Phương Trượng, Ngươi Liền Đi Theo Ta

Chương 47: Bi thương xa nhau


Đọc truyện Phương Trượng, Ngươi Liền Đi Theo Ta – Chương 47: Bi thương xa nhau

Edit: gau5555

Beta: linhxu

Màu đỏ tươi nhuộm đỏ bầu trời, tịch dương chiếu rọi ở trong không khí đem bụi bặm biến thành sắc đỏ. Trên bầu trời của Thanh Huyền tự một tiếng hét tê tâm liệt phế thật lớn vẫn còn đang quanh quẩn. Thân mình gầy yếu của A Căn ca khẽ run, yên tĩnh giống như đã chết. Lúc nhìn về vẻ mặt hoảng sợ của Phó Vân Ngọc, mới vừa có một chút thần sắc, hắn si ngốc nhìn nàng, như là đang ở xa nhau, trong không khí bỗng nhiên truyền đến nỗi đau thương vô tận.

“Vân Ngọc.” Trong con ngươi đen bóng của hắn lóe ra, chất lỏng trong suốt rốt cuộc không chứa được nữa, chậm rãi chảy xuống, như là hao hết nửa đời khí lực của hắn, “Ta yêu nàng.”

Phó Vân Ngọc bỗng nhiên nở nụ cười, nàng nhìn từ trong ánh mắt của A Căn ca cũng đã đoán được ra kết cục này. Có lẽ là nàng lừa mình dối người, có lẽ là nàng không cam lòng, cho nên nàng mới chậm chạp không chịu tin. Ánh mắt rưng rưng, mặc dù là càn rỡ mà cười, nhưng mà lại nhìn ra được sự đau thương, ngay cả Giang gia quái thú cũng cảm nhận được hơi thở này, kinh ngạc sững sờ ở tại chỗ.

Ánh chiều màu máu! Đây là những từ duy nhất xuất hiện trong lòng nàng lúc này

Tim của A căn ca như bị dao cắt, thân thể chết lặng không còn cảm giác gì, hắn yêu nàng, nhưng mà không thể vì nàng mà buông tha cho nhiều tính mạng như vậy, hắn không đủ ích kỷ, hắn hẳn là nên chết đi?

Phương trượng Huyền Thanh có thể là bị tiếng hét thật lớn kia làm cho bừng tỉnh, lúc này chậm rãi từ trên mặt đất ngồi dậy, nỗ lực chống đỡ thân mình, khụ hai tiếng, ói ra một ngụm máu tươi, dùng hết khí lực toàn thân, hướng về phía toàn trường nói: “Đại đệ tử thứ bảy mươi tám của Thanh Huyền tự A Căn, bản tính thuần hậu, tư chất xuất chúng, đặc phê tiếp nhận vị trí đời sau của Thanh Huyền tự.” Vừa nói xong, liền chết ngất đi, không còn hơi thở.


“Sư phụ ~” người ở chỗ này đều buồn bã hô lên, cũng bao gồm cả A Căn ca ở bên trong. Trong lòng của hắn dù có lớn đến mấy, cũng không thể bao dung được nhiều biến đổi nhanh như vậy.

“Đem giải dược đến đây.” A Căn ca gắt gao nhìn chằm chằm vào Giang gia quái thú, thanh âm rầu rĩ , ưu thương giống như đã cách vài thế kỷ.

Biểu tình trên mặt của Giang gia quái thú được buông lỏng, nở một nụ cười đắc ý, lấy ra giải dược ở trong ngực, ném cho hắn, một bên tiến đến bên tai Phó Vân Ngọc lớn tiếng giễu cợt nàng: “Nàng xem? Người nàng cho là rất yêu mình, căn bản là không để nàng vào trong mắt? Cái gì mà kêu là hai bàn tay trắng? Ha ha ha ~ tiểu mỹ nhân, ta đã sớm nói qua trên thế giới này nam nhân chỉ có một mình ta đáng tin cậy.”Dứt lời, cùng một đám người nhanh chóng đào tẩu .

Phó Vân Ngọc tâm như tro tàn, biểu tình tuyệt vọng, ngơ ngác bị Giang gia quái thú kia ôm đi, không phản kháng gì.

