Đọc truyện Phượng Vũ Chiến Ca – Chương 14: Điềm báo
Lưu Tịch lặng lẽ tiềm phục ở ngoài cửa, chỉ có thể nghe thấy một chút tiếng ngáy.
Hắn vọt tới cạnh cửa, giơ kiếm đẩy cửa, lại thấy cửa lại không khóa.
Hắn nhẹ đẩy cửa ra, bỗng nhiên thấy một bóng đen xồ ra. Trong tình thế cấp bách, Lưu Tịch lùi về sau một bước rồi giơ kiếm ngăn cản. Trong đêm tối, tiếng binh khí va vào nhau, hỏa hoa phát ra, có thể thấy được một chiêu này hai bên đã phát ra bao nhiêu lực.
Lưu Tịch kinh ngạc lùi về sau một bước dài. Đối phương công kích liên tục, không hề do dự chút nào. Rất nhanh tiếng binh khí liên tiếp va vào nhau, Lưu Tịch bị động ngăn cản, hơn nữa còn không dần lui về phía cửa, bước ra ngoài. Đột nhiên vấp phải một tảng đá, hắn liền loạng choạng ngã xuống.
Thấy Lưu Tịch không đánh trả, mũi kiếm của đối phương trực tiếp hướng về cổ họng hắn, động tác hoàn toàn ung dung. Một tia chớp xẹt qua bầu trời, trong chốc lát soi rõ mặt người cầm kiếm, lại là…
“Lan Lợi Tư!” Lưu Tịch thấp giọng hô, vẻ mặt vô cùng kinh ngạc.
Lan Lợi Tư cũng vô cùng sửng sốt, quên cả dịch chuyển thanh kiếm trong tay, mặc cho nước mưa xối xả xuống người, sau nửa ngày mới thì thào nói: “Ta… ta đang nằm mơ sao?”
Lưu Tịch thấy hắn không nhúc nhích thì đành phải đẩy kiếm đứng lên, vừa đứng vững đã bị tên kia run rẩy ôm chầm lấy.
“Lưu Tịch! Lưu Tịch!” Lan Lợi Tư ôm chặt lấy hắn, không ngừng ghé vào lỗ tai hắn mà kêu tên. (DG: cái cảnh này ám muội ghê chết đi được @@)
“Chờ đã… Có thể cho ta vào nhà trước hay không?” Lưu Tịch muốn đẩy Lan Lợi Tư ra nhưng lại càng bị hắn ôm chặt hơn, đành bất đắc dĩ nói: “Chung Trữ Hạ ở bên kia, để cho ta đưa nàng vào trước…”
“Chung Trữ Hạ?” Lúc này, Lan Lợi Tư mới buông tay.
Lưu Tịch lập tức đi về phía Tiểu Tam, ôm lấy Trữ Hạ và nói với Lan Lợi Tư: “Kiếm cho ta một gian phòng, mau lên!”
Nhà gỗ này là nơi trú mưa mà nhóm Lan Lợi Tư tìm được, căn phòng chính giữa được phân làm hai phòng nhỏ hơn. Vì Lưu Tịch ương ngạnh nên cuối cùng Lan Lợi Tư phải đuổi hết người ở gian trong ra gian ngoài, còn mang cho hắn cái chậu than sưởi ấm.
Lưu Tịch lấy cái thảm sạch quấn quanh người Trữ Hạ, sau đó thò tay định cởi bỏ y phục của nàng, lại phát hiện Lan Lợi Tư vẫn đứng bên cạnh nên giật mình ngẩng đầu lên.
“Ngươi có mang theo thuốc bột không? Toàn bộ đưa cho ta, ta cần băng bó và ngâm chân.” Lưu Tịch phân phó đâu ra đấy, trên thái dương chảy xuống nước, cũng không rõ là nước mưa hay mồ hôi.
“Lưu Tịch, y phục của ngươi ướt rồi.” Lan Lợi Tư nói, lại đưa cho hắn một cái chăn lông.
