Đọc truyện Phương Trình – Chương 56Em Chỉ Thích Anh Thôi
Chương 57: EM CHỈ THÍCH ANH THÔI
Dịch: Nguyễn Hạ Lan
***
Dư Lương không thể tiếp nhận nổi sự thật này, gã gọi điện thoại bảo Hạng Đạt Bình tới biệt thự. Tình hình liền trở thành:
“Tiểu Phương, cô ở lại một lát, tôi có chuyện muốn trao đổi với cô. Lão Chu, ông đi lên trước đi!” Dư Lương giả bộ bình tĩnh nói với Chu Nhất đang tập trung xem chương trình TV. Phương Trình Vũ lơ đãng gật đầu, đôi mắt cô luân chuyển giữa Chu Nhất và TV, lòng bàn tay đổ mồ hôi, không khỏi căng thẳng.
“Tôi là mối tình đầu của cô ấy!” Trong TV, Khương Viễn giơ hai tay phấn khởi hét lên. Dưới cái nhìn của Chu Nhất, anh cảm nhận được một mối đe dọa, hệt như dây sắt chọc vào chỗ chân cụt gây ra sự khó chịu.
Lòng người giống cặp nhiệt độ dần dần tăng lên, tim Phương Trình Vũ đã nhảy đến tận bên miệng, cô cất tiếng: “Em chỉ thích anh thôi!” Giọng điệu kích động trước giờ chưa từng có, kích động này trực tiếp làm cho vẻ mặt của Dư Lương đông cứng, nhưng Chu Nhất đang ngẩng đầu hờ hững nhìn cô thì chẳng hề dậy sóng. Phương Trình Vũ lại đành cúi xuống, hai tay xiết chặt chuẩn bị nhận tra tấn. Chu Nhất chắc chắc nghĩ rằng tôi nói dối, có lẽ anh chỉ đùa tôi mà thôi. Loại nhận thức này nhanh chóng chiếm cứ trái tim của Phương Trình Vũ, cô thẫn thờ đi tới bên Chu Nhất cầm túi xách của mình lên, không để ý tới phản ứng của hai người, cô lao ra khỏi biệt thự như một mũi tên.
Dư Lương quên cả khuyên nhủ. Chu Nhất vẫn là dáng vẻ điềm nhiên. Nhưng một tay anh để sau lưng đã đổ mồ hôi, anh ngẩng đầu nhìn về phía Dư Lương: “Phương Trình Vũ nói gì?”
“Tiểu Phương vừa mới nói… Rốt cuộc hai người tốt đẹp khi nào vậy? Có phải anh em không hả? Có kiểu như ông không, lão Chu…” Dư Lương thật sự phản ứng lại, gã ngồi xuống cạnh Chu Nhất và vỗ vỗ vai người anh em, làm ra vẻ muốn ôm lấy anh: “Cũng tốt, hai người hạnh phúc nhé. Tiểu Phương cũng không tệ, chỉ hơi đen thôi. Hai người trắng thêm đen, đen phối với trắng, gì cũng vừa vặn.”
Trắng thêm đen, đen phối trắng, có ai nhìn thấy được phần dáng dấp hệt của tôi và Phương Trình Vũ chưa. Chu Nhất khẽ mấp máy môi, có điều khiến chút cảm xúc không khỏi than thở, không khỏi vui sướng ấy biến thành một chữ Được.
“Bố mẹ chị Phương đồng ý chưa ạ?” Sau khi tới, câu hỏi này của Hạng Đạt Bình làm cho Dư Lương và Chu Nhất đối mặt với thực tại.
“Dư Lương, anh cầm giúp tôi tập giấy ở tủ đầu giường với! Tôi muốn đi chào hỏi bố mẹ cô ấy.” Chu Nhất vừa nói vậy thì cả hai người kia đồng loạt lao lên tầng.
“Này, Đại Bính, em đừng tham gia náo nhiệt thôi!”
“Em tìm bộ quần áo dễ nhìn cho anh Chu Nhất. Gặp bố mẹ vợ mà không có tinh thần được không hả?” Hai vợ chồng tích cực lên tầng chuẩn bị.
Trên sô pha phòng khách, Chu Nhất lẳng lặng rũ đầu nhìn chằm chằm vào đoạn trống dưới một bên ống quần của mình, cuối cùng anh thở dài một hơi. Phương Trình Vũ, em đừng chạy trốn nữa được không?
