Phương Trình Nào Đi Đến Trái Tim Cô

Chương 34: Tôi Đến Dỗ Em


Đọc truyện Phương Trình Nào Đi Đến Trái Tim Cô – Chương 34: Tôi Đến Dỗ Em


Kha Uyển Hy ngước lên nhìn cô đang đứng trước tủ rượu.

Đó là món quà đầu tiên Kha Uyển Hy tặng cô.

Mặc dù Kha Uyển Hy hiểu được là khi quà đã tặng đi, đối phương làm gì là quyền của họ, nhưng là nàng vẫn không cam lòng.

Cô là đem cho Vương Huyễn An, rồi giờ lại xem như không có chuyện gì mà đối mặt với nàng? Trong mắt Kha Uyển Hy lúc này, cô là như đang trêu đùa với nàng.

Thật sự cảm thấy bản thân bất lực.
Đúng lúc này, di động đang để trên sofa của Vũ Hàn Ân vang lên.

Bằng một cái đánh mi rất nhẹ, Kha Uyển Hy thấy được được hai chữ “Đằng Thiên.” Trong lòng dâng lên từng trận chua xót.

Tâm tình lại một lần nữa trỗi dậy, không khống chế được cảm xúc của chính mình.

Kha Uyển Hy nhanh chóng đứng dậy ra cửa Đem cửa hung hăng đóng lại.
Vũ Hàn Ân chưa hiểu chuyện gì thì bóng dáng của nàng đã biến mất dạng.

Vũ Hàn Ân thở dài một tiếng.

Lại chạy đi rồi?
Cô đem điện thoại cầm lên, nhìn qua một chút rồi cuối cùng vẫn là không bắt máy.

Tạm gác chuyện của bạn nhỏ nhà cô qua một bên, Vũ Hàn Ân suy nghĩ sẽ giải quyết sau.

Nhìn đồng hồ, Vũ Hàn Ân hôm nay có hẹn qua nhà Vương Huyễn An bàn một số công việc, cũng tiện thể cùng nhau ăn một bữa.

Cô lái xe đi đến một siêu thị gần nhà, tuỳ tiện chọn một số nguyên liệu để nấu cho bữa nay rồi đi đến nhà của Vương Huyễn An.
Rất nhanh chóng cả ba người đều đã cùng nhau nói nấu xong.

Ngồi vào bàn ăn, Vũ Hân Ân có hỏi thăm vài câu với Vương Huyễn An về chuyện công ty.

Do Vương Huyễn An mới về lại công ty không lâu, cô cũng nên giám sát kỹ một chút.
Quan Mẫn Tề ngồi một bên nghe hai người bàn bạc công việc với nhau, chợt nhớ tới vài chuyện, liền hướng Vũ Hàn Ân mà hỏi “Hàn Ân, có nghe hiệu trưởng nói Kha Uyển Hy không tham dự cuộc thi nữa à?”
“Ừ.” Nghe Quan Mẫn Tề nhắc tới chuyện này cô thở dài một hơi.
“Cậu lại sinh khí với em ấy?” Quan Mẫn Tề nhíu mày hỏi cô, Mẫn Tề biết tính khí của bạn mình cũng không tốt, nên cứ nghĩ là do Vũ Hàn Ân lại sinh khí với Kha Uyển Hy.
“Tớ có làm gì.

Là em ấy tự chạy đi.” Nhắc đến nàng khiến cô cũng thắc mắc hành động của Kha Uyển Hy.

Cả hai lần là muốn nói chuyện với em ấy, nhưng cứ chưa nói đến đâu là bỏ đi mất rồi, cô còn chưa kịp bắt em ấy lại.
“Tự chạy đi?”
“Ừ.” Vũ Hàn Ân tiếp tục ăn, cũng không muốn bàn tới nữa.
“Chị họ nói đúng a.

Lần trước em gặp Kha Uyển Hy, đang nói chuyện thì em ấy cũng tự chạy đi, lại còn vô duyên vô cớ nổi giận với em.” Vương Huyễn An bất mãn khi nhớ lại lần trước mình bị nàng nổi giận.
“Em gặp em ấy khi nào?” Quan Mẫn Tề quay sang hỏi.
“Chính là hôm em từ nhà chị họ đi về.

