần này của Bang Thập khá kỳ quái, rõ ràng là Khế Sa yêu cầu kết minh, theo như lệ cũ thì phải đưa người sang mới đúng, nhưng lần này bọn hắn lại chủ động đưa người sang.
Lạc Bình Xuyên cười: “Vương, đây là mị lực của ngài quá lớn thôi. Công chúa của người ta ai chẳng mong gả tới đây chứ!”
A Mộc Đồ trừng mắt với hắn buộc hắn phải cúi đầu xuống. Lạc Bình Xuyên ho khan một tiếng, giấu đi vẻ xấu hổ, lại nghiêm mặt nói: “Kỳ thật bọn họ chính là coi trọng hậu cung Khế Sa chúng ta!”
A Mộc Đồ hừ lạnh một tiếng: “Hậu cung? Bọn hắn tính toán thật tốt, còn muốn gả công chúa sang làm Vương Hậu sao?”
“Bang Thập nghĩ thế, thần cũng nghĩ thế. Đưa công chúa Bang Thập sang đây chỉ trăm lợi mà không có hại!” Lạc Bình Xuyên đong đưa cây quạt trên tay, không nóng không lạnh nói tiếp: “Huống hồ, Vương à, ngài thực sự nên lập Hậu rồi. Hậu cung Khế Sa vẫn còn trống rỗng, người không thấy đám lão thần trong triều gấp thành cái dạng gì rồi sao?”
A Mộc Đồ chau mày: “Lại là vị đại nhân nào tìm tới ngươi than vãn sao?”
Lạc Bình Xuyên cười hắc hắc: “Vương, đây không phải chuyện đùa, người ta nói ngài tuổi cũng không còn nhỏ nữa, vậy mà còn chưa sinh được một vương tử nào…”
A Mộc Đồ thở dài, nhìn bình hoa xa xa, nửa ngày sau mới nói: “Bình Xuyên, ngươi nói trên đời này có nữ nhân nào đối với trượng phu mình nghèo hèn vẫn chung thủy, sinh tử không rời hay không?”
Lạc Bình Xuyên thấy A Mộc Đồ hỏi vậy thì hơi nghĩ nghĩ, nói: “Nói nghèo hèn chung thủy thì có lẽ có thể, nhưng sinh tử không rời thì rất khó. Phụ nữ đều tồn tại dựa vào nam nhân, các nàng không dám phản bội, nhưng nói tới sự trinh liệt kia thì sợ chỉ có thể ngộ mà không thể cầu…”
“Đúng vậy…” A Mộc Đồ trầm thấp hít sâu vào một hơi. “Chỉ có thể ngộ mà không thể cầu.”
“Vương?” Lạc Bình Xuyên nghi hoặc, cái đề tài này hình như hơi kỳ quái.
“Nhưng mẫu thân của ta lại là người như thế, sống chết không rời.” A Mộc Đồ bỗng nhiên nở nụ cười, mang theo bi thống vốn bị chôn sâu trong lòng. “Chỉ có nữ nhân như thế mới có tư cách đứng bên cạnh ta.”
Lạc Bình Xuyên nghe A Mộc Đồ nói vậy thì chợt nhớ Liệt cũng từng nói qua với hắn việc Vương từng coi trọng một tên lính quèn trong Nam quân doanh.
Hắn liền ý thức được tầm nghiêm trọng của vấn đề. Chẳng lẽ thực sự A Mộc Đồ đã mất đi niềm tin với nữ nhân nên mới yêu thích nam nhân sao?
Kỳ thật, như thế làm sao mà được…
“Vương…” Hắn vừa định nói chuyện, lại bị A Mộc Đồ nói chen vào.
“Bang Thập cũng phái công chúa tới Hán Thống hòa thân!”
Lạc Bình Xuyên sững sờ: “Tên Lôi Nhược Nguyệt này nghĩ gì vậy? Nếu không muốn tham dự thì cứ khoanh tay đứng nhìn, hai bên hắn đều giơ chân đạp một cước như vậy chẳng phải là làm chuyện ngu xuẩn hay sao? Chẳng lẽ có âm mưu gì?”
“Hắn làm vậy là có mục đích của hắn. Dưới đời này ai cũng có thể ngu xuẩn, nhưng chắc chắn Lôi Nhược Nguyệt thì không. Có thể trong chớp mắt đem ngôi vị của Bang Thập thay từ chủ cũ sang chủ mới, loại đảm lượng và thủ đoạn này thật sự… rất đáng sợ!” A Mộc Đồ nở nụ cười: “Ngươi đi tới biên cảnh, rước công chúa về đây. Nhớ rõ nhất định phải chú ý lễ tiết, không thể sơ sẩy.”
Lạc Bình Xuyên khiêm tốn lĩnh mệnh: “Thần tuân chỉ!”