Phương Trình

Chương 49


Đọc truyện Phương Trình – Chương 49


Chương 50: NẾU THẬT SỰ LÀ BỒ NHÍ, GU THƯỞNG THỨC CỦA NGƯỜI ĐÀN ÔNG NÀY CŨNG ĐẶC BIỆT QUÁ!
Dịch: Nguyễn Hạ Lan


***
Phương Trình Vũ giẫm chân trần xuống giường, chạy tới cầu thang hét to: “Mẹ ơi, mưa rồi ạ. Phải cất quần áo thôi!”
“Hả? Mẹ ở trên tum rồi.”
Cô Dạ một tiếng, quay về phòng với vẻ mặt mù mờ.
“Tôi phải đi đây. Khương Viễn, anh đưa sách cho tôi!” Khương Viễn bấy giờ đang cầm quyển sách rách để lên đầu ngón tay xoay xoay đến vui quên cả Trời Đất. Hắn bắt chéo chân nhàn nhã thảo luận với Phương Trình Vũ.
“Đi đến chỗ chủ nhân của quyển sách rách này à?”

Khó chịu như thể bí mật bị phá vỡ, khuôn mặt Phương Trình Vũ bỗng xị xuống. Cô khôi phục lại dáng vẻ khô khan cứng nhắc, chỉnh chỉnh túi xách của mình. Cho đến khi thực sự lấy cái mũ màu xanh đội lên đầu xong, cô quay sang Khương Viễn, thật thà nói: “Tôi phải đi nấu cơm cho anh ấy, buổi tối tôi không về ăn cơm.”
Phản ứng gì đây? Khương Viễn buột miệng: “Tôi đưa cô đi!” Hắn phải đi xem xem cái kẻ được gọi nhà văn kia rốt cuộc là người thế nào.
Phương Trình Vũ cầm túi xách ngồi xuống giường, cúi đầu không vui, hồi lâu cuối cùng mới mở miệng:
“Vậy anh đưa sách cho tôi đi!”
Trong biệt thự, Dư Lương và Chu Nhất đã tắm xong, hai người cùng ngồi trên giường của Chu Nhất.
Hạng Đạt Bình gọi điện thoại gọi Dư Lương về nhà ăn cơm, hắn gào thẳng lại: “Đại Bính, đem cơm qua đây đi!” Cuối cùng hai người kỳ quặc hôn một cái qua điện thoại rồi mới gác máy.
Dư Lương hơi xấu hổ, gã ngoảnh đầu nhìn Chu Nhất nhưng người ta căn bản chẳng đổi sắc mặt. Từ lúc về nhà anh cứ gõ chữ suốt, vẻ mặt cũng dễ nhìn hơn. Dư Lương lặng yên ra khỏi phòng, ngồi ở tầng dưới chờ Hạng Đạt Bình.
Theo sự chỉ dẫn của Phương Trình Vũ, chiếc taxi của Khương Viễn đã lượn quanh một vòng lớn. Dựa vào trực giác lái xe của Khương Viễn, Phương Trình Vũ hoàn toàn là một kẻ mù đường siêu cấp, rõ ràng cùng một biển báo nhưng đã vòng qua đến ba lượt.
“Phương Trình Vũ, cô chỉ đường thế nào đấy? Chúng ta đã đi qua chỗ này ba lần rồi, cô nhìn xem ba con đường trước mắt lần nào cũng lượn sai.” Giọng điệu thiếu kiên nhẫn của Khương Viễn khiến ngón tay Phương Trình Vũ dùng để chỉ đường cứng đờ dừng lại giữa không trung quên luôn rụt về. Cả người cô mang theo vẻ lo lắng bất an.
“Là đường này hả?”
Phương Trình Vũ đáp Đúng rồi. Đúng mới lạ. Khương Viễn rẽ ngoặt một cái, quẹo thẳng xe vào con đường thứ ba.
Trong gương chiếu hậu, Phương Trình Vũ thất vọng rụt ngón tay miết chặt túi xách của mình, cất giọng như muỗi kêu quay sang cửa sổ xe, nói: “Sao anh giỏi vậy.” Có thể nói ra cái từ giỏi mà ủ rũ thế này, phỏng chừng cũng chỉ có cái cô ngốc ngồi phía sau kia.