Cuối cùng Trình Phương đợi được con gái của bà về nhà với vẻ mệt mỏi chẳng khác gì bị thua trận. Phương Thạch Trụ càng không dám nói nhiều thêm một câu nào. Bỏ qua ánh mắt sốt ruột như lửa đốt của hai ông bà, Phương Trình Vũ duy trì dáng vẻ phản gỗ ngàn năm, cô ngồi xuống chiếc ghế trước bàn cơm, thậm chí túi xách trên người cũng không lấy xuống. Kết quả mẹ Phương trái lại không biết làm sao mở miệng. Mãi đến khi Phương Trình Vũ máy móc xới xong cơm, bố Phương không nhịn nổi, liền hỏi: “Tiểu Vũ, có phải con bị ai bắt nạt không? Có phải ông…”
Chữ ông chủ vẫn chưa nói ra hết, người Phương Trình Vũ đột nhiên nghiêm chỉnh, dùng tư thế đâu ra đấy ngoảnh đầu nói mấy câu bên tai Phương Trạch Trụ. Sắc mặt ông thay đổi cực kỳ, Trình Phương vội vàng cất tiếng: “Mẹ sẽ không đồng ý chuyện của hai đứa đâu!” Huyết áp Phương Thạch Trụ tăng lên, ông Hừ một tiếng, bảo với Trình Phương: “Không có chuyện gì, bà đừng nghiêm trọng quá! Hại tôi lo lắng uổng công cho Tiểu Vũ nhà chúng ta.”
Phương Trình Vũ ỉu xìu như một cái túi da rỗng, liêu xiêu mất trọng tâm. Cô cảm thấy tại sao thế giới này luôn thích trêu đùa mình vậy, cô không buồn cười mà. Nhìn những hạt cơm trong bát, cô dùng đũa gảy gảy tách ra, lại dùng đũa chọc mạnh chúng lại với nhau.
Chuyện trên đời, một khi gắng sức thì sẽ giống hai hạt cơm dính với nhau, anh-em không rời. Thế này không ổn, Phương Trình Vũ nhíu mày, cô nghiêm túc nói với Trình Phương: “Mẹ à, con thích Chu Nhất, dù anh ấy là người tàn phế, con cũng muốn theo đuổi anh ấy. Con thích ông chủ của mình.” Dùng sức cũng không thể tách ra.
Tay Phương Thạch Trụ run run còn Trình Phương ngẩn người một lát rồi trực tiếp nói ra một câu hồ đồ nhất trong đời bà: “Con gái sao có thể chủ động thế hả, con biết anh ta được bao lâu?”
Phương Trình Vũ giơ một tay lên, cô xòe lòng bàn tay làm một biểu tượng chữ V với Trình Phương, sau đó cười ngây ngốc, đáp: “Con thích anh ấy ạ!” Phương Thạch Trụ thở dài một tiếng, ông nói với Trình Phương đã lo lắng đến đỏ cả mắt: “Tùy Tiểu Vũ đi bà ạ!” Trình Phương ngay cả cơm cũng không ăn hết, bà không nói một lời đi luôn lên tầng.
Nom con gái sắp khóc, Phương Thạch Trụ lại thở dài. Chính vào lúc này, một người bước vào cửa. Phương Trình Vũ khóc rất chuyên tâm, cô thấp người vịn lấy đôi vai mình, hoàn toàn không nhìn thấy người đi tới.
“Bác trai, chào bác ạ! Cháu là Chu Nhất!” Anh chống gậy và không mang chân giả, mặc kệ đoạn ống quần trống rỗng buông thõng. Trái tim của Phương Thạch Trụ run lên. Chàng trai này cũng đi thẳng vào vấn đề gớm, tôi còn chưa chuẩn bị tốt đâu. Phương Thạch Trụ nhấp một hớp rượu, Haizz một tiếng rồi cất tiếng: “Cậu là nhà văn đó hả?”
Phương Trình Vũ nghe thấy liền ngẩng đầu ngay, cô đứng dậy đi tới bên cạnh Chu Nhất với đôi mắt cô đỏ hoe, nhưng rất kiên định chau mày nhìn Phương Thạch Trụ, chẳng khác gì họ là một chiến tuyến, ngay cả cha đẻ mình cũng đứng ở phe đối lập.
