Đọc truyện Phương Trình – Chương 40Đơn Phương
Dịch: Nguyễn Hạ Lan
***
Ngắm bức ảnh trên bia đá, Giang Nham nói: “Mẹ anh rất đẹp!”
“Cảm ơn em!” Chu nhất vẫn ngồi xổm bên bia mộ, “Anh muốn đi mua mấy thứ, em về trước được chứ?” Không biết làm sao Giang Nham có thứ cảm giác nhẹ nhõm. Cô ta hơi lo lắng nhìn Chu Nhất. Anh đáp trả cô ta bằng một ánh mắt yên tâm đi! rồi tiếp tục lau lau bia mộ, rất kiên nhẫn, rất bình tĩnh hoàn thành động tác ấy.
Chu Nhất chưa từng ưu sầu về mẹ mình. Anh biết bên cạnh nghĩa trang Đá Nhỏ có một tiệm thú cưng. Sau khi rời khỏi nghĩa, anh đi về phía nơi đó.
“Xin chào, quý khách xem thú cưng ạ?” Nhân viên cửa tiệm dẫn Chu Nhất vào, cô gái còn định đỡ anh, nhưng bị anh lịch sự từ chối.
Có vẻ anh rất quen thuộc với cách bố trí ở đây, xem ra dường như anh đã đến rất nhiều lần.
“Tôi muốn mua một con chó nhỏ màu trắng. Ở đây vốn phải có một con chó trắng chứ?” Chu Nhất cầm gậy chống chỉ chỉ một cái lồng trống.
Mặt nhân viên cửa tiệm lộ rõ vẻ ngạc nhiên đáp: “Đúng vậy ạ, sáng sớm đã được một phụ nữ đặt mua rồi ạ. Không bằng anh xem thử chó con bên này cũng rất đáng yêu.”
Chu Nhất hờ hững quét mắt nhìn những con chó trong lồng khác mà không tỏ vẻ gì.
“Không biết anh mua chó con là để tặng hay để tự nuôi ạ?” Nhân viên hỏi.
“Mua tặng.” Chu Nhất chống gậy đi tới bên cạnh một chiếc lồng, tận dưới đáy lồng có một con chó với bộ lông màu xám pha đen, xem ra lại không giống chó cảnh. Nhân viên tỏ ý lấy làm tiếc đi tới trước mặt anh: “Xin lỗi anh, đây chỉ là tôi mang từ dưới quê lên chuẩn bị nuôi lớn thôi ạ.”
“Cô có thể bán cho tôi không?” Chu Nhất dường như thoáng vui vẻ, anh khó nhọc khom người xuống, nghiêm túc đối diện với cái đầu chó con đang ló ra.
“Cho dù bao nhiêu tiền cũng được ạ?” Nhân viên thoáng mừng rỡ, ngập tràn hy vọng hỏi anh. Trong lòng cô gái biết đây là một con chó đất, hơn nữa mình cũng không có tí cảm tình nào với thành viên mới này.
Chu Nhất gật đầu, anh chăm chú nhìn chó con và còn đưa tay ra vuốt ve đầu nó.
Chu Nhất ôm chó con lên xe taxi. Nhân viên của tiệm rất vui, vì cô ấy đã lấy cái giá của một con chó cảnh để bán một con chó đất. Nhưng đồng thời cô ấy cũng lấy làm lạ, tại sao nguời đàn ông này sẽ mua một con chó đất nhỉ, nó chẳng có chỗ nào đặc biệt cũng không có linh tính lắm mà.
Trong biệt thự, Giang Nham ngồi đợi Chu Nhất ở phòng khách. Một khi cô ta rời khỏi Chu Nhất, sẽ bất giác nghĩ tới anh, mà nghĩ tới anh, cô ta lại bắt đầu tính toán sắp xếp cuộc gặp của anh với ba mẹ Giang.
“Gâu, gâu” Vừa đến biệt thự, chó con liền bồn chồn, chẳng khác gì bây giờ mới biết được một nơi xa lạ.
“Chu Nhất, anh mua chó à?” Giang Nham vui vẻ ôm chó con vào trong lòng, kêu lên Đáng yêu thật đấy! Sắc mặt Chu Nhất cùng lúc thoáng lộ ra một nụ cười.