Vừa mở cửa thì gặp em ấy.” Vương Huyễn An vừa gặp một miếng thịt bỏ vào miệng, vừa trả lời.
“Tại sao Kha Uyển Hy lại nổi giận?” Quan Mẫn Tề tiếp tục hỏi, Vũ Hàn Ân không nói gì nhưng vẫn im lặng lắng nghe.
“Em có làm gì đâu.


Thì…thì hôm đó…chị họ có hứa cho em vài…vài…chai rượu.

Uyển Hy thấy em cầm nên hỏi, rồi….”
“Em ấy hỏi em?”  Vũ Hàn Ân nghe tới đây mới lên tiếng cắt ngang, hơi nhíu mày.
“…” Vương Huyễn An gật gật đầu.
“Hỏi gì?” Cô đặt chén đũa trên tay xuống.
“Hy Hy hỏi em chai rượu là của chị cho đúng không.

Đã vậy còn hỏi lại em hai ba lần nữa.

Chắc là ghen tị với em a.” Nhớ tới bộ dáng ghen tị của Kha Uyển Hy, Vương Huyễn An không biết trời đất cười rất đắc ý, còn đi khoe mẽ với cô.
“Chai rượu nào?” Vũ Hàn Ân híp mắt, trong lòng dường như đã ngờ ngợ ra được điều gì.
Nhìn thái độ của chị họ mình, Huyễn An hơi sợ sệt chỉ chỉ về phía kệ, thấy cô muốn đứng dậy đi tới kệ rượu, nàng nhanh chóng đứng dậy cản đường lại “Haha.

Chị, ngồi đi để em đi lấy.”
Càng nhìn càng thấy hành động của em họ nhà cô lại càng không đúng, như có gì muốn giấu diếm.

Vũ Hàn Ân mặc lời nàng ngăn, một bộ động tác đứng dậy đi tới.

Thấy không cản được chị họ của mình, Vương Huyễn An cũng thức thời nhận biết tình huống mà chạy ra phía sau lưng Quan Mẫn Tề.
Vũ Hàn Ân đi đến đứng trước kệ rượu, ánh mắt thâm trầm rơi xuống chai rượu ở trên kệ thứ hai.

Cầm chai rượu lên, nhìn kỹ xác nhận một lúc rồi nhìn lên tủ rượu, toàn những chai rượu cô vô cùng quen thuộc, còn đối với chai rượu cô đang cầm thì lại càng không thể không quen.

Nhìn lại chai rượu trong tay, Vũ Hàn Ân hít một ngụm khí lạnh, xoay người lại nhìn cái tên tội đồ kia.

“Huyễn An, lại đây.” Giọng điệu cất lên vô cùng điềm tĩnh, nhưng Vương Huyễn An nghe ra được cơn bão sắp đến.
“…” Vương Huyễn An vẫn không dám nhúc nhích, nhìn sang Quan Mẫn Tề cầu cứu.
Mặc dù không biết tiểu hài tử nhà mình đã làm gì chọc tới tính khí của Vũ Hàn Ân, nhưng không thể chứng kiến người của mình bị ăn hiếp “Hàn Ân, có gì cứ từ từ nói.

Cậu làm ra bộ dáng như vậy chẳng phải là đã hù chết em ấy rồi sao? “
Vũ Hàn Ân nghe bạn mình nói xong thì nhìn sang Vương Huyễn An trên mặt đã đổ từng trận mồ hôi.

Cô chậm rãi đi đến trước mặt nàng.

Đợi đến khi Vương Huyễn An đã bị cô hù đến đứng cũng sắp không nỗi.

Cô không nói không rằng liền không lưu tình đá nàng một cái “Hay cho em.”
Từ đó đến cuối bữa ăn, Vũ Hàn Ân hoàn toàn im lặng, cũng không nói với hai người còn lại rằng đó là chai rượu của Kha Uyển Hy tặng cô.

