Đọc truyện Phương Trượng, Ngươi Liền Đi Theo Ta – Chương 49: Không có sự lựa chọn nào khác
Edit: gau5555
Beta: linhxu
Linh đường xám trắng, khuôn mặt tái nhợt, ánh mắt xa lạ mà ẩn nhẫn, A Căn ca bỗng nhiên cảm giác mình như đang tiến vào một hắc động không có điểm cuối, hoảng sợ cùng tuyệt vọng từ đáy lòng lan tràn tới toàn thân. Một tia hi vọng của hắn, bọn họ từng thề non hẹn biển, đều theo Phó Chính rời đi vỡ thành bột, tan thành mây khói ở trong không khí vô cùng mỏng manh này. Hắn cảm giác mình sắp hít thở không thông, con ngươi ngăm đen của Phó Vân Ngọc lại quyết tuyệt như vậy, giống như bọn họ chưa bao giờ quen biết, lạnh như băng giống như một loại thực vật chí hàn chí độc ở trên Côn Luân Tuyết sơn. Vân Ngọc, trong lòng hắn nhẹ nhàng gọi lên, vừa rồi những lời không thể tin kia truyền vào trong tai của hắn, ong ong ong, không thể nghe rõ âm thanh chung quanh. Hắn biết, hắn cùng nàng đã kết thúc rồi, là hắn buông tha cho nàng, gián tiếp hại chết Phó Chính. Nhưng mà, mặc kệ nàng hận mình nhiều như nào, thì hắn vẫn muốn chờ đợi ở bên người nàng, không cầu nàng tha thứ, thầm nghĩ yên lặng mà nhìn nàng khỏe mạnh, hắn đều cảm thấy mỹ mãn.
Ngay cả nguyện vọng bé nhỏ này, cũng bị bóp chết ở trong nôi. Phó Vân Ngọc hai mắt hằn đỏ, xanh cả mặt, chỉ vào cửa lớn hét lên nói: “Cút! Ngươi còn chê ta không đủ đáng thương sao! Cút!”
Một tiếng khóc tê tâm liệt phế từ trong linh đường truyền ra, A Căn ca thất tha thất thểu dừng bước, xoay người nhìn cảnh tượng trắng nhợt bên trong, trong lòng đau trước nay chưa có, giống như cả người đều sắp nứt ra. Khí huyết đi ngược chiều, cũng không đau đớn hơn cái này?
Tang sự của Phó gia làm ba ngày ba đêm mới tính chấm dứt. Trong lúc đó, Mộ Dung Phục vẻ mặt đau thương bổ nhào vào quan tài của Phó chính khóc thảm thiết, lại nhìn ánh mắt dại ra của Phó Vân Ngọc, luôn miệng nói cháu gái mệnh khổ. Lại để Mộ Dung Vân Đình lưu lại, hỗ trợ lo liệu công việc to nhỏ trong phủ. Từ ngày ấy sau khi A Căn ca rời đi, Phó Vân Ngọc đều không rơi một giọt nước mắt nào, cả ngày giống như đứa nhỏ máy móc làm đáp tạ lễ nghi. Ba ngày đó, dưới sự khuyên bảo của Tiểu Liên cùng Vương quản gia mới miễn cưỡng ăn ba bữa cơm, giống như ăn sáp, khó có thể nuốt xuống. Nàng giờ phút này cũng không có tâm tư đi nghĩ đến yêu hận tình cừu của nàng cùng A Căn ca, chỉ cho rằng đó là một trò chời trong giấc mộng. Kỳ thật, nàng hận hắn, nàng làm sao có thể không hận hắn đây? Nếu không phải nàng, phụ thân có thể chết sao? Nếu không phải hắn, nàng hiện tại có thể trở thành bộ dạng này sao? Nói là người, lại không có tim, nói là quỷ, lại rõ ràng còn sống.
–
Sáng sớm ngày thứ tư, Mộ Dung Vân Đình theo thường lệ đến thăm Phó Vân Ngọc, lại biết được nàng bị bệnh ở trên giường, vội vàng đi đến phòng của nàng.
“Ngọc nhi, đúng lúc quá mức mệt nhọc, mới mệt mỏi.” Mộ Dung Vân Đình đau lòng vươn tay ở trên trán nàng thử một chút, cau mày nói với Tiểu Liên bên cạnh: “Tại sao tiểu thư nhà ngươi sinh bệnh còn không mời đại phu?”
“Tiểu thư, tiểu thư người không cho nô tỳ mời đại phu.”