Hoàng hôn dần dần dày lên, người trong Thanh Huyền tự sau khi ăn giải dược, dần dần trở lại bình thường. Trước mắt thế cục hỗn loạn, mọi người đều vô cùng đau đớn mà thu thập thi thể của sư huynh đệ cùng các vị sư bá phụ, một mình A Căn ca khoanh tay đứng ở trước cửa chùa, nhìn đỉnh núi rất xa, vẻ mặt cứng đờ. A Canh ca kéo cái chân khập khiễng của mình, đi đến bên cạnh hắn, đau thương chung quanh hắn dày đặc giống như sương mù buổi sáng sớm, nước mắt cũng nhịn không được mà rơi xuống, vỗ nhẹ nhẹ lên bả vai của hắn, không có một chút phản ứng. Chậm rãi, sống lưng gầy gò của hắn bắt đầu run kịch liệt.

“Sư đệ, đệ đi đi, đệ đi tìm Phó tiểu thư. Thanh Huyền tự, ta sẽ chịu trách nhiệm cho đệ.” A Canh ca không đành lòng, nghiêm túc nói.

A Căn ca không quay đầu lại, vẫn đang ngơ ngác nhìn về phía phương xa.

“Sư đệ, tuy rằng đây là di ngôn của sư phụ, nhưng mà sư phụ cũng là hy vọng đệ lấy lợi ích của Thanh Huyền tự làm trọng, hiện tại Thanh Huyền tự trên dưới đã thoát khỏi nguy hiểm. Đệ nên đi đi, không sẽ hối hận cả đời, giống như ta. Phó tiểu thư là cô nương tốt, vì đệ, cái gì cũng không cần, đệ sao có thể phụ nàng?” A Canh ca nghẹn ngào, nói ra những câu có tình có lý.


Buổi sáng hôm sau, Thanh Huyền tự có người tuyên bố, phương trượng A Căn ca bởi vì phá đại giới, không có tư cách nhận lại chức Phương trượng, trong chùa mọi việc lớn nhỏ tạm thời giao cho hòa thượng A Canh xử lý.

A Căn ca cuối cùng cũng xoay người lại, nước mắt đầm đìa khắp mặt, hắn cảm kích nhìn A Canh ca, bỗng nhiên quỳ xuống, hướng vào bên trong nặng nề mà cụng đầu mấy cái, sau đó giống như gió chạy xuống dưới núi.

Tằng lự đa tình tổn phạm hành, nhập sơn hựu khủng biệt khuynh thành, thế gian na đắc song toàn pháp, trữ phụ như lai bất phụ khanh.(hai câu đầu không hiểu lắm, n0 hai câu sau ý là: trên thế gian này khó có thể có cách toàn vẹn cả đôi đường; có thể phụ Như Lai nhưng không thể phụ nàng. đáng iu hông các nàng?)

Vân Ngọc, nàng phải chờ ta!

Trong phòng chữ thiên tại khách sạn ở Thanh Huyền trấn, Phó Vân Ngọc ngồi ở trên giường, cả người giống như bị mất linh hồn không hề tức giận. Giang gia quái thú nhìn dung nhan tuyệt sắc trắng bệch của nàng, nhất thời nổi lên lòng thương hương tiếc ngọc, kêu người làm những đồ ăn tốt nhất, bưng cho Phó Vân Ngọc ăn. Nhưng mà, nàng giống như coi hắn không tồn tại, căn bản không nhìn hắn. Nàng hành động như vậy lại chọc giận tới Giang gia quái thú. Nam nhân mà, cho dù có là nam nhân hư hỏng, cũng không chấp nhận chuyện trong lòng nữ nhân mình yêu thích có chứa nam nhân khác. Hơn nữa với dáng vẻ khuynh quốc khuynh thành của Phó Vân Ngọc, cô nam quả nữ sống trong một phòng, hắn vốn đã không chịu nổi, hiện tại cũng nhịn không được, gắt gao đụng chạm vào thân thể của nàng

“Mỹ nhân ~” Giang gia thiếu gia mở cái miệng đầy răng vàng ra, hèn mọn mà thổi khí ở bên tai của Phó Vân Ngọc.

Một mùi tanh tưởi đập vào mặt, Phó Vân Ngọc theo bản năng che mũi. Giang gia quái thú thấy nàng không có phản ứng, liền lớn mật bắt đầu cởi quần áo của nàng


“Ngươi muốn làm gì?” Phó Vân Ngọc theo bản năng che kín trước ngực, cảnh giác nhìn hắn.

“Hừ, tiểu mỹ nhân, nàng nói ta muốn làm gì? Cô nam quả nữ, đêm nay rất tĩnh mịch, không bằng bổn thiếu gia mang đến vui vẻ cho nàng.”

