Phương Trình

Chương 46Về Sau Thực Sự Là Một Con Người


Đọc truyện Phương Trình – Chương 46Về Sau Thực Sự Là Một Con Người

Dịch: Nguyễn Hạ Lan


***

Tâm trí Giang Nham trống rỗng, xưa nay cô ta giỏi về ngôn từ, vậy mà giờ phút này lại chán ghét trả lời câu hỏi ấy. Giống như trước kia đã trả lời ngàn vạn lần, Giang Nham lựa chọn một đáp án ít được ưa thích nhưng cô ta không cảm thấy có vấn đề gì hết.
“Thích một người chính là dựa vào cảm nhận thôi, chính là hợp mắt này, hợp duyên này.”
Chu Nhất không phản ứng lại, anh tiếp tục lên tiếng nhưng là nói với Betty.
“Lúc trước tôi nuôi một con chó, có người gọi nó là Tiểu Hắc. Nó rất ngoan. Thực tế thì tôi ghét nó vô cùng. Giang Nham, em thích chó không?” Giang Nham vốn dĩ có thể tự tin mà trả lời, nhưng giờ cô ta chỉ có thể đáp: “Nuôi chó phiền toái lắm.”
Chu Nhất gật đầu, anh bảo: “Tôi để con chó sống cùng mình, không cho nó đồ ăn, có điều sau khi tôi ra viện nó vẫn còn sống. Tôi cảm thấy so với con người, động vật có thể kiên trì hơn, có thể tạo nên kỳ tích hơn.”
Giang Nham rất đồng ý với anh, cô ta nói: “Không sai, em từng gặp một ví dụ về một phụ nữ kết hôn với chó. Lý do là cô ấy cảm thấy chó trung thành hơn đàn ông, hơn nữa nó có thể mang lại niềm vui cho cô ta. Chó thích hợp làm bạn đời hơn con người.”