Chu Nhất rất buồn cười, tại sao đột nhiên cô ấy kiên quyết như vậy chứ. Song, anh tỏ vẻ nghiêm túc kéo bàn tay của Phương Trình Vũ đang nắm lấy áo khoác của anh, khẽ bảo: “Phương Trình, em đừng căng thẳng thế này được không?” Phương Trình Vũ dán mắt nhìn khuôn mặt vĩnh viễn không thay đổi của Chu Nhất, bỗng nhiên cô lại òa khóc, bất chấp hình tượng vừa khóc vừa dụi mắt nói: “Em muốn giúp anh mà!”
Cô – quả trứng tình cảm chưa từng thông suốt, chính vào lúc này nhạy bén nhận ra điều gì đó vậy mà lại nứt vỡ. Phương Trình Vũ nhận thấy được mình cần phải cố gắng. Đấy không phải là đám sương mù mờ ảo, cô duỗi tay là có thể chạm vào hạnh phúc, nhất định phải đấu tranh.
Chu Nhất yên lặng đứng một bên đợi Phương Trình Vũ khóc xong, anh cứ nhìn nước mắt của cô rơi xuống biến cả khuôn mặt cô thành một người khác. Phương Thạch Trụ không biết làm sao, ông buồn bực uống rượu ngẫm nghĩ hai đứa trái ngược này làm sao cùng đi trên một con đường đây?
Phương Trình Vũ mang đôi mắt sưng đỏ bỗng nhiên nói với Chu Nhất: “Em muốn mọi người đều có thể hiểu em, họ cũng có thể hiểu được anh, chúng ta hiểu nhau, chúng ta có thể trở nên rất hạnh phúc.” Anh xoa đầu cô, gật gật đầu.
Chu Nhất đứng đó, thái độ quá điềm tĩnh khiến bố Phương ngỡ như thể đã từng gặp gỡ. Anh lại lên tiếng: “Bác trai, cháu muốn dẫn Phương Trình Vũ tới một nơi. Cháu sẽ đưa cô ấy về nhanh thôi ạ! Vậy được không bác?” Vẫn là vẻ mặt nghiêm túc ấy, không có thương lượng, trái lại hệt một kiểu quyết tâm. Phương Thạch Trụ có thứ ảo giác quen thuộc mà xa lạ đối với anh chàng này: Quả nhiên Tiểu Vũ không thích nhầm người. Ông cũng không thể nói ra chất đặc biệt có trên người Chu Nhất, có vẻ trước mắt anh, ông chỉ sót lại một nhúm tuổi tác.
Nhưng lúc này Trình Phương đột nhiên đi xuống cầu thang, bà lạnh lùng nói thẳng: “Tên què cậu dẫn Tiểu Vũ nhà tôi đi đâu?”
Phương Trình Vũ nghe thấy tên què lại muốn khóc. Nhưng Chu Nhất dịu dàng vỗ vỗ lưng cô, cái chân bước ra ngoài cửa của anh lần nữa mượn gậy chống chật vật quay vào nhà. Trình Phương dùng ánh mắt khiến người ta bối rối nhất trên đời để đánh giá Chu Nhất. Cả người Phương Trình Vũ cứng ngắc. Cô chỉ nghĩ :Tất cả xảy ra rồi, hơn nữa đã biến thành hiện thực xiết chặt.
“Cháu dẫn Phương Trình Vũ đến một nơi sau đó sẽ không tới đây nữa ạ.” Chu Nhất bình tĩnh nhìn vào hai mắt của Trình Phương. Một ống tay áo của anh lại bị Phương Trình Vũ đột nhiên kéo một cái. Phương Thạch Trụ cũng không hiểu ý của anh, ông đi trước Trình Phương một bước, lên tiếng đồng ý. Trình Phương lườm ông, có điều ông đàng hoàng nói lại một lần nữa: “Tôi tin cậu.”
Tay Chu Nhất bị Phương Trình Vũ nắm chặt, cô mặc kệ sau lưng, theo anh rời đi. Mỗi bước chân toàn là một khoảng trống, ở đó trước giờ cô không dám bước vào, hôm nay được dũng khí của người đàn ông bên cạnh này, cô ôm thái độ can đảm hy sinh vì đại nghĩa bằng bất cứ giá nào đi theo anh. Từ xưa đến nay Phương Trình Vũ lần đầu tiên cảm thấy mình không phải là một cô gái nữa, mà là một người phụ nữ. Cô như một kẻ ngoài cuộc, ánh mắt chăm chú nhìn cô gái nhỏ kia được một bàn tay kéo ra khỏi ngôi nhà và trở thành một người phụ nữ theo sau người đàn ông ấy.