Vương Huyễn An cùng Quan Mẫn Tề nhìn cô vừa ăn vừa để chai rượu kia trong tay, hai người cũng tự hiểu ý nhau mà không dám nói tiếng gì.
Vũ Hàn Ân ánh mắt thâm trầm nhìn chai rượu trước mặt.

Tâm trạng không rõ là gì.

Ngón tay mảnh khảnh trượt dọc theo thân chai rượu.

Cô thở dài một hơi, khẽ lắc đầu vài cái.

Miệng cũng bất giác cong lên.

Đúng là có bất mãn với tôi, lại còn phản ứng lớn như vậy.
Xem ra lần này, khó dỗ rồi đây.
——————————————————

Bây giờ là lúc thành phố đã về đêm, mọi người bắt đầu đi tìm thú vui riêng cho mình.

Kha Uyển Hy lúc nàng đang đứng lẳng lặng ở một góc, từng động tác kỹ thuật, chăm chú vào shot rượu trước mắt, mọi thứ đều được nàng cân đo đong đếm một cách tỉ mỉ.
Tiếng người ra vào nói cười, ồn ào cách mấy cũng không phân tán được sự tập trung của nàng.

Có vài người khách ngồi trước quầy rượu, ý tứ muốn tiếp chuyện với Kha Uyển Hy, đối với những khách chỉ đơn giản là muốn trò chuyện, nàng cũng sẽ khách khí mà đáp lại.
Một thân ảnh từ ngoài cửa bước vào, quan sát một vòng xung quanh.

Bắt được hình dáng của Kha Uyển Hy đằng kia, nhanh chóng một đường tiến lại quầy bar.

Bóng dáng cao gầy mảnh khảnh uyển chuyển đi tới, khí thế nữ vương toát ra ngời ngợi.

Nụ cười câu hồn đoạt phách nở rộ lên. 
“Tiểu Kha…” Âm thanh trầm ấm lọt vào tai Kha Uyển Hy.
Nàng đang tất bật với công việc của mình, nghe được giọng nói quen thuộc nên phải ngẩng mặt lên, bắt gặp ngay một khuôn mặt yêu kiều, nhướng mày nhàn nhạt lên tiếng “Hôm nay lại rảnh rỗi sao?”
“Không hẳn, nhưng đặc biệt tới đây tìm em.” Người kia chọn ngay một chỗ ngồi ngay quầy bar trước mặt Kha Uyển Hy.
“Tịnh cảnh quan, tôi không phải loại người mà cô hay tìm, phải chăng đi nhầm chỗ rồi?” Giọng điệu Kha Uyển Hy mang theo mười phần trêu ghẹo.
“Vậy em biết…” hàng lông mày thanh tú khẽ cau lại, Tịnh Khuynh đưa ngón trỏ thon dài tới trước nâng mặt nàng lên, nở lên nụ cười vô cùng kiều mị “…tôi hay tìm loại người như nào sao?”
Kha Uyển Hy xoay mặt tránh đi chỗ khác, cũng không lộ ra cảm xúc gì.

Nàng cũng quá quen thuộc với đối phương đi.

Tịnh Khuynh là một khách quen đặc biệt ở nơi này, rất thường xuyên ra vào, lại còn đặc biệt muốn cùng Kha Uyển Hy trò chuyện.

Cho nên hai người cũng thật sự khá thân thuộc.
Qua vài lần trò chuyện, Kha Uyển Hy chỉ biết được Tịnh Khuynh là cảnh sát, nhưng so với phong thái chuẩn mực của một cảnh sát, Kha Uyển Hy càng nghĩ lại càng thấy không giống.

Cứ mỗi lần cô đến đây, nàng đều để ý, ánh mắt cô sẽ không ngừng đảo quanh như đi tìm con mồi cho mình.

Đặc biệt còn có một lần vì quá lẳng lơ mà bị đối tượng hất rượu lên người, cô khi đó nổi giận đùng đùng quay lại chỗ ngồi trước quầy bar, Kha Uyển Hy vì thấy thú vị mà bắt chuyện với cô.