Lưu Tịch nhìn hắn tới nửa ngày, thấy trong mắt Lan Lợi Tư vẻ kiên trì mà hắn rất quen thuộc. Hắn bất đắc dĩ thở dài, đành phải cởi quần áo ướt sũng ra.
Sợi tóc ướt dính ở trên da, vừa quay đầu lại, ánh mắt Lan Lợi Tư dán chặt trên dung nhan làm cho người ta hít thở không thông. Mà trên da thịt trắng như tuyết lại lộ ra vài vết thương đỏ hồng, nhìn càng thêm phần hấp dẫn.
Nhưng trong cặp mắt thanh đạm kia, dường như cả thế giới đều không là gì với hắn.
Lan Lợi Tư bỗng cảm thấy đắng chát, nhanh chóng đưa mắt rời đi, quay ra ngoài lấy thuốc cho hắn, lại nhanh chóng trở về.
“Cần giúp không?” Lan Lợi Tư nhìn Lưu Tịch thay quần áo cho Trữ Hạ ở trong thảm rất khó khăn, liền hỏi.
“Không cần, ngươi đi ra ngoài đi được không?” Lưu Tịch cũng không quay đầu lại, thanh âm chưa từng dịu dàng hơn một chút nào.
“Vì sao?” Lan Lợi Tư nhíu mày, tại sao hắn cứ luôn tùy hứng như thế.
Lưu Tịch quay đầu lại, thấy hắn nhìn mình chằm chằm, vẻ mặt kiên trì, hiển nhiên là không đuổi được.
“Nàng…” Lưu Tịch thở dài. “Nàng là nữ nhân!”
Lan Lợi Tư giật mình, hắn tới trước giường, thò tay muốn kéo cái thảm ra, lại bị Lưu Tịch chộp lấy cổ tay giữ lại.
“Nàng là nữ nhân!” Lưu Tịch tiếp tục nhắc lại.
Lan Lợi Tư thu tay lại, cúi đầu cẩn thận quan sát Trữ Hạ.
Bị nước mưa rửa trôi hóa trang trên mặt, hiện tại làn da Trữ Hạ lộ ra vẻ trắng nõn, mềm mại như lúc đầu. Nhưng vì mất quá nhiều máu nên vẻ mặt nàng tái nhợt. Hai hàng mi cong cong hình lá liễu, mặc dù đang nhắm chặt mắt nhưng… Không ngờ đúng là một nữ nhân.
“Có thể, nhưng ngươi…” Lan Lợi Tư lại trở tay bắt lấy tay Lưu Tịch, bỗng nhiên không hiểu sao tức giận, quát: “Nhưng ngươi cũng là nam nhân.”
“Ta là đại phu!” Lưu Tịch muốn rút tay về, lại bị Lan Lợi Tư siết chặt hơn.
Hai người bốn mắt nhìn nhau.
Hồi lâu sau, Lan Lợi Tư mới chịu buông tay Lưu Tịch ra, lại cầm lên quần áo ướt sũng hắn đã cởi ra, bước ra ngoài mà không nói lời nào.
Từ nhỏ đến lớn, tất cả mọi người đều cho rằng Lưu Tịch là đứa trẻ ngoan ngoãn dễ bảo nhất.
Đọc sách giỏi, kiếm thuật giỏi, cưỡi ngựa cũng giỏi, tính tình càng tốt, mà nhẫn nại là giỏi nhất.
Nhưng Lan Lợi Tư lại biết rõ rằng đó chỉ là vẻ bề ngoài của hắn mà thôi, Lưu Tịch thực ra vô cùng cố chấp. Chỉ cần hắn muốn làm chuyện gì, dù có phải làm loạn thiên hạ lên thì hắn cũng sẽ làm, không ai có thể khuyên hắn hồi tâm chuyển ý được.
Hắn buồn bực không nói gì nhưng bên trong thì âm thầm chống đối. Hắn chưa từng nói hắn muốn gì, nghĩ gì, nhưng một khi trong lòng hắn đã có thứ hắn muốn thì ánh mắt bình thường sẽ trở nên vô cùng sắc bén, như một con thú con không chịu rời bỏ thứ mình yêu tích, nếu không đạt được mục đích nhất định sẽ không an phận.
