Đọc truyện Phương Trình – Chương 32Nói Thật Với Tôi
Dịch: Nguyễn Hạ Lan
***
Ngồi trên ghế lái, nghe thấy Chu Nhất nói vậy, Giang Nham liền mỉm cười tự giễu: “Giờ còn rớt lại mình em thôi.”
Phương Trình Vũ ngồi ghế sau thì hệt nuốt phải một cây kim, vô cùng khó chịu. Lúc cô nghe được Chu Nhất nói câu cô ấy đã kết hôn rồi, nháy mắt cả trái tim chẳng khác gì bị đặt dưới bánh xe cán thành hồ dán. Cô cảm thấy chút vết thương trên mặt mình vốn chẳng quan trọng nữa.
Cô nghĩ nếu không ra ngoài thì tốt rồi, ở trong nhà đọc sách hoặc làm gì cũng được, thực sự không có gì tổn thương hơn so với nghe thấy Chu Nhất nói ra lời này, như thể sau khi kết thúc những ngày làm đề mục tới tới nỗi hai mắt lờ đờ, nhận được chẳng qua là một số điểm theo trào lưu, chỉ đẹp hơn bên ngoài tí tẹo mà thôi.
Không phải, loại cảm thụ này căn bản không thể so với lúc đọc sách. Chu Nhất nói ra lời này giống như là một người khác. Anh trở về dáng vẻ ban đầu, dáng vẻ mà căn bản không phải sau khi cố gắng là có thể thay đổi được… Chu Nhất đó sẽ nói thế đấy, giọng điệu chắc chắn cô ấy đã kết hôn rồi của anh không khác gì tôi là một kẻ xa lạ. E còn chẳng bằng một người lạ. Dẫu sao chăm sóc anh ấy lâu như vậy… Phương Trình Vũ thất vọng nghĩ.
Suốt đường đi cô hoàn toàn không nghe lọt lời nào của Chu Nhất và Giang Nham chuyện trò sau đó.
Cuối cùng đã tới bệnh viện. Trước nay Phương Trình Vũ chưa bao giờ yêu thích bệnh viên thế này. Nhanh chóng mở cửa xe, cô sải chân bước ra ngoài, đi đến chỗ ghế lái nói với Giang Nham: “Giang tiểu thư, hai người cứ ở trong xe đi ạ!” Cô nói là hai người. Chu Nhất vẫn nhìn đốm mực đen bị đám đông chồng lên cho đến khi biến mất mới thu lại tầm mắt.
“Giúp việc của anh đúng là không tệ.” Giang Nham nom bộ dạng của Chu Nhất, thầm nghĩ cô giúp việc này làm công việc chăm sóc rất tốt.
“Cô ấy tên Phương Trình Vũ.” Chu nhất hờ hững đáp
“À, vậy về sau em gọi cô ấy Tiểu Phương là được rồi.” Đáy lòng Giang Nham có cảm giác là lạ, nhưng cô ta quay đầu nhìn Chu Nhất, thật sự không thể tìm ra rốt cuộc lạ ở chỗ nào.
Phương Trình Vũ đi vào sảnh lớn của bệnh viện, đám đông vội vã và ồn ào ngay lập tức giống một đám quỷ nhỏ vây quanh cô. Song, giờ đây cô chỉ cảm thấy an tâm. Cô nghĩ ở đâu cũng tốt hơn trên xe. Xếp hàng, máy móc di chuyển theo đội hình. Khi sắp tới lượt Phương Trình Vũ, một cô gái trẻ đột nhiên giơ tay tới trước mặt cô và nói với người bên trong cửa sổ: “Khoa phụ sản, cảm ơn!”
Người phía sau liền tỏ ra bất mãn: “Này, sao lại phá hàng thế hả?”
“Rõ chẳng ra sao, chậm đến lượt à? “
“Cô này, đến trước được phục vụ trước mà.”
Cô nàng mang theo một loại ngượng ngùng và thất vọng nhìn về phía Phương Trình Vũ. Phương Trình Vũ nghĩ không sao hết, nên nói với cô gái: “Cô lấy trước đi, tôi không vội.”
Phương Trình Vũ chỉ chỉ vào mặt mình, vết thương đã kết thành vảy màu nâu đậm. Cô nàng mừng húm, nhưng không nói cảm ơn, gấp gáp rời đi.
Sau khi trả xong lệ phí, Phương Trình Vũ tới khoa ngoại vừa vặn đi cùng thang máy với cô nàng ban nãy. Cô gái đó đứng sau lưng Phương Trình Vũ dùng tay nhẹ nhàng che bụng dưới. Đứng sau lưng cô nàng là một gã đàn ông chừng ba mươi tuổi, vẻ mặt thờ ơ, nhưng ánh mắt từ đầu chí cuối chỉ nhìn cô gái trẻ ấy. Phương Trình Vũ nghĩ trong mắt người đàn ông này viết đầy vẻ luyến tiếc nhưng không nói ra lời. Chẳng biết tại sao cô lại im lặng thầm thở dài một hơi.