Nên từ đó hai người mới bắt đầu thân thiết.

Kha Uyển Hy cảm nhận được cuộc sống của Tịnh Khuynh vô cùng dung túng loạn lạc.

Nếu không nói ra, thật sự không ai nghĩ được cô là cảnh sát, mà còn cười nhạo cho.
Vì Tịnh Khuynh thường xuyên đến đây, Kha Uyển Hy biết rõ được cô sẽ uống gì.

Bao nhiêu lâu rồi vẫn không đổi, chỉ trung thành với một loại duy nhất.

Kha Uyển Hy cũng không đợi cô lên tiếng cũng đã chuẩn bị xong thức uống cho cô.

Một ly Blue Margarita được đưa đến trước mặt cô.

Tịnh Khuynh tươi cười cầm lên, nhìn nhìn một chút, lại quay sang Kha Uyển Hy “Kỹ thuật vẫn tốt như mọi khi a.”
“Vô nghĩa.” Kha Uyển Hy ném một cái nhìn khinh bỉ tới Tịnh Khuynh.

Nếu nàng không làm tốt, thì còn được làm ở đây sao? “Hôm nay lại đi tìm nữ nhân đem về sao?”
Nụ cười nở rộ trên môi cô, nháy mắt với nàng một cái “Em thật là biết ý tôi a.

Nhưng dạo này thật sự khó khăn, em có ai giới thiệu cho tôi không?”

“Hừ, không có.”
“Không có? Nhưng tôi thấy là có mà, để ý từ rất lâu thấy người trước mặt tôi đây thật sự không có ai bên cạnh.

Có muốn thử không?” nhấm nháp một chút rượu, ý cười trong mắt càng lộ rõ xoa đầu nàng một cái.
Kha Uyển Hy nghe được trêu ghẹo trong giọng điệu của cô, nhanh chóng tránh sang một bên khỏi bàn tay đó, âm thanh phẫn nộ “Thử cái đầu cô a.

Tránh xa tôi ra.”
Hai người mỗi khi cùng nhau đều sẽ miệng lưỡi sẽ bắt đầu đấu đá, nhưng suy cho cùng thì Kha Uyển Hy cùng Tịnh Khuynh trò chuyện với nhau khá hoà hợp, lại vô cùng vui vẻ.

Ở một góc đằng xa kia, có một ánh mắt đang chăm chú quan sát nàng, nhìn nàng nói cười vui vẻ như vậy làm người kia thấy thật sự chói mắt.

Bóng dáng càng đi tới gần nàng, nhưng Kha Uyển Hy vẫn chưa phát giác được.

Nàng vẫn đang cùng Tịnh Khuynh tâm sự vui vẻ.
“Kha Uyển Hy.” Thanh âm quen thuộc mang theo vài băng lãnh truyền tới.
Kha Uyển Hy cùng Tịnh Khuynh đều nhìn sang, nụ còn ở trên miệng cũng lập tức cứng đờ “Cô Vũ.”
“Ừ.” Cô điềm tĩnh đáp lại nàng.
“Sao cô lại đến đây?” nàng ho khan vài tiếng.

Kha Uyển Hy hơi bất ngờ khi thấy cô tìm đến tận đây, thật sự sai lầm khi để cô biết chỗ làm của nàng.

Thật sự không còn đường thoát.
“Tôi không được đến đây?”
“Không có ý đó.

Cô uống gì?” Kha Uyển Hy vẫn cúi mặt nhìn mấy đống dụng cụ trên tay mình, không trực tiếp đối diện cô.
“Tuỳ ý.”
Kha Uyển Hy nghe xong bĩu môi một cái, xoay người đi đến kệ rượu.

Chần chừ một chút, rồi lại nhìn sang Vũ Hàn Ân.

Hai ánh mắt chạm nhau, Kha Uyển Hy đỏ mặt nhanh chóng quay đi, với tay lấy vài chai mà mình muốn.

Vũ Hàn Ân chọn một chỗ ngay trước quầy bar ngồi xuống.