Khương Viễn rất chắc chắn giữa Phương Trình Vũ và tên nhà văn đó có gì đấy mờ ám. Quả nhiên con đường thứ ba chỉ có một hướng, nhanh chóng xuất hiện biển báo Biệt thự Nhất Hòa Mộng Vũ. Tên nhà văn này cũng nhiều tiền gớm, Phương Trình Vũ sẽ không phải là loại bồ nhí đấy chứ? Khương Viễn lén liếc nhìn gương chiếu hậu. Phương Trình Vũ đang ịn cả mặt lên cửa kính xe, cũng chẳng ngại bẩn mà chà qua chà lại.
Nếu đúng là bồ nhí, thế thì khẩu vị của tên nhà văn kia cũng đặc biệt quá, nghĩ vậy tâm tình của Khương Viễn giống như được làn gió nhẹ vuốt ve. Hắn tắt máy hớn hở quay đầu nhìn Phương Trình Vũ. Lúc này cô đã chuẩn bị xong, vội vàng xuống xe, chẳng nhắn nhủ lấy một lời. Cô đang nghĩ tại sao càng gần biệt thự thì tim mình đập càng nhanh vậy. Khương Viễn vô cùng tự giác đi theo cô đến cửa biệt thự.
“Sao cô không nhấn chuông? Tôi giúp cô!” Khương Viễn tự động duỗi tay chạm vào chuông cửa.
“Khương Viễn, anh đợi tí. Tôi thở đã!” Phương Trình Vũ chợt la toáng lên, Khương Viễn theo phản xạ ôm lấy ngực.
“Cô làm sao thế?” Hắn khó hiểu hỏi cô, đúng lúc ấy cửa biệt thự mở ra.
Dư Lương tưởng Hạng Đạt Bình tới, không ngờ đứng ở cửa là một người đàn ông xa lạ. Gã hỏi với giọng điệu không lành: “Anh là…? Anh tìm ai?”
Dư Lương tắm rửa xong chỉ bọc một cái áo choàng tắm, chính là bộ dạng gian thương. Khương Viễn đầu tiên thoáng sững người, sau đó nghĩ thầm gã này chính là nhà văn tốt bụng mà Phương Trình Vũ đã nói? Cũng chỉ thế này, chỉ có thể lừa gạt cô nàng da đen kia thôi. Khương Viễn cười khinh khỉnh một tiếng: “Phương Trình Vũ, cô qua đây.” Giọng điệu này chẳng khác gì Phương Trình Vũ thuộc sở hữu của hắn vậy.
Dư Lương thực sự đã đói, gã nghe thấy Phương Trình Vũ thì lập tức không khỏi kích động. Phương Trình Vũ đội chiếc mũ nhỏ, rề rà xoay người ở cửa: “Ông chủ, anh khỏe không ạ? Anh ta là bạn tôi.”
“Tiểu Phương, sao cô tới đây, đến ôm tôi một cái nào!” Đôi tay to lớn ôm lấy Phương Trình Vũ.
Khương Viễn thấy thế càng thêm phản cảm với gã này, cứ như là phụ nữ thì đều có thể ôm được hết ấy.
Ba người vào nhà, Phương Trình Vũ nhanh chóng liếc mắt nhìn phòng khách quen thuộc mà xa lạ, cô cúi đầu ấp úng: “Thực ra tôi thay Giang tiểu thư tới.” để chăm sóc Chu Nhất, nhưng Chu Nhất đang ở đâu?