Ai cũng không thể làm hắn hồi tâm chuyển ý được.
Lan Lợi Tư ngồi trên lan can ngoài cửa, ngẩn người nhìn màn mưa đen kịt bên ngoài.
Hắn không biết lần này sao Lưu Tịch lại tới đây, gia hỏa quật cường kia không ngờ lại đánh thức dục vọng trong hắn.
Thật muốn đánh nhau một trận đã đời, một nữ nhân so với hắn còn quan trọng hơn sao? Tiểu tử này thật sự cần được dạy dỗ rồi.
Lan Lợi Tư thở dài, tiếp tục nhìn bầu trời đêm. Đã bức hắn vào quân đội rồi mà Lưu Tịch vẫn không thể tha thứ cho hắn sao?
Trữ Hạ bắt đấu ốt, nói mê sảng không ngừng, mồ hôi và nước mắt đầm đìa trên mặt, thống khổ không chịu nổi. Lưu Tịch dùng khăn mặt lạnh lau cẩn thận gương mặt nàng.
“Thực thê thảm.” Hắn nhìn Trữ Hạ hôn mê bất tỉnh ở trên giường, khẽ thì thào: “Bảo ngươi ở trong sơn động, đừng có ra… Đã không có bổn sự còn muốn làm anh hùng.”
Trợn mắt nhìn nàng rất lâu hắn mới cầm chặt tay Trữ Hạ, nhẹ nhàng xoa năm đầu ngón tay, giúp nàng thư giãn, lại dùng thanh âm chỉ mình hắn có thể nghe được, nói:
“Nhưng người vô dụng thường sống lâu lắm, ngươi không chết được đâu. Hả?”
Trữ Hạ dường như nghe thấy, ngón tay hơi duỗi ra lại nắm chặt lấy, đầu lông mày nhíu lại, trầm thấp rên rỉ một tiếng.
“Thật là… Ngươi không thích người ta nói xấu mình ư?” Lưu Tịch bật cười, đổ thuốc bột lên miếng vải và đặt vào miệng viết thương giúp nàng cầm máu, sau đó cẩn thận băng bó lại: “Không phục thì đứng lên mà mắng ta đi.”
Miệng vết thương dù không sâu nhưng khá lớn, so với Lưu Tịch nghĩ còn đáng sợ hơn nhiều.
Những vết thương xấu xí này làm sao một nữ tử có thể chấp nhận được.
Mưa to suốt cả một tối như muốn trút toàn bộ nước trong thiên hạ xuống vậy.
Nhưng trong phòng rất ấm, có chậu than, còn có người thương.
Lưu Tịch trông cả một đêm, đến hôm sau khi mặt trời lên thì hắn đã tựa vào cột giường ngủ tự lúc nào, nửa thân trên lõa lồ, lộ ra lồng ngực trắng noãn như ngọc.
Tóc rủ xuống trán, đường cong ưu mỹ như một bức tranh đẹp, sống mũi thẳng tắp, môi tựa hoa đào, hai mắt nhắm chắt không biết ẩn chứa bên trong bao nhiêu tinh quang sáng chói, chỉ có hai đạo anh mày anh tuấn khiến cho gương mặt vô cùng dịu dàng, nhân gian hiếm gặp được vẻ anh hùng tuấn lãng như thế.
Đó là một buổi sáng thật đẹp, từ trong rừng còn truyền tới tiếng chim chóc, khung cảnh bình yên, tựa như mọi chuyện xảy ra trong đêm qua đều chỉ là một giấc mộng mà thôi.
Trữ Hạ nhìn hắn tới ngây người.
Thiên thần cũng không thể so được đi.
Mặc dù hắn đã ngủ rồi nhưng bàn tay trắng noãn vẫn còn ôm lấy nàng.
Những vết chai trên bàn tay do cầm kiếm lâu ngày khiến cho Trữ Hạ cảm giác hơi thô ráp.