“Được rồi, Tiểu Liên.” Phó Vân Ngọc vô lực nói, đứng dậy tựa vào trên giường, ánh mắt phức tạp nhìn Mộ Dung Vân Đình rất lâu, mới mở miệng nói: “Ta không có gì bệnh, chỉ quá mệt mỏi, không cần mời đại phu. Ta đã nghĩ qua, phụ thân đã qua đời, thì tòa nhà này của chúng ta cũng không cần nhiều người hầu như vậy. Cho nên, ta tính cho đám người hầu thôi việc, chỉ để lại Tiểu Liên cùng Vương quản gia tại bên người. Việc buôn bán trong nhà, ta hoàn toàn không hiểu, ta nghĩ sẽ bán hết đi.”
“Cái gì? Ngọc nhi, ta xem sắc mặt của muội không tốt lắm, bữa sáng đã ăn chưa?”
“Làm sao nuốt trôi a, tiểu thư đã nhiều ngày nay không thể nào ăn, buổi sáng lại bỗng nhiên nôn rất nhiều, sau đó liền ngã xuống đất ngất đi, còn không cho nô tỳ mời đại phu.” Tiểu liên vừa tức vừa vội, nhịn không được chen miệng nói.
“Sao lại thế? Tràng vị không thoải mái? Chuyện này cũng không phải bệnh nhỏ, Tiểu Liên, nhanh đi mời đại phu đến.”
Chỉ chốc lát sau, đại phu liền đi tới quý phủ, bắt mạch cho Phó Vân Ngọc.
Một bóng dáng màu đen đứng ở đối diện phía sau cây đại thụ, nhìn thấy Tiểu Liên hừng hực chạy đi ra ngoài, một lát sau dẫn theo một vị đại phu vào trong phủ, trong lòng đoán được là Phó Vân Ngọc sinh bệnh, nhất thời gấp đến độ xoay quanh, khó chịu giống như bị kiến cắn, hắn rất muốn đi gặp nàng, nhưng mà, nàng đã hạ lệnh cho người hầu từ trên xuống dưới, nhìn thấy hắn liền đuổi ra ngoài. Nói sau, cho dù mình xông vào, thì chỉ sợ nàng cũng không gặp mình, ngược lại sẽ chỉ làm cho cục diện giữa hai người bọn họ càng thêm khó khăn. Bất đắc dĩ, đành phải canh giữa chặt ở cửa, hy vọng có thể nghe được một chút tin tức.
Vị Lương đại phu này cũng được coi là bạn bè tốt của Mộ Dung Vân Đình, y thuật của hắn ở Trung Lịch này cũng được coi là số một số hai. Bởi vậy, khi hắn vừa nghe nói Mộ Dung Vân Đình mời đến, không nói hai lời liền mang hòm thuốcchạy đến. Hắn đặt lên trên cổ tay tinh tế của Phó Vân Ngọc, mày nhíu lại, lắc lắc đầu, một lát sau, giống như có chút hoài nghi, lại cẩn thận bắt mạch một lần nữa, nhìn Phó Vân Ngọc một cái.
“Lương huynh, Ngọc nhi rốt cuộc là bị bệnh gì?” Mộ Dung Vân Đình thiếu kiên nhẫn, hỏi gấp.
Lương đại phu sắp xếp lại hòm thuốc, cười cười với hắn, nói: “Mộ Dung huynh không cần lo lắng, vị Phó tiểu thư này cũng không bị bệnh gì. Chẳng qua…”
“Chẳng qua cái gì?” Mộ Dung Vân Đình thấy hắn muốn nói lại thôi, trong lòng buồn bực, không khỏi cắt đứt lời của hắn, “Không sinh bệnh làm sao có thể nôn, còn té xỉu chứ.”
“Ha ha, Mộ Dung huynh, chuyện này thì huynh không biết. Vị cô nương này đang có bầu, sáng sớm ói, choáng váng đầu óc cũng đều là phản ứng bình thường của phụ nữ có thai, chỉ là thân mình Phó tiểu thư quá yếu, đã nhiều ngày mệt nhọc quá độ, dinh dưỡng không đầy đủ, cho nên buổi sáng hôm nay mới có thể té xỉu. Nhưng, huynh không cần lo lắng, về sau gia tăng dinh dưỡng là được rồi.”
Một câu nói này giống như sấm sét, đánh thẳng vào trong óc của Phó Vân Ngọc a, đương nhiên Mộ Dung Vân Đình so với nàng càng kinh ngạc hơn.