“Chu Nhất, em không phải là một cô gái.” Phương Trình Vũ chợt lên tiếng, giọng nói chặt đứt sự nhút nhát và thăm dò. Chu Nhất chống gậy quay đầu nhìn đôi mắt khóc sưng của Phương Trình Vũ rồi im lặng bước về phía trước.
Em không phải một cô gái, em chỉ là một người phụ nữ còn chưa trưởng thành thôi. Anh xiết chặt tay cô hơn.
Ngồi trên xe, Dư Lương và Hạng Đạt Bình đưa mắt nhìn Phương Trình Vũ lên xe mang theo một trận khí thế không cho người khác tham gia, hai người cũng không nói ra nổi lời trêu đùa nào, cứ nghiêm túc và tràn đầy nhẫn nại, yên lặng chạy tới nơi Chu Nhất yêu cầu.
Trong ngôi nhà cũ, Phương Thạch Trụ nhìn Trình Phương lo lắng đi qua đi lại mà vô cùng mệt mỏi.
“Bà đừng lo mà, tôi thấy cậu ta là người tốt đấy.”
Trình Phương đã sụp đổ, bà gần như khóc váng, hét toáng: “Người tốt thì sao, cậu ta là tên què!”, trong ngực lại hết hơi: “Tiểu Vũ sao có thể gả cho một kẻ tàn phế. Trong tay tôi có số điện thoại của nhiều người khỏe mạnh như vậy.” Trình Phương cũng thật sự không thể nói tiếp, bà không cam lòng cố gắng của mình toi công, bà muốn con gái mình hạnh phúc. Nhưng phản ứng của Phương Trình Vũ khiến bà thương tâm.
“Bà nghĩ mà xem, Hoàng Quân này, Khương Viễn này, đều hài lòng cả đấy nhưng Tiểu Vũ cũng không thích. Tiểu Vũ thích nhà văn ấy, chúng ta đừng can thiệp vào, để chúng thuận theo tự nhiên đi!”
Nghe Phương Thạch Trụ nói thế, Trình Phương khóc không ra nước mắt. Nguyên tắc đơn giản của bà không thích hợp chút nào trên người con gái mình, con gái lớn sắp thoát ra khỏi vòng tròn của mẹ, bà lo nó sẽ ngã. Những khó khăn bà có thể đoán trước, bà không muốn tiểu Vũ của mình đụng phải cái nào hết.
Tuổi tác khiến hai ông bà già quen phòng ngừa rủi ro, cũng làm cho hai người già không thể không thuận theo tự nhiên.
Chiếc xe an ổn chạy, gặp đèn đỏ, gặp tắc đường, tay họ vẫn nắm chặt. Hạng Đạt Bình mẫn cảm ngửi ra một thứ mùi biệt li, cô ấy cúi đầu đỏ mắt ngồi trên ghế phụ. Dư Lương vốn rất vui mừng, gã thấy phản ứng của Chu Nhất và Phương Trình Vũ ra khỏi nhà thì biết chắc chắn phụ huynh phản đối, nhưng gã không có lập trường bác bỏ. Trước đó, Chu Nhất kiên quyết phải một mình đối diện.
Hóa ra Chu Nhất đã dự kiến được kết cục này, hai người không chắc chắn có thể ở bên nhau. Dư Lương muốn thở dài lại phải miễn cưỡng thở dài lái xe tới ký túc xá trước kia Chu Nhất từng ở. Là người ngoài cuộc, đầu hắn đầy những câu hỏi, nhưng qua kính chiếu hậu, nhìn bàn tay nắm chặt của hai người, gã không nỡ, cuối cùng cũng không mở miệng.
Lòng bàn tay Phương Trình Vũ mới đầu còn nóng, dần dần càng lúc càng lạnh lẽo. Chu Nhất thấy một bàn tay khác của cô đã tóm chắt lấy túi xách đến nỗi trắng bệch, anh không cất lời an ủi nữa: “Phương Trình Vũ!”
Cô như thể vừa bước ra từ trong giấc mơ, mờ mịt nhìn vào đôi mắt của Chu Nhất.
“Phương Trình Vũ.”
“Làm sao giờ, Chu Nhất. Em có thể về nhà không?”
“Phương Trình Vũ, em không phải là một cô gái nữa, đúng chứ?”
Đúng, không phải một cô gái. Cô gật đầu, nhưng tay không hề thả lỏng, mọi thứ trước mắt hoàn toàn cứng ngắc.