Đọc truyện Phương trình anh em – Chương 70
Sau khi kỳ thi tuyển sinh đại học kết thúc, Tề Ngạn Sơ mới hoàn toàn được tự do. Để có thể cùng em gái đi học hàng ngày, anh đã xin làm việc bán thời gian ở hiệu sách trước cổng trường.
Một học sinh ưu tú như anh rất nhanh được nhận vào, chủ cửa hàng sách cho biết, kể từ khi anh đến đây làm, công việc kinh doanh ở cửa hàng khởi sắc hơn rất nhiều, còn chủ động thưởng thêm lương cho anh.
Về phía Tề Giai Niệm, kỳ thi cuối kỳ ngày càng đến gần hơn, những nỗ lực cấm dục lúc trước của cô đã không uổng phí, điểm số của cô đã cải thiện rất nhiều so với học kỳ trước. Khi cô cầm phiếu điểm về nhà, cha mẹ cô rất hài lòng và khen thưởng cho cô.
“Anh à, cha mẹ đã thưởng cho em 500 ngàn đấy. Em quyết định sẽ đãi anh một bữa ăn thật ngon!” Cô gái nhỏ cầm trên tay năm tờ tiền đỏ, trên đôi môi hồng hào nở nụ cười thật tươi.
“Em chỉ biết có ăn thôi sao?” Tề Ngạn Sơ nhéo nhéo mặt của cô: “Con mèo nhỏ tham lam.” Trong lòng anh cũng đang tính toán xem nên sử dụng số tiền hai triệu đồng như thế nào.
Hai người đến một khách sạn năm sao mới mở gần đó, đương nhiên sẽ không dám đi đặt phòng rồi, chỉ đến ăn buffet mà thôi.
“Oa, thật sự rất ngon ~” Tề Giai Niệm vừa mới ngồi xuống, cũng không đợi nhân viên phục vụ dọn bộ đồ ăn lên, cô đã bắt đầu dòm ngó khắp bàn. Trên bàn ăn bày rất nhiều món ăn trong nước và các món ăn phương Tây, ngoài ra còn có mấy cái bánh nhỏ cực kỳ xinh xắn nữa…
Tề Ngạn Sơ thực sự hết cách với cô em gái ham ăn cố uống của mình, thế là anh chỉ có thể đưa cho cô một chiếc khăn giấy: “Em mau lau nước miếng của mình đi.”
“Nước miếng gì chứ, là do em phấn khích quá thôi, nước chảy từ mắt xuống miệng đấy, ực ực ~” Cô gái nhỏ vẫn muốn giữ thể diện cho bản thân, cái miệng nhỏ chu lên, nhưng hai tay đã nhanh chóng cầm lên một cái đĩa và bắt đầu chiến đấu với trận chiến thức ăn trước mặt.
Bữa ăn này vô cùng thịnh soạn khiến Tề Giai Niệm cảm thấy rất vui, ngay cả Tề Ngạn Sơ vốn không có hứng thú lắm với đồ ăn cũng đã ăn no căng cả bụng.
Tề Giai Niệm ôm lấy cái bụng tròn trịa của mình và thở dài hài lòng: “Ồ, quả nhiên là bữa ăn đáng đồng tiền bát gạo. Lần sau nếu được thưởng nữa, em sẽ đến đây ăn tiếp. Hehe.”
“Em có muốn đi mua sắm ở trung tâm mua sắp bên cạnh không?” Tề Ngạn Sơ hỏi.
Tề Giai Niệm đương nhiên đồng ý rồi, với cái bụng tròn trịa như vậy, về đến nhà chắc chắn mẹ cô sẽ mắng cô một trận, nói cô không chịu đi dạo cho tiêu hóa bớt.
Vào trung tâm mua sắm, Tề Ngạn Sơ cố ý đưa em gái đến khu bán trang sức, lần trước anh có đi ngang qua chỗ này, anh thích một sợi dây chuyền bằng bạch kim, lần này, tiền thưởng cộng với học bổng anh dành dụm được chắc chắn vừa đủ mua.
Anh cũng sắp phải đi học đại học rồi. Sau này anh không thể đi gặp em gái thường xuyên, cho nên anh muốn mua một món quà cho em gái.
Tuy nhiên, anh lại bị chặn ngay trước khi đến quầy, tâm trạng đang rất tốt của anh bỗng dưng bị phá hủy sạch sẽ.
“Tề Ngạn Sơ, thật trùng hợp quá nhỉ, cậu đưa em gái đi mua sắm sao?”
Hàn Tử Phỉ mặc một chiếc váy màu trắng tinh, mái tóc dài mềm mại xõa ra sau lưng khiến làn da của cô ta càng thêm nõn nà. Nhìn thấy Tề Ngạn Sơ, cô ta rất vui mừng, đôi môi đỏ mọng, hàm răng trắng ngời, người qua đường dù cố ý hay vô ý đều liếc mắt nhìn về phía cô ta.
Trái tim Tề Giai Niệm lại bắt đầu cảm thấy chua xót, hôm nay anh trai cô mặc áo sơ mi trắng, đôi mắt anh trong veo, dáng người cao ráo, khi đứng cùng Hàn Tử Phỉ, trông hai người họ quả thật xứng đôi vừa lứa, chẳng khác gì một cặp trời sinh.
“Ừ.” Vẻ mặt của Tề Ngạn Sơ lãnh đạm, không lấy gì làm vui vẻ đối với cô gái mà mình đã từ chối thẳng thừng trước đó.
“Cũng không có gì, hôm nay tôi cũng đưa em họ đi mua đồ. Hay là chúng ta đi cùng nhau nhé?” Hàn Tử Phi kéo một người con trai đang đứng bên cạnh: “Tiểu Thành, mau lại đây.”
Người con trai có nước da ngăm đen, dáng người cao ráo, nhưng tính tình lại có hơi bất cần đời.
Khi nhìn thấy hai anh em Tề Ngạn Sơ, anh ta hơi sững sờ một lúc, sau đó liền cúi đầu xuống, nhanh chóng nói: “Xin chào.” Từ vẻ ngoài có thể nhìn ra, anh ta có vẻ rất miễn cưỡng khi chào hỏi bọn họ.
Tề Ngạn Sơ cau mày, người này sao lại thiếu lễ độ như vậy?!
Nhưng Tề Ngạn Sơ lại nhanh chóng thay đổi vẻ lãnh đạm lúc nãy, nhìn về phía người con trai kia cười lịch sự một tiếng: “Chào em, Tiểu Thành.”
——-