Phương trình anh em

Chương 60


Bạn đang đọc Phương trình anh em – Chương 60:

Ban đầu Tề Giai Niệm từ chối nói bất cứ điều gì, nhưng cuối cùng cô cũng không thể kìm lại lời nói của mình, sắc trời đêm nay thật đẹp, anh trai cũng rất dịu dàng, ngồi trên băng ghế nhìn cành liễu gần đó rủ bóng xuống bên hồ. Cô gái nhỏ cuối cùng cũng chịu lên tiếng về những phiền muộn của bản thân trong mấy ngày nay.
 
Mấy ngày nay trong trường luôn loan truyền tin đồn Hàn Tử Phi thích Tề Ngạn Sơ, hơn nữa mối quan hệ giữa hai người họ còn rất tốt, mọi người ai cũng nói đây chính là nam thần và nữ thần ở chung với nhau, có người còn tốt tính đến tìm Tề Giai Niệm để xác nhận. Đương nhiên cô lên tiếng phủ nhận điều đó, còn khẳng định chắc nịch với bọn họ rằng anh trai đã có người mình thích và chắc chắn sẽ không ở cùng với Hàn Tử Phi.
 
Nhưng lời nói của cô lại gặp phải nghi ngờ chất vấn, mọi người đều nói, một nữ thần hoàn mỹ như Hàn Tử Phi, sao có thể không thích cô mà lại đi thích người khác cơ chứ?
 
“Bọn họ hỏi em người anh thích là người như thế nào, có chỗ nào mà lại có thể trội hơn cả chị Tử Phi, em…em lại không thể nói ra được.” Dưới ánh đèn đường yếu ớt, gương mặt cô gái tràn đầy thất vọng, cô nắm chặt tay đập mạnh vào đùi mình: “Em thật sự quá tệ, em không có chỗ nào hơn chị ấy cả…”
 
“Tại sao anh phải ở cùng cô ta chứ?” Giọng nói của Tề Ngạn Sơ vang lên thật nhẹ nhàng, trong đêm đen nó như một phép thuật trấn an cô vậy: “Cô ta ưu tú thì sao nào? Anh cũng đâu có thích cô ta, em không giống cô ta, hơn nữa từ đầu đến cuối anh chỉ yêu mỗi mình em, cho dù em là em gái ruột của anh, cho dù cả thế giới không đồng ý, anh vẫn yêu em. Vì vậy, Niệm Niệm à, em không cần phải so đo với ai cả, em vẫn là em, người anh yêu vẫn là Tề Giai Niệm, người khác có ưu tú hay xuất sắc đến đâu cũng không liên quan gì tới anh.”

 
“Nhưng mà anh trai… anh trai của em cái gì cũng xuất sắc, cái gì cũng tốt, em sợ em không xứng với anh…”
 
“Cô gái ngốc, em phải biết rằng, cả hai chúng ta đến với nhau đều là do trời định. Từ khi em sinh ra, ông trời đã gửi gắm em cho anh, để anh bảo vệ em cả đời này, cần gì phải quan tâm xứng hay không xứng cơ chứ?” Người con trai tựa người vào em gái, vòng tay qua eo cô, tận dụng thời gian không có nhiều người qua lại hôn lên má cô một cái. 
 
Tề Giai Niệm sợ hãi nhìn xung quanh, khi chắc chắn rằng không ai nhìn thấy, cô liền đẩy anh ra, tức giận nhìn anh: “Anh…sẽ bị người khác nhìn thấy, chỗ này hay có rất nhiều người qua lại đấy.” 
 
Tuy nhiên, người con trai kiềm chế ý cười trong mắt, ôm lấy khuôn mặt thanh tú của cô gái, nói rất nghiêm túc: “Đôi khi anh thực sự rất muốn nói với người khác về mối quan hệ của chúng ta, rất muốn để bọn họ biết em chỉ thuộc về một mình Tề Ngạn Sơ anh, nhưng bây giờ anh chưa đủ mạnh mẽ, chỉ có thể nhẫn nhịn. Niệm Niệm, hãy cho anh thêm thời gian, anh sẽ mở đường cho tương lai của chúng ta, em chỉ cần đợi anh là được rồi, em có hiểu ý anh không?”
 
Tề Giai Niệm ngơ ngác gật đầu, thật ra cô không hiểu anh trai mình định làm gì, nhưng cô sẵn sàng tin anh vô điều kiện.
 
“Thậm chí anh còn ích kỷ hy vọng em không quá xuất sắc, cũng không quá chói mắt, anh rất sợ sẽ có người tốt hơn anh, sẽ cướp em khỏi vòng tay của anh.”
 
“Sẽ không có chuyện đó đâu! Cho dù Thiên Vương có tới đây, em cũng sẽ không đi đâu cả, cả đời này em sẽ ở bên cạnh anh trai!” Vẻ mặt nghiêm túc của cô gái cuối cùng cũng khiến Tề Ngạn Sơ bật cười.
 
Thật hiếm khi có được khoảng thời gian nhàn nhã như vậy. Cả hai đều không muốn đi về quá sớm nên chỉ đi loanh quanh trong công viên, nhưng trong lúc không để ý lại vô tình lạc vào một khu vườn nhỏ hẻo lánh.

 
Trong vườn hoa có một cái đình nghỉ mát, hai người cùng bước vào trong, bên trong không có người nào khác, hai anh em bọn họ nắm chặt tay, thân mật ngồi tựa sát vào nhau, em một câu anh một câu, họ nói đủ thứ chuyện trên trời dưới đất, nội dung chủ đề cũng có chút chệch hướng.
 
“Cho nên, mấy ngày nay em cố ý tránh mặt anh là vì trước kỳ thi sợ anh ham muốn quá độ sẽ ảnh hưởng đến điểm số sao?” Tề Ngạn Sơ thực sự không biết nên cười hay nên khóc đây.
 
Cô gái ngây thơ liền gật đầu: “Em xem trên tivi nghe nói vào thời cổ đại, khi những thư sinh lên kinh khảo thí, đầu óc phải luôn tỉnh táo thì mới có thể đạt được điểm cao.”
 
Tề Ngạn Sơ không có tâm tình ép hỏi cô gái nhỏ này đã xem bộ phim kỳ quái dị hợm nào, anh chỉ cử động thân thể của mình, cả người nghiêng về phía em gái, giam cầm cô trong lồng ngực của mình, hơi thở ngày càng nóng hổi phả vào mặt cô: “Vậy thì em có biết khi người ta cấm dục quá lâu sẽ khiến họ bị kìm nén muốn hỏng không?”
 
“Cũng đâu có lâu lắm đâu … chỉ mới mười ngày thôi mà…”
 

“Vậy mà còn chưa lâu sao? Một người đã quen ăn sơn hào hải vị lại đột nhiên ngày nào cũng phải ăn chay, Niệm Niệm, em có biết rằng trong miệng anh bây giờ rất nhạt nhẽo hay không?”
 
Nơi đây rất ít người qua lại, ánh sáng le lói cũng chỉ có ngọn đèn đường phía xa xa, Tề Ngạn Sơ bắt đầu không thành thật, hành động của anh dần trở nên táo bạo hơn.
 
Những ngón tay mảnh khảnh quấn lấy bầu ngực đầy đặn của em gái, khẽ nhào nắn ngực cô, đôi môi mát lạnh cũng chạm vào đôi môi dịu dàng của cô gái, nhất thời, nhiệt độ trong đình bỗng dưng tăng lên, tiếng thở dốc bị kìm nén của nam và nữ đều mơ hồ và gợi tình.


 


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.