Nhìn cái miệng rộng xấu xí của hắn ở trước mặt mình mở ra rồi ngậm lại, nàng ghê tởm chịu không nổi, xuống giường muốn chạy trốn Nhưng mà, ngoài cửa đã sớm có chó săn của hắn canh chừng kín mít, nàng làm sao có cơ hội chạy thoát, chỉ chốc lát sau, đã bị mấy nam nhân đem tứ chi cột lên trên giường, phơi bầy với tư thế vô cùng khó coi.

“Buông, buông! Tên súc sinh này! Ngươi giết nhiều người như vậy! Ngươi cái tên cầm thú này!” Vừa mới bắt đầu, Phó Vân Ngọc còn có khí lực ra sức giãy dụa, ra sức thóa mạ, nhưng mà lúc Giang gia thiếu gia kia áp lên người nàng, ẩm ướt mà gặm vào vành tai trắng nõn của nàng, nàng liền lập tức không còn thanh âm, nước mắt cứ thế mà chảy ra.

Thiên Sát, chẳng lẽ đây chính là vận mệnh của Phó Vân Ngọc nàng sao, bị nam nhân yêu thương vứt bỏ, sau đó lại bị quái thú này cưỡng gian sao?

Quần áo trên người từng cái từng cái bị thoát xuống, chỉ còn lại có áo lót cùng tiết khố. Tư thế hình chữ đại này làm thân thể của mình hiện ra không sót gì trước mặt quái thú kia. Bộ ngực sữa đầy đặn trắng nõn, cái eo nhỏ lộ ra ngoài, cái mông mềm mại có co dãn, đôi chân thon dài, toàn thân da thịt như ngọc bóng loáng, nàng càng bi thương lại càng kích thích Giang gia thiếu gia hơn. Cái ghê tởm dưới chân của hắn kia đã sớm cứng như thép.

“Van cầu ngươi, buông tha cho ta.” Phó Vân Ngọc đau khổ cầu xin, đây là hy vọng duy nhất của nàng. Khi nói chuyện, ma trảo của quái thú kia đã đặt lên bộ ngực đẫy đà của nàng, thô lỗ xoa nắn một trận. Cảm thấy thẹn và hận vô cùng trong lòng Phó Vân Ngọc tràn ngập sương mù, “Van cầu ngươi, không nên đụng vào ta, van cầu ngươi, ngươi muốn bao nhiêu tiền ta đều sẽ đưa cho ngươi.”

“Hừ? Tiền? Giang gia chúng ta cái gì cũng không có, chỉ còn lại mỗi tiền. Mỹ nhân, ta ngàn dặm xa xôi đuổi theo nàng mà đến, hiện tại thật vất vả mới có được nàng trong bữa cơm của ta, để ta thả nàng ra? Hắc hắc ~” hắn nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đang đỏ lên của nàng, trên tay rầm một chút kéo vật che chắn duy nhất ở nửa người trên của nàng, nhất thời, một đôi thỏ ngọc tuyệt mỹ nhảy vào mi mắt. Hắn nhịn không được ngậm xuống.

Giờ khắc này, Phó Vân Ngọc chỉ muốn chết đi. Nàng còn sống để làm gì? Bị một người như vậy làm bẩn, nàng còn không chết đi. Theo ma trảo của quái thú kia xâm nhập, nàng dần dần hết hy vọng nhắm hai mắt lại. A Căn ca ca, chàng vì huynh đệ này của mình, đã đem ta ném xuống địa ngục a ~


Trên người cảm thấy ướt sũng , Phó Vân Ngọc vô cùng ghê tởm, toàn thân phát run. Nàng sợ hãi, nàng chưa từng có cảm giác sợ hãi như vậy, cho dù có lần chủy thủ kia để ở trên cổ nàng cũng không có loại cảm giác này, lạnh lẽo đến thấu xương. Ma trảo tùy ý ma sát trên người, cùng với cái thật lớn của quái thú kia để ở giữa hai chân của nàng không ngừng mà ma sát. Giờ khắc này, nàng muốn chết. Cắn lưỡi tự sát đi. Nàng cười khổ một chút, rồi mở hai mắt gắt gao nhìn chằm chằm vào nam nhân vô cùng xấu xí đang ở trên người mình kia. Hàm răng hơi dùng sức, ở lưỡi truyền đến cảm giác đau nhức, chất lỏng mặn tanh ở trong miệng tràn ngập ra, khóe miệng dần dần tràn ra một chút đỏ sẫm. Giang gia quái thú phát hiện có chuyện không đúng, liền dừng động tác ngẩng đầu nhìn lên.