“Em đặt cho nó một cái tên đi!”
Trong lòng Giang Nham hệt uống một cốc nước ấm, cô ta cảm thấy Chu Nhất có niềm yêu thích ngọt ngào quá. Tuy cô ta chưa từng có kinh nghiệm nuôi chó nhưng phụ nữ luôn có sự cưng chiều bẩm sinh đối với động vật nhỏ.
“Em nghĩ xem nào. Ờ… cứ gọi nó… Mà nó là đực hay cái?” Giang Nham muốn lật bụng chó con lên nhìn, nhưng chó con rất không phối hợp.
“Chó cái, nhân viên cửa tiệm đã nói cho anh biết.”
Giang Nham thử thuần phục chó con nhưng làm nhăn nhúm cả quần áo của mình, cô ta cảm thấy hơi thảm hại liền thuận miệng đáp: “Betty, Betty. Betty được rồi. Trời ạ, Betty làm bẩn quần áo em rồi.” Chu nhất không nói gì thêm, vừa nãy anh suýt nữa thì nói ra cái tên này kỳ cục quá. Nhưng anh không thể không tôn trọng ý kiến của Giang Nham, con chó này dù sao cũng là mua để tặng cho cô ấy mà.
“Chu Nhất, em nghĩ ngày kia chúng ta có thể đi gặp ba mẹ em được không?” Giang Nham nói vậy với ánh mắt rất mong chờ, đôi tay vẫn chỉnh sửa quần áo.
Chu Nhất ngồi đối diện Giang Nham, cứ dán mắt sững sờ nhìn nếp nhăn trên áo sơ mi của cô ta. Dáng vẻ của anh xem ra rất nghiêm túc lắng nghe nhưng tâm trí anh đã chuyển lên người của Giang Nham.
“Được.”
Bấy giờ, đột nhiên Betty nhảy xuống sô pha, nó đi đến bên đùi của Chu Nhất và nằm thoải mái lên đó.
Nom một màn này, Giang Nham như nhìn thấy trước mặt cảnh tượng không thể nhìn, nên gấp gáp nhổm người đi về phía Chu Nhất.
“Betty, sao mày nghịch thế!” Giọng điệu trách cứ, nhưng ánh mắt cô ta lại nhìn đùi anh. Chỉ thấy Chu Nhất đã cầm gậy chống bên cạnh đứng dậy, hòa nhã nói: “Không sao. Chó con có thể tùy ý mà. Giang Nham em cũng tùy ỳ chút được không?”
Anh gọi mình là Giang Nham. Cô ta thể nghiệm sâu sắc về mối quan hệ của hai người liền ôm Betty gật đầu, bàn tay luôn giữ đầu betty không để cho nó quay nghiêng xoay ngả nữa.
Đối với chuyện gặp mặt phụ huynh trong nhà, Giang Nham lộ rõ vui mừng và lo lắng. Đặc biệt là biệt thự thêm cún con Betty. Cô ta nghĩ rằng bây giờ trong tình hình này con thú cưng xa lạ ấy quả là thêm phiền phức cho mình. Tối hôm ấy, Giang Nham lái xe đến trung tâm thành phố mua một cái nhà cho chó, vẫn là loại có khóa. Xách căn nhà cho chó, cô ta vội vã tìm dấu vết của Betty.
Lúc này, Chu Nhất ngồi trên giường gõ chữ, Betty thì nằm dưới sàn nhà cuộn mình nhìn anh. Kiểu bị quan sát không tự nhiên này khiến Chu Nhất bỏ laptop xuống và đi đến bên Betty.
“Betty.” Anh gọi một tiếng, chó con lười biếng chẳng ngó anh nữa.
Anh nhớ tới Tiểu Hắc trước kia, sau đó tự nhiên buột miệng thốt lên: “Phương Trình”. Đọc ra hai chữ này làm cho trái tim anh thấp thỏm.
Tiếp đó chó con đứng dậy đi loanh quanh trong phòng. Chu Nhất như nhận cổ vũ có chút vui sướng nho nhỏ, lại lần nữa tràn ngập tinh thần chiến đấu bắt đầu gõ bàn phím.