Hắn cầm tay của Lương đại phu, không thể tin hỏi: “Huynh nói nàng mang thai? Nàng mang thai?”
Lương đại phu gật gật đầu.
Nhất thời, trong đầu Mộ Dung Vân Đình giống như là nổ hỗn loạn, lộn xộn , trong lòng không biết có tư vị gì, hắn quay đầu nhìn thoáng qua Phó Vân Ngọc đồng dạng cũng là vẻ mặt giật mình, cưỡng chế trấn định lại, thanh âm bình tĩnh nói với Lương đại phu: “Lương huynh, cô nương chưa kết hôn mà đã có con là chuyện người đời khó chấp nhận, đều do Vân Đình quá xúc động, ai, còn hy vọng Lương huynh tạm thời không cần nói ra, mặc kệ ai hỏi đều không nói, người ngoài hỏi thì nói là Phó tiểu thư mệt nhọc quá độ mà ngất. Làm ơn !”
“Yên tâm, ta tuyệt đối sẽ không nói cho người khác một chữ.” Lương đại phu nghiêm túc gật gật đầu, đi ra cửa.
Phó Vân Ngọc vốn cũng đang bị sấm sét đánh đi xa, rõ ràng đã xóa bỏ với hắn, nhưng trong một góc tối tăm vẫn muốn cho bọn họ dẫu lìa ngó ý còn vương tơ lòng. Mà câu đều do hắn quá xúc động kia của Mộ Dung Vân Đình, càng làm cho Phó Vân Ngọc cả kinh thiếu chút nữa từ trên giường nhảy dựng lên. Chuyện này căn bản không có quan hệ với huynh ấy
“Cái kia, Mộ Dung ca ca, cám ơn huynh, Ngọc nhi biết chuyện của Ngọc nhi có chừng mực, trăm ngàn đừng vì Ngọc nhi mà hủy đi danh dự của huynh.” Phó Vân Ngọc không khỏi cảm động trong lòng, ánh mắt rưng rưng.
Mộ Dung Vân Đình đối với chuyện này đã đoán được hơn phân nửa, nhưng như cũ vẫn do dự mà hỏi: “Là của sư phụ A Căn?”
Vẻ mặt của Phó Vân Ngọc cứng đờ, khe khẽ thở dài, gật gật đầu.
Hóa ra thật sự là hắn, thật là hắn. Mộ Dung Vân Đình nhìn bóng ma đánh vào khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt của nàng, trong lòng quyết định, hắn sẽ thay nàng khép lại phiền toái này, thương tiếc nói: “Ngọc nhi, muội gả cho ta đi.”
Trời a! Thật sự là nhất ba vị bình nhất ba hựu khởi (nạn này chưa yên nạn khác đã đến), buổi sáng hôm nay tin dữ còn chưa đủ nhiều sao? Phó Vân Ngọc ngẩng đầu lên, ngơ ngác nhìn nam tử trước mắt ôn nhuận như ngọc, nói không ra lời. Kỳ thật nàng hiểu được, hắn chỉ muốn bảo vệ nàng, nhưng mà, mình lại một lần nữa làm tổn thương hắn, hiện tại càng không thể đáp ứng hắn. Nàng Phó Vân Ngọc không thể ích kỷ như vậy, không biết xấu hổ như vậy.
Mộ Dung Vân Đình mắt sáng lên thẳng tắp nhìn chằm chằm nàng, như là muốn nhìn thấu qua nàng, nhìn thấy sự cự tuyệt trên mặt nàng, lại nói: “Ngọc nhi, ta không phải thương hại muội, mà ta thật tâm thích muội. Ta hiện tại tuy rằng không thể cưới hỏi đàng hoàng cho muội, nhưng mà ta có thể cam đoan muội cả đời sẽ hưởng hết sủng ái. Còn có con của chúng ta, nó hiện tại mới hai tháng, ta sẽ coi như cốt nhục của mình a. Muội là một nữ tử chưa kết hôn, mang theo một đứa nhỏ, con đường sau này sẽ gặp rất nhiều khó khăn muội hiểu chưa? Muội về sau cũng chỉ có thể cho hài tử trốn tránh ở trong nhà, đi ra ngoài sẽ gặp ánh mắt khác thường của người đời. Được, cho dù chuyện này muội có thể chịu được, nhưng mà muội có nghĩ tới đứa nhỏ trong bụng của mình hay không? Nó còn nhỏ như vậy, muội có thể nhẫn tâm để nó không có cha sao? Đứa nhỏ không có phụ thân giống như cây không ngọn ~ có lẽ khi nó còn chưa hiểu chuyện, muội có thể lừa gạt được, nhưng khi nó trưởng thành thì sao? Muội muốn nói với nó như thế nào? Không có cha, nó sẽ bị bạn cùng lứa tuổi cười nhạo, nó thậm chí có thể sẽ hận muội đã sinh ra nó, hai người ở Ttrung lịch, muốn sống như thế nào, làm thế nào có thể quanh minh chính đại đi ở đường, chẳng lẽ chuyện này muội chưa nghĩ tới?”