Ánh mắt từ đâu đến cuối rất chăm chú nhìn Kha Uyển Hy làm việc.

Một vài sợi tóc nhẹ rơi xuống che một phần khuôn mặt của nàng, cùng với ngọn đèn vàng mờ ảo chiếu xuống da thịt nàng làm bật lên một vẻ gì đó rất thu hút người nhìn, đến nỗi không thể rời mắt.
TIếng nhạc nhẹ nhàng vang lên bên tai, hơi lạnh từ máy điều hoà phả xuống, tiếng dụng cụ va chạm với nhau, mùi hương rượu cứ quanh quẫn đầu mũi.

Tất cả rất hoà hợp với nhau, Vũ Hàn Ân cảm thấy nơi này thật sự không tệ, rất thích hợp cho những buổi đêm muốn tìm một nơi để giải toả cảm xúc.
Chưa đầy mười phút sau, một ly rượu hoàn chỉnh, nhìn vô cùng đẹp mắt đặt trước mặt cô.

Nói một câu cảm ơn, tay nâng ly rượu lên quan sát.

Nhấm nháp một chút hương vị, một chút lành lạnh của đá, một chút chua nhè nhẹ của chanh, một chút ngọt của mùi đường, cùng thêm một chút cay nồng từ rượu truyền tới, có hơi hướng hoà quyện giữa Vodka và Rum.

Hương vị vô cùng lạ lẫm, cô cũng chưa từng thử qua, nhưng thực sự là rất hợp vị của cô.
Vũ Hàn Ân không cùng Uyển Hy nói gì nhiều, cũng chưa vội giải thích hiểu lầm với nàng.

Chỉ ngồi yên một bên thưởng thức ly rượu của mình.

Tịnh Khuynh trong lòng lại khẽ cười, ngồi một bên thưởng thức người được gọi là cô Vũ kia thỉnh thoảng ánh mắt lại nhìn sang Kha Uyển Hy, lại thấy Tiểu Kha của cô thường ngày rất lanh miệng đấu đá với cô, sao lúc này là tỏ ra bộ dáng cạy miệng cũng không chịu nói vậy? Thật mất hứng a.
Tịnh Khuynh nhận thấy ánh mắt hai người khi nhìn nhau, thật sự không phải mối quan hệ đơn giản.

Đợi đến khi cô quan sát đủ, cũng thầm xác nhận được vài suy nghĩ trong lòng mình.

Làm một bộ động tác đứng dậy muốn rời đi.

Cô khẽ ngoắc tay cho Kha Uyển Hy đến gần mình, ý như muốn nói gì đó với nàng.

Không để Kha Uyển Hy kịp phản ứng, một đôi môi mang theo vài phần lạnh lẽo như chuồn chuồn nước nhanh chóng lướt nhẹ qua má nàng liền rời đi, kèm theo một nụ cười vô cùng mị hoặc “Tôi đi trước đây, gặp em sau.”

Trước khi đi còn không quên đánh mắt với nàng một cái, không những Kha Uyển Hy bị hành động của Tịnh Khuynh làm chết trân đứng đó, mà Vũ Hàn Ân ngồi bên cạnh trọn vẹn chứng kiến được một màn kia cũng phải đen mặt.

Cô cố định lại tầm nhìn của của mình, cầm ly rượu lên nhấp một ngụm, chất lỏng cay nồng chạy dọc theo cuống họng tự nhiên lại cảm thấy khó uống hơn mọi khi, rốt cuộc là cô bị làm sặc cho một trận.
Kha Uyển Hy rút một vài tờ khăn giấy đưa cho cô “Cô Vũ, không sao chứ?”
“Không sao.” Nhận vài tờ khăn giấy từ tay nàng, điềm tĩnh trả lời.
Không nhắc tới một màn vừa rồi của Tịnh Khuynh, Kha Uyển Hình đứng lẳng lặng nhìn cô một hồi, mới lên tiếng hỏi “Cô Vũ, sao lại đến đây?”
Thấy hiện tại nơi đây chỉ còn hai người, Vũ Hàn Ân vươn tay sờ loạn tóc của nàng, rất thẳng thắn trả lời “Đến đây dỗ em.