Giang Nham tìm một lượt tầng dưới của biệt thự, ngoài mấy dấu chân ướt đẫm của Betty thì không còn dấu vết nào khác. Cô ta lo lắng có phải Betty vào phòng Chu Nhất rồi không?
“Betty, Betty!” Giang Nham vừa lên tầng vừa gọi to. Còn cún con vô tư làm ổ trên giường Chu Nhất. Nghe thấy Giang Nham gọi càng sôi nổi thì trong lòng Chu Nhất càng buồn cười.
Bỗng nhiên anh quay người hỏi con cún đen xì dưới ánh sáng âm u: “Em cũng cảm thấy thế này rất buồn cười đúng không? Phương Trình?” Chó con gâu gâu hai tiếng rồi nhảy vào lòng anh. Chu Nhất không hề tức giận, rời khỏi laptop và ôm lấy nó, vuốt ve khắp lượt bộ lông bóng mượt của cún con, mặc kệ nó không hài lòng sủa gâu gâu.
“Betty! Mày ở đây hả! Chu Nhất, anh đưa Betty cho em, em đã mua một ngôi nhà của chó cho nó rồi!” Giang Nham không tốn sức đã tìm được Betty. Hóa ra nó rõ ràng lại nằm trong lòng anh. Nói vậy, bản thân Giang Nham cũng chột dạ.
Chu Nhất vẫn đang vuốt ve chó con, trên miệng anh ngậm ý cười nhìn Giang Nham.
“Không cần tức giận thế đâu! Nó có thể khó chịu với em đấy!”
Nghe thấy Chu Nhất nói chỉ coi là đùa vui như vậy, cô ta không do dự lấy Betty từ trong lòng Chu Nhất ra.
Sau khi Giang Nham mang chó con đi, khuôn mặt Chu Nhất hờ hững tiếp tục gõ bàn phím. Chỉ là lần này mặc dù cơn đau không phát tác, anh cũng không thể thực sự làm theo ý muốn của mình.
Hai người có khác biệt rõ ràng, vực sâu và đồi núi, đỉnh núi và lòng sông, ngón chân và lồng ngực.” Chu Nhất vô thức gõ một hàng chữ, nhưng anh lại mau chóng nhấn nút backspace.
Sau khi được con gái liên lạc, mẹ Giang ôm tâm lý sáng suốt và mong đợi đối với con rể tương lai nên sáng sớm đã đi mua đồ ăn. Ba Giang quen thấy mưa gió sống chết, vẫn như lệ thường uống trà đọc báo ăn bữa sáng.
Giang Nham chuẩn bị xuất phát sớm, cô ta có lòng riêng muốn để Chu Nhất và ba mẹ mình có nhiều thời gian nói chuyện hơn, thế này đôi bên đều có thể hiểu rõ kỹ càng, đặc biệt là thúc đẩy sự thấu hiểu của ba mẹ đối với Chu Nhất. Đừng chỉ cùng ăn một bữa cơm trưa đơn giản, Giang Nham không thích chuyện giải quyết dứt khoát và hy vọng ba mẹ cũng không như vậy. Cô ta cần lời chúc phúc chân thành.
Sau tiếng chuông cửa, Chu Nhất nhìn Giang Nham đang hít sâu một hơi. Anh vỗ vai cô ta tỏ ý thoải mái đi. Giang Nham mỉm cười nhìn anh, bất cứ lúc nào anh cũng luôn bình tĩnh thế này.
“Vào đi!” Mở cửa là ba Giang, trên tay ông vẫn cầm Thông tin tham khảo
“Anh đợi đã, em tìm dép trong nhà cho anh!” Giang Nham bước nhanh qua cửa, mở tủ giày tìm một đôi dép nam. Một đôi dép chỉnh tề xếp dưới chân Chu Nhất, nhưng anh dùng gậy chống duỗi một chân vào trước, tiếp đó nhàn nhã đi chân kia vào. Ba Giang đứng ở cửa luôn quan sát động tác của Chu Nhất, động tác đổi dép đơn giản anh làm mất một phút, cũng được.
“Nham Nham! Sao lâu vậy không về nhà hả con?” Mẹ Giang ngoài năm mươi tuổi, giữ gìn rất tốt, có lẽ tách rời công tác giảng dạy quá lâu nên giọng nói của bà nhiễm chút mùi vị cuộc sống.