Trữ Hạ rút tay ra nên lập tức đánh thức hắn. Hắn xoa xoa hai mắt, sau đó nhìn nàng.
“Tỉnh rồi?” Hắn hơi tươi cười, nụ cười làm thiên địa cũng phải thất sắc.
Trữ Hạ nhìn hắn không nói gì.
Lưu Tịch lấy lại bình thản, hoàn toàn tỉnh ngủ, thấy Trữ Hạ ngây ngốc nhìn mình thì trong lòng cả kinh, bàn tay xoa xoa trán nàng, khẽ hỏi:
“Làm sao vậy? Không phải là bị thương đến hỏng đầu đấy chứ?”
“Ngươi mới hỏng đầu đấy.” Trữ Hạ trừng mắt với hắn, người đẹp như thế mà vừa mở miệng đã khiến người ta phát cáu.
“Xem ra ngươi đã phục hồi tốt rồi.” Lưu Tịch thu tay lại, khóe miệng cười cười, ánh mắt nheo lại, trong thoáng chốc khiến ánh sáng khắp thế gian như đang vây lấy quanh hắn.
Trữ Hạ sửng sốt một chút, sau đó quay đi chỗ khác, duỗi ngón tay chỉ vào lồng ngực trần của hắn:
“Đi ra ngoài mặc quần áo tử tế rồi hãy vào, đừng có câu dẫn ta phạm tội.”
Lưu Tịch cúi đầu nhìn một cái sau đó bật cười.
Tổ của Lan Lợi Tư sáng sớm đã lên đường tới Quỷ Vụ Phong nhưng Lan Lợi Tư lại ở lại.
Hắn lặng lẽ tựa ở cạnh cửa nhìn Lưu Tịch, ánh mắt chăm chú này giống như mãi mãi không thể dứt ra, tuyệt đối không thể dứt ra vậy.
Lưu Tịch vốn một năm cũng khó mà cười lấy một lần, nhưng đối với nàng, nụ cười sao dễ dàng đến thế, sáng lạn tới mức làm hắn cảm thấy ánh mắt của mình cũng bị tổn thương.
Lan Lợi Tư đóng cửa lại, đi ra đình viện, nhìn đàn chim bay qua trên đầu, hắn tiện tay cầm lấy cung tiễn bắn một tên. Hắn đang muốn phát tiết.
Đến lúc Lưu Tịch đi ra thì đã có một đống xác chim nằm dưới chân hắn rồi.
“Ngươi đang làm gì vậy?” Lưu Tịch nhìn trên mặt đất một đống xác chim, cảm thấy khó hiểu bèn hỏi.
Lan Lợi Tư thấy hắn ra, ngồi xổm người nhặt lấy chiến lợi phẩm, cũng không dám nhìn thẳng vào mắt hắn, đáp: “Đói bụng không, chọn một con đi, muốn ăn thế nào?”
“Hả? Trên núi này sao lại có bồ câu?” Lan Lợi Tư cầm lên một con chim câu trắng, rút mũi tên cắm ở trong bụng nó ra, chợt phát hiện trên chân nó buộc một cái ống. Đây là bồ câu đưa tin?
Rút cái ống ra, quả nhiên thấy một trang giấy, trên đó viết chữ Hán Thống. Lan Lợi Tư nhìn không hiểu, đưa cho Lưu Tịch, Lưu Tịch lắc đầu, cất tờ giấy đi, nói: “Súp bồ câu có vẻ rất ngon.”
Trữ Hạ nằm trên giường cả ngày, thẳng đến lúc trời tối thì mới có thể động một chút, lại không an phận xuống giường. Lưu Tịch mặt không chút biểu tình, liếc này, sau đó lại chuyên chú vào nồi súp bồ câu của mình. Nàng đã có thể đứng dậy vậy là không còn gì đáng ngại nữa.
“Lưu Tịch.” Trữ Hạ đi tới bên người hắn.
“Sao?” Vẫn là bộ dạng xa cách đó.
“Ta là nữ nhân.” Trữ Hạ vừa nói vừa thăm dò.
