Phương Trình

Chương:5Thời Điểm Dục Vọng Tới Tập Kích


Đọc truyện Phương Trình – Chương 25Thời Điểm Dục Vọng Tới Tập Kích

Dịch: Nguyễn Hạ Lan


***
Chu Nhất ngủ trong bệnh viện bốn ngày, trên tay luôn cắm kim truyền dinh dưỡng, đôi môi trắng bợt cho đến tận sau ngày thứ tư mới khôi phục một chút huyết sắc. Giang Nham cũng sót sót từ trận hỏa hoạn chưa từng gặp phải, tự nhiên nghĩ tới trong lòng vẫn còn khiếp sợ. Cô ta cảm thấy bản thân rất cần được nghỉ ngơi. Sau đó, lần nữa vùi đầu vào công việc, đồng thời tận dụng mấy ngày nay luôn canh giữ bên giường bệnh của Chu Nhất.
Bây giờ, Giang Nham đang nhìn người đàn ông trên giường bệnh, Nếu không có anh ấy thì mình sớm đã chết rồi! Cô ta nghĩ.
Kéo bàn tay không cắm kim truyền khẽ khàng lên đặt vào trong tay mình, lại từ từ đưa tay anh đến bên môi mình, đặt xuống một nụ hôn nhẹ nhàng như bướm đậu.
Tàn phế thì có sao nào, anh là một người đàn ông ưu tú. Và Giang Nham lại có một cái nhìn khác nữa về người đàn ông này.
Thật ra hành động ấy rất tốt đẹp: Một người phụ nữ xinh đẹp bày tỏ tình yêu với chàng kỵ sĩ què. Nhưng tất cả trong mắt Dư Lương vừa vặn bước vào cửa thì hoàn toàn không phải vậy.
Về sau Dư Lương mô tả cho Chu Nhất nghe thế này:
Giang Nham có đam mê nghiêm trọng với bàn tay, trước tiên cô ta cầm tay Chu Nhất lên chẳng khác gì nhìn một miếng thịt tươi rồi ngửi ngửi, tiếp đó năm ngón tay đan vào tay Chu Nhất, mục đích là để cảm nhận được sự gầy gò quyến rũ của bàn tay anh. Cuối cùng đôi mắt mê ly nhìn bàn tay ấy và đặt xuống nụ hôn giống đóng dấu hoàn tất thủ tục hai bên.
Chu Nhất thì cứ nhíu mày nghe hết lời kể của Dư Lương.
“Này, tôi đùa thôi mà, nghiêm túc thì ông thua rồi!”
Dư Lương kể cho Chu Nhất đang tỉnh táo dựa vào đầu giường. Thật ra Giang Nham vốn chưa từng nghĩ nhiều tới Chu Nhất, cho dù có, thì biểu hiện của Chu Nhất trong khoảng thời gian hai người ở chung cũng đã xóa bỏ tâm tư của cô ta. Nhưng sau lần này, Giang Nham thấy Chu Nhất quả thật còn dũng cảm hơn những người đàn ông bình thường. Cô ta thầm cho Chu Nhất một đánh giá rất cao: Có tài năng và học vấn, tính cách nhẹ nhàng, biết bảo vệ người khác. Tóm lại hết thảy vô cùng hài lòng. Trước đây sao không cảm thấy anh ưu tú hiếm có thế chứ? Cô ta nghĩ vậy.