Giang Nham bước lên ôm mẹ Giang một cái, lắc lắc nũng nịu như dỗ trẻ con.
“Cậu biết chơi cờ không?” Ba Giang hỏi Chu Nhất vẫn bình thản ở bên cạnh. Giang Nham ngay lập tức nhận ra liền mở miệng: “Anh ấy biết ạ, gì anh ấy cũng biết.” Mẹ Giang và ba Giang cùng im lăng đợi phản ứng của Chu Nhất.
Anh không có biểu cảm gì, thành thật đối diện với ánh mắt của ba Giang, đáp: “Lúc học đại học cháu từng học qua, không thông thạo lắm ạ.”
Ba Giang đi thẳng tới chỗ ngồi uống trà ngoài ban công và bắt đầu xếp cờ.
Chu Nhất có một loại ảo giác, hệt một trận khảo nghiệm sắp bắt đầu. Nhưng anh lại không muốn dùng toàn lực để ứng phó.
Chu Nhất chống gậy đi về phía ban công, Giang Nham định tới đỡ anh lại bị mẹ Giang kéo tay. Mẹ Giang lặng lẽ lắc đầu với con gái. Giang Nham không làm sao vui nổi.
Từ phòng khách tới ban công tốn hai phút của anh, cái chân cụt bên trái nghiêm trọng hơn.
“Chu Nhất từ từ ngồi xuống, lễ phép đợi ba Giang bắt đầu trước.
“Năm nay cậu bao nhiêu tuổi?” Đã lên mã.
“Ba mươi ba ạ!” Lên mã.
“Cậu nghĩ thế nào về con gái tôi?” Ba Giang ngẩng đầu nhìn anh, Chu Nhất cũng đúng lúc ngẩng đầu.
“Giang Nham vô cùng ưu tú, cháu rất ngưỡng mộ cô ấy.”
Ba Giang không nhìn anh nữa.
Ăn mất tốt, ăn mã, ăn tượng, ăn xe.
Tướng.
“Cháu thua rồi.” Chu Nhất bình thản nói.
Ba Giang điềm tĩnh, ông đứng lên rời khỏi ban công. Chu Nhất chống gậy đứng dậy một lát, nhìn khung cảnh xung quanh tiểu khu.
Giang Nham lộ rõ vẻ căng thẳng, ba Giang rời đi cô ta liền ngồi xuống ngay.
“Chu Nhất, thả lỏng!” Nghe thấy Giang Nham nói vậy thì Chu Nhất cảm thấy thoáng vui vẻ, anh nhìn cô ta gật gật đầu.
Tám giờ tối, Giang Nham đã đưa Chu Nhất lên tầng, còn mình ngồi ở tầng dưới biệt thự xem TV.
Di động đổ chuông, giọng mẹ Giang truyền đến.
“Nham Nham, con thật sự nhất định phải là người tàn phế ấy đúng không? Điều kiện của con giỏi giang thế kia, con trai mấy đồng nghiệp cũ của mẹ cũng chưa kết hôn, họ có thể…”
“Mẹ, con rất thích Chu Nhất, có thể ba mẹ không thích tính anh ấy lắm, nhưng hiện giờ con và người ta sống với nhau rồi, con thích là được ạ.”
“Ba con cũng cảm thấy cậu ấy không thích con lắm. Mẹ để ba con nói.”
Giang Nham có loại dự cảm không lành, cô cũng cảm thấy biểu hiện hôm nay của Chu Nhất hơi bình thản quá. Anh không đấu tranh nữa nhưng cô ta vẫn kiên trì muốn thuyết phục cha mẹ.
“Có phải đúng là anh ta không thích con không? Còn con cũng đã biết.” Ba Giang thử khuyên Giang Nham.
“Ba, là con theo đuổi anh ấy. Anh ấy là nhà văn, con rất hiếm khi nhìn thấy người hợp ý con thế này. Hơn nữa trước kia anh ấy còn từng cứu con, con cảm thấy sau này con và anh ấy sẽ sống tốt với nhau.”
Ba Giang không khuyên nữa.
“Ba, cho dù ba và mẹ nói gì con cũng phải kết hôn.”
(Tác giả: Ngón chân và lồng ngực. Ngón chân cách tim tương đối xa đấy.”