Phượng Tuyệt Thiên Hạ: Độc Y Thất Tiểu Thư

Chương 23: Khế Ước


Đọc truyện Phượng Tuyệt Thiên Hạ: Độc Y Thất Tiểu Thư – Chương 23: Khế Ước


Cũng may trước khi hắn bị các nữ nhân kia ăn sống nuốt tươi,Phượng KHoảng Nguyệt mang theo lang Thiếu Bạch xuất hiện
Thế nhưng , hai người bọn họ lại ngồi một bên thưởng thức,hành động này khiến cho hắn không thể không cúi đầu nhận sai.Hắn không nên đối với thất tiểu thư ngạo mạn ,vô lễ như vậy.Hắn sai rồi,hắn tất cả đều sai lầm rồi
Cốt khí cái gì, ở dưới sự đè ép của thất tiểu thư đều biến mất
Rồi sau đó, hắn được giải thoát ra
Sau đó nữa,ma thú của hắn bị thất tiểu thư đưa đi kéo xe
sau đó nữa nữa, hắn bị thất tiểu thư bắt làm phu xe
Vì thế mới tạo nên cảnh tượng quỷ dị như vầy

Mặc dù bất mãn trong lòng,Võ Tùy Vân cũng không dám nói ra.Sự thật chứng minh……Thất tiểu thư kiêu ngạo,ương ngạnh.Chẳng qua, nàng kiêu ngạo không phải do bối cảnh của nàng mà do nàng có thủ đoạn riêng, thật là khó lòng phòng bị
Thất tiểu thư tuy không có thiên phú tu luyện, nhưng mà độc dược của nàng có thể làm cho người ta muốn sống muốn chết
Nhị thiếu!Người như thế ngài lo lắng cái gì ?còn nói cái gì mà làm cho thuộc hạ giáo dục thất tiểu thư một chút,Thuộc hạ có thể trở về được không đã là—– một hy vọng xa vời
Cương nghị, nghiêm túc như Võ Tùy Vân, ở dưới Phượng KHoảng Nguyệt giày vò, đã bắt đầu cảm thấy hối hận, Thực hiện hành vi không bạo lực, không phản kháng, ngài bảo cái gì ta đều làm,,đừng giày vò hành hạ ta nữa
Nét mặt Võ Tùy Vân thay đổi liên tục làm cho LANG Thiếu Bạch đang xem thấy rất thích
Đột nhiên một bóng đen nho nhỏ, vượt qua Lang Thiếu Bạch , trốn vào trong xe ngựa
Cùng lúc đó, một tiếng xé gió ,một mũi tên hướng thẳng vào xe ngựa
Võ Tùy Vân cầm sống dao, ngăn cản tên xuống .Còn Lang Thiếu Bạch, Võ Tùy Vân quyết định không nhìn đến,vì lúc này….Lang Thiếu Bạch đang…..Ăn chân vịt quay!!?

“Thất tiểu thư?” Võ Tùy Vân nghĩ nên hỏi một chút, nếu không thì không biết thất tiểu thư sẽ tra tấn hắn như thế nào
“Không có việc gì, tiếp tục chạy đi”Thanh âm miễn cưỡng từ bên trong truyền ra
Trong xe ngựa , Phượng Khoảng Nguyệt nhìn móng vuốt của vật nhỏ trên ngực mình, khóe miệng nhếch lên,đây là một con mèo đen nhỏ (tiểu hắc miêu ) ,ánh mắt quen thuộc này, nàng khẳng định đây là vật nhỏ đã từng khinh bỉ nàng
Tiểu hắc miêu nhìn Phượng Khoảng Nguyệt, đôi mắt nhỏ chớp chớp,trông ngây thơ vô tội,đầu ở trên người Phượng Khoảng Nguyệt cọ cọ lấy lòng,vạn phần nhu thuận, đáng yêu
“Dừng xe”bên ngoài , một tiếng thét thô,dữ dội truyền vào, âm thanh thẳng vào tai làm cho người ta chấn động
“Người đến là ai?”Võ Tùy Vân giữ chặt xe ngựa, cảm khái một chút, không nghĩ hắn cũng có thiên phú đánh xe
Đứng lên đi xuống xe, nắm trường kiếm không tay, cuối cùng cũng có một tên không có mắt tới để cho hắn hả giận
“Chủ nhân chúng ta làm mất sủng vật , nó chạy tới chỗ các ngươi , giao ra đây cho ta “Âm thanh thô cuồng kia càng đến gần, và tiếng vó ngựa,bọn chúng đến đây khoảng mười bốn mười lăm người , kẻ nói chuyện là một người vạm vỡ
Phượng khoảng nguyệt nắm tiểu hắc miêu:”Ta thấy nghi hoặc ngươi ngoan như vậy, thì ra là tới chỗ ta tị nạn”
Con mắt nhỏ chuyển vòng vo, sau đó tiếp tục ở trên tay Phượng Khoảng Nguyệt liếm liếm lấy lòng, móng vuốt chấp lại , vẽ mặt nịnh hót,lấy lòng


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.