“Không cần nói nữa!” Phó Vân Ngọc khóc lên.
Chuyện này thật sự là chuyện chê cười lớn nhất trên đời, mình bỏ trốn làm tức chết cha, hiện tại lại mang thai đứa nhỏ của người nọ, nam nhân trước kia bị chính mình đào hôn hiện tại lại cầu mình gả cho hắn. Đây là chuyện buồn cười cỡ nào, nàng Phó Vân Ngọc sống sao có thể bết bát như thế!
“Ngọc nhi, ta nguyện ý bảo vệ cho mẫu tử muội bình an, ta sẽ coi nó như đứa nhỏ mình đẻ ra, muội không đồng ý thì ta sẽ không chạm vào muội, muội để cho ta chiếu cố muội được không? Ít nhất muội cùng đứa nhỏ về sau có thể danh chính ngôn thuận đi ở đường Trung Lịch, ít nhất về sau đứa nhỏ có thể kiêu ngạo mà nói với người khác phụ thân của mình là một nam nhân quang minh chính đại, có phải hay không.”
Phó Vân Ngọc trầm mặc , giờ phút này trong lòng nàng tất cả đều rối rắm, gả cho hắn thì mình lại một lần nữa làm thương tổn hắn, nếu không gả cho hắn, vậy nàng cùng đứa nhỏ sau này sẽ giống như con chuột ở đầu đường bị mọi người la đánh. Rốt cuộc nên làm cái gì bây giờ? Hay là không cần đứa nhỏ này? Không được, nàng muốn nó. Đây là nhân chứng đoạn tình cảm tốt đẹp kia của nàng, nàng luyến tiếc.
“Ngọc nhi, ta không phải thương hại muội, muội không phải xin lỗi ta, thật sự, ta cảm thấy mỗi ngày được nhìn thấy muội, chăm sóc muội chính là hạnh phúc, ở cùng một chỗ với ta được không?” Mộ Dung Vân Đình lại khẩn cầu nàng một lần nữa, viên đá lớn kia trong lòng Phó Vân Ngọc cũng dần dần buông lỏng , lại qua hồi lâu, nàng rốt cục cũng hạ đầu.
A Căn ca trông chừng ở cửa, đợi cho vị Lương đại phu kia đi ra, liền giữ lại, lo lắng hỏi tình trạng của Phó Vân Ngọc. Sau khi biết được nàng là mệt nhọc quá độ ngất đi, mới hơi hơi bớt lo lắng, tiếp tục trở lại phía sau cây đại thụ chờ đợi. Lại qua hai ngày, hắn ở phía đối diện Phó phủ mua một gian phòng, sửa chữa một chút, liền chuyển vào.
Cũng trong hai ngày này, trong Mộ Dung phủ xôn xao một trận, sau khi nghe Mộ Dung Vân Đình nói Phó Vân Ngọc đang mang cốt nhục của mình, Mộ Dung Phục vừa tức vừa vui, Mộ Dung phu nhân vừa nghe bà sắp được ôm tôn tử thì rất vui vẻ, hai người liền đi đến Phó gia xin cưới. Mà Uyển Dung vừa nghe được tin tức này, thiếu chút nữa không tức chết, trong lòng nàng vô cùng hận Phó Vân Ngọc. Bởi vì Phó Vân Ngọc phải chịu tang, cho nên trong nhà không thể tổ chức việc vui, cho nên tất cả hôn sự đều giản lược, cũng không công bố ra bên ngoài, chỉ là hai nhà ước định ngày, rồi đến lúc đó tìm bà mối, thuê vài kiệu phu đưa vào cửa. Mộ Dung Vân Đình cảm thấy như vậy thực ủy khuất cho Phó Vân Ngọc, làm thế nào cũng không đồng ý, nhưng cũng không lay chuyển được sự kiên trì của Phó Vân Ngọc, đành phải chờ tính qua ngày chịu tang thì sẽ long trọng tổ chức lại một lần nữa