“Giang Nham! Này! Tư xuân hả!” Dư Lương huơ huơ bàn tay to trước mặt Giang Nham: “Đỏ mặt cái gì, chẳng lẽ cô thật sự có chứng nghiện tay à?”
Sau khi ra viện, Dư Lương thu xếp định mua cho Chu Nhất một căn hộ khác, còn phải đem Chu Nhất về nhà mình. Giang Nham bảo không cần, không cần, Chu Nhất có thể ở nhà cô ta trước, hơn nữa Chu Nhất là ân nhân của mình, càng phải chăm sóc tốt cho anh một thời gian. Chu Nhất không có ý kiến, nên nói là anh không phát biểu ý kiến. Tiêm thuốc giảm đau xong anh không còn tí cảm giác nào, cứ thế bị Dư Lương khiêng đến nhà Giang Nham. Sau đó Dư Lương nói một câu: Nắm chắc đấy! rồi chuồn luôn.
Chu Nhất có chứng phiền muộn đầu tuần trong một quãng thời gian, nhưng về sau dần dần anh khắc phục, tìm được một cái lồng, đem nó khóa lại không thường xuyên phát tác nữa. Lần này xuất viện bác sĩ cũng bởi sự hồi phục của anh, muốn đề nghị anh dùng lại thuốc Dopeptine chống trầm cảm trong một thời gian.
Tối nay Giang Nham cầm một phần giới thiệu tác phẩm xuất bản trước kia của Chu Nhất tới phòng anh. Chu Nhất vừa uống thuốc xong, do ánh sáng trong phòng thật sự quá tù mù, và xuất phát từ sự tôn trọng, Giang Nham cũng không yêu cầu bật đèn, thế là hai người liền mở đèn bàn nói chuyện. Cho tới tận hơn mười hai giờ, vì quan tâm tới sự bất tiện của Chu Nhất nên Giang Nham đem bản giới thiệu đến bên giường. Hai người nói hăng say, Giang Nham kích động không để ý đụng phải bộ phận quan trọng của Chu Nhất, sau đó thì có phản ứng.
“Cô làm gì thế?” Bất cứ ai cũng không thể kháng cự nổi một người đàn ông trắng như bạch ngọc nằm trên giường thốt ra câu Cô làm gì thế?, nhất là dưới ánh đèn bàn tô điểm, hiện rõ hơn mùi vị mập mờ và mơ màng.
“Chúng ta đều là người trưởng thành, em có thể giúp anh mà!” Trên phương diện này, trái lại Giang Nham rất thoáng.
Sắc mặt Chu Nhất thoáng ửng đỏ, còn may là đêm tối nên không thấy rõ lắm.
“Cô đi ra ngoài trước được không?” Không tức giận cũng chẳng có ngại ngùng trong tưởng tượng.
“Anh không cần em giúp sao?” Giang Nham thật sự không thể tượng tượng ra Chu Nhất phải đối phó với loại tình huống này thế nào.
“Ra ngoài đóng cửa lại được chứ? Cảm ơn cô!” Chu Nhất cầm cái chăn bên cạnh đắp lên thân dưới của mình, lời nói không mang theo nhiệt độ.
Sau khi Giang Nham ra ngoài, Chu Nhất đặt tay vào nơi đó, bắt đầu vặn vẹo cơ thể mình.
Đối với người bình thường, hầu hết thời gian dục vọng tới tập kích cứ thế tập thành thói quen.
Nhưng vì thể chất Chu Nhất khác biệt, thường mệt đến nỗi hoặc đau đớn không có thời gian nghĩ tới chuyện ham muốn này. Đối với anh dục vọng là phản ứng rất xa vời. Trước kia anh từng viết về dục vọng chẳng qua giống như bước nhảy của hai người đang khiêu vũ so với một người nhảy thì càng thêm thu hút sự chú ý của mọi người hơn. Mà đối với một kẻ tàn tật, không có trò tiêu khiển của cái chân thứ ba. Chẳng có gì đặc biệt khiến con người ta mê hoặc. Dục vọng chỉ hệt đoàn tàu chạy qua, chạy qua rồi thì không phí sức đuổi theo nữa.
Anh bắt đầu thở gấp, trong bóng tối, toàn bộ cơ thể từ nhợt nhạt chuyển thành màu đỏ. Mặc dù cái gì cũng không nhìn rõ nhưng vân da anh thật sự thức tỉnh kéo căng trong ham muốn. Động tác càng lúc càng nhanh, tâm trí anh vụt lóe lên tấm thiệp đỏ, cô dâu Phương Trình Vũ, cô dâu Phương Trình Vũ, cô dâu Phương Trình Vũ… Sau đấy, anh lên tới đỉnh, phóng thích ra.
Chu Nhất chật vật đứng dậy, chiếc chăn trên người rơi xuống đất, như một pho tượng thạch cao vén rèm che trong bóng tối, đáng tiếc chỉ có thể là vẻ đẹp của Venus bị gãy cánh tay. Trong đêm tối không thể tìm thấy ở nơi đâu, chỉ có dục vọng không cùng với cái đẹp cộng sinh trên người Chu Nhất. Người đàn ông mở cửa phòng vệ sinh, vịn vách tường chống lên bồn rửa tay nhìn chính mình trong gương, dán mắt vào cơ thể không một chỗ che đậy, rửa đi thứ dịch đục trên tay. Nơi đó hệt tàn tích của một phần cơ thể, mỗi lần tiếp nhận ánh mắt của anh đều giống nhau, không chút sự sống. Chu Nhất muốn cắt đứt tầm nhìn của mình.
Song, anh vẫn nhìn vân da ngoằn ngoèo đứt đoạn trải qua vô số lần phát triển không biết sao bong tróc thành một khối thịt gầy yếu kinh tởm.
Bất cứ ai nhìn thấy cơ thể anh cũng sẽ cảm thấy kinh tởm. Anh nghĩ vậy. Rồi dùng bàn tay vốc nước lên, tạt về phía chính mình ở trong gương như thể trút hận.