Không cho chạy loạn nữa.”
“Khụ…Khụ…” Kha Uyển Hy đỏ mặt ho khan vài tiếng.

Vẫn chưa rõ ý của đối phương.

“Uyển Hy, em chính xác là không vui tại vì tôi đúng không?” Cô đã biết rõ câu trả lời, nhưng vẫn là muốn hỏi lại một lần nữa.
“Không có.”
Thấy nàng vẫn một mực khăng khăng chối bỏ, cô cũng không chấp nhất.

Nâng ly rượu lên khẽ nhấp một ngụm, hướng nàng lên tiếng “Thật ra hôm đó………”
Vũ Hàn Ân lúc này mới đem mọi chuyện giải thích tường tận cho Kha Uyển Hy một lần.

Đến khi nói xong, cô còn rất cẩn thận quan sát biểu cảm của nàng.

Nhưng Kha Uyển Hy vẫn im lặng, không lên tiếng.
“Bồi thường cho em, chịu không?” ánh mắt vẫn không rời khỏi người Kha Uyển Hy, cô chống tay lên cằm.
“…” Kha Uyển Hy nhìn cô một cái, không biết từ khi nào tính ngạo kiều của nàng lại trỗi dậy.

Biết được cô là đang xuống nước với nàng nhưng vẫn trầm mặc không trả lời cô.

Nàng nhìn đồng hồ, đã gần 12 giờ “Đã trễ rồi, cô không về sao?”
“Làm đến khi nào?” Cô không trả lời mà hỏi lại nàng.

“Khá trễ.”
“Vậy tôi đợi em.”
Vũ Hàn Ân cũng không vội rời đi, cô thật sự là ngồi chờ nàng đến tận khi nàng tan làm rồi cũng đưa nàng về.

Kha Uyển Hy lúc đầu vẫn muốn từ chối, nhưng đối diện với Vũ Hàn Ân ý cô đã quyết thì không thể thay đổi, cuối cùng vẫn là ngoan ngoãn theo cô lên xe.
Vừa mở cửa xe, rơi vào mắt nàng là chai rượu của nàng tặng cô lần đó, đang được đặt ngay ngắn trên ghế ngồi phụ lái.

Một bàn tay mảnh khảnh cầm lấy chai rượu, đưa trước mặt nàng.

Kha Uyển Hy ngước nhìn Vũ Hàn Ân tay đang cầm chai rượu, khẽ cười nhìn nàng “Tôi tận tay đem về rồi.

Vẫn còn không vui?”
“Không có.” Kha Uyển Hy nhận lấy chai rượu từ tay cô, đi vào trong xe, đặt chai rượu trên người mình.
Cô phì cười một tiếng, rõ ràng là khẩu thị tâm phi, trong lòng em ấy xác thực vẫn còn ghi hận với cô.

Vũ Hàn Ân thắt dây an toàn xong nhìn sang nàng “Định ngồi đó ôm chai rượu luôn sao?”
“Hả?” Kha Uyển Hy không rõ ý cô.
“Không định thắt dây an toàn vào sao? Hay là đang đợi tôi giúp em?” Lâu rồi không có cảm giác trêu chọc nàng, nay có thời điểm, tâm trạng của cô cũng tốt lên không ít.
“A…để em tự thắt được rồi.” mặt nàng đỏ lên, tim nàng muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
Đợi nàng thắt dây an toàn cho mình xong, cô cũng đạp ga chạy đi.

Kha Uyển Hy từ đầu đến cuối ôm khư khư chay rượu trong lòng mình.

Từ lúc ngồi trong xe cho đến khi về tận cửa nhà, Kha Uyển Hy vẫn không muốn tiếp chuyện với cô.
Cả hai đứng trước của, không ai nói với ai tiếng nào.

Vũ Hàn Ân khoanh tay trước ngực, nhìn chai rượu nàng vẫn đang cầm, lên tiếng trước “Không định trả lại tôi?”
12
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen3S.Com
Trước Sau


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.