Lúc đi ra, trên mặt cô đã băng một miếng gạc trắng. Ngồi lên xe, Giang Nham bảo cô: “Tiểu Phương, giờ chúng tôi không kịp đưa cô về nhà, cô theo chúng tôi đến chỗ ký kết trước đã nhé!” Phương Trình Vũ gật đầu, chiếc xe lại chạy đến nhà xuất bản.
Sau khi tới nơi, Phương Trình Vũ có phần xa cách đỡ Chu Nhất, để kịp thời gian, cố gắng tăng tốc bước chân của cả hai. Giang Nham đi bên cạnh muốn giúp dìu Chu Nhất, cơ mà bị anh khẽ xua tay từ chối.
Bước vào đại sảnh của nhà xuất bản, một người nước ngoài đi tới trước mặt. Đầu tiên anh ta nhiệt tình ôm lấy Giang Nham, sau đó hai người trao nụ hôn chào hỏi.
Phương Trình Vũ nghe thấy Giang Nham nói: “Josh, this is Zhou Yi.” Lại nói với Chu Nhất: “Đây là người bạn tốt nhất em quen tại Mỹ, anh ấy làm kinh doanh xuất bản ở Mỹ và vô cùng yêu thích tác phẩm của anh.”
Josh nhìn Giang Nham nói tiếng Trung nhưng lại không nhắc tới cô gái đứng bên cạnh thì hơi tò mò hỏi: “Who is she, oh, she looks pretty.”
Chu Nhất tách khỏi tay của Phương Trình Vũ tới trước mặt Josh: “Shes my..”
Chu Nhất còn chưa giới thiệu xong thì Phương Trình Vũ ma xúi quỷ khiến lên tiếng trước anh: “Im his friend who attend him. You can call me Fang.”(Tôi là một người bạn chăm sóc cho anh ấy, anh có thể gọi tôi là Phương)
Giang Nham nhìn sắc mặt của Chu Nhất. Cô ta nghĩ Phương Trình Vũ mất lịch sự quá, tuy nhiên trong thâm tâm lấy làm lạ tại sao Phương Trình Vũ biết nói tiếng Anh, còn Chu Nhất vậy mà lại không hề quở trách. Josh rất vui vẻ: “Its my pleasure to meet you.” (Hận hạnh được biết cô) Nói đoạn, anh ta cầm tay Phương Trình Vũ hôn một cái.
Phương Trình Vũ vẫn là lần đầu tiên gặp người nước ngoài. Tuy cô biết nghi thức hôn tay nhưng mặt vẫn không nhịn nổi đỏ mặt. Sự chú ý của Josh bị Phương Trình Vũ thu hút, luôn hỏi cô những vấn đề vặt vãnh. Nghĩ tới việc ký kết. Giang Nham kịp thời dừng lại cuộc đối thoại của hai người. Nhìn Phương Trình Vũ trò chuyện hòa hợp với Josh, Chu Nhất có thứ cảm giác tự hào dâng lên trong lòng. Ba người nhanh chóng cùng đi vào phòng làm việc, bỏ lại Phương Trình Vũ đứng ở đại sảnh.
Phương Trình Vũ ngồi trên ghế tiếp đón của đại sảnh, thầm nghĩ người nước ngoài thú vị thật, nhất là bộ râu nhìn như giả ấy. Bản thân có loại ý muốn kích động nhổ nó xuống xem. Cô cười ngốc nghếch một chốc rồi đứng dậy đi lại xung quanh. Tới phòng trưng bày của nhà xuất bản, bên trong toàn là sách, bìa cứng hay bìa đơn giản đều có. Trông thấy sách thì Phương Trình Vũ không kìm nổi bước vào nhìn ngắm. Có lẽ chịu sự ảnh hưởng của Josh, cô cầm một cuốn sách tiếng Anh lên xem. Chắc lúc đi học cô cực kỳ yêu thích tiếng Anh nên lại nhớ ra mình từng đọc quyển “Gone with the wind” này.
Thời gian ký hợp đồng trôi qua một tiếng đồng hồ, Josh đi ra đầu tiên, anh ta vô cùng hài lòng với chuyện ký kết. Giang Nham đỡ Chu Nhất nói với Josh đi phía trước “Wait man, its too hard to keep up with your pace!” (Đợi chút, rất khó theo kịp bước chân của anh đấy!”
Josh nghoảnh đầu mang theo nụ cười xin lỗi: “Its my fault .ZHOU YI. I mean no offense, but why… If you dont want to..” ( Lỗi của tôi, vô ý mạo phạm có thể hỏi Chu Nhất, chân của anh ấy làm sao thế không?”