Mày còn có tích sự gì, rốt cuộc mày còn tích sự gì chứ?
Nghĩ thế, Chu Nhất bật cười.
Mày còn có tích sự gì hả?
Phương Trình Vũ không thể tránh khỏi đi qua cửa nhà mình. Cô trông thấy Trình Phương ngồi xâu vòng tay bên cửa và không nhìn thấy Phương Thạch Trụ đâu.
Hiện giờ Phương Thạch Trụ ngồi xe lăn không làm việc được, ngôi nhà này của cô còn có chỗ nào dùng tới cô không? Cô ngẩn người đứng hồi lâu, tới tận khi nhìn thấy thím Hoàng với dáng vẻ vội vã qua nói gì đó với Trình Phương, cuối cùng khuôn mặt giống ván gỗ của cô bị cạy ra một vết nứt từ chính giữa rồi toác ra. Ở nơi Trình Phương không thể thấy, cô nhanh chóng chạy qua con đường trước mặt. Nước mắt từ khe nứt trên mặt rơi xuống liều mình bị gió thổi khô, lại chảy xuống tiếp. Cho đến khi chạy đến trước một thư viện, cuối cùng cô dừng bước chân.
Phương Trình Vũ bước vào, chạy thẳng tới khu để sách.
“Xin chào, tôi muốn đọc sách.”
“Tự qua bên kia gõ vào, muốn tìm gì thì gõ nấy.” Nhân viên quản lý thậm chí cũng chẳng nhấc mí mắt lên, trong tay nhấn bàn phím gõ lạch cạch.
Phương Trình Vũ ngồi trước bộ máy tính đó, đọc gì nhỉ? Cô nhập vào mấy chữ. Chọn tác giả nổi tiếng.
Sau đó dựa theo mã hiện lên trên màn hình đi qua từng giá sách.
Thế này mới có cảm giác an toàn, ôm mục đích đơn thuần không nghĩ tới anh, đến tận khi cô tìm được sách mình cần.
Hôm ấy Phương Trình Vũ mượn tổng cộng ba cuốn sách, cứ đọc đến lúc thư viện đóng cửa cũng chỉ đọc xong một quyển. Không muốn bỏ lỡ hai cuốn còn lại cô bèn đi tới trước mặt người quản lý kia.
“Xin chào, tôi muốn mượn sách.”
Viên quản lý đã thay quần áo của mình, thả búi tóc, giơ một tay ra theo phản xạ: “Chứng minh thư, tiền cọc.”
“Tôi không có.”
“Vậy thì không thể được.”