Tốt lắm, cô có mong muốn chuyện trò rồi. Anh hỏi tiếp: “Em cảm thấy tôi thích hợp làm bạn đời không?”
Giang Nham lộ rõ vẻ rất hứng thú với vấn đề bạn đời này, chắc lúc còn trẻ hơn đã từng nghiên cứu về tiêu chuẩn người bạn đời của mình, vậy nên cô ta dễ dàng khôi phục lại là Giang Nham lúc trước.
“Dĩ nhiên. Hai người ở cùng nhau để bổ sung cho nhau mà, anh cũng biết em là một người mạnh mẽ điển hình, em cực yêu sự nghiệp của mình, anh cũng rất yêu sự nghiệp của anh. Em thích đối ngoại, xã giao, đi đây đi đó, anh thích yên tĩnh ở nhà gõ bản thảo, thậm chí nghề nghiệp của chúng ta cũng bổ sung cho nhau. Về tính cách, em đã nói rồi chúng ta vô cùng phù hợp.”
Chu Nhất lắng nghe rồi bật cười. Anh hỏi Giang Nham: “Sao em không hỏi về lịch sử tình cảm của tôi?”
Giang Nham sửng sốt, nhưng cô ta lập tức rộng lượng cười đáp: “Chẳng có gì to tát cả. Mỗi người đều có quá khứ, em cũng có. Its not a big deal!” Rất nhanh, cô ta nhận ra bản thân như thể đã làm sai gì đó, còn là gì thì cô ta cố ý không muốn hiểu, cô ta chỉ cần một trái tim mơ hồ thôi, chẳng cần phải hoàn toàn sạch sẽ.
Chu Nhất vẫn ôm chó con và hỏi: “Tôi muốn kể cho em một chút về bạn gái trước của tôi, em có phiền không?”
Có vẻ Giang Nham không ngờ anh sẽ bất chợt kéo tới chủ đề bạn gái trước này, cô ta đang nghĩ phải chăng muốn cô ta dùng chuyện bạn trai trước đây của mình để đáp lại chuyện bạn gái trước của anh, lỡ bạn gái trước của anh ưu tú hơn nhiều bạn trai trước của cô ta thì phải làm sao đây… Giang Nham lơ đãng gật đầu, cô ta cố gắng tìm kiếm xem bạn trai trước của mình có những ưu điểm nào.
Chu Nhất đã bắt đầu kể. Anh nói bạn gái trước của anh là một cô sinh viên xinh đẹp khoa Trung văn, cái tên cũng rất thi vị: Hạ Vũ. Hai người quen nhau ở trường Đại Học, cùng năm anh biết cô ấy thì mẹ anh qua đời.
Kể tới mẹ mình, thoáng chốc tim Chu Nhất đập loạn. Giang Nham nhận ra, cô ta bảo nếu anh cảm thấy đau lòng không cần kể nữa cũng được. Sắc mặt Chu Nhất lại khôi phục vẻ lạnh nhạt, anh đáp đó là chuyện rất lâu rồi, nhớ lại cũng có phần khó khăn.
Giang Nham mỉm cười chăm chú lắng nghe, Chu Nhất bình thản kể: “Tôi cảm thấy cô ấy là thiên sứ ông Trời phái xuống cho mình, cô ấy lương thiện hiểu lòng người, cứ thế cùng tôi đi qua quãng thời gian tăm tối. Tôi từng viết vào nhật ký quãng thời gian đó là kỷ băng hà chôn giấu trong hồi ức của tôi. Em hiểu ý tôi, đúng không?”
Giang Nham gật đầu: “Đau khổ của mỗi người không thể tái hiện, không thể khiến cho người khác cảm động lây. Em chỉ có thể nói em có sự đồng tình với quãng thời gian kia của anh, nhưng bố mẹ em vẫn khỏe mạnh cho nên em không cảm nhận được loại nỗi đau mất đi người thân ấy. Xin lỗi, em trước giờ quen như vậy rồi.”
“Không phải xin lỗi đâu. Trong vụ họa hoạn đó, tất cả ghi chép đã biến mất. Cô ấy chỉ dẫn cho tôi rất nhiều, có thể nói cô ấy chính là ngọn hải đăng, chẳng qua cuối cùng vẫn dựa vào bản thân mình bơi qua thôi. Giống thế này này!” Chu Nhất làm một tư thế bơi lội đẹp đẽ, khiến Giang Nham không khỏi bật cười, đồng thời trong lòng cô ta bắt đầu có một tia hoài nghi: cô vậy mà lại không nghĩ đi sâu vào tìm hiểu ý tứ của người đàn ông này, anh biết bơi, anh còn biết gì nữa?
Chu Nhất nhìn Giang Nham sau khi cười thì khép chặt môi, anh hỏi: “Em có tò mò về tôi không?”
Giang Nham muốn nói đương nhiên tò mò rồi, nhưng cô ta chỉ nghĩ thoáng qua. Trên thực tế, cô ta lại không hề muốn hiểu rõ suy nghĩ của anh, đối với anh đây là một nỗi hổ thẹn đi. Xuất phát từ phép lịch sự, cô ta không trả lời.