Josh cảm thấy cực kỳ tò mò với thân thể tàn tật của Chu Nhất. Giang Nham sợ Chu Nhất sẽ tức giận liền vội đáp: “Its an accident.”(Đó là một tai nạn)
Tuy trán của Chu Nhất đã đổ mồ hôi, nhưng anh chống cơ thể lên chiếc gậy, các đốt ngón tay bởi dùng sức đến trắng bệch cũng không biểu hiện giận dữ mà chỉ lên tiếng hỏi Giang Nham Phương Trình Vũ đi đâu rồi. Ba người đã tới đại sảnh nhưng không thấy bóng dáng của cô.
Còn Phương Trình Vũ lúc này đang ở trong phòng trưng bày ha ha cười to với cuốn”Tuyển tập những câu chuyện hài hước của nước ngoài”. Thứ tiếng Anh này, sau khi học được thì sẽ giống như học bơi lội, trở thành một loại bản năng. Cô rất yêu thích những quyển sách bản gốc chưa được biên dịch, có nhiều quyển trước đây không thể mượn thư viện. Cô nghĩ Giang Nham tài giỏi thật, đồng thời trong lòng lại thoáng thất vọng nghĩ nếu cô có thể cùng ở bên Chu Nhất thì thực là tốt quá.
“FANG, here you are.” Josh đã tìm thấy Phương Trình Vũ trong phòng trưng bày. Cô vội để quyển sách xuống, ngại ngùng mỉm cười với Josh: “Is everthing done?”( Đã xong hết mọi chuyện chưa?)
“Yeah, ZHOU is looking for you” (Đương nhiên, Chu Nhất đang tìm cô đấy!)
Phương Trình Vũ lập tức để sách lại rồi đi về phía đại sảnh.
Chu Nhất đang dựa lên chiếc ghế tiếp đón và đang uống nước. Song, Giang Nham không biết đã đi đâu. Phương Trình Vũ bước nhanh đến bên anh, hỏi:”Anh có chỗ nào không thoải mái à?” Chu Nhất thấy Josh đi theo sau Phương Trình Vũ, mỉm cười lắc đầu. Anh giơ một tay ra đủ để chạm tới cô. Cô tưởng anh mệt không muốn lớn tiếng nói chuyện nên hơi cúi đầu. Nhưng anh vẫn giơ tay, cô bèn cúi người xuống ghé sát tai anh, anh lại chỉ ngẩng đầu dán sát gò má của cô mỉm cười. Phương Trình Vũ trong nháy mắt cho rằng mình sinh ra ảo giác, hơi thở ẩm ướt của nước anh đã uống liền hệt mưa nhỏ như có như không quét qua khuôn mặt cô. Cô vội đứng thẳng người, lóng ngóng chỉnh lọn tóc trước trán.
Giang Nham cầm một bọc sách lớn quay lại. Josh hỏi cô ta: “YAN, shall we have a meal?” (Chúng ta có thể cùng ăn trưa không?)
Giang Nham đáp: “Man, be patient. ZHOU is tired.He needs some rest. We should drive him home first.”(Chu Nhất đã rất mệt, anh ấy cần nghỉ ngơi, chúng ta đưa anh ấy về nhà trước, được chứ?)
Bốn người ngồi xe của Giang Nham về biệt thự, sau đó Giang Nham và Josh rời đi ăn món lẩu Trung Quốc.
Phương Trình Vũ giúp Giang Nham đem bọc sách to kia tới phòng Chu Nhất. Không biết trong này là gì nhỉ, Giang Nham nói là quà tặng. Phương Trình Vũ tò mò mở khóa kéo, một góc sách bên trong lộ ra. Hóa ra là một bọc những cuốn sách Chu Nhất muốn đọc. Cô nghĩ có người phụ nữ hiền lành hiểu lòng người như Giang Nham thật sự quá hạnh phúc.
Phương Trình Vũ xuống nhà nấu cơm. Còn Chu Nhất dựa vào sô pha nhắm mắt không nhúc nhích. Cô sợ ồn đánh thức anh nên đặc biệt nhẹ chân nhẹ tay đi qua phòng khách vào bếp.
“Phương Trình.” Sau lưng Phương Trình Vũ, bấy giờ Chu Nhất bỗng lên tiếng. Phương Trình Vũ chán nản mình ồn ào đánh thức anh dậy rồi, cô dừng bước đứng sau sô pha.
“Cô đã gạt tôi.” Chu Nhất khẽ mở miệng.
Trong phòng khách sáng choang và yên tĩnh, Phương Trình Vũ cảm nhận được cơn choáng váng.
(Tác giả: Để hai người họ ngây ngốc một lát là được.)
Nhất à, anh phải tranh đấu đi! )