“Tại sao?” Phương Trình Vũ biết nhưng cô vẫn hỏi. Có lẽ sẽ bị mắng. Bị mắng tốt hơn đói đến ngất xỉu.
Viên quản lý dùng giọng điệu bình thường đáp:
“Đây là quy định chung, lối ra cầu thang tầng dưới có nói rõ đấy thôi.”
Viên quản lý cũng đã rời đi, người đọc cũng hoàn toàn biến mất lúc nào không hay.
Phương Trình Vũ đem hai cuốn sách mình chưa đọc xong len lén xếp vào dãy giá sách trong cùng nhất, sau đó cô cũng rời đi.
Thư viện rộng lớn, sau khi đóng cửa thì toát ra vẻ ảm đạm. Phương Trình Vũ đi tới lối rẽ cầu thang tầng lầu kia, đọc vài lượt Độc giả vào thư viện cần biết. Tâm trí của cô không đặt lên con chữ, tuy nhiên đọc xong cô dường như đã thu được năng lượng bước ra ngoài.
Buổi chiều, trước khi thím Hoàng tới thì Trình Phương cứ nháy mắt phải.
thím Hoàng và Trình Phương cũng là chỗ thân thiết nên chuyện của Phương Trình Vũ, thím Hoàng cũng không dám nói nhiều lời khó nghe, tóm lại chỉ kể sơ sơ, con gái chị đạp cháu trai tôi, và cả con gái chị đã biến mất
Trình Phương vội vã về nhà nói chuyện này với Phương Thạch Trụ. Cha Phương nghe nói con gái biến mất thì hối hận ban đầu đã làm sai, ông cảm thấy đều trách mình lúc đầu quá nóng vội nên nhìn nhầm thằng ranh Hoàng Quân, con gái ông nhất định bị bắt nạt rồi.
Trình Phương khóc đến nỗi lòng ông cũng phiền muộn và rối loạn. Phương Thạch Trụ quyết định đi báo cảnh sát.
Lúc Phương Trình Vũ đi về thì nhìn thấy Trình Phương đang đẩy Phương Thạch Trụ ra khỏi cửa, cô không dám gọi họ lại, nhân lúc họ ra ngoài, cô lấy chìa khóa vào nhà.
Ngày kết hôn ấy, cô không cầm theo túi xách, toàn bộ tiền của cô đều trong đó, còn cả hai quyển nhật ký, không có điện thoại. Điện thoại đã mất ở nhà Hoàng Quân.
Phương Trình Vũ cầm túi xách ra khỏi cửa. Trong túi có một ngàn tệ, là số tiền lần trước Dư Lương cho cô làm tiền mừng.
Trước tiên cô tới một quán ăn vặt, gọi một lồng bánh bao hấp, một bát mì nước, một bát vằn thắn. Sau khi thật sự no bụng, cô chạy đến trạm điện thoại công cộng gọi một cuộc điện thoại cho Hoàng Quân.
Chắc chắn phải ăn no đã mới có thể làm chuyện quan trọng.
Điện thoại đổ năm tiếng chuông.
“A lô?”
Phương Trình Vũ hít sâu một hơi:
“Là em.”
“Tiểu Vũ hả? Em đang ở đâu?”

“Em xin lỗi. Em không cố ý.”
“Anh không trách em, vấn đề là ở anh. Giờ em đang ở đâu? Anh kêu bạn anh tới đón em.”
Đừng thế này, thà rằng bị mắng cũng tốt Cô nghĩ Anh mắng em đi, giữa chúng ta có khoảng cách rồi, em mới có thể yên lòng mà đi.
“Hoàng Quân. Anh nghe em nói đã, chúng ta không hợp nhau đâu ạ.”
“Tiểu Vũ, em đang ở chỗ nào, chúng ta gặp mặt hẵng nói chuyện được không?”
“Anh đã ổn chưa?”
Đầu dây bên kia im lặng trong chốc lát: “Vẫn ổn. Tiểu Vũ, em quay về đi, anh đi đón em, nhé?”
Phương Trình Vũ cuống lên, đừng thế mà, không thể tiếp tục như vậy được.
“Em không phải Tiểu Vũ! Anh đừng gọi em là Tiểu Vũ!”
“Không, không, em đang ở đâu? Nói cho anh biết đi, chúng ta từ từ nói chuyện, được không em? Em đừng thế này!”
“Anh câm miệng! Em sẽ không trở lại. Em không phải Tiểu Vũ của anh. Không phải!”
“Phương Trình, không phải em thích anh gọi em là Phương Trình sao? Phương Trình, em là vợ của anh rồi đấy! Trở lại đi em!” Giẫm lên kíp nổ triệt để. Nếu ban nãy còn kiên nhẫn, bây giờ chỉ có nóng nảy. Áy náy, nóng nảy, hổ thẹn, cáu gắt. Phương Trình! mày bình tĩnh trước đã, được không?
Được.
Cô nghĩ tới Chu Nhất, còn cả di động của mình.
“Anh tới đón em đi. Em đợi anh ở nhà em!”
Gác điện thoại, Phương Trình Vũ đi về phía nhà mình. Đúng là cô đã làm một việc sai lầm, nhưng sau khi gọi xong điện thoại thì cô thở phào nhẹ nhõm.
Phần sai của người cúi đầu nhận lỗi trước luôn luôn nhiều hơn, vậy thì cô yên tâm rồi.
(Tác giả: Trước kia, có một người từng nói, đầu óc của nhà văn tuyệt đối không giống người bình thường. Người nói đó chính là A Đồn. Cuối cùng cô ấy bị đậu phụ đập ra bã.)
(Tác giả: Trước kia, có một người từng nói, đầu óc của nhà văn tuyệt đối không giống người bình thường. Người nói đó chính là A Đồn. Cuối cùng cô ấy bị đậu phụ đập ra bã.)


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.