“Giang Nham à? Được rồi, cô đi nấu cơm trước đã, lát nữa Đại Bình đến đấy. Anh bạn kia cứ tùy tiện ngồi lại phòng khách nhé!” Dư Lương vui sướng đẩy Phương Trình Vũ vào bếp. Khương Viễn nhìn ngôi biệt thự cũng không khác nhà riêng nhiều lắm, chắc hẳn tốn không ít tiền đây. Hắn khẳng định mình hoàn toàn không có thiện cảm đối với gã đàn ông mặc áo choàng tắm ấy.
Động tác của Phương Trình Vũ rất mau lẹ, cô dùng bột làm mỳ nui, lấy chân giò hun khói và rau xanh trong tủ lạnh ra, còn lấy thịt đông lạnh nấu nước dùng. Trong ngôi biệt thự nhanh chóng ngập tràn mùi thơm.
Bấy giờ, Hạng Đạt Bình đã bước vào nhà, nhưng lại thấy một người đàn ông siêu đặc biệt ngồi trên sô pha ở phòng khách. Cô ấy bối rối: “Xin chào, chắc là tôi đi nhầm rồi!” Khương Viễn chả buồn để ý tới cô ấy, trực tiếp mở TV lên xem. Hạng Đạt Bình ra khỏi cửa mới sực tỉnh, nơi này chỉ có một căn biệt thự sao có thể đi nhầm được.
“Xin chào, đây là nhà của ông xã tôi, xin hỏi anh là?” Hạng Đạt Bình cây ngay không sợ chết đứng nhìn người đàn ông trước mắt đang ăn snack của chồng mình mua, và gác chân lên bàn trà cũng của chồng mình mua. Chính vào lúc cô ấy sắp phát hỏa thì Khương Viễn nhai xong miếng khoai tây chiên, lúng búng gọi một tiếng: “Phương Trình Vũ!”
Hạng Đạt Bình đột nhiên nghẹn lời.
Trong đầu cô ấy không khỏi nghĩ tới một người – Vị hôn phu của Phương Trình Vũ.
Hai người này tốt đẹp rồi sao? Cô ấy thăm dò: “Anh là anh rể ạ?”
Anh rể? Khương Viễn nghe thấy từ này còn rất khoái chí, bỏ gói khoai tây chiên xuống, gật gật đầu. Hạng Đạt Bình liền khác luôn, cô ấy để cả đồ trong tay xuống, rồi ngồi cạnh Khương Viễn.
“Anh rể, anh là mối tình đầu của chị Phương ạ? Em cũng nhìn thấy anh trên chương trình rồi.” Nháy mắt, Hạng Đạt Bình đã biến thành một người nhiều chuyện, nhưng điều cô ấy hỏi Khương Viễn đều không thể trả lời. Cuối cùng hắn làm ra vẻ cao thâm dùng ánh mắt cô đã hiểu được khiến Hạng Đạt Bình vui đến hỏng luôn.
“Đại Bính, em làm sao thế?” Dư Lương hỏi với vẻ cực kỳ khó chịu.
Hạng Đạt Bình đang cười đến nỗi cũng sắp dán cả lên người đàn ông khác, ấn tượng của Dư Lương về Khương Viễn dứt khoát xuống mức không điểm.
“Dư Lương, anh ấy là anh rể đấy!” Hạng Đạt Bình hớn hở nhìn Dư Lương. Gã đâu có dễ lừa, nếu thật sự là bạn trai của Phương Trình Vũ, gã còn không nhìn ra được sao.
Song, gã thờ ờ đáp: “Gì nhỉ, đi ăn cơm trước đã!”
Phương Trình Vũ bày biện mì lên bàn, cô chẳng hề hứng thú đối với chuyện diễn ra trong phòng khách. Sau cơn tức giận, Dư Lương vẫn nhớ đến Chu Nhất, gã nói với Phương Trình Vũ: “Cậu ấy ở trên tầng, cô làm bát canh gừng nữa đi, hôm nay dầm mưa, giờ vẫn đang sáng tác.”

Phương Trình Vũ Vâng một tiếng, vọt nhanh vào bếp nấu canh gừng. Trong lòng cô vừa lo lắng vừa hồi hộp. Lát nữa đi lên nên nói gì nhỉ. Họ là bạn bè nhưng chẳng có người bạn nào đã lâu như vậy cũng không tới thăm nhau. Nói gì đây, nói gì mới có thể khiến Chu Nhất cảm thấy mình là bạn của anh? Vấn đề này khó quá, cô chau mày suy nghĩ hoàn toàn quên béng mình đã nấu xong mì và ngay cả mũ cũng quên lấy xuống.
Khương Viễn bị Hạng Đạt Bình làm phiền, nhanh tay lẹ mắt hỏi: “Phương Trình Vũ, cô lên tầng làm gì?”
“Anh rể, chị ấy đưa cơm cho anh Chu Nhất ạ.” Hạng Đạt Bình tiếp tục oanh tạc. Dư Lương ngồi trên bàn đã chọc đũa vào nui mì trong bát thành mì vụn rốt ráo.
“Anh ta không phải là Chu Nhất à?”
“Hở? Anh ấy là chồng em ạ!” Hạng Đạt Bình vẫy tay với Dư Lương, bưng mì đến sô pha, cô ấy chuẩn bị giới thiệu hai người với nhau.
Vẫn là cái khay hoa văn như thể làn da nhăn nheo, trên đặt một bát canh gừng và một bát nui. Mùi thơm đan xen nhưng lại khiến tay Phương Trình Vũ càng lúc càng vô lực. Cô mỉm cười với cái khay trong tay để cố gắng phản chiếu ra vẻ mặt tự nhiên hơn từ trong bát canh. “Xin chào, Chu Nhất!” Không được, cô lại điều chỉnh cơ mặt của mình lần nữa, lông mày nhướng lên thêm chút, được rồi: “Tôi thay Giang tiểu thư tới chăm sóc anh.” Sai lập trường, làm lại: “Tôi đã đọc nhiều sách lắm.” Nhưng lại chẳng liên quan tới Chu Nhất kìa.
Ở khúc ngoặt cầu thang, Phương Trình Vũ cẩn thận đặt khay xuống, ngồi lặng thinh. Cô ngẩn người nhìn đoạn cầu thang trước mặt. Nui và canh gừng vẫn bốc hơi nóng, khói trắng lượn lờ trước mắt cô. Chính tại chỗ này, cô đã hôn Chu Nhất một cái. Cô còn nhớ màu sắc của bậc cầu thang gỗ, có lẽ đời này cô cũng không quên nổi. Phương Trình Vũ bất giác giơ tay ôm lấy đầu mình, bấy giờ cô mới nhận ra đã quên cởi mũ xuống, cô duỗi tay kéo kéo má mình, cúi đầu nhìn những ngón chân, nhưng ở đó bao một tầng vớ trắng, chẳng hề phát hiện mình rơi lệ. Có lẽ là tại canh nóng quá. Phương Trình Vũ lại đội mũ lên, dựa vào tí tẹo dũng khí mơ hồ, lần nữa bưng khay lên tầng. Không có gì phải căng thẳng, anh ấy lại không biết mình đang nghĩ gì mà.
Cảm xúc của Chu Nhất đã đi xa khi Dư Lương rời khỏi căn phòng. Anh rút một phần trong xấp giấy để trên đầu giường, số thự tự bất ngờ bị xáo trộn. Anh không để ý, lúc này cuối cùng anh có thể xem kỹ nét vẽ trên trang giấy. Vết bút chì đã rất nhạt, đường nét kia lại rất rõ ràng, hệt một vòng tròn lớn cho dù xóa một phần vòng cung vẫn có thể đoán ra hình dạng tròn trịa trước kia của nó.
Trên giấy vẽ một cô gái tóc dài bay bay đang ôm một quyển sách quay mặt về một hướng và mỉm cười, tên quyển sách đã không thể nhớ nổi. Dáng vẻ của cô gái thật sự giống như đang bay theo mái tóc dài của mình, không có gió nhưng đúng là bay đi. Chu Nhất ngắm nhìn mặt của cô gái hồi lâu, anh nói với cô gái trên trang giấy: “Thực ra em là gió.”
Mở ngăn kéo thứ hai của tủ đầu giường, trong đó có một cái bật lửa. Anh dùng tay cố gắng khều khều về phía bật lửa nhưng vẫn không với tới. Khẽ cười một tiếng, anh từ bỏ động tác ấy. Tiếp đó là trang giấy thứ hai. Anh vứt tờ thứ nhất xuống tiếp tục ngắm nghía tờ thứ hai.
Đây là một trang giấy cực kỳ bẩn, nền giấy bôi toàn mực đen làm cho người ta vừa chạm vào thì tay dính đầy màu xám. Chỉ có một phần trống. Chỗ trống có lẽ chẳng ai nhìn ra được đó là một cái bóng, một cái bóng mang theo phẫn nộ. Chu Nhất đưa ánh mắt xót thương dán lên phần trống ấy. Anh vẫn đang đợi cái bóng kia quay người lại: “Tức giận khiến em trở nên trống rỗng.” Anh cúi đầu tự nói tự nghe.
Cốc cốc cốc —“Chu Nhất, tôi là Phương Trình Vũ.
(Tác giả: Sắp gặp mặt thật rồi! Chết mất!)


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.