“Giang Nham, em biết tôi ghét gì nhất không?” Chu Nhất đã đem hứng thú chuyện trò của mình nén lại, anh chỉ muốn kéo Giang Nham một cái.
Giang Nham lắc lắc đầu, càng thêm áy náy. Cô ta biết nếu yêu một người, áy náy sẽ không xuất hiện trong thời kỳ đầu. Cô ta còn rõ ràng bản thân xưa nay luôn phô phang tình yêu là nền tảng của hôn nhân. Những lời này của Chu Nhất đối với Giang Nham mà nói khiến cô ta cảm thấy mình rất rỗng tuếch. Anh cố gắng đứng dậy thả Betty ra, con chó lười biếng không rời khỏi người anh.
“Trước kia, bạn gái tôi hỏi tôi rằng Anh thích Trời Mưa* hay Mưa mùa hè*?”
(Trời mưa và mưa mùa hè đều phát âm là HẠ VŨ. Đây là một cách chơi chữ của bạn gái trước Chu Nhất, vì tên cô nàng là Hạ Vũ có nghĩa là mưa mùa hè.)
Đây là một cách chơi chữ, người trẻ tuổi yêu nhau không biết mệt mỏi, hệt lúc Giang Nham thời thanh xuân hỏi bạn trai là Này, anh thích em hay là yêu em? Giang Nham đã mất đi hứng thú nghe tiếp câu chuyện, cô ta thông minh lắm, gần như một chút thì đã hiểu được rồi.
Thế là cô ta cười hỏi: “Chu Nhất, anh thích Hạ Vũ nhất phải không?” Câu trả lời có vẻ rất rõ ràng, mọi người đều sẽ cho rằng trong lòng Chu Nhất cất giấu một người—bạn gái trước của anh. Tuy nhiên, giọng điệu của chu Nhất lại bình thản như không: “Tôi thích Trời mưa.”
Giang Nham hơi rối, dường như cô quên mất mình mới là nữ chính của cuộc chuyện trò này.
“Thật ra em cũng không thích anh như vậy, em luôn biết cả. Em cũng biết mục đích anh nói chuyện với em.” Giang Nham thở phào một hơi nhẹ nhõm, trong lòng lại bị lật ra một vệt roi dài, kiểu dấu vết rất mờ nhạt.
Nhìn thấy Chu Nhất ngồi lại, cô ta thầm nghĩ lần này cuối cùng đã đến lượt mình thẳng thắn.
“Thời trung học, em từng thầm yêu một người, được rồi, nếu anh biết kết cục này không được cười nhạo em đâu đấy.” Giang Nham giống một vận động viên chạy nước rút làm công tác chuẩn bị.
Chu Nhất bình thản và chân thành nhìn cô ta đáp Được”.
Bây giờ hai người thật sự cởi mở, không cần vòng vo quanh co, được chưa? Cả hai đều rất tập trung, Chu Nhất là một thính giả vô cùng tuyệt vời. Nhưng Giang Nham cũng dần dần thoát khỏi kể lể để nhận thức được tình cảm chân chính trước giờ không thể chỉ có một bên bỏ ra, nhảy một mình rất cô đơn rất buồn cười, suy cho cùng phải lấy thời gian cả cuộc đời để đánh cuộc.
“Cho nên em luôn chờ đợi anh ta?” Nghe xong, Chu Nhất nhíu mày, anh không ngờ trong lòng Giang Nham vẫn cất giấu một người.
Giang Nham cười thật vui vẻ, cô ta đi tới bên Betty ôm lấy nó rồi ngồi cạnh Chu Nhất. Hai người không có cảm giác bó buộc, thế này tốt lắm.

Giang Nham hỏi ngược lại: “Anh có đang đợi cô ấy không?”
Chu Nhất bảo một thời gian trước đây cô ấy đã kết hôn rồi. Giang Nham thoáng cảm thương, cô ta không biết an ủi bản thân hay là Chu Nhất: “Cho nên chúng ta thực sự thất tình sau nhiều năm liền vậy đấy.”
Chu Nhất tựa vào sô pha nói với Giang Nham: “Em ưu tú hơn anh, lương thiện hơn anh. Giang Nham, em là một phụ nữ rất tốt.”
Chẳng sao cả, dù sao đã thế nói ra cũng tốt. Giang Nham cũng thẳng thắn: “Thật ra phụ nữ sợ nhất là già, sao anh không chịu đi cùng em? Anh xem anh còn không bằng Betty đúng không nào?” Cô ta trêu chọc Betty, muốn cúi đầu xuống đáng tiếc Betty mùi quá.
Cuối cùng, như một phụ nữ trên mặt chưa từng xảy ra chuyện gì, Giang Nham ôm Betty đi vào phòng tắm. Chu Nhất nghe thấy cô ta nói với chó con: “Vẫn là mày tốt nhất, chí ít mày sẽ không làm tao đau lòng.” Thoáng mang theo tia áy náy, anh nhìn bóng lưng Giang Nham, thầm chúc phúc cho cô ta. Em nhất định phải ra khỏi cái bóng của người đàn ông đó nhé.
Đôi khi so với đau đớn, vết thương tình yêu gây ra cho một người còn sâu hơn. Yêu và đau chỉ là lòng bàn tay mu bàn tay, sẽ có một ngày chúng ta đều phải lật lại. Tình yêu đi qua đau đớn ở lại, tôi chỉ có thể chúc phúc cho em, Giang Nham. Đừng chờ đợi con thuyền lướt nước không dấu vết, hồi ức của nước vẫn lưu giữ thuyền đấy.
Anh ấn Save, nhưng mau chóng xóa đi văn bản này. Trong bóng tối, anh thở dài—về sau thực sự một mình rồi.
Dư Lương ham ngủ, tối nay gã đã có một giấc mơ, mơ thấy một cái khay lớn quay quay trong giấc mộng của gã, sau đó bỗng nhiên bản thân không thể hít thở, cái khay lớn vỡ toác theo. Trong cơn mơ gã đau lòng chết đi được, tận mắt nhìn thấy cái khay to này có thể bán được rất nhiều tiền đó.
Thực tế, Hạng Đạt Bình đem gối đầu quăng lên mặt Dư Lương và bịt hai lỗ mũi của gã.
“Nương Nương*! Đại Bính có chuyện cầu kiến!” Hạng Đạt Bình hét lên cực to. Dư Lương từ trên giường bật thẳng dậy luôn miệng: “Chao ôi, khay của tôi.”
(*Hạng Đạt Bình trêu Dư Lương, gọi ngọng tên gã l thành n.)
Hạng Đạt Bình đã vô cùng quen thuộc chiêu này của gã, trước khi gã lại nằm xuống, cô ấy đã lấy chân mình thay cho vị trí của gối đầu.
“Ui da! Có một cái búa nện vào tôi này!”
Dư Lương không thể ngủ tiếp thì tức tối, mắt vẫn lim dim, gầm lên: “Em sao thế? Hả? Anh nói cho em biết nhé, giấc ngủ quan trọng với đàn ông lắm đấy! Đại Bính anh thấy em gần đây da mặt cũng không tốt, mau nằm xuống! Nhanh!” Gã duỗi tay ra mò loạn trong không khí, kết quả chạm phải di động Hạng Đạt Bình đưa cho gã.
Dư Lương vô thức để di động sát tai.
“A lô. Ai vậy? Tôi là Dư Lương.”
“Là tôi.” Chu Nhất dậy rất sớm, có vẻ tinh thần anh tốt lắm.