“Bịch ~” cửa bị nặng nề mà đá văng.

Thời điểm Phó Vân Ngọc còn lưu lại một chút thanh tỉnh, môn liền mở ra như vậy, có một cái chớp mắt như vậy, nàng liền nghĩ A Căn ca đến đây.

“Ngọc nhi!”

Giọng nói quen thuộc truyền ra ở trong phòng, Mộ Dung Vân Đình thấy Giang gia quái thú trên giường, cùng với Phó Vân Ngọc dường như chỉ còn một chút hơi thở, ngọn lửa chết chóc nhất thời dấy lên chưa từng có, vừa là phẫn nộ, hay là đau lòng! Đột nhiên dùng sức đá Giang gia quái thú kia xuống đất, rồi dùng chăn bao lấy thân thể Phó Vân Ngọc. Rút ra lợi kiếm ( kiếm sắc), hung hăng hướng tới giữa hai chân của người đang ở trên mặt đất chật vật không chịu nổi đâm tới, nhất thời, một tiếng kêu tung trời truyền lên trong phòng.

“Ngọc nhi?” Mộ Dung Vân Đình ôm lấy Phó Vân Ngọc còn một chút hơi thở, nhìn bộ dáng của nàng, tâm như đao cát, hận không thể thay nàng chịu loại đau này. Sau khi cẩn thận mặc quần áo cho nàng, liền ôm nàng rời khỏi khách sạn. Đêm khuya, hắn gõ một cửa hiệu thuốc bắc, nhờ đại phu nhìn thương thế của nàng, may mắn, đầu lưỡi bị thương không nặng, chỉ bị thương ngoài da, đối với ảnh hưởng về sau không lớn, hơn nữa thân thể nàng suy yếu, mới hôn mê .

Nhưng mà, đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì? Ngọc nhi không phải đang đi tìm hòa thượng A Căn sao? Làm sao có thể phát sinh chuyện như vậy? Mộ Dung Vân Đình chăm sóc nàng, một đêm chưa ngủ, trong lòng hắn hối hận cực kỳ, sớm biết rằng có ngày hôm nay nàng sẽ phải chịu khổ như vậy, thì ngay hôm sau đó hắn phải mang nàng trở về. Hiện đang khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch của nàng, tuy rằng hôn mê, nhưng vẻ mặt lại vô cùng thống khổ, nàng nhất định đã bị ủy khuất rất lớn, mới có thể trong hôn mê cũng thương tâm như vậy.

Phó Chính luôn luôn phái người hỏi thăm tin tức của Phó Vân Ngọc, khi ông biết được khuê nữ nhà mình lại có thể làm cho một hòa thượng mê muội đến hoàn tục, còn cùng hắn tư định cả đời, lại một lần tiếp nhận đả kích, vốn lần trước bị bỏ tù oan, bệnh thấp (các bệnh về chân tay) trong tù quá nặng đến bây giờ vẫn chưa dứt, hơn nữa lần trước đào hôn, ông cũng tức giận đến không nhẹ, lần này khi vừa nghe nói xong, bỗng nhiên hai mắt trợn lên, sắc mặt thành tím đỏ, phun ra hai ngụm máu đỏ sẫm. Tuy rằng cứu trị đúng lúc, nhưng dù sao tuổi tác cũng đã cao, bình thường thân thể gánh chịu trách nhiệm cũng lớn, hơn nữa bị kích thích quá mạnh, lập tức tê liệt ngã xuống giường, uống rất nhiều thuốc cũng không tốt hơn. Cả ngày chỉ ngóng trông Phó Vân Ngọc trở về, có lẽ là tín niệm này, làm cho ông chống đỡ được đến bây giờ. Nhưng mà, tất cả chuyện này Phó Vân Ngọc đều không biết, thậm chí ngay cả Mộ Dung Vân Đình cũng chỉ biết là Phó Chính bị bệnh liệt giường.

A Căn ca một đường chạy như điên mà đến, vừa đi vừa tìm kiếm, rốt cục nghe được chỗ ở của Giang gia quái thú kia, liền đi tới, lại phát hiện nơi đó một đống hỗn độn, đất đầy máu tươi. Hắn hoảng sợ, trong lòng dự cảm không tốt càng ngày càng mạnh, cũng không để ý đêm khuya, suốt đêm ra khỏi thành tìm kiếm Phó Vân Ngọc. Hắn đã sai lầm hai lần rồi, tuyệt đối không thể sai lần thứ ba, hắn tuyệt đối không thể mất đi nàng.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.