“Biết rồi.” Lưu Tịch húp một thìa súp, cảm thấy rất ngon.
“Chỉ thế thôi sao?” Trữ Hạ cảm thấy có chút thất vọng với phản ứng của hắn.
“Ta sẽ không nói gì cả.” Lưu Tịch bưng nồi lên, đứng trước mặt Trữ Hạ. “Ngươi cản đường ta rồi.”
Trữ Hạ tranh thủ thời gian mở ra, mùi thơm trong nồi làm cho nước miếng của nàng nhanh chóng ứa ra.
Lan Lợi Tư tất nhiên là với việc Lưu Tịch nhường súp bồ câu cho Trữ Hạ tỏ ra vô cùng không vui, hắn đứng lên, làm mặt lạnh nói: “Ta đi tìm đồng đội đây.”
Lưu Tịch vẫn không biểu lộ gì, nhưng ánh mắt nhu hòa hơn rất nhiều. Hắn gật đầu với Lan Lợi Tư, sau đó không nhìn nữa.
Lan Lợi Tư xoay người bước đi, dừng một chút, bỗng nhiên lại quay người trở về, từ phía sau ôm lấy cổ Lưu Tịch làm cho Trữ Hạ đang ăn súp cũng phải phun ra.
Lưu Tịch không nói gì, cũng không nhúc nhích, mặc cho hắn ôm. Sau nửa ngày, Lan Lợi Tư mới đè nén tức giận xuống, nói nhỏ bên tai Lưu Tịch với giọng đầy không cam lòng: “Nhớ cho kỹ, ngươi là người của ta. Ta nhất định sẽ không bỏ qua ngươi, trừ phi ta chết!” Lời này như nói với kẻ thù, vậy mà lại ôn nhu hết mực làm cho lòng người cũng phải rung động.
Lưu Tịch cười khẽ: “Ta biết rồi.”
Lan Lợi Tư quay người rời đi, một lần ngoảnh lại cũng không.
Mặc cho Trữ Hạ còn kinh ngạc không thôi nhưng Lưu Tịch không thèm để ý tới nàng nữa. Chạng vạng tối, cả sơn lĩnh được phủ bằng một ráng vàng như mỡ gà, Lưu Tịch đứng nhìn trời chiều như thể đã hòa tan vào trong đó.
Trữ Hạ cảm thán, đúng là đồ đẹp hại nước hại dân. Những tên Hoàng đế yêu mỹ nhân hơn giang sơn nhất định là còn chưa biết thế nào là người đẹp chân chính đi.
Người như thế, khắp thiên hạ cũng không thể tìm ra người thứ hai.
Trữ Hạ vừa há mồm định lên tiếng thì một đạo kiếm quang từ trên nóc nhà vụt xuống, nàng né tránh theo bản năng, miệng vết thương vừa khép lại lại một lần nữa rách toạc.
“Lưu Tịch!” Trữ Hạ vừa hô vừa chật vật tránh tên sát thủ áo đen từ trên trời rơi xuống kia. Nàng cũng không có vũ khí trong tay nên hoàn toàn rơi vào thế bị động. Khóe mắt liếc thấy kiếm của Lưu Tịch ở mé giường, nàng xoay người một cái, rút kiếm ra ném cho Lưu Tịch, còn mình dùng vỏ kiếm đối kháng.
Cách đó không xa, Lưu Tịch cũng bị hai hắc y nhân tấn công. Trữ Hạ ném kiếm quá xa tầm với, Lưu Tịch chỉ có thể mắng to trong đầu, muốn qua lấy lại bị hai tên kia đọc được ý đồ, công kích càng nhanh, buộc hắn càng lúc càng xa vũ khí của mình.
Trữ Hạ cắn chặt răng, thân mình hạ xuống, dùng vỏ kiếm đánh lên phần bụng của đối phương. Vỏ kiếm đâm vào ba chỗ, nàng nghe thấy tiếng rên thống khổ của đối phương, bèn tranh thủ chạy tới gần Lưu Tịch. Nàng nhặt kiếm của Lưu Tịch lên, thuận tay đánh tới một tên đang tấn công Lưu Tịch. Đối phương thấy Trữ Hạ tới hỗ trợ thì ánh mắt trao đổi nhanh, sau đó liền thay đổi mục tiêu công kích sang nàng.
Lưu Tịch thấy vậy thì nóng nảy hét lên: “Mau đưa kiếm cho ta.”
Trữ Hạ vừa ngăn công kích vừa vung tay ném kiếm cho Lưu Tịch, lại không ngờ tạo ra sơ hở để một tên áo đen đâm tới. Trữ Hạ tránh không kịp, chỉ biết nhắm chặt mắt chờ đợi đau đớn ập đến với mình.
Một tiếng máu phun phè phè vang lên ngay bên tai nàng.
“Lưu Tịch” Trữ Hạ kêu lên sợ hãi khi thấy Lưu Tịch dùng tay đỡ cho nàng một kiếm. Máu đỏ tươi từ trên cánh tay chảy ra, ánh mắt Lưu Tịch trầm xuống, thân ảnh hạ thấp, dùng một động tác Trữ Hạ không thể nhìn rõ, sử dụng một chiêu hạ gục cả hai tên áo đen.
Đây không phải lần đầu Trữ Hạ thấy người chết, nhưng vẫn không khỏi hét lên một tiếng, đến khi Lưu Tịch nhìn nàng bằng ánh mắt thiếu kiên nhẫn, nàng mới xấu hổ ho khan một tiếng và thôi không hét nữa.
Mà tên áo đen bị Trữ Hạ đả thương, thấy đồng bạn bị giết thì định chạy trốn, nhưng đã bị Lưu Tịch kề kiếm lên cổ ngay sau đó.
“Các ngươi là ai?” Lưu Tịch lạnh lùng hỏi nhưng sự thật là khuôn mặt của hắn thật sự không thích hợp làm người tra tấn, bức cung cho lắm.
Trữ Hạ trừng mắt nhìn hắn, sau đó một cướp đạp tên áo đen đó xuống, dùng một bộ dáng rất du côn, dùng vỏ kiếm nâng mặt hắn lên, cười gian:
“Ngươi tốt nhất thành thật khai báo, bình sinh ta đây rất thích ngược đãi người khác. Cắt mũi, móc mắt, cắt tai… ha ha ha, nghĩ đến được làm những chuyện đó thực sự ta rất hưng phấn.
Lưu Tịch kinh ngạc nhìn Trữ Hạ, vừa rồi còn không biết là ai hét lên khi thấy người chết đấy.
Trữ Hạ thì tỏ ra rất hưng phấn, rút kiếm, ngồi xổm xuống nói với tên áo đen:
“Ngươi không nói phải không? Vậy thì tốt, tốt nhất là đừng có nói ra, để ta chặt một tay của ngươi xem kiếm này của ta có phải cùn rồi hay không?”
Tên áo đen phẫn uất trừng mắt với nàng, hắn cũng hiểu dù thế nào thì hôm nay cũng chạy không thoát, vì vậy đột nhiên dùng răng cắn lưỡi. Chỉ trong chốc lát, sắc mặt của hắn từ hồng chuyển sang trắng, từ trắng chuyển thành đen, cuối cùng thành xanh lét.
Lưu Tịch cả kinh rút kiếm lại, dùng ngón tay nắm cằm tên áo đen, muốn móc độc trong miệng hắn ra, nhưng tên áo đen đã sớm chết rồi.
“Bọn chúng là ai?” Trữ Hạ hỏi, lòng vẫn còn sợ hãi, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch, hoàn toàn không còn khí diễm hùng hổ như vừa nãy nữa.
Cái gì gọi là hổ giấy? Chính là nàng.
Lưu Tịch không trả lời, quay đầu nhìn Trữ Hạ, vết thương do chó sói gây ra lại bị vỡ, máu thấm ra cả áo bên ngoài.
“Ngươi không đau sao?” Lưu Tịch nhẹ nhàng hỏi.
Trữ Hạ giờ mới nhận ra, hét lên: “Đau quá!”
Lưu Tịch kéo Trữ Hạ tới bên giường, vì vậy Trữ Hạ càng giãy dụa như không muốn tới.
“Không xử lý miệng vết thương sẽ bị nhiễm trùng.” Lưu Tịch bắt lấy tay nàng, trừng mắt.
“Không được. Ngươi là nam nhân!” Trữ Hạ phản kháng.
“Ta là đại phu! Mau cởi áo ra!” Lưu Tịch tiếp tục trừng mắt.
“Không. Ngươi không thể xem thân thể ta!” Trữ Hạ ôm lấy ngực, trừng mắt đáp lại.
“Đã sớm nhìn rồi, bây giờ nói ra cũng muộn quá rồi!” Lưu Tịch đầy vẻ buồn cười nhìn nàng, ánh mắt hắn lại trượt xuống dưới: “Dù sao thì cũng không quá kém…”
Trữ Hạ tức tối không thở nổi, mặt đỏ bừng bừng. Tên tiểu nhân đáng chết này, hôm nay nàng làm thế nào cũng bị hắn khi dễ.
Vì đang mải cãi lộn với Trữ Hạ nên Lưu Tịch không nghe thấy bên ngoài có tiếng bước chân. Bỗng nhiên cửa bị đá ra, vừa định làm tư thế nghênh địch thì lại thấy người đứng ngoài cửa là Tiếu Lăng.
Cả người Tiếu Lăng bẩn thỉu không chịu nổi, trên mặt đầy bùn đất, ánh mắt hung hăng nhìn Lưu Tịch. Hắn xông lên, đấm một quyền vào mặt Lưu Tịch, Lưu Tịch không kịp né, ngã bổ nhào xuống đất, từ miệng chảy ra một dòng máu đỏ tươi.
Sau đó Mãn Đại Ngưu và Cửu Tiểu Cầu cũng đi vào, vội vàng kéo Tiếu Lăng ra, nhưng dù kéo thế nào thì Tiếu Lăng cũng như dã thú, muốn liều mạng với Lưu Tịch. Lưu Tịch lấy tay lau vết máu trên miệng, sau đó lập tức đánh trả lại Tiếu Lăng.
Tràng diện trở nên hỗn loạn, Trữ Hạ dời bước tới tựa bên cửa hỏi Liệt, lúc này đang đứng xem trò vui:
“Các ngươi làm cách nào mà tới được đây?”
Liệt lườm nàng, đáp một cách miễn cưỡng:
“Tối hôm qua sau khi Lưu Tịch mang ngươi đi, tên tiểu tử Tiếu Lăng kia đi tìm ngươi như phát điên, làm bọn ta cũng bị hắn dày vò suốt một đêm, chỉ thiếu điều lật ngược mấy ngọn núi quanh đây nữa mà thôi.
“Thật hả?” Trữ Hạ kinh ngạc.
Liệt hừ lạnh một tiếng. Cả ngày không được ngủ, lại còn bị tên tiểu tử Tiếu Lăng kia chỉ huy chạy tới chạy lui, trong lòng hắn không tức tối mới lạ.
“Thế sao bọn họ lại đánh nhau?” Trữ Hạ lại thì thầm.
Liệt nhàm chán rời khỏi phòng, nói:
“Ta làm sao mà biết. Tên Tiếu Lăng thấy Tiểu Tam ăn cỏ bên ngoài kia thì đoán các ngươi ở trong này nên chạy tới. Lúc bọn ta tới thì đã thấy hai tên đó đánh nhau túi bụi dưới đất. Ngươi ở chỗ này không biết thì thôi, lại còn đi hỏi ta.”
Chẳng lẽ… Tiếu Lăng nghe được cuộc đối thoại của nàng và Lưu Tịch nên hiểu lầm?
Trữ Hạ lặng lẽ đi ra ngoài. Lưu Tịch với Tiếu Lăng vẫn chưa đánh lộn xong. Nàng đi xuống bếp lấy một bát súp bồ câu, Mãn Đại Ngưu và Cửu Tiểu Cầu nghe mùi thức ăn cũng chẳng thèm can ngăn hai người kia nữa, vội vàng chạy ra ngoài.
Trữ Hạ vội vàng rời xa chiến trường, bởi nàng vẫn còn rất quý tính mạng của mình.
Lưu Tịch ngã ngồi trên mặt đất, thở phì phò, xoa xoa khóe mắt bị thương, lạnh lùng nhìn Tiếu Lăng ở đối diện, nói: “Đánh tiếp không?”
Tiếu Lăng hừ lạnh một tiếng, đúng lúc lại nhìn thấy cánh tay của hắn bị thương do vết chém của tên áo đen khi nãy, lặng im không trả lời.
Máu theo ngón tay nhỏ xuống, vết thương trên cánh tay sau trận đánh lộn vừa rồi đã be bét máu.
Một kiếm này thật sự không nhẹ chút nào.
Mãi một lúc sau, Tiếu Lăng đứng lên, đi đến trước mặt hắn, nói: “Nàng là nữ nhân của ta.”
Lưu Tịch sững sờ, sau đó đứng thẳng lên đối mặt với hắn, cười lạnh:
“Là nữ nhân của ngươi mà ngươi lại để nàng tham gia quân đội sao? Là nữ nhân của ngươi, tại sao ngươi không bảo vệ được cho nàng? Là nữ nhân của ngươi, tại sao lại để ta phải tới cứu?”
Tiếu Lăng cười khổ. Hắn cũng không nói gì nữa, chỉ đi ra ngoài, mở cửa ra đã thấy đám người kia đang nướng đồ ăn ngoài sân. Lan Lợi Tư đi rồi nhưng vẫn lưu lại một đống đồ ăn ngon.
Cuối cùng, Trữ Hạ bị Tiếu Lăng cưỡng ép đưa vào phòng thay thuốc, toàn bộ quá trình hắn đều giám sát chặt chẽ, ngay cả cười một lần cũng không. Trữ Hạ không biết mình đã đắc tội với hắn cái gì nữa.
“Nghe nói tối qua các ngươi đều không ngủ sao?” Trữ Hạ cố gắng phá vỡ sự im ắng đáng sợ, cẩn trọng hỏi.
“Phải.” Tiếu Lăng ngay cả nhìn nàng cũng không, lạnh lùng đáp.
“Tìm ta ư?” Trữ Hạ lập tức nói thẳng vào vấn đề.
Tiếu Lăng bỗng nhiên cầm chặt lấy tay Trữ Hạ, đặt ở trên môi mình, mắt nhắm chặt.
Cử động bất ngờ này làm cho Trữ Hạ đông cứng cả người, nàng ngây ra một chỗ, không biết phải làm thế nào cho đúng.
“Ta sợ sẽ không được gặp lại ngươi…” Thanh âm Tiếu Lăng khàn khàn, lại dịu dàng vô cùng.
Trữ Hạ cảm thấy trong lòng ấm áp, nhưng cố giả bộ điềm nhiên, vỗ vỗ vai hắn như huynh đệ, cười nói:
“Ta phúc lớn mạng lớn, sẽ không chết được đâu.”
Tiếu Lăng ngẩng đầu, nhìn nàng một cách nghiêm túc:
“Theo ta rời khỏi Khế Sa đi.”
Trữ Hạ nhìn thẳng vào mắt hắn, kiên định lắc đầu.
“Vì sao?” Tiếu Lăng vội vàng hỏi.
“Ta có đại sự cần làm, không muốn trốn tránh.” Trữ Hạ mỉm cười, nàng bỗng nhiên lại nghĩ tới những lời của A Mộc Đồ. “Ta muốn mạnh mẽ hơn, những thứ đã mất đi ta nhất định phải lấy về.”
Tiếu Lăng trầm mặc, cuối cùng đành buông tay nàng ra.
Lúc trước buông tay nàng ra, hắn cũng không hối hận…
Nhưng mà giờ đây, dường như hắn đã hối hận rồi.