“Người anh em hả? Sao rồi, đũa thành đôi chưa?” Dư Lương vẫn nhắm mắt hỏi.
“Anh có tiện mang bản thảo lần trước tôi đưa anh, tới biệt thự không?”
Dư Lương phỏng chừng cũng không đặc biệt tỉnh táo cứ thế qua quýt đồng ý, giấc mơ của gã về sau nói ra còn linh lắm.
Hạng Đạt Bình cũng rất tò mò về Chu Nhất, cô ấy nghe thấy hai chữ bản thảo liền chạy thẳng vào thư phòng. Dư Lương nằm xuống tiếp tục giấc ngủ của mình. Phải nói là thư phòng của Dư Lương cực kỳ lộn xộn, đối với việc đọc sách, hai vợ chồng không làm sao mê nổi. Lúc này, Hạng Đạt Bình lục giá sách nửa ngày cũng chẳng moi được gì.
Gần như một ngày ba bữa sáng trưa tối, mẹ của Giang Nham gọi điện thoại khuyên con gái. Cuối cùng Giang Nham đưa di động cho Chu Nhất với ánh mắt cầu cứu.
Chu Nhất không hề do dự nhận điện thoại, lễ phép nói vài câu rồi đưa điện thoại lại cho cô ta.
Giang Nham nghi ngờ cầm lấy điện thoại đã gác máy nhìn anh: “Anh sẽ không bán em đấy chứ?”
Chu Nhất nhìn Giang Nham với vẻ mặt như trước kia, thản nhiên đáp: “Lúc dọn ra ngoài Giang Nham bỏ quên di động ở đây.”
Giang Nham cười không đỡ nổi, cô ta bảo: Chu Nhất à, anh đúng là có tài.
(Tác giả: Được rồi, Giang Nham và Chu Nhất tách ra rồi.
Cho nên Phương lão nhị sắp lên sân khấu.
Con người Giang Nham này:
Cấp hai trước đây một người bạn của tôi rất say đắm một bạn học, nhưng cậu ta vốn không thích cô ấy, về sau cậu ta theo đuổi bạn cùng bàn của cô ấy. Bi thảm quá đi, Đồn tử liền viết một bức thư an ủi cô ấy. Sau này lúc qua sinh nhật cô ấy gửi tin nhắn tới bảo rằng đã sớm buông tay rồi. Cô ấy thích là cảm xúc chứ không phải là người kia. Cô ấy là người bạn thân tốt nhất của Đồn tử, nhưng chớp mắt tôi cảm thấy mình thật nhiều chuyện.
Ế, mỗi người đều có chuyện phải đối diện của riêng mình mà.
Lại phàn nàn một chút, tản văn và tiểu thuyết hai cái này quả là mối thù truyền kiếp.)


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.