Phượng Tù Hoàng

Chương 35: Tam ngàn phồn hoa kiếm


Đọc truyện Phượng Tù Hoàng – Chương 35: Tam ngàn phồn hoa kiếm

Tiếng binh khí giao tranh ầm ầm, Sở Ngọc vừa vội vàng liếc mắt nhìn, vừa nỗ lực hết sức kéo Hoàn Viễn và mỉm cười với hắn: “Cố gắng chịu thêm một lát, rất nhanh thôi” Đúng như lời nàng nói, liên tiếp tiếng kiếm va chạm và tiếng người kêu thảm thiết, mấy vật nặng đổ xuống đất. Rất nhanh, có người chạy qua đỡ lấy nàng, Việt Tiệp Phi cũng kéo được Hoàn Viễn lên. Lưu Tang cẩn thận dè dặt đỡ lấy Sở Ngọc lúc này đã kiệt sức, nhìn thấy nàng quần áo lấm lem lại bị cắt mất một ít tóc, không nói câu nào, nước mắt cứ thế tuôn rơi. Sở Ngọc dở khóc dở cười, nàng tựa vào người Lưu Tang thở gấp một lúc rồi mới chậm rãi duỗi tay, vỗ nhẹ lên đầu cậu bé: “Em khóc cái gì? Đừng khóc nữa, ta không sao!” Mệt mỏi quá! Vừa rồi không hiểu sao nàng có thể chống đỡ lâu như vậy. Giờ đây toàn bộ sức lực như trống rỗng, cạn kiệt, khớp xương nhức mỏi vô cùng. Lúc này nàng chỉ muốn tìm một chỗ bằng phẳng để có thể nằm xuống. Nhưng bỗng nghĩ vừa rồi nhìn thấy một đám mây đỏ, nàng lại cố gắng quay đầu nhìn. Nhưng bây giờ, đừng nói mây đỏ, mà thậm chí một sợi tơ hồng cũng không hề thấy. Sở Ngọc hoang mang hỏi Lưu Tang: “Vừa rồi, có người đến giúp chúng ta phải không?” Sao mà giờ không hề nhìn thấy? Lưu Tang thút thít nói: “Là Hoa ca ca, Hoa ca ca giúp chúng ta, sau đó đi rồi”. Ai? Hoa ca ca? Ta mới là Hoa cô nương đây. Sở Ngọc nháy nháy mắt mấy cái, quay sang hỏi Việt Tiệp Phi, ánh mắt ý chừng như muốn nói: Lưu Tang gọi người nào đó là Hoa ca ca, ngươi không đến mức cũng gọi là Hoa ca ca chứ? Việt Tiệp Phi không phụ sự mong đợi của Sở Ngọc, thành thật trả lời: “Là Hoa Thác. Hắn không đươc khỏe, nên giải vây cho chúng ta xong lại về phủ dưỡng bệnh rồi”. Hoa Thác? Sở Ngọc ngạc nhiên. Hoa Thác là ai chứ, cái tên này nàng biết rõ. Đây là người nghe nói bệnh nặng, giống như cái ấm sắc thuốc luôn phải tống tế dược liệu quý giá mới có thể bảo toàn tính mạng. Lúc trước Sở Ngọc đọc tư liệu về Hoa Thác còn than thầm: Sơn Âm công chúa theo đuổi các mỹ nam tử, thật là đa dạng về chủng loại, đến “ấm sắc thuốc” cũng không tha. Bây giờ xem ra, Hoa Thác hình như không phải là một “ấm sắc thuốc” đơn thuần a. Biết rõ hỏi thêm nhiều câu sẽ lộ sơ hở, Sở Ngọc tỏ vẻ “Ta hiểu rồi”, nhờ Lưu Tang dìu vào trong đình. Ngồi trong đình, những luồng gió núi mát lành khiến Sở Ngọc chậm rãi khôi phục sức lực. Nàng ghê người thấy Việt Tiệp Phi đang lục lọi trong đống năm thi thể của thích khách, lại kinh ngạc phát hiện, trừ những vết thương nhỏ hỗn độn, thi thể năm tên này đều có những chỗ giống nhau. Cổ họng, hai vai, ấn đường và lồng ngực đều có những vết đâm chỉ lớn hơn đầu ngón tay một chút, mà máu tươi từ trong vết thương chảy ra nhuộm đỏ cả mặt đất xung quanh. Sở Ngọc nghĩ ngợi, rồi hỏi Lưu Tang lúc này đang băng bó vết thương cho Hoàn Viễn: “Em kể lại tình hình lúc nãy cho ta nghe”. Theo lời kể của Lưu Tang, Sở Ngọc biết rằng Hoa Thác đột ngột xuất hiện, với kiếm thuật inh nhanh chóng giết chết năm tên thích khách rồi vội vã đi ngay. Sở Ngọc hiếu kỳ hỏi: “Kiếm thuật của Hoa Thác lợi hại vậy sao? Còn hơn cả Việt Tiệp Phi?” Lưu Tang và Việt Tiệp Phi đánh nhau với thích khách nửa ngày không thắng được, Hoa Thác trong nháy mắt giải quyết hết. Sự chênh lệch này hơi…quá lớn! Việt Tiệp Phi mặt đen đi một chút, yên lặng quay đầu sang chỗ khác, tiếp tục lục tìm trong thi thể một tên khác. Lưu Tang lắc đầu nói: “Cũng không hẳn như vậy. Hoa ca ca sở dĩ kết thúc nhanh chóng, là bởi vì mấy tên thích khách đang mải đánh với Việt ca ca, nên bị tập kích bất ngờ. Nếu Hoa ca ca mà giao đấu với Việt ca ca, người thua có lẽ là Hoa ca ca, vì thể lực không cho phép đánh lâu”. Sở Ngọc gật gật đầu, lúc này xem như đã hiểu logic của Lưu Tang: Hoa Thác gọi là Hoa ca ca, Việt Tiệp Phi gọi là Việt ca ca, Hoàn Viễn gọi là Hoàn ca ca, như vậy suy ra, Dung Chỉ chính là Dung ca ca. Thấy Lưu Tang có vẻ hơi buồn rầu uể oải, Sở Ngọc đoán được tâm tư bèn xoa đầu cổ vũ cậu bé: “Lưu Tang hôm nay cũng giỏi lắm, ngăn cản được một tên thích khách đấy!” Lưu Tang cắn môi, cúi đầu ngại ngùng: “Cảm ơn công chúa” Bỗng nhiên cậu bé như nhớ ra điều gì, vẻ mặt sợ hãi nói: “Cũng may hôm nay Dung ca ca dặn em mang đoản kiếm bên người, nếu không thì đã không giúp được gì cho công chúa”. Sở Ngọc nhíu mày: Dung Chỉ? Áp chế suy tư trong lòng, Sở Ngọc cười hỏi Lưu Tang: “Tương lai em muốn làm gì?” Còn nhỏ tuổi mà kiếm thuật đã giỏi như vậy, chắc cậu bé cũng có mơ ước làm nên sự nghiệp gì đó. Vừa nghe nàng hỏi, Lưu Tang ngẩng lên, trên gương mặt non nớt vừa là hưng phấn, vừa là ngượng ngùng ửng đỏ, nhìn thẳng vào Sở Ngọc nói: “Lưu Tang tương lai về sau, chỉ muốn làm trai lơ của công chúa!” Sở Ngọc tái xám mặt mày, cứ tưởng mình nghe lầm. Cho đến khi Lưu Tang với gương mặt hồn nhiên, ánh mắt nhiệt tình lặp lại tuyên ngôn trai lơ lần thứ hai, Sở Ngọc mới âm thầm nuốt một búng máu vào bụng. Không thể phủ nhận, Sơn Âm công chúa tu dưỡng dạy dỗ rất thành công, cực kỳ thành công! ———————– Dung Chỉ cất bàn cờ, tiễn Mặc Hương rời khỏi Mộc Tuyết viên. Sau đó hắn cũng không quay vào, mà chậm rãi đi vòng quanh phủ công chúa. Ven đường có người chào hỏi, Dung Chỉ cũng khẽ gật đầu đáp lễ. Khóe miệng hắn vẫn mỉm cười, ánh mắt lại sâu thẳm an tĩnh, không chút gợn sóng. Đi được khoảng nửa vòng, hắn chậm rãi lộn ngược trở lại, cuối cùng dừng bước trước một gian biệt viện vắng vẻ, yên tĩnh. Bên trong tỏa ra mùi thuốc đông y nồng nặc. Mùi thuốc này không phải một sớm một chiều, mà đã tích tụ từ lâu. Mà tấm biển tên gắn trên cửa đã bị tróc sờn, có vẻ lung lay sắp rơi, nhìn kỹ mới thấy được năm chữ: “Tam ngàn phồn hoa kiếm”. Lúc này đang là mùa xuân, vậy mà cảnh trí bên trong biệt viện lại vô cùng tiêu điều. Hoa lá rụng đầy trên mặt đất như có mưa gió bão táp đã quét qua. Bước qua cửa, sẽ nhìn thấy một thanh kiếm cắm nghiêng trên mặt đất, lưỡi kiếm còn loang sắc đỏ. Dung Chỉ mỉm cười, lúc này dường như nét cười mới lan được đến khóe mắt hắn. Bước vào phòng, Dung Chỉ gọi khẽ